Khi Tống Mục Thanh hôn lên đó, Lục Tuyết Phong run rẩy đến mức hơi thở cũng không đều. Cậu nắm chặt lòng bàn tay, vô thức dùng lực, đến mức các ngón tay trở nên trắng bệch.
Cảm giác ấm áp và ướt át bao trùm lấy cậu, đây không chỉ là một nụ hôn bình thường.
Vết cắn nhỏ ban đầu trở nên rõ ràng hơn, làn da trắng xung quanh cũng ửng đỏ, chỉ cần bị nhẹ nhàng hút cắn một chút là đã để lại dấu vết, nồng đậm dụ dỗ.
Hơi thở Tống Mục Thanh hơi loạn.
Nụ hôn chậm rãi di chuyển xuống dưới.
Ở điểm này, vừa đáng thương lại mê hoặc, hé miệng một chút, liền ngậm lấy.
Bao phủ một tầng ấm áp.
Lục Tuyết Phong cả người căng chặt, không thể suy nghĩ được gì khác.
Cậu luồn tay vào những sợi tóc của Tống Mục Thanh, hơi nắm chặt, giọng nói đứt quãng không thành câu: “Anh... đừng...”
Cậu trước kia chưa từng chạm qua, lại bị Tống Mục Thanh....
Quả thật khiến cậu ngại ngùng.
Cả người đều có chút tê dại.
Tống Mục Thanh bao bọc cậu trong ngực, không cho phép trốn tránh, từ từ tăng lực đạo, rồi hôn lên môi người trong lòng.
Áo tắm dài rộng thùng thình, chỉ cần chạm nhẹ vào đai lưng là có thể rơi xuống.
Nhưng sự tiếp xúc giữa hai người vẫn duy trì ở trạng thái kia, giữ lại chút lý trí cuối cùng đang lung lay sắp đổ.
Tống Mục Thanh đặt tay lên, người trong lòng lập tức mềm nhũn vòng eo.
Anh xoay người lại, đặt Lục Tuyết Phong lên bàn, để cậu có thể có một chút điểm tựa.
"... Tuyết Phong."
Tống Mục Thanh thở ra một làn hơi đầy nóng bỏng, chạm qua tai Lục Tuyết Phong, chạm vào từng tất trên môi cậu.
Lục Tuyết Phong nghe thấy anh nói một cách khàn khàn rằng muốn làm điều đó.
Phản ứng không lừa người.
Tống Mục Thanh không muốn dừng lại, hơn nữa càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Hai người đều đang chìm đắm.
Nhưng đây là thư phòng, cửa sổ và cửa đều chưa đóng, Lục Tuyết Phong cảm thấy hơi xấu hổ, nên không thể hiện sự thuận theo, không thể kiềm chế được.
Đẩy anh ra, lại có chút né tránh khi anh chạm vào.
Tống Mục Thanh nhẫn nhịn, cảm giác chính mình bị tra tấn đến lợi hại, anh cắn nhẹ lên môi cậu: “Em không muốn sao?”
Nếu Lục Tuyết Phong không muốn, anh sẽ không cưỡng ép cậu.
Mi mắt Lục Tuyết Phong hơi run rẫy, có vẻ khá khẩn trương, cố ổn định hơi thở hỏi: “Có bao sao?”
“Có.”
“Anh mua khi nào vậy?” Lục Tuyết Phong có chút bất ngờ.
Cậu không nhớ rõ mình và anh từ lúc trở về đã mua khi nào.
Bên tai Lục Tuyết Phong là hơi thở của anh, còn chưa đến bước kia nhưng cậu có chút không chịu nổi.
Lục Tuyết Phong hoàn toàn không có kinh nghiệm với việc này, nên mỗi một bước đều mang theo chút trúc trắc.
Nhưng Tống Mục Thanh đủ kiên nhẫn, anh không chút vội vàng, từng bước từng bước để cậu thích ứng.
Làm cậu thả lỏng.
Qua một lúc, Lục Tuