Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 137



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Cái tên Đông Quách Vân Miểu đối với A Điêu mà nói thì khá xa lạ vì chưa từng tiếp xúc qua. Nhưng trí nhớ của cô tốt tột bậc, nghe người ta nói nát miệng đôi lần – nhất là lúc Đông Quách Diệu Vân xuất hiện. Này thì miệng ba miệng mười, ai nấy bên ngoài không khỏi nhắc tới người anh trai thiên tài. Chưa kể vừa lúc A Điêu lại biết hồi trước người hạng nhất tại Học phủ Lâm Châu là Cố Vân Đường cũng chính là Cổ Đường đang ngụy trang hiện tại, truyện cũ mới trong đây cũng kịch tính, thế nên cô khó lòng không chú ý nhiều hơn một chút, nhưng trừ cái đó ra thì không còn gì nữa cả.

Đại khái vì ba đứa quái thai của Thanh Châu không hiện hình, A Điêu thấy ngay cả bọn Hàn Trạc và Tống Nhị Hồ thuộc giới hạn cao nhất của Học phủ năm châu bấy giờ mà cô còn nghiền ép cho được, thế thì cần gì phải để ý, đâu dè mình lại đoán bậy.

Thời buổi này người giả heo ăn hổ ngày một nhiều, hiển nhiên người chơi với chiến lược cao cấp hơn cũng có.

Đây là vấn đề tri thức về xác suất.

A Điêu cảm thấy loại người đi ra ở nơi nhỏ như mình đúng là vẫn không nhìn xa. Đằng ấy xem thử người ta, cái nhân vật đến từ gia tộc bá chủ tại Lâm Châu đi. Họ che giấu thân phận tạo ra cái bí danh tính lặng lẽ ra ngoài dã ngoại đánh đấm phát triển thì đằng ấy có là cái thá gì đâu?

Người ta vừa ra tay là thành giáo chủ cấu kết ma quỷ tranh giành quyền lợi ở năm châu, chưa kể còn che giấu thân phận sâu như vậy. Nếu không phải có bug tới từ bồn cầu, cô tuyệt đối không mường tượng nổi.

Chuyện làm bộ làm tịch này chỉ e còn dữ dằn hơn ba vị trí đứng đầu Thanh Chây, ẩn núp sâu tột cùng. Giả như ba người đứng đầu Thanh Châu cũng có trình độ này, cô thật sự cảm thấy mình còn phải cố gắng tranh thủ cơ hội hơn nữa.

Nếu không hoàn toàn chả có vốn liếng PK với người ta.

A Điêu: “So với người này, chợt tôi thấy xấu hổ quá. Cậu nói coi khi hắn đang mưu đồ sự nghiệp của mình tại năm châu, tôi đang làm gì?”

Bồn Cầu: “Không nhớ, chắc là không ôm âm mưu cho nổ thông nhà xí mấy châu thì cũng là nhà xí tại Kim Lăng thôi, thậm chí còn chưa nhảy được ra ngoài năm châu nữa.”

A Điêu: “...”

Xấu hổ, xấu hổ quá.

Dẫu xấu hổ là thế nhưng A Điêu không phí hoài thời gian, nhân lúc đối phương bị lửa đốt gây phương hại khả năng chống giáp, A Điêu một lần dùng Lời nguyền ném ra Khó kìm lòng nổi.

Khả năng của Lời nguyền Khó kìm lòng nổi càng thẳng thừng hơn vì nó là hệ khống chế. Bên cạnh đó đến cùng Đông Quách Vân Miểu vẫn là siêu thiên tài, đã mang lòng đề phòng từ lâu, nào có chuyện quỳ bụp bụp xuống đất như đám Tuyết Yêu kia.

Hắn chống cự đồng thời gắng sức phản kích. Tư duy của hắn rất nhạy bén, ý thức được e rằng Triệu Nhật Thiên này mạnh về nguyền rủa tinh thần nhất, vậy thì phải dùng tinh thần lực để trùng kích thằng này!

Và đòn tấn công từ tinh thần lực cũng là thứ khó tránh né và chống cự nhất.

Quả nhiên một đợt tinh thần lực đã ập tới.

(P1)

A Điêu thua ở chỗ không có khả năng tấn công trực diện trong lĩnh vực đó, có điều… may sao đòn tấn công tinh thần của đối phương vẫn chưa phải ở mức cấp cao.

Đòn công kích vô hình vô dáng tấn công vùng não bộ đã bị mạng lưới tinh thần học từ cá voi ngăn cản khá nhiều. Phần còn lại vẫn gây tổn thương phần tinh thần của cô thật, song nó đâu ảnh hưởng chuyện cô phát động sức tấn công mạnh mẽ!

Cô đỡ được, đồng thời ném hai mươi, ba mươi tấm… bùa năng lượng cấp 6 về phía Đông Quách Vân Miểu!

Mẹ kiếp!

Khuôn mặt dưới mặt nạ Của Đông Quách Vân Miểu đã thay đổi, ngặt nỗi hắn hoàn toàn rút lui không kịp.

Bùa quá nhiều, phạm vi vụ nổ quá rộng, có muốn tránh vẫn không tránh được, thế là hắn đành chống lại.

Vầng sáng từ vụ nổ quét qua lớp băng đầy dày đặc, trong nháy mắt nổ tung vô số khối băng, mặt nước bốc lên từng đợt khí nóng xì xì… Đông Quách Vân Miểu, cái tên mở ra tất cả lực phòng ngự giáp chắn đạn, toan tiếp tục khóa chặt vị trí của A Điêu thì lại phát hiện… ** má!

Khó kìm lòng nổi lại tới!

Kỹ năng nguyền rủa của tên này khởi động nhanh như vậy sao? Không cần chuẩn bị trước câu thần chú?

Đông Quách Vân Miểu đành phải tập trung tinh thần chống lại lời nguyền cùng lúc thân thể phải chuyên chú chống nổ, chưa kể hắn mở luôn cả Thiên Nhãn...

Ở đây!!!

Đông Quách Vân Miểu tập trung được bóng dáng A Điêu xong, hắn nhận thấy đúng là thằng này đã ẩn núp rời đi.

Ngay lập tức ném một quả bóng vào cô.

Vừa là giáo chủ, vừa là siêu thiên tài của gia tộc Đông Quách, tài nguyên trong tay sao ít cho được. Quả bóng này là Đồ Cấm Kỵ, hơn nữa còn là món cấp Ất dùng một lần duy nhất.

Ầm vang bùng nổ, cuộn lại lớp sóng xung kích do bùa chú nổ tung vừa rồi. Tuy nhiên Đông Quách Vân Miểu không thể bắt được huyết khí dao động trên thân thể bị thương nặng của người tên Triệu Nhật Thiên, thay vào đó lại là hơi thở bùa nát bấy bứa…

Bùa Con Rối!

Tại một bên khác, A Điêu chân chính đã giơ Nguyên Trượng lên trong đống vỡ vụn!

