Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 250: Giáng xuống



Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Khi cõi trời đang đánh ì đùng, nhân gian có tiếng ầm vang.

Biên giới nước Liệt Tần đã bị phá, Tống Linh là nhân vật trọng yếu và chuyên gia chiến lược tâm linh trong quân đoàn. Sau khi nhìn thấy lá chắn bảo hộ quốc gia khổng lồ phía trước nước Liệt Tần xuất hiện, cô rất bình tĩnh, chóng vánh quyết định dựng trại tại chỗ khi đã thương lượng với Thống soái Quân bộ, chuẩn bị sửa sang quân số và phối hợp công phá lá chắn bảo hộ.

Khi màn đêm gần chuyển sang bình minh, đấy là lúc mọi người nghỉ ngơi, bên ngoài không gian lưu trú được biến ra từ Đồ Cấm Kỵ của Tống Linh có bóng đen xuất hiện âm thầm.

Không chỉ có một, những bóng đen này hệt bóng ma, lướt qua từng khu vực đóng quân khổng lồ của quân đội, đến gần nơi có bọn cô và Thẩm Họa Kính.

Rõ ràng mục đích của họ là chiết chết những thế hệ trẻ đủ sức tham gia chiến tranh trực tiếp. Họ đã sớm ngờ tới những người ở cảnh giới như Trần A Điêu sẽ không tham gia vì không muốn bị mạch quốc gia cắn trả hay nhắm vào, cùng lắm chỉ là giữ gìn danh dự mà thôi. Cho nên bọn cô cho rằng mình nắm chắc thắng lợi trong tay.

Nhưng bọn họ thì khác, họ đang ở trong một cuộc chiến phòng thủ, nếu không tham gia chiến đấu, nước mất nhà tan thì coi như xong, thậm chí chính mình cũng khó mà sống nổi, cho nên phải ra tay tàn nhẫn.

“Quyền lực quốc gia Đường Tống vốn suy yếu nhưng Trần A Điêu lại như mặt trời ban trưa, sau khi nắm giữ Đường Tống đã thay đổi cục diện nội chiến không ngớt của Đường Tống, thống nhất tất cả sức chiến đấu, thế tiến như chẻ tre. Tuy nhiên từ một mà phân làm hai đi đối phó hai quốc gia đồng thời, ưu thế rõ ràng thì có đấy nhưng một khi mất đi ưu thế, bên họ rất dễ trở thành binh bại như núi đổ.”

Những người này là đội quân bí ẩn và mạnh nhất của nước Liệt Tần tương tự như Trụ Trời của Đường Tống. Nếu không liên quan đến sinh tử quốc gia, bọn họ sẽ không bỏ đi trạng thái ẩn giấu, đến đây tham chiến.

Hiển nhiên mục đích của họ là ám sát bọn Tống Linh, những quan chức cấp cao nòng cốt như Trần Tốn cũng nằm trong danh sách ám sát.

Thứ nhất, tốc độ quật khởi của thế hệ trẻ như Tống Linh vượt xa hai nước còn lại, có thể sánh với trình độ A Điêu đánh bọn họ bầm dập năm đó. Hơn nữa một nhóm thiên tài trẻ tuổi tại Đường Tống này đều là bọn trộm chuyên nghiệp có đầu óc, từng đứa đều có khả năng chống đỡ và có thể thấy rõ từ thi Lộc Sơn năm ấy.

(P1)

Thứ hai, Đường Tống mạnh nhất về khoa học kỹ thuật, nhất là Trần Tốn nắm giữ Công bộ. Sau khi liên thủ với Quân bộ, họ còn mạnh hơn quân số hai nước, đáng sợ đến cực hạn.

Với tổng tấn công ngày mai, vụ ám sát tối nay tới đúng lúc.

Chỉ thấy khi những người này đang định xuống tay... Ánh sáng lờ mờ lóe lên, họ chỉ cảm thấy có một áp lực rất lớn ở trên... Liền kề trong bóng tối, họ thấy một đôi mắt đỏ kỳ lạ và đáng sợ.

Mà cổ của họ lại bị những chiếc răng nanh sắc nhọn đâm xuyên.

Một chốc sau, tất cả các nhân viên ám sát bí ẩn này đã biến mất, bao gồm cả những người cố gắng ám sát các nhân vật nòng cốt của Đường Tống trên các tuyến tấn công và phòng thủ.

“Đã dọn dẹp toàn bộ, không có ai sót lại.”

Trong phòng, Tống Linh đang tu luyện nhận được truyền âm của Yến Khê thì mở mắt, nhìn thấy trong phòng nơi tầm mắt tối tăm một bóng người kỳ lạ đang dấm dúi.

Cái này mà bảo là không còn ai sót lại?

Cô ấy hãi hùng lắm, tuy nhiên ngay sau đó... tách, đèn bật lên.

A Điêu đang lục lọi tủ lấy khoai tây chiên quay đầu nhìn cô ấy.

Một tay cầm khoai tây chiên, một tay cầm nước ngọt.

Tống Linh: “...”

Chưa bao giờ nghĩ tới cảnh xuất hiện như vậy.

Bồn Cầu oán thầm: Như vầy còn không khí phách bằng thằng d3 xồm nữa, cô nhìn vào sự hèn mọn này đi.

Tống Linh đứng dậy, thuận tay lấy đồ ăn vặt chuẩn bị trong ngăn kéo ra đặt lên bàn, đồng thời dặn dò A Điêu ăn từ từ: “Gần đây cậu bận tới nỗi ăn hết luôn cả đồ trữ trong kho?”

Không phải do bận à?

Cô đã dành rất nhiều thời gian trong phòng bí mật, mặc dù thời trôi bên ngoài rất ngắn nhưng bên trong lại trôi gấp tám mươi lần đó. Cô vội vàng làm này làm kia nên đã không ăn từ lâu.

“Cậu không biết tớ vất vả thế nào... Cho tớ một miếng bánh ga-tô, vị sô cô la đấy nha.”

(P2)

A Điêu vừa ăn uống thả cửa vừa kể khổ với Tống Linh, nếu đổi lại là đám người Bách Việt Thanh Cốt, cam đoan họ không hiểu nổi cử chỉ này – lấy góc nhìn của bọn họ, họ sẽ cảm thấy cái tên này vô cùng thành thạo điêu luyện, còn rỗi rãi đùa giỡn bọn họ.

Thế nhưng từ khi quen biết Tống Linh đã tâng bốc cô theo thói quen. Cô ấy vừa giúp cô mở hộp bánh ngọt vừa cười đáp: “Ừ, đúng là vất vả quá... Vậy hôm nay cậu tới để đốc thúc tác chiến? Hay xảy ra chuyện gì?”

“Không phải chuyện lớn gì cả. Ma Vương Chí tôn sống lại, giết vào cõi trời tàn sát Tòa án Trọng tài, phỏng chừng đám ngụy quân tử kia đang trên đường chạy trốn tới nơi này, muốn kéo theo tớ chết chùm.”

Cô nói điều này khi nơi khóe miệng vẫn còn dính kem tươi.

Vừa kem vừa tươi, tạo thành hình ảnh tương phản rõ rệt làm nổi bật đôi môi đỏ thắm.

Nhưng đây mà là việc nhỏ á?

Tất nhiên có kinh hãi, nhưng Tống Linh vẫn bị chỗ kem này hấp dẫn sự chú ý. Từ nhỏ cô ấy được dạy dỗ rất tốt, trước kia khi cô và bọn A Điêu Điền Trung Hương đánh hang quỷ tại dã ngoại, mấy người còn lại vẫn có thể ăn ngon uống đã khi đối diện với thi thể hoặc phân nước tiểu, còn cô thì làm không được, ít nhất cô sẽ lén ăn chỗ khác.

Cho nên giờ phút này cô nhịn xuống xúc động lau khóe miệng cho A Điêu, nói: “Thời gian này cấp bách thật, phải để Yến Khê và tiền bối Khúc ra tay.”

Mặc dù danh tiếng không tốt, nhưng để đẩy nhanh quá trình sáp nhập hai nước, nó thật sự một thủ đoạn tốt cùng cực.

Tất nhiên, danh tiếng lúc đầu của A Điêu đâu có tốt gì cho cam.

Sau khi Tống Linh đồng ý, bên ngoài có người gõ cửa, hai người đều biết bên ngoài là ai. Tống Linh không nói gì, chỉ lấy ra một chiếc nhẫn trữ đồ đưa cho A Điêu, bên trong toàn là đồ ăn vặt.

Than ôi, vẫn là A Linh nhà chúng ta đáng yêu mà, hiểu mình quá!

A Điêu cầm nhẫn và rời đi.

Cánh cửa vừa mở ra, bọn Thẩm Họa Kính, Đoan Mộc Thanh Ương và Điền Trung Hương chỉ nhìn thấy cái bàn bừa bộn.

Đám người: “???”

(P3)

Người thông minh thì đoán được nhưng không hé răng.

Còn không thông minh... Điền Trung Dã gãi đầu, thốt lên: “A Linh, chỗ của cậu bị chuột tinh ghé à? Con chuột tinh này phải bao lớn mà ăn nhiều thế, hệt như heo tinh.”

Tống Linh tỉnh rụi: “Không, tớ đói bụng nên ăn khuya mà thôi rồi tự nhiên khẩu vị tốt, không được sao?”

Điền Trung Dã run rẩy, không dám cằn nhằn.

Thẩm Họa Kính không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Bọn họ đến để chuẩn bị kế hoạch tác chiến. Tống Linh biết A Điêu tới chỉ để thông báo cho cô ấy hay kế tiếp nhóm chủ lực sẽ vào sân, để cho cô ấy chuẩn bị tâm lý, nhân tiện lấy mấy món đồ để ăn. Vậy nên bố cục bên bọn cô ấy không phải thay đổi kẻo lại có chuyện.

Cho nên sau khi quân đội có và tàu chi3n đã vào vị trí trật tự, họ trực tiếp tấn công!

Bên vương tộc nước Liệt Tần và Nam Tấn không chịu nhượng bộ, thế là dùng sạch sức mạnh quốc gia dựng lên một lá chắn khổng lồ. Họ hãy còn kỳ vọng vào Tòa án Trọng tài, cảm thấy Tổng giám mục đã hứa ắt sẽ thực hiện được, chỉ cần chống đỡ cho tới khi cao thủ của Tòa án Trọng tài đến cứu viện vậy thì bọn họ sẽ thắng!

Với kỳ vọng như vậy, họ chống cự quyết liệt.

Có điều ngay khi quân đội Đường Tống oanh tạc, dưới hai vùng đất nước Liệt Tần và Nam Tấn đều có vô số lính xác chui ra, điên cuồng công kích lá chắn…

Cả hai bên đều là lính xác của Yến Khê, đều đang tiến công dữ dội hai nước.

Nhìn thấy lính xác ùn ùn tới, binh sĩ cả hai nước cảm thấy sợ hãi và gần như tuyệt vọng.

Vậy thì sao mà đánh!?

Công dân của cả hai nước choáng váng, giật mình phát hiện họ thật sự quên đi hai bug đáng sợ nhất trong tay Trần A Điêu.

Tống Linh thấy lính xác đều thuộc về Yến Khê đã biết ngay A Điêu không màng lắm tới sống chết của Yến Khê. Bởi lẽ cô có thể để Khúc Hà Nhĩ điều khiển lính xác tham chiến, chẳng qua như vậy thì mạch quốc gia sẽ nhắm vào người cô ấy.

Một giọt máu đào hơn ao nước lã, A Điêu dùng rõ ràng lắm.

Yến Khê là nô lệ của A Điêu.

Mỗi tội với nhiều lính xác như vậy, hiển nhiên chúng là thi thể của mấy tỷ ma quỷ bị A Điêu tàn sát trong thế giới thế giới Kỳ Sơn trước đó.

Cô đã lên kế hoạch từ lâu.

(P4)

Lính xác khổng lồ đánh đâu thắng đó, chẳng bao lâu lá chắn của hai quốc gia đã bị phá vỡ...

Binh sĩ hai nước phải đối mặt với hai lựa chọn đơn giản.

1. Đầu hàng.

2. Chết.

Trong khi họ đang tuyệt vọng và đấu tranh, bầu trời và truyền thông nhiều nơi bỗng dưng xuất hiện một hình ảnh.

Ai nấy đều thấy được.

Đó là Trần A Điêu.

Người này xuất hiện trên màn ảnh, ăn mặc đẹp đẻ, hé tỏ biểu hiện dịu dàng, chỉ trích Yến Khê: “Tiền bối Yến Khê, mặc dù tôi biết anh nghĩ tôi mới là nhà lãnh tụ có tư cách nhất cho thế giới này, có lẽ làm việc không tiếc mọi giá, nhưng sao anh lại có thể phái lính xác giết chóc đây cơ chứ. Ai nấy đều muốn bỏ qua cho nhau, nay anh làm thế đã khiến cho tôi xấu hổ biết bao...”

“Đúng rồi, tuyệt đối không được giết con nít, mấy đứa nhỏ biến thành lính xác thì thật đáng thương.”

“Nếu như anh thật sự ngu xuẩn mất khôn vậy thì đừng trách tôi ra tay vì cứu vớt dân chúng khổ cực của nước Liệt Tần và Nam Tấn.”

Bộ dạng vĩ đại, vinh quang và chính xác của cô quả là đáng sợ.

Song nó đã nhắc nhở rất nhiều người nắm lấy bug mạch quốc gia cho rằng A Điêu không dám tham gia: Cô thật sự không dễ xen vào, nhưng nếu cô xâm lược hai nước vì lý do bảo vệ họ thì sao?

Chẳng phải trong thuật cai trị làm vua từ xưa có thủ đoạn này à.

Trước gây rối rồi lại dẹp loạn, xuất binh tất có lý do chính đáng.

A Điêu đã đọc loại sách cổ này từ khi còn nhỏ và đó cũng là một phần quá trình giáo dục mà cô nhận được từ những cuốn sách ở ngôi nhà tổ của bà nội cũng như đạo quán cũ.

Bây giờ suy nghĩ lại, ngay từ đầu cô được đào tạo như một “kẻ mưu phản đoạt quyền”.

Hạng người này không cần phải có lòng người, chỉ cần theo đuổi quyền lực vô hạn, tuyệt đối không bao giờ tin tưởng bất cứ ai.

(P5)

“Không thể nào, nó không dám, như vậy Yến Khê đã bị nó nô dịch rồi? Nếu không là một người kiêu căng tự mãn như gã thì sao lại khuất phục nó cho được. Nếu như bị nô dịch, chuyện gã gây ra là do nó sai khiến, nhất định mạch quốc gia sẽ nhắm vào nó.”

“Nào có cái gì là không thể. Đừng quên nó có Vong Linh Thiên Đăng, dùng thứ này đủ để cho Yến Khê vâng lời răm rắp – hệt như năm đó Yến Khê bị vương tộc Đường Tống lợi dụng tới tấn công Quy Khư, đây đều là vết xe đổ.”

“Có thể gã đã bị nô dịch từ trước hoặc giờ mới bị bắt làm nô lệ, thây kệ là khả năng nào, cô ta vẫn có cách can thiệp trực tiếp vào chiến tranh.”

Nếu Trần A Điêu nhúng tay, họ còn muốn chống cự ngoan cường tất sẽ chết sạch.

Người vương tộc không ngây thơ đến mức cho rằng mình khuất phục là sống sót, nhưng các nhà quyền quý và phe cánh khác của nước Liệt Tần và Nam Tấn đều không bằng lòng đi mạo hiểm đâu.

Đất nước này đâu thuộc về bọn họ thì còn hy sinh cho nó làm gì?

Ngay cả khi có một chiếc bánh nướng từ Tòa án Trọng tài treo trên đầu, mối đe dọa từ Trần A Điêu đang tới gần và đáng lo ngại hơn.

Cô có quan tâm đ ến cái chết của người dân?

Cô càng biểu hiện lòng nhân hậu lại càng đáng sợ: đến nay bọn họ đều nhớ rõ hình ảnh Trần A Điêu dùng Kỳ Sơn nuốt chửng cao thủ vương tộc Tam Quốc cùng với mấy tỷ ma quỷ.

Mà một khi Trần A Điêu muốn dùng việc Yến Khê tàn sát con dân hai nước để nhúng tay vào, điều kiện tiên quyết là gã thật sự giết trên diện rộng mới được.

Tham khảo vị vua nào đó thời xưa xuất binh bảo có lý do chính đáng nhằm chiếm đoạt nước láng giềng, cố ý phái quân đội nhà mình ngụy trang thành quân đội láng giềng tàn sát dân chúng biên giới... để khơi mào chiến tranh, để cả nước đồng ý với chiến tranh.

Đằng ấy thấy đấy, đây là quyền mưu của một Quân chủ tàn nhẫn.

Trần A Điêu chỉ có hơn chứ không kém.

Sinh ra như sâu kiến nên có lòng kính sợ.

Cứ như vậy, quân đội và dân chúng mất đi ý chí chiến đấu, lá chắn vừa bị phá, đã có rất nhiều người chủ động đầu hàng hoặc xoay người bỏ chạy...

Mà lúc này hai Tông hoàng Vu Sơn và Thanh Đồng Sơn lại chủ động đứng ra, bày ra tư thế muốn đàm phán trong oan ức để đất nước và con người bình an khỏe mạnh, yêu cầu Đường Tống không làm tổn thương dân chúng, chỉ cần đồng ý thì… Dư luận bên phía người dân lập tức sụp đổ, ai nấy đều tự bảo vệ mình là chính. Suy cho cùng vương tộc nhà mình đâu tốt tới thế, trong khi tuy Trần A Điêu độc ác dũng mãnh nhưng ít ra cô ta không có gia tộc khổng lồ vướng víu làm hùm làm hổ, hơn nữa hình như ngoại trừ tham ăn miệng thiếu đòn suy tính sâu sa lại hèn hạ vô sỉ bẩn thỉu ra, người này không còn bệnh gì khác nữa.

Nhưng lợi ích rất rõ ràng. Thứ nhất, cô mạnh, bảo vệ được Tam Quốc, có thể đạt được sự thống nhất. Thứ hai, cô đẹp, thật sự rất đẹp.

(P6)

Nhìn người trông thấy vậy mà không phải vậy trên màn ảnh, còn cố tình đeo bông tai, thể hiện ra hình ảnh một bà lớn Điêu Điêu xinh đẹp với tư thái trách trời thương dân, tâm lý của nhiều người đã hoàn toàn tan nát.

Tức thì lính đào ngũ và đầu hàng vô số.

Hoàn toàn không đánh nổi.

Nhà họ Doanh và họ Cơ tức giận đến mức hộc máu.

Bọn Tống Linh rất im lặng, họ đã dùng mấy bộ não để tính toán và lên kế hoạch sao cho thu phục được hai quốc gia với thương vong tối thiểu, vậy mà nào có ngờ A Điêu sẽ thúc đẩy quá trình bằng cách nhẹ nhàng bình lặng tới vậy.

.....

Bên này, sau khi thành công chinh phục nhân dân hai nước bằng sắc đẹp, A Điêu gọi điện thoại cho Tống Linh.

Có thể truyền âm thanh thì sao phải gọi điện thoại?

Tống Linh cho rằng cô có chuyện muốn nói với những người khác, chả lẽ khen thưởng quân đội? Ổn định lòng chiến sĩ? Có là gì thì cô ấy đã mở ngoài.

A Điêu: “Xong rồi, bé A Linh ơi, từ hôm nay kết thúc, cậu đã có thể ngủ ngon.”

Tống Linh ngẩn ra, những người khác sửng sốt, mặc dù họ biết có vô số người đi theo Trần A Điêu nhưng Tống Linh này là độc nhất vô nhị.

Cậu ấy biết gần đây mình không ngủ được vì lo lắng chuyện của Tòa án Trọng tài?

Trong lòng ấm áp, Tống Linh nhìn lên bầu trời trả lời một câu nhẹ nhàng: “Ừ, hôm nay về sau mọi sự thái bình, cậu cũng vậy.”

A Điêu: “Ừ, mọi người cũng vậy.”

Mọi người nghe được cuối cùng A Điêu nhắc tới mình bèn xem như được an ủi, tiếp đó họ nghe được A Điêu bổ sung một câu: “Các nhóm lốp xe dự phòng, phải sống sót mới có thể sờ chân tôi…”

“Bắt đầu ngay bây giờ,hãy tiến lên phía trước, giành ngai vàng cho tôi. À, đừng nhìn lên.”

Cô cúp điện thoại mình sau khi nói xong, liền kề đó là không gian bạo loạn ở độ cao hàng nghìn mét trên bầu trời.

Đám người Tòa án Trọng giáng xuống!

Rốt cuộc mười cao thủ mạnh mẽ đuổi giết A Điêu trong vũ trụ đã giáng xuống.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.