Mục Đình gọi điện video hỏi Lục Tuyết Phong và Tống Mục Thanh khi nào trở về, mấy ngày nay không gặp, nhớ hai người quá.
Bà và Tống Hồng Phàm đã kết thúc chuyến du lịch và quay lại thành phố Vũ Thành.
Lúc ấy, Lục Tuyết Phong cũng đang thu dọn hành lý, chuẩn bị về nhà.
Họ không mang nhiều đồ, nhanh chóng thu xếp xong. Trong vài ngày qua, họ dần dần ăn hết đống thực phẩm dự trữ, chuẩn bị lên đường.
Trước khi đi, họ đã để lại thông tin liên lạc của cô Thiệu Phương ở bên cạnh, bảo cii có chuyện gì cần giúp đỡ cứ tìm họ. Dù sao, trong suốt hơn nửa tháng sống ở đây, cô rất chăm sóc họ.
Lần sau Mục Đình quay lại đây, có thể mang theo chút đặc sản cho Thiệu Phương, và chuẩn bị một ít quà nhỏ cho Nguyên Nguyên.
Ngồi trên xe về, Lục Tuyết Phong không khỏi cảm thấy mơ màng.
Khi sống trong căn nhà kia, cảm giác thời gian trôi rất chậm, nhưng khi rời đi, lại như một cái chớp mắt.
Giống như một giấc mơ rực rỡ và tươi sáng, đầy những cảnh tượng nóng bỏng.
Ánh sáng mặt trời, hồ nước, dãy núi.
Sau những đêm nóng bức ngắn ngủi là những đêm mưa oi ả.
Mưa to, cánh đồng, bậu cửa sổ.
Tất cả lúc này đều nhanh chóng biến mất như một giấc mơ.
Trong suốt những ngày này, họ đối xử chân thành với nhau, dựa vào nhau, hôn nhau và ân ái, dường như chẳng có gì đọng lại, nhưng lại giống như đã có tất cả.
Lục Tuyết Phong cảm thấy mình sẽ luôn nhớ mùa hè này.
Tống Mục Thanh cũng nói, đây là một kỳ nghỉ hè hiếm có.
Hai người trở về ngôi nhà quen thuộc, nhìn nhau mỉm cười.
"Kỳ nghỉ kết thúc rồi."
"Ừ."
Lục Tuyết Phong gật đầu.
Cậu cũng phải quay lại công việc của mình.
Lục Tuyết Phong tranh thủ thời gian đi cắt tóc.
Lần này cậu bảo thợ cắt tóc cắt ngắn thêm một chút, nhưng cách hiểu của thợ cắt tóc về từ "ngắn" so với cách cậu miêu tả có chút khác biệt.
Mái tóc của Lục Tuyết Phong đã ngắn đi, người trong gương cũng trở nên lạ lẫm hơn.
Tuy nhiên, kiểu tóc này khiến Lục Tuyết Phong trông thanh thoát và tươi mát hơn rất nhiều trong mùa hè, tóc mái ngắn giúp cậu trông trẻ trung hơn.
Lan Hân nói rằng biên đạo Lục vốn đã rất trẻ trung và đẹp trai, không cần phải làm cho mình trông trẻ hơn nữa.
Với gương mặt như Lục Tuyết Phong, thật sự kiểu tóc nào cũng đều đẹp.
Tống Mục Thanh thích nhìn cậu để lộ vầng trán trắng ngần, cùng đôi mày và đôi mắt tinh tế, rất dễ lưu lại thiện cảm.
Cùng lúc đó, ý tưởng cho vở kịch múa mà Lục Tuyết Phong đã bị tắc nghẽn bấy lâu nay lại trở nên vô cùng thuận lợi, suy nghĩ và hành động của cậu đều rất rõ ràng, mọi việc bắt đầu thuận lợi hơn.
Cậu tự mình dẫn theo trợ lý và đội ngũ đi khảo sát vài ngày, đồng thời cũng lưu lại liên lạc của hai diễn viên múa địa phương, họ đều rất có tài năng và nền tảng tốt, Lục Tuyết Phong rất kỳ vọng, sau khi tác phẩm mới ra mắt, cậu muốn mời họ thử vai.
Sau khi dàn dựng xong vũ điệu, Lục Tuyết Phong bắt đầu mở rộng việc tuyển diễn viên từ các trường học và xã hội, Tấn Hồng và một số thầy cô giáo cùng cậu tiến hành tuyển chọn, phỏng vấn, diễn thử và nhiều quy trình khác.
Đây là một tác phẩm hoàn toàn mới, vì vậy có rất nhiều vũ công đến tìm cơ hội gia nhập đội ngũ, còn có các nhà hát khác muốn gửi diễn viên của họ đến Lục Tuyết Phong.
Lục Tuyết Phong phải trực tiếp phỏng vấn từng người, không bỏ sót một ai.
Điều này không dễ dàng và tốn rất nhiều thời gian.
Còn có vô số cuộc họp trong nhà hát cần phải tổ chức.
Mỗi ngày đều phải đi theo tiến độ.
Bao gồm thiết kế âm nhạc, ánh sáng sân khấu, trang phục nhân vật, tất cả đều phải từ từ đưa lên kế hoạch, không thể bỏ sót chi tiết nào.
Dù không cần Lục Tuyết Phong tự mình làm những việc này, nhưng mỗi quy trình đều cần cậu xem qua, gật đầu đồng ý hoặc đưa ra một số gợi ý.
Lục Tuyết Phong bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, ngoài thời gian về nhà ngủ trên giường, còn lại gần như không có lúc nào nghỉ ngơi, thậm chí bữa ăn cũng phải tranh thủ, có khi đến bữa cũng bỏ qua.
Tống Mục Thanh nhận ra điều này, đặc biệt nhờ Lan Hân giúp đỡ giám sát cậu ăn uống.
Không thể để cậu ăn uống thất thường, sẽ không tốt cho sức khỏe. Dù là ăn ít một chút cũng phải có quy luật.
Lan Hân rất vui lòng giúp đỡ.
Mỗi lần Lục Tuyết Phong nhìn thức ăn trước mặt rồi nhìn về phía Lan Hân, Lan Hân luôn cười nói: “Giáo sư Tống dặn biên đạo Lục phải ăn uống đầy đủ.”
Một người là trợ lý, một người là chồng, đều là những người hiểu rõ sở thích ăn uống của Lục Tuyết Phong nhất.
Vì vậy, Lục Tuyết Phong không phải lo lắng về việc ăn uống, mỗi lần đều ăn một chút, để không để bụng đói mà lại bận rộn.
Dạo gần đây, cậu phải làm việc muộn vào ban đêm.
Một hôm, Tống Mục Thanh hỏi Lan Hân và biết được cậu chưa ăn gì, vì vậy tự tay nấu một bữa tối mang đến cho cậu.
Hai người cùng ăn trong phòng nghỉ.
Thời gian nghỉ ngơi không nhiều, vì vậy họ ăn cũng không thể giống như khi ở nhà, ăn một cách thong thả.
Lục Tuyết Phong thực sự hơi ngạc nhiên khi Tống Mục Thanh lại đến tìm cậu chỉ để ăn một bữa.
Tống Mục Thanh không che giấu, nói thẳng: “Chỉ là nhớ em, muốn gặp em một chút.”
Anh nói vậy, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Lục Tuyết Phong, giọng nói nhẹ nhàng, không làm cậu cảm thấy gánh nặng.
Chỉ muốn cho đối phương biết suy nghĩ của mình.
Từ khi trở về từ Bình Thành, hai người không có nhiều thời gian để ở bên nhau như trước đây, không bị phân tâm mà chỉ chăm chú ở cùng nhau.
Tống Mục Thanh muốn gặp cậu thì sẽ đến tìm, không giấu diếm cảm xúc của mình.
Đó là cách anh bày tỏ sự quan tâm với cậu.
Nhưng anh cũng không muốn làm phiền công việc của cậu quá nhiều, vì vậy chỉ tranh thủ những khoảng thời gian ăn uống này.
Lục Tuyết Phong hiểu được.
Ăn xong, Tống Mục Thanh không làm cậu chậm trễ, để cậu đi làm tiếp, rồi nói: “Anh sẽ đợi em ở quán cà phê ngoài kia, tối nay chúng ta cùng về.”
Hôm nay Tống Mục Thanh không có việc gì bận, đúng lúc có thể đợi cậu.
Lục Tuyết Phong đáp lại: “Được.”
Trước khi đi, hai người đứng đối diện, Lục Tuyết Phong nhìn cậu một lúc, rồi nhẹ nhàng nắm lấy áo Tống Mục Thanh, có vẻ như muốn nói gì đó.
Ngoài cửa, Lan Hân gọi cậu.
Tống Mục Thanh mỉm cười với cậu, vỗ vỗ cậu, giọng nói dịu dàng: “Đi đi, anh không làm phiền em nữa.”
Lục Tuyết Phong lúc này mới rời đi.
Khi công việc xong xuôi vào tối hôm đó, Lục Tuyết Phong lấy đồ đạc, không kịp chào tạm biệt mọi người, vội vã đi tìm Tống Mục Thanh.
Tống Mục Thanh đã đứng đợi sẵn ở bãi đỗ xe, báo vị trí cho cậu.
Đêm hôm đó, cuối cùng hai người cũng gặp nhau.
Lục Tuyết Phong vội vã đến, hơi thở còn có chút gấp gáp, nhìn có vẻ hơi lo lắng, muốn nhanh chóng gặp Tống Mục Thanh.
Tống Mục Thanh nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
“Chờ một chút.”
Lục Tuyết Phong mở miệng nói.
Cậu nói “chờ một chút”, Tống Mục Thanh liền đứng bên cạnh cậu, không động đậy.
Lục Tuyết Phong mở cửa sau, trong giây lát, đẩy Tống Mục Thanh vào trong xe.
Hành động này có thể nói là mạnh mẽ, Tống Mục Thanh thậm chí không kịp phòng bị.
Cửa xe đóng lại “phanh” một tiếng.
Trong không gian tối tăm và chật hẹp, Lục Tuyết Phong tháo kính mắt của Tống Mục Thanh, ôm cổ anh rồi hôn lên môi.
Nụ hôn này khá mạnh mẽ.
Đây là nụ hôn mà cậu đã kiềm chế lâu rồi, khi hai người chia tay lần trước, Lục Tuyết Phong đã muốn hôn anh, nhưng lúc đó Lan Hân gọi cậu, thời gian gấp gáp, không thể hôn được, đến khi gặp lại Tống Mục Thanh, suy nghĩ này lập tức bùng lên.
Tống Mục Thanh hơi ngây ra vì nụ hôn này, sau vài giây đắm say, không nhịn được bật cười nhẹ: “Mạnh mẽ thế à?”
Nhưng anh thích Lục Tuyết Phong đối xử mạnh mẽ với mình.
Vì vậy, lời vừa dứt, Tống Mục Thanh liền tiếp tục hôn lên môi cậu, biến thế bị động thành chủ động.
Hai người hôn nhau mật thiết, tư thế cũng càng lúc càng thân mật.
Gần như là dính sát vào nhau.
Lục Tuyết Phong cũng không có dấu hiệu chống cự.
Cả hai quấn quýt một lúc, như bị lửa thiêu đốt, huống hồ tối nay Lục Tuyết Phong còn chủ động áp lên hôn anh.
Mãi một lúc sau, Lục Tuyết Phong mới cảm thấy đủ, rời khỏi môi anh.
Tống Mục Thanh đi đến tai cậu, khẽ hỏi: “biên đạo Lục chủ động thế này là muốn thử một chút trong xe sao?”
Lục Tuyết Phong bị anh làm ngứa tai, không nhịn được lùi ra một chút.
Câu nói này cũng thật là nóng bỏng.
Giọng nói trầm thấp của Tống Mục Thanh mang theo sức quyến rũ.
Lục Tuyết Phong cảm thấy tim mình đập mạnh, dù có muốn làm chuyện đó trong xe, nhưng không thể ở đây được. Xung quanh có người quen qua lại.
Cậu cố nén lại, nói: "Chắc là có người muốn mà."
Tống Mục Thanh nghe vậy thì cười, lồng ngực cũng theo đó mà rung lên.
"Em biết trong hộp chứa đồ có gì rồi." Cậu nói.
Lục Tuyết Phong tất nhiên là biết.
Tống Mục Thanh đã bỏ vào đó khăn ướt, dây sạc dự phòng, băng cá nhân, danh thiếp, xịt khử mùi ô tô, kẹo handmade, và một số vật dụng có thể cần dùng, trong đó còn có... bao cao su.
Lục Tuyết Phong lúc đầu cũng ngẩn người khi thấy, không ngờ Tống Mục Thanh lại chuẩn bị cả thứ này, nói là để phòng khi cần dùng.
Tuy nhiên, Tống Mục Thanh thật ra không có ý định làm chuyện đó trong xe hôm nay.
Lục Tuyết Phong vừa mới làm việc vất vả xong, còn mệt lắm.
Tống Mục Thanh luôn hiểu chuyện và tinh tế, anh đưa tay vuốt nhẹ lên mặt Lục Tuyết Phong, nói: "Đùa đấy, không làm đâu, về nghỉ ngơi thôi."
"Hiện tại không cần làm việc nữa rồi/" Lục Tuyết Phong nói.
Cậu cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn, nhìn xuống người đang ở dưới mình, mắt hơi nheo lại, đầu ngón tay chạm nhẹ vào môi Tống Mục Thanh, khẽ nói: "Về nhà sẽ để anh làm."
Tống Mục Thanh cắn nhẹ ngón tay cậu.
Lại trêu đùa anh.
- --
Buổi tổng duyệt chính thức là một công việc vội vàng, phiền phức và tiêu tốn rất nhiều năng lượng.
Nhưng để một vở ballet có thể thể hiện được hiệu quả tốt nhất, phải trải qua những giai đoạn như vậy.
Sau khi dàn diễn viên được chọn, họ bắt đầu học lớp, khi bắt đầu tập luyện, mới thực sự được nhảy và thể hiện vai diễn của mình.
Trong suốt thời gian luyện tập và dàn dựng này, mùa hè đã trôi qua mà không ai nhận ra.
Mùa thu đến rồi.
Cả mùa thu, họ gần như không ngừng nghỉ để luyện tập, không thể lơ là một chút nào.
Các vũ công mỗi ngày dành hơn mười giờ cho việc này.
Mùa thu khô ráo và mát mẻ, trong phòng tập, mồ hôi rơi xuống mặt và xuống sàn, không khí ngột ngạt và nóng bức.
Lục Tuyết Phong tuy không nhảy, nhưng hầu như cậu làm việc cùng giờ với họ.
Cậu phải làm việc với những nhân vật chính, phải luyện tập riêng với họ, rồi phải kiểm tra các buổi tập, tham gia họp, lo cho những công việc khác.
Trong cả đội, không ai là không vất vả.
Mọi người đều có áp lực, và họ đều muốn thể hiện tốt.
Dù sao đây cũng là cơ hội tuyệt vời để thể hiện bản thân và có thể tiến xa hơn, mở rộng tên tuổi.
Chỉ có vào cuối tuần Lục Tuyết Phong mới có chút thời gian rảnh.
Lúc ấy, cậu sẽ dành thời gian bên Tống Mục Thanh.
Ở bên Tống Mục Thanh thật sự rất thoải mái, khiến cậu có thể thư giãn cả về tinh thần lẫn cơ thể, chỉ cần ở bên nhau là đủ.
Dĩ nhiên, Tống Mục Thanh cũng bận rộn công việc của mình.
Họ không còn thường xuyên quấn quýt bên nhau nữa, nhưng lúc này lại càng thể hiện sự trưởng thành, công việc của mỗi người đều là ưu tiên hàng đầu.
Vào buổi tối trước buổi công diễn, lần tổng duyệt cuối cùng, Tống Mục Thanh theo Lục Tuyết Phong đến xem.
Là do Lục Tuyết Phong đích thân mời, khá là vinh dự.
Tống Mục Thanh nhìn Lục Tuyết Phong bình tĩnh và tự tin chỉ huy toàn bộ sân khấu, mọi người đều chăm chú lắng nghe chỉ đạo của cậu, cho thấy năng lực và sự quyết đoán rất mạnh mẽ.
Đây chính là Lục Tuyết Phong mà Tống Mục Thanh đã quen thuộc.
Chính là người bạn đời của anh.
Lục Tuyết Phong chỉ đứng đó thôi, cũng khiến người khác không thể rời mắt.
Tống Mục Thanh không thể không bị cuốn hút.
Sau buổi tổng duyệt, mọi người đều rất phấn chấn, chuẩn bị sẵn sàng cho buổi diễn vào ngày mai.
Họ chia tay nhau, Lục Tuyết Phong cũng nói "Ngày mai gặp".
Sau đó, Lục Tuyết Phong cùng Tống Mục Thanh rời khỏi nhà hát.
Bên ngoài trời đã bắt đầu lạnh, không khí mang chút cảm giác se se, cả hai cùng đi bộ thong thả.
Tống Mục Thanh hỏi cậu có lo lắng không.
Lục Tuyết Phong nói không lo lắng, cậu cảm thấy tự tin.
Hôm nay buổi tổng duyệt Tống Mục Thanh cũng đã chứng kiến, là một màn biểu diễn rất ấn tượng.
Một vở ballet từ mùa hè bắt đầu chuẩn bị, đến đầu đông mới chính thức hoàn thiện, và đã được công chúng biết đến, trở nên quen thuộc.
Mất bao lâu vùi đầu vào công việc, những khó khăn và nỗ lực không thể không nhắc đến.
Tống Mục Thanh thực sự cảm thấy tự hào về Lục Tuyết Phong.
Người bạn đời của anh là một người rất tài giỏi.
Tống Mục Thanh nắm lấy tay cậu.
Lục Tuyết Phong cảm nhận ấm áp quen thuộc từ lòng bàn tay, khiến cậu cảm thấy an tâm.
Cả hai nắm chặt tay nhau.
Tống Mục Thanh nhìn về phía trước, nhưng trái tim anh đã hoàn toàn bị người bên cạnh chiếm lấy.
"Tuyết Phong, anh có bao giờ nói với em rằng lần đầu tiên anh xem vở ballet của em, cũng là vào mùa đông không?"
Giọng Tống Mục Thanh dịu dàng, không quá trang trọng, nghe giống như chỉ là một câu nói bất chợt.
Lục Tuyết Phong lúc này dừng bước.
Trong không khí lạnh của đầu đông, ánh mắt của Tống Mục Thanh nhìn về phía cậu ấm áp như ánh nắng, mềm mại đến mức không thể tin được.
Lục Tuyết Phong nhìn vào đôi mắt của anh.
Không kìm được mà chìm vào đó.
"Thật vậy à?"
Cậu nhẹ nhàng hỏi.
Tống Mục Thanh không nói, cậu thật sự không biết.
Mùa đông có rất nhiều buổi biểu diễn, có thể trong đó có một buổi diễn có Tống Mục Thanh trong khán phòng, như bao khán giả khác, vào rạp, rồi sau khi kết thúc lại ra về.
Họ chưa từng có bất kỳ giao tiếp nào.
Đó là buổi diễn nào vào mùa đông?
Lục Tuyết Phong không biết.
Chỉ có Tống Mục Thanh biết.
Họ nhìn nhau.
Tống Mục Thanh nắm chặt tay Lục Tuyết Phong, ánh mắt không rời, vẫn luôn dừng lại ở người mà anh yêu.
"Ngày hôm đó, em mặc chiếc áo sơ mi xanh xám, bước lên sân khấu."
"Cả mùa đông trở thành màu xanh xám."
"Tuyết Phong, em có thể không biết, nhưng ngay từ lần đầu nhìn thấy em, anh đã để tâm đến em rồi."