Trực tiếp bùng nổ năng lực niệm cùng với linh năng, toàn bộ tăng trưởng thêm; Nguyên Trượng chỉ, nguyên tố sấm sét xung quanh ba dặm nhảy thành từng tia sáng, dựa theo hình thái vòng xoáy cuộn hút tạo thành một viên đạn sét cỡ quả dưa hấu.

Một chỉ là thành, một vẫy là nổ!

Thuật sấm bạo tạc cao cấp: “Sấm Nổ”.

Cảm ứng được năng lượng dao động cường đại, Đông Quách Vân Miểu – người lúc này đã có thể thoát thân – thầm nghĩ toi rồi bèn né tránh ngay lập tức, đồng thời triệu ra một Thực Thể Gieo Linh từ trong cơ thể.

(P2)

Hơi thở của thứ này có phần na ná Rắn Bay, dù gì khi A Điêu cảm nhận được, nó phóng ra hơi thở linh động như vậy ngay. Chưa kể khi được triệu hồi nó lại không phải là dạng công kích hoặc phụ trợ, càng không mang công dụng như Rắn Bay và Tất Phương mà là... Ù!

Nó cấp tốc biến đổi thành một cái gì đó giống như mai rùa.

Đồ Cấm Kỵ Giáp-123, Huyền Quy?

Ầm ầm!!

Khi giáp Huyền Quy bao phủ Đông Quách Vân Miểu, A Điêu nhìn thấy mai rùa và nơi đáy mắt thoáng hiện lên sự lạnh lùng.

Đồ chó, còn có chí bảo hộ thân!

A Điêu phản ứng cực nhanh, vừa nhìn thấy hắn có mai rùa đã nhanh chóng phát cấp kỳ ra lần thứ hai.

Ầm ầm!

Khi giáp Huyền Quy liên tục chịu đòn lần thứ hai, Đông Quách Vân Miểu luống cuống. Phát cấp kỳ? Lực sát thương cấp trung Vi Quang dữ dội thế này vậy mà Triệu Nhật Thiên còn có thể phát ra cấp kỳ?

Hơn nữa đây không phải là một vụ Sấm Nổ phát cấp kỳ duy nhất, mà là từ hai lời nguyền liên tiếp đến Sấm Nổ phát cấp kỳ, tiếp nối, lặp đi lặp lại, cộng thêm bùa chú oanh tạc dữ dội, tần suất công kích đã không còn liên tiếp mà là tần số cao đồng bộ đan xen, đập Đông Quách Vân Miểu ngay cả cơ hội phản kích cũng không có, toàn bộ quá trình bị kiểm soát!

Mà muốn đạt được tố chất phát cấp kỳ như vậy thì gân mạch và linh đan của tên này mạnh cỡ nào? Tố chất phản chứng và phần tinh thần mạnh đến cỡ nào?

Ít nhất cỡ 400 trở lên.

Khủng khiếp!

Làm thế nào một người như vậy có thể ở năm châu, năm châu có một mình mình còn chưa đủ?

Đông Quách Vân Miểu ý thức được mình đá trúng tấm sắt, đáy mắt bỗng lóe lên, lòng bàn tay trong tay áo có thêm một tấm phù ấn, ra vẻ xoay người muốn chạy trốn.

A Điêu nhìn thấy bộ dáng này của hắn bèn quyết đoán gia trì tốc độ di chuyển trong không gian, nhanh chóng cắn ở phía sau. Dợm ra tay, chợt cô cảm nhận được trên người Đông Quách Vân Miểu xuất hiện một hơi thở thuộc về không gian.

Không tốt, đó là Bùa Dịch Chuyển!

Hắn muốn chạy trốn? Không, thằng chó chết này muốn gọi ai đó tới.

Phần tinh thần của A Điêu mạnh mẽ cỡ nào, 5555 sợi tơ tinh thần đều cong lên để cảnh báo, chứng tỏ đối phương tịnh không phải là người cô địch nổi.

Mà người này đang được dịch chuyển đến.

A Điêu táng đởm, ý thức được giới hạn thực lực của đối phương có thể không mạnh hơn Vua Tuyết Yêu bao nhiêu vì sợi tơ tinh thần chỉ cảnh báo chứ không tỏ vẻ e ngại.

Sao Trời?

(P3)

Hẳn không phải, cấp thượng Vi Quang đỉnh hoặc nửa bước Sao Trời, chắc không mạnh hơn Tiêu Khiết La, bằng không hắn đã cho người ám sát Tiêu Khiết La hoặc Tiêu Cận từ thuở nào.

Nhưng giết cô đã đủ, đừng nói rằng bấy giờ thực lực cô chưa đủ tới 1 phần 10 mà ngay cả khi cô ở trạng thái đỉnh cao vẫn không gánh chịu nổi, suy cho cùng chênh lệch cấp bậc quá lớn.

Muốn đảo ngược ý trời cũng không đảo nổi.

Mỗi tội theo sự cảm ứng của sợi tơ tinh thần, e rằng đối phương ở xa, thời gian dịch chuyển tới sẽ kéo dài.

A Điêu nghiến răng, hầu như không cần suy nghĩ đã đưa ra quyết định.

Sau khi bóp nát Bùa Dịch Chuyển, vòng xoáy không gian đã bắt đầu xé toạc, bóng người đang dao động đi sang. Từ đầu Đông Quách Vân Miểu những tưởng mình giữ được cái mạng, dù gì Triệu Nhật Thiên này là một người tài giỏi, khi ý thức được có cường giả tới chắc sẽ quyết đoán lựa chọn chạy trốn.

Quả nhiên hơi thở của người này biến mất.

Trong lòng Đông Quách Vân Miểu vừa thả lỏng… là hắn đã bay về phía trước.

Vô cùng đột ngột.

Trong vầng sáng vụ nổ, thì ra có rất nhiều chiến binh tượng sấm đã lặn lội trong khu vực này, cả đám nhảy lên, lưới điện trên trường thương liên kết với nhau, tê liệt Đông Quách Vân Miểu, người không kịp đề phòng ở vùng lõi, kêu xoẹt xoẹt.

Trong vầng hào quang cực đoan, mai rùa mạnh mẽ trên cơ thể Đông Quách Vân Miểu liên tục giải phóng sức mạnh cứng rắn chống điện áp k hủng bố, song hắn bất thình lình ý thức được nguy hiểm đáng sợ.

Tên kia vẫn còn ở đó!

Trong dòng điện, hàng trăm sợi tơ tinh thần bám vào dòng điện nhảy lên giáp Huyền Quy và đâm vào đầu hắn.

Đây là? Sao có thể được! Không phải tên này là người bên hệ nguyền rủa bi3n thái à, sao còn điều khiển được đòn công kích tinh thần tinh vi bí ẩn như vậy.

Vào khoảnh khắc đó, đầu của hắn bị đâm 360 độ bởi một đám sợi tơ tinh thần lít nha lít nhít.

Đồng tử run rẩy, phần tinh thần Đông Quách Vân Miểu trong nháy mắt bắt đầu cơ chế tự bảo vệ, ngặt nỗi vẫn bị thương tích nặng.

Co rúm, run rẩy, vặn vẹo.

Thực Thể Gieo Linh Huyền Quy run rẩy, mai rùa biến mất trong cái chớp mắt.

Nhưng Đông Quách Vân Miểu phản ứng từ sự căng thẳng cũng nhanh, đầu ngón tay kẹp lấy một tấm bùa cấp 7.

Lúc này A Điêu lóe ra từ không gian chui trốn, cầm Nguyên Trượng tập trung vào Đông Quách Vân Miểu, nhưng đồng thời cô cũng nhận ra mình bị một người khác tập trung vào và người ta đang chạy tới!

Thời cơ!

Xem ai xuống tay nhanh hơn, tàn nhẫn hơn.

Cô thầm niệm trong lòng: Đông Quách Vân Miểu, biến heo!

Sao cô không gọi thẳng tên người này

(P4)

Bởi vì cô thận trọng.

Không cách gì giải thích cô biết hắn là Đông Quách Vân Miểu từ đâu, lỡ như gần đó có tu sĩ khác nghe thấy... Sau này cô giải thích với các quan chức làm sao? Huống chi còn một người sau lưng đối phương sắp tới.

Trừ phi có thể bắt trực tiếp được luôn Đông Quách Vân Miểu, đó chính là bằng chứng sắt, hô hay không hô ra thân phận vẫn chả sao.

Ngược lại nếu bắt hụt và để cho đối phương trốn thoát, đó là họa về sau vô tận!

Có điều cô biến ra chiêu số Biến heo này đã nổi lên lòng muốn giết chóc, chỉ cẩn thận che chở điểm mấu chốt.

Đông Quách Vân Miểu vốn đã là nỏ mạnh hết đà, hắn bị sức mạnh bí ẩn vây lấy tại giây phút giáp Huyền Quy biến mất…

Ầm!

Toàn thân bọc thép của Đông Quách Vân Miểu tan rã, cơ thể của hắn biến thành heo ngay; tất cả trang bị rơi khỏi cơ thể chính, chỉ còn lại mai Huyền Quy chở che, ngặt nổi cơ thể chính của hắn đã biến thành heo.

Hắn trợn trừng đôi đồng tử heo, khó tin, nhưng hắn vẫn sợ hãi, muốn phát ra một tiếng kêu cứu…

A Điêu thật ngoan độc, tung thẳng ra không gian dịch chuyển đưa cơ thể cô thoáng cái đã hiện ra sau lưng hắn.

Con dao sắc rút xương độc đáo tột cùng.

Đây là phiên bản dao giết heo kinh điển đấy, mấy tay đồ tể bán đồ trong chợ quê có mấy cây.

Cô dùng thuận tay cực kỳ, đâm thẳng vào lưng hắn một cú đầy tàn nhẫn, đâm phát chết ngay!

Lưỡi dao phá giáp, đâm xuyên thịt vào tận xương, sức lực mạnh mẽ, thậm chí mang theo khí thế của con dao, nó đâm xuyên ra ngoài chém đứt khối băng cách đó bốn năm mét.

Đồng bộ, cô nhanh chóng thu lấy bằng sạch tất cả trang bị và bảo vật chứa đồ của người này.

Từ bí mật tới đến đánh giết, một mạch liên tục.

Còn lâu cô mới để thằng chó này còn sống rời đi, nếu không dựa vào tố chất của người này cùng với nội tình của gia tộc Đông Quách, quá nhiều uy hiếp cho cô.

Phải biết rằng cô muốn dùng thân phận Triệu Nhật Thiên này nhằm đạt được một ít quyền lợi.

Vì vậy không thể nào không chết.

Rành rành là giáo chủ Ngũ Hành Giáo, làm vùng biển năm châu phía Nam thành cảnh thây chất đầy đồng, làm cho quyền hành của mấy gia tộc bá chủ năm châu thiếu điều bị xâm chiếm; một nhân vật lấy thân phận học sinh lớp 12 che giấu thực lực gầy dựng nên con đường sự nghiệp quái thai; đoán chừng có bị đánh chết hắn vẫn không ngờ được trong nháy mắt biến heo đó mình sẽ bị một con dao giết heo đâm ngay lưng chết toi.

Đây nào có phải một con dao giết heo tùy ý.

Nó do Bồn Cầu biến thành, để phá vỡ mai Huyền Quy, cần phải là đồ sắc bén mới làm nổi.

Chẳng lẽ hắn sẽ chết như vậy sao?

Mắt Đông Quách Vân Miểu tràn đầy ý hận.

Ộc.

Cổ họng hắn động đậy, trái tim co thắt… Hơi thở toàn thân và linh nguyên co rúm vặn vẹo xong bèn bắt đầu phóng thích vô tận.

(P5)

Bởi vì cô thận trọng.

Không cách gì giải thích cô biết hắn là Đông Quách Vân Miểu từ đâu, lỡ như gần đó có tu sĩ khác nghe thấy... Sau này cô giải thích với các quan chức làm sao? Huống chi còn một người sau lưng đối phương sắp tới.

Trừ phi có thể bắt trực tiếp được luôn Đông Quách Vân Miểu, đó chính là bằng chứng sắt, hô hay không hô ra thân phận vẫn chả sao.

Ngược lại nếu bắt hụt và để cho đối phương trốn thoát, đó là họa về sau vô tận!

Có điều cô biến ra chiêu số Biến heo này đã nổi lên lòng muốn giết chóc, chỉ cẩn thận che chở điểm mấu chốt.

Đông Quách Vân Miểu vốn đã là nỏ mạnh hết đà, hắn bị sức mạnh bí ẩn vây lấy tại giây phút giáp Huyền Quy biến mất…

Ầm!

Toàn thân bọc thép của Đông Quách Vân Miểu tan rã, cơ thể của hắn biến thành heo ngay; tất cả trang bị rơi khỏi cơ thể chính, chỉ còn lại mai Huyền Quy chở che, ngặt nổi cơ thể chính của hắn đã biến thành heo.

Hắn trợn trừng đôi đồng tử heo, khó tin, nhưng hắn vẫn sợ hãi, muốn phát ra một tiếng kêu cứu…

A Điêu thật ngoan độc, tung thẳng ra không gian dịch chuyển đưa cơ thể cô thoáng cái đã hiện ra sau lưng hắn.

Con dao sắc rút xương độc đáo tột cùng.

Đây là phiên bản dao giết heo kinh điển đấy, mấy tay đồ tể bán đồ trong chợ quê có mấy cây.

Cô dùng thuận tay cực kỳ, đâm thẳng vào lưng hắn một cú đầy tàn nhẫn, đâm phát chết ngay!

Lưỡi dao phá giáp, đâm xuyên thịt vào tận xương, sức lực mạnh mẽ, thậm chí mang theo khí thế của con dao, nó đâm xuyên ra ngoài chém đứt khối băng cách đó bốn năm mét.

Đồng bộ, cô nhanh chóng thu lấy bằng sạch tất cả trang bị và bảo vật chứa đồ của người này.

Từ bí mật tới đến đánh giết, một mạch liên tục.

Còn lâu cô mới để thằng chó này còn sống rời đi, nếu không dựa vào tố chất của người này cùng với nội tình của gia tộc Đông Quách, quá nhiều uy hiếp cho cô.

Phải biết rằng cô muốn dùng thân phận Triệu Nhật Thiên này nhằm đạt được một ít quyền lợi.

Vì vậy không thể nào không chết.

Rành rành là giáo chủ Ngũ Hành Giáo, làm vùng biển năm châu phía Nam thành cảnh thây chất đầy đồng, làm cho quyền hành của mấy gia tộc bá chủ năm châu thiếu điều bị xâm chiếm; một nhân vật lấy thân phận học sinh lớp 12 che giấu thực lực gầy dựng nên con đường sự nghiệp quái thai; đoán chừng có bị đánh chết hắn vẫn không ngờ được trong nháy mắt biến heo đó mình sẽ bị một con dao giết heo đâm ngay lưng chết toi.

Đây nào có phải một con dao giết heo tùy ý.

Nó do Bồn Cầu biến thành, để phá vỡ mai Huyền Quy, cần phải là đồ sắc bén mới làm nổi.

Chẳng lẽ hắn sẽ chết như vậy sao?

Mắt Đông Quách Vân Miểu tràn đầy ý hận.

Ộc.

Cổ họng hắn động đậy, trái tim co thắt… Hơi thở toàn thân và linh nguyên co rúm vặn vẹo xong bèn bắt đầu phóng thích vô tận.

(P5)

Ánh sáng trong cặp mắt vẫn còn, tham vọng vẫn còn, nhưng cái mạng lại không.

Nhưng bùa chú trong tay hắn đã đốt cháy.

Nổ!

Bùa năng lượng cấp 7, nổ tung!

Vẻ mặt A Điêu khẽ đổi nhưng vẫn phản ứng nhanh chóng. Trong vụ nổ gây tác động làm tổn thương hơn phân nửa lớp da, cô vội vã trốn vào trong 303 đã được sửa chữa bằng năng lực niệm.

Vụ nổ ánh sáng mạnh va chạm 303.

303 có xu hướng chao động muốn đổ nhưng Đông Quách Vân Miểu bên ngoài vẫn chưa ngã xuống.

Hắn ráng chống lấy hơi thở cuối cùng…

A Điêu trông thấy hắn đang nhìn ra một nơi xa xôi, nơi đáy mắt hãy còn hy vọng, chẳng lẽ còn chờ mong người khác có thể cải tử hồi sinh cho hắn?

Cứ mơ viển vông đi!

A Điêu thây kệ, cô đã khởi động dịch chuyển từ Rắn Bay – món đồ vừa hết thời gian làm mát… Lúc dịch chuyển rời đi cô bèn ra khỏi 303, và trong lúc muốn thuận tay kéo luôn xác Đông Quách Vân Miểu…

Có hai luồng ánh sáng vàng phân biệt bắn tới.

303 bị một đầu mũi nhọn ánh vàng đánh nát thành phấn vụn, cùng lúc đó Đông Quách Vân Miểu cũng bị đầu ánh vàng nhọn lểu đó xoắn nát thành cát bụi…

Từ Đông Quách Vân Miểu + 787878!

Từ Đông Quách Giảo Thanh + 999999!

** má!

Dĩ nhiên người này cũng là người bên gia tộc Đông Quách. Ngặt nỗi quyết đoán quá, thẳng thừng hủy diệt thi thể Đông Quách Vân Miểu, diệt sạch tất cả đường sống của Đông Quách Vân Miểu, hiển nhiên vì che dấu vấn đề thân phận của hắn đồng thời tránh cho xác hắn rơi vào tay A Điêu, trở thành chứng cứ chỉ vào gia tộc Đông Quách.

Thật tàn nhẫn.

Nhưng lúc hủy diệt thi thể Đông Quách Vân Miểu lại mang tâm tình dao động mãnh liệt như vậy có thể thấy được sóng gió trong lòng người này đâu có nhẹ, trái lại còn hận A Điêu thấu xương.

Người thân nhất? Cha hay ông nội hắn? Dù có thế nào đừng nói là ông cố đấy.

A Điêu sợ hãi không nhẹ, quyết đoán dung nhập vào dịch chuyển nhưng vẫn không quên cuốn đi Đồ Cấm Kỵ Huyền Quy được tên kia để lại sau khi thi thể bị hủy diệt.

Bóng hình màu đen này cũng chính là Đông Quách Giảo Thanh vừa xuống tay độc ác hủy thi diệt tích há chịu buông tha A Điêu, ông ta đưa tay tung ra một lưỡi đao đi theo không gian thứ cấp… đuổi sát sau A Điêu.

Xoạt!

Khi A Điêu biến mất, lưỡi đao đó cũng đập vào lưng cô.

Máu và thịt bắn tung tóe trên mặt biển rét buốt.

Người áo đen giơ tay, máu thịt bị ông ta cuốn đi và cảm nhận được hơi thở của A Điêu.

Dịch chuyển ngẫu nhiên nhưng số lại đen, được chuyển tới nơi gần đây.

Thế là ông ta đạp lên một thanh phi kiếm ngay sát đó, vạch phá bầu trời gấp gáp đuổi theo.

Vút!

A Điêu được dịch chuyển ngẫu nhiên, lúc cô vừa rơi xuống mặt băng đã hộc máu phụt phụt.

Ói ra máu này có vài phần bị Rắn Bay làm cho tức mà hộc ra.

(P6)

Má bó, đồ chó Rắn Bay, cái quái gì vậy, mấy lần dịch chuyển ngẫu nhiên đều bị kẹt ở khoảng cách dịch chuyển thấp nhất.

Sao, tao không xứng đáng trốn xa hơn?

Kế hoạch lúc đầy tính toán hoàn hảo, Tiêu Cận hại tôi rồi!

A Điêu nổi đóa, gió tuyết lạnh lẽo, cô vừa nghênh đón bông tuyết để chạy trốn vừa ôm vết máu trên ngực la to về phía Rắn Bay: “Đại Đô đốc, Đại Đô đốc! Mau tới cứu tôi! Mẹ kiếp, có một cấp thượng Vi Quang đang đuổi giết tôi!”

“Chị Khúc, chị ơi, mọi người ở đâu!”

A Điêu còn chưa hô xong chợt lông tơ dựng đứng, cô quả quyết xoay người nhảy vào vùng biển nước đá bên cạnh.

Bọt nước bắn tung tóe.

Một giây sau, hàng trăm đường phi kiếm đâm xuống đầy bão tố.

Lớp mặt nước băng với đường kính hàng ngàn mét bị phá vỡ thành cái rây bởi cuộc tấn công kim loại dữ dội.

Hơn nữa phi kiếm rơi xuống nước không tan chảy, thay vào đó dưới sự điều khiển của Đông Quách Giảo Thanh đang kiểm soát công cụ bay trên bầu trời, hình dạng đám kiếm hệt rắn nước xuyên vù vù trong dòng nước lạnh đuổi theo sau A Điêu.

Sát ý kh ủng bố như vậy khiến A Điêu sợ vỡ mật. Cô thấy được đám thân kiếm đó sắp đuổi kịp cô tới nơi.

A Điêu làm việc cấp tốc, trong lúc chạy trối chết đã lấy ra Huyền Quy thật nhanh.

Tế luyện, nhận chủ.

Nhanh nhanh nhanh!

Đại khái Đông Quách Giảo Thanh đang bay trên bầu trời đuổi theo cũng phát hiện A Điêu đang nhận chủ Huyền Quy với ý muốn giữ mạng. Mắt ông ta híp lại, đột nhiên gia tăng tốc độ linh nguyên thu phát, hơn nữa cơ thể chính còn lao xuống…

Dưới nước, nhóm kiếm vàng ám sát như rắn tăng tốc trong nháy mắt đã đuổi kịp A Điêu và toan đâm cô thành cái rây.

Ù!

Thuẫn Trời Tròn bị phá nát bấy bứa trong chớp mắt, tiếp đó… mở ra!

Vỏ Huyền Quy hoàn chỉnh khó khắn lắm mới ngăn chặn được một đợt đâm thủng khủng khiếp này.

Lực công kích quá mạnh, A Điêu điều khiển mai Huyền Quy lại phát hiện linh năng của mình bị tiêu hao rất nhiều. Trông thấy hết chống cự nổi tới nơi, cô ngẩng đầu nhìn lên và thấy phía trên lớp băng dày, Đông Quách Giảo Thanh cầm thanh kiếm vàng dài bảy trượng và đang dùng phương thức giơ lên trời và rồi nhảy đâm.

Khi mũi kiếm đâm vào khối băng, bề mặt băng dày tới hai mét rạn nứt vỡ nát trong khoảnh khắc hệt lớp màng mỏng, sóng nước được chẻ ra.

Mũi nhọn chỉ thẳng vào A Điêu ở giữa dòng nước sâu dưới 100 mét.

Hôm nay, ông ta phải giết tên này.

(P7)

Tại thời điểm đó A Điêu cảm nhận được nhiệt độ của cái chết kề cận.

Đã lâu lắm rồi không cảm thấy như vậy.

Giờ phút này cô có cảm tưởng gì?

Chỉ có một ý nghĩ: Giết tôi? Má, bằng cái đám giặc b án nước làm chuyện lén lút nhà Đông Quách mà xứng sao?

A Điêu không cam lòng tột cùng, người không cam lòng nguyện dốc hết cả thảy chiến đấu với hổ báo, đến chết mới thôi!

Cho nên A Điêu một hơi cho mọi thứ cạn kiệt, cưỡng ép huy động 5555 sợi tơ tinh thần tích lũy thế mạnh.

Đây là một cuộc thử nghiệm chưa từng luyện tập, cũng là chó cùng rứt giậu.

Ông cho tôi kiếm vàng ám sát 7 trượng, tôi nhận, tất nhiên chịu nổi.

Nhưng đừng để tôi sống sót, đợi tới lúc tôi sống…

Keng!! Mũi nhọn bổ vào mai Huyền Quy, nó rung động, chống lại chừng một giây, đến giây thứ hai thì linh năng của A Điêu đã hoàn toàn kiệt quệ.

Ầm… Mai Huyền Quy bị vỡ.

Nhưng A Điêu chui vào không gian Thực Thể Gieo Linh ngay trong nháy mắt đấy.

Không gian Thực Thể Gieo Linh bị xuyên thấu theo sau.

A Điêu ra khỏi từ một bên khác của không gian Thực Thể Gieo Linh hoàn toan vụ vỡ. Tranh thủ được một giây cuối cùng, cô khởi động con dấu mây đen trong cơ thể.

Nguyên tố mây đen gào thét lao ra... Bộ não của A Điêu cơ hồ rơi vào trạng thái muốn bùng nổ tới nơi.

Trong đầu là mảng tối như hũ núi.

Cơ thể cô cũng bị đám mây đen bao phủ.

Vùng biển băng giá, cảnh quang đầy đám mây đen, nhưng lại có thanh kiếm vàng ám sát khổng lồ phá băng lao tới… Hai tay A Điêu hướng về phía kiếm vàng khó lường đầy đáng sợ, phóng thích tất cả các sợi tơ tinh thần vào mây đen, đoạn điên cuồng điều khiển mây đen quấn quanh nó.

Chặn nó, nhất định phải chặn nó!

Mây đen lưu động, thích hợp để sợi tơ tinh thần phân bố hơn. Chỉ thấy chúng được sợi tơ tinh thần khâu thành hai bàn tay đen hù, cưỡng ép nắm lấy thanh kiếm khổng lồ.

“Cút ngay cho tao!”

Khi nó chỉ còn tí gang tấc nữa là xuyên qua cơ thể A Điêu, ý niệm sinh tồn của A Điêu đạt đến đỉnh điểm, vùng não bộ của cô nổ tung.

Tất cả các sợi tơ tinh thần cũng bùng nổ, điên cuồng xông vào phần năng lượng của thanh kiếm ám sát vàng, nhanh chóng xâm chiếm từ bên trong và điều khiển ngược lại.

Tránh ra!

Ầm ầm!!

Kiếm vàng bị cứng rắn kéo đi, bắn ngược trở về.

Khi cây kiếm quay đầu lại, Đông Quách Giảo Thanh trên biển bị cắn trả khiến đầu ong ong đau nhức, nó chỉ là thương tích nhẹ nhưng khó tưởng nổi cực kỳ và phần nhiều trong đó là nỗi sợ hãi.

Hôm nay không giết tên này ắt họa về sau vô tận!

Nhìn thấy người trong mây đen như ẩn như hiện với dòng máu loãng tuôn ra, tựa hồ đã hôn mê, lúc này Đông Quách Giảo Thanh muốn lao xuống nước bổ kiếm, bất thình lình ngay giây phút này.

(P8)

Từ xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Vua Tuyết Yêu.

Đông Quách Giảo Thanh biến sắc, một giây kế, hai đòn tấn công từ xa một trước một sau quanh quẩn đập tới dữ dội!

Bùm! Đông Quách Giảo Thanh khó khăn lắm mới cản nổi, hai người này quá mạnh, lá chắn phòng thủ bên ngoài cơ thể ông ta rung rẩy vỡ toác. Ông ta cảm thấy phần tinh thần đang bị tập trung và thấy một cái vòng vàng bay tới trước mặt, thế là ông ta xoay người chạy trốn biệt.

Nhưng tiếc là đao sét của Tiêu Khiết La vẫn đâm xuyên qua ông ta từ sau.

Giế t chết rồi?

Không, ông ta bóp nát Bùa Dịch Chuyển, bỏ chạy ngay chả để lại một giọt máu nào.

Một giây sau, Tiêu Khiết La và Khúc Giang Nam tới người trước người sau. Một người thì tới trước đuổi theo người trong đám mây đen đang chìm xuống biển sâu, mà Khúc Giang Nam thì bắt lấy thời gian góp nhặt hơi thở người chạy trốn.

Đáng tiếc, không có máu.

Nhưng khẳng định là người trong năm châu, nếu không người này không phát điên tới nhường này, chẳng màng tới hết thảy dù cô ấy và Tiêu Khiết La tới gần và cứ thế liều lĩnh đuổi giết Triệu Nhật Thiên.

Mỗi tội sau khi hai người bọn họ nghe được Triệu Nhật Thiên cầu cứu, vừa mới muốn thoát thân cứu người, thế mà Vua Tuyết Yêu lại tích góp được một ít tinh thần lực làm một đợt Giam Giữ Cực Hàn, khiến bọn họ đành phải chậm trễ, đến cùng chỉ đành liên hợp tinh thần trùng kích phá nát hạch não của nó.

Bấy giờ mới có thể chạy tới.

Ngặt nỗi dường như đã muộn, chẳng biết Triệu Nhật Thiên có sống sót hay không.

Nhưng giáo chủ đó đoan chắc đã chết rồi.

Hơi thở biến mất.

Cho nên… thân phận giáo chủ này là thứ mấu chốt.

Tại lúc Khúc Giang Nam suy nghĩ, cô ấy cúi đầu nhìn xuống nước, chuyện gì đang xảy ra vậy? Ở độ sâu hàng trăm mét thì một hai hơi thở đã đủ vớt người ra, thế mà còn chưa ra?

Khúc Giang Nam vốn không thích xen vào chuyện của người khác, chuyện ven biển phía Nam lần này chủ yếu nhằm vào năm châu đặc biệt là Thanh Châu, không dắt dây gì đến cô ấy. Song nghĩ tới cảm giác quái dị mà Triệu Nhật Thiên cho, cô ấy đăm chiêu, đang muốn xuống xem một chút.

Dưới biển thăm thẳm ở độ sâu 300 mét, Tiêu Khiết La vừa là người hệ sấm vừa tu đao, hiển nhiên tốc độ cực nhanh. Chú ấy nhanh chóng thấy có người đàn ông mặc quần đùi đang chìm xuống tại phía dưới xa hơn hai mét.

Chú ấy muốn vớt người ta lên một hơi.

Lại thấy người đàn ông 30 tuổi thay đổi cơ thể trong khoảnh khắc.

Khá lắm, bởi vì suy yếu sắp chết, một lớp thuật ngụy trang, một lớp ngụy trang giáp chắn, một lớp ngụy trang bùa chú, và một lớp không có năng lượng đầy kỳ lạ có thể xem là lớp ngụy trang từ thiên phú, hệt như bộ đồ ngụy trang vô tận, cứ thế lột xác dần để lộ bộ dáng chân chính bên trong.

(P9)

Chỉ ba bốn giây, Tiêu Khiết La thấy ngay người đàn ông đứng tuổi vận quần đùi áo sơ mi hoa biến thành một cô gái có làn da trắng và mặt mũi nhỏ nhắn.

Đoán chừng 17 18 tuổi.

Đôi chân dài và vóc dáng mảnh khảnh dù vẫn cao tới 1 mét 7, quần đùi áo sơ mi hoa ngay lập tức rộng thùng thình, muốn long khỏi người cô. Vạt áo sơ mi bị dòng nước đưa đẩy khiến vòng eo trắng mịn hiện ra, đường eo cong cong lộ một phần vòng eo lả lướt.

Biển cả có sương giá mang linh tính, chúng bám vào người cô, lây lan từng tấc từng tấc, ánh huỳnh quang bạc lấp lánh yếu ớt dường như muốn xâm chiếm cái túi da trong suốt đẹp đẽ này để thành của riêng.

Có điều cô không có ý thức, yên tĩnh tột cùng.

Những sợi tóc hệt rong biển trôi nổi theo dòng chảy lạnh, vừa tán loạn lại kiều diễm; máu chảy ra từ người cô bị pha loãng bởi dòng nước đá xanh để rồi đông lại thành những sợi tơ đỏ như máu.

Đại dương này thênh thênh là thế.

Mang cô, cũng muốn nuốt chửng cô, để cô ở lại đây mãi mãi.

Nhưng cô nở rộ, giống như một cây ngọc lan trắng tinh khiết tột cùng, cao quý và trong sạch, được buộc lên cao và nuôi dưỡng đong đầy yêu thương, bằng không cô sẽ yếu ớt và bị chôn vùi tại biển sâu.

Nhưng đây có phải là cô không? Không, không!

Triệu Nhật Thiên là ngọc lan trắng? Là hoa sơn trà? Là hoa rau cải? Là hoa đuôi chó?

Hoa xác chết khổng lồ?

Trong nháy mắt đấy, Tiêu Đại Đô đốc, người từ khi còn là thiếu niên đã học được cách nắm giữ Thanh Châu thậm chí năm châu với quyền hành lớn lao là thế, người ngày ngày đánh nhau với người trong quyền tộc trong gia tộc thậm chí trong triều đình, bị một màn này làm cho sửng sốt. Trong đầu chú ấy hãy còn vang vọng giọng nói của cái anh Đại công tử họ Triệu nào đó cứ kêu oang oang chưa dứt.

Mỗi lần gào tới gào lui vẫn luôn có thâm ý.

Mau tới mau tới!! (Cứu tôi!)

Đừng đến đừng đến!! (Cút!)

Mau tới mau tới! (Còn chưa tới cứu tôi nữa! Má!)

Tính tình biến nhanh hơn bất kỳ thứ gì, diễn xuất tốt hơn bất kỳ thứ gì, tính toán lợi ích và cục diện gần như hoàn mỹ, hoàn toàn phù hợp với sở thích không ưa nói chuyện tình cảm với người khác của anh em chú ấy.

Dạng tai to mặt lớn này… tai to mặt lớn nào?!

Từ Tiêu Khiết La + 1000001!

Mỗi tội là người mỗi ngày nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của em gái, Tiêu Khiết La đâu bị ngoại hình của một con nhóc cuốn hút thêm được bao lâu, suy nghĩ khi lên khi xuống chủ yếu vì không mường tượng tới người làm được những chuyện này trước sau lại là một cô gái trẻ tuổi nhường này.

Học sinh lớp 12 hay là sinh viên?

Chú ấy ngần ấy tuổi còn kém xa nó.

Dù có là mưu tính trong lòng hay thủ đoạn.

Nhìn chằm chằm vào A Điêu một hồi, Tiêu Khiết La không nhìn cô nữa mà chỉ vươn tay ra... Tại thời điểm này, bồn cầu có phần căng thẳng.

(P10)

Đối với người nắm quyền lực, điều tối kỵ là khi xuất hiện tên quái thai không ở trong tay mình.

A Điêu càng đáng sợ thì càng không có lợi đối với sự thống trị của nhà họ Tiêu. Cho dù toàn quá trình cô đứng ở phía nhà họ Tiêu, cũng giúp hai anh em rất nhiều, nhưng dù sao tính trời sinh của nhân loại chính là đặt nặng lợi ích, ai biết được.

Ngay khi bồn cầu vô cùng hồi hộp, Tiêu Khiết La nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay A Điêu, chẳng đụng tới cô tí gì mà cứ kéo cô lại bằng lực vô hình, và rồi đầu ngón tay điểm vào mi tâm cô.

Giết sao?

....

Khúc Giang Nam toan đi xuống bỗng thấy có bóng người ở dưới nước bơi lên. Cô ấy cô lạnh lùng nhìn Tiêu Khiết La ôm một người lên.

Khúc Giang Nam theo bản năng nhìn kỹ, là Triệu Nhật Thiên, bộ dạng không thay đổi, ngặt nỗi đang thoi thóp một hơi, vẫn còn sống.

“Còn sống.” Khúc Giang Nam thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên chợt lưu ý đến cái gì bèn hỏi với ý tứ xâu xa: “Đại Đô đốc và anh Triệu quen nhau sao?”

“Không quen, nhưng người này có công lao rất lớn.”

“Thảo nào anh ôm hắn hệt ôm công chúa.”

“...”

Đại Đô đốc một mét chín ôm Triệu công tử cao hơn một mét bảy theo kiểu bế công chúa?

Bầu không khí bỗng… là lạ.

Lần đầu tiên Tiêu Khiết La hiểu được vì sao bên Kinh Đô toàn nói Khúc Giang Nam nhà họ Khúc nhạy bén nhưng trong ngoài khác nhau, bên trong toàn giấu đao.

“Ừ, thế giao cho cô Khúc vậy.”

Khúc Giang Nam nhanh nhạy phát giác được dường như Tiêu Khiết La cố ý giấu mình cái gì đó nên mới có ý dò xét mà thôi, nào ngờ Tiêu Khiết La lại đưa ngay cho cô ấy nhanh thế này. Cứ thế anh ta đưa thẳng một người đàn ông tên Triệu Nhật Thiên tới trước mặt cô.

Tuy nhiên cô ấy không thể không nhận vì có chuyện gì đó đã xảy ra ở vùng biển.

Đại quân ma quỷ bên khu A đã tới.

Rốt cuộc khu A B C và D đã hợp tác liên minh, cuộc khủng hoảng năm châu vẫn chưa được giải quyết, họ phải ngay lập tức trở lại phòng thủ.

Khúc Giang Nam nhìn thoáng qua lưng Tiêu Khiết La rồi lại liếc mắt nhìn Triệu Nhật Thiên.

Họ Tiêu dùng thuật với Triệu Nhật Thiên.

(P11)

Nhưng không xác định được là thuật gì.

Xuất phát từ đạo đức bên trong làm người đoan chính, cô ấy không do thám mà chỉ hơi nghi hoặc mà thôi. Bình thường tu sĩ bị thương nặng thì ngoại thương nội thương đều không quan trọng, chỉ cần chỗ trí mạng còn một hơi thở và phần tinh thần không tổn hại, mọi thứ còn lại đều là chuyện nhỏ.

Thế nên Tiêu Khiết La nói rằng người này bị thương nặng ắt phần tinh thần nên suy yếu và hỗn loạn tiêu tán, nhưng anh ta… chưa hề, không tiết ra hơi thở tinh thần nào dù có là phân nửa.

Có hai khả năng, thứ nhất anh ta hoàn toàn không bị thương, đang giả chết; thứ hai, anh ta có phần tinh thần độc lập, đang tự xử lý khép kín, người khác không thể can thiệp.

Bảo sao Tiêu Khiết La mặc kệ.

Bồn Cầu: “...”

Trái lại người này đứng đắn ghê. Đây là đồ nhi của cô đó, thiếu điều bị người đàn ông kia nhìn hết cái eo thon, thế mà ngay cả ôm cô còn không ôm nữa! Chưa kể còn có tư thái hệt có điều suy tư nghiên cứu.

Chị Khúc, chị thua thiệt, chị tuyệt đối thua thiệt!

.....

Bờ biển thổi lên kèn lệnh tổng tấn công.

Khúc Giang Nam hoàn toàn không thể nào ôm một người đàn ông, thế là cô ấy dùng ngay linh nguyên nâng đỡ cơ thể người ta và dùng tốc độ nhanh nhất trở về bờ biển.

Trước đó, người do Tiêu Khiết La mang tới đã chặn đánh đông đảo kẻ địch do Vua Tuyết Yêu và giáo chủ mang tới. Theo đà hai thủ lĩnh xanh cỏ, bọn nó chạy trốn thất lạc kha khá. Ngặt nỗi đến khi ma quỷ khu A B C và D tụ hợp, bọn chúng lại một lần nữa hợp nhất.

Đương nhiên binh lực năm châu cũng cấp tốc trở về phòng thủ chuẩn bị chiến đấu.

Bờ biển được tổ chức đâu ra đấy, không lộn xộn, nhưng mọi người đều không tự tin lắm trong trận chiến này.

Có điều đã biết tình huống đầy nguy cơ như thế, ai nấy vẫn theo bản năng nhìn người bị Khúc Giang Nam mang về.

Triệu Nhật Thiên?

Động tĩnh trước đó cũng không phải lớn bình thường.

Triệu Nhật Thiên này đáng sợ quá.

Người mang năng lực ở đây gồm Tiêu Khiết La có một không hai, trở xuống có đám hiệu trưởng và Khúc Giang Nam xếp thứ hai, nhưng công lao của Triệu Nhật Thiên lại vượt xa mọi người.

Quá mạnh.

Tiêu Khiết La liên lạc với Tiêu Cận ngay trước mặt mọi người.

“Triệu Nhật Thiên choáng váng rồi, tới không?”

“Vâng.”

Không nói đến người ở năm châu bày ra dáng vẻ thấy ma, ngay cả Khúc Giang Nam còn ngạc nhiên, một lần nữa nhìn Triệu Nhật Thiên.

Hiệu trưởng không dằn lòng nổi bèn truyền tin hóng chuyện với cô ấy: “Này, Triệu Nhật Thiên này là người yêu của Tiêu Cận?”

Khúc Giang Nam: “Đừng nói bậy.”

Hiệu trưởng: “Tôi hỏi đại tí thôi, cô phản ứng nhanh như vậy làm gì? Xem ra cô cũng quan tâm đ ến cậu ta đấy, nếu không dám cá cô đã phớt lờ tôi.”

Khúc Giang Nam: “...”

Cô thật sự thấy ông già này phiền chết.

Sau khi A Điêu bị người ta đưa vào lều lớn của Thống lĩnh ám quân để chăm sóc, đại chiến đã nổi lên.

(P12)

.....

Thanh thế liên minh ma quỷ hợp tác quá lớn, dẫu rằng chúng bị giết khác nhiều nhưng xem ra vẫn lớn mạnh hơn binh lực của bên con người.

Hơn nữa bên kia có ba con cấp 9.

“Có một tên Người Cá cấp 8 đã lên cấp khi ở khu A, vừa lên cấp.”

Hiệu trưởng Học phủ Thanh Châu nhìn thoáng qua phương xa: “Thế cục này không ổn rồi, người phía dưới hố đất còn chưa đi ra?”

“Chưa, phía dưới còn có không ít Tuyết Yêu, bọn họ muốn kiểm soát đám Tuyết Yêu này bên dưới trước. Bằng không lỡ như bọn Tuyết Yêu này tập hợp lại trên mặt đất và sử dụng Giam Giữ Cực Hàn, sẽ có ảnh hưởng cho chúng ta.”

“Lý lẽ không sai nhưng đoan chắc ma quỷ cấp 9 tại vùng biển đã phái đội tiên phong đi trợ giúp Tuyết Yêu, bọn họ ở phía dưới quá nguy hiểm.”

Tiêu Khiết La quyết đoán hạ lệnh cho bọn họ đi ra trước.

Khúc Giang Nam: “Tôi đi xuống đón người.”

Dựa vào sự quan sát của cô ấy, anh em nhà họ Tiêu nắm chắc trước cục diện, trận chiến này sẽ không thua, hẳn có con át chủ bài gì đó. Cho nên có cô ấy hay không vẫn không gây ảnh hưởng lớn.

Mấy hiệu trưởng ở đây đều biết lai lịch của cô ấy, có lòng tin đối với thực lực của cô ấy, suy cho cùng cô ấy là người có thể phối hợp với Tiêu Khiết La giết Vua Tuyết Yêu. Vì thế họ toàn khách sáo ủy thác cho cô ấy hỗ trợ.

Nhờ vậy Khúc Giang Nam nhanh chóng bay xuống hố đất.

Song Khúc Giang Nam vừa đến đáy hố đất là thốt cảm nhận được dao động của tế đàn. Cô ấy giật thót, chuyện gì đang xảy ra vậy!!

Trên bờ biển, đội quân hai bên đã xông tới chém giết.

Vào lúc có đợt chém giết này, Tiêu Cận đang ngồi trên phi thuyền. Cô ấy đâu gấp gáp tí gì, thay vào đó đang lật sách, vừa lật vừa tiếp nhận sớ tấu và điều tra của các bên từ trên xuống dưới tại triều đình.

Chỉ có hai trọng tâm.

1. Thanh Châu mấy anh có chuyện gì mà bờ biển phía Nam lại biến thành dạng này!

2. Không giải quyết được thì để triều đình chúng ta gửi quân đội, quân ta đã sẵn sàng, đang trên đường tới! Ta thật sự phải tới!

Tiêu Cận bỏ xó đám sớ tấu này, để thân tín cố tình ngăn chặn và xóa sổ các công văn từ các Bộ gửi tới triều đình, lấy lý do người trong nhà bị tập kích và đã lén hủy mất để chối chưa nhận được tin.

(P13)

Cô ấy dùng đầu ngón tay lật sách, một lát sau cấp dưới báo cáo: “Đại nhân, hiện tại đường bờ biển bằng phẳng, đại quân ba châu bên cạnh đang bị người bên dòng dõi nhà vua tiếp xúc, dường như muốn lấy lý do an ninh Lâm Châu để tiến vào.”

Tiêu Cận: “Vậy cứ để bọn họ vào, gửi cho họ các địa điểm tác chiến ở các khu vực ven biển, tránh không tìm thấy chỗ.”

Giọng điệu của cô ấy nhàn hạ tột cùng, không màng tới có bao nhiêu người đã chết ở tiền tuyến.

Về phần người ở ba châu.

Cô ấy chống cằm nhìn bầu trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ mà thầm nghĩ: Nếu triều đình và dòng dõi nhà vua biết ba châu đã thầm ký kết liên minh cùng với Thanh Châu bọn cô, e rằng sẽ kích động lắm.

Linh khí sống lại, cả thế giới đang trở nên càng đặc sắc hơn.

Đầu ngón tay nhợt nhạt đầy bệnh tật rơi vào từng từ trong cuốn tiểu thuyết.

“Vào ban đêm, đường phố ồn ào náo nhiệt, ta thấp đèn đi đêm, có người lén lút cầm dao đi theo.

Phu báo canh ngay góc hẻm gõ thêm một nhịp, người này dí dao vào cổ ta.

Nhịp thứ hai, đầu người lăn xuống, hơi nóng tản ra trong im lìm, rêu xanh nhuộm sắc đỏ.

Phu báo canh đi ngang qua, theo đà chân đá lên bậc thềm phía dưới, đầu tròn lăn lốc xuống bờ liễu dập dềnh dọc theo sông, lắc lư qua chiếc cầu nhỏ và dòng nước chảy.

Mà ta, với cây đèn vẫn còn thấy ánh sáng và con đường phía trước vẫn mênh mang, nhưng vẫn đạp máu mà đi.”

“Sự thay đổi của thế giới, bữa tiệc quyền lực.” Cô ấy thở dài nhẹ nhàng, khép cuốn sách lại, tiếp đó nhìn vào bản đồ phân bố năng lượng tại ven biển phía Nam trên màn hình giám sát.

Người của ba châu đã đến.

Bờ biển phía Nam, hết thảy sẽ kết thúc.

Tiếp theo là thanh lý.

Tại phòng sách, cô cầm bút lên.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn tất cả mọi người đã bỏ phiếu Bá Vương, cả ngày hôm qua tôi có trạng thái không tốt, đêm qua mới gõ thêm một chút, hôm nay xem như hết thảy đều kết thúc, kế tiếp là phân chia lợi ích và công lao. A Điêu không sao, lúc truyện tu luyện mà trong đầu có chuyện có nghĩa là cơ hội, không giống như phim thần tượng khi đầu có chuyện thì không phải là ung thư não thì cũng là mất trí nhớ, đừng hoảng sợ.

Ngoài ra còn có phong cách bên ngoài của A Điêu: Không diễm lệ, tất nhiên sau khi tư chất tự nhiên được gội rửa tới cực hạn sẽ siêu thoát khỏi phong thái con người và vẫn còn đang trưởng thành. Dù gì đây cũng là truyện về linh khí hồi phục, tất nhiên cần có quá trình. Hơn nữa tôi đã tạo phần nền về gen nhà họ Trần, ai nấy toàn là lãnh tụ về nhan sắc, có điều anh cả mang phong thái tuyệt hảo đã cân bằng tất cả.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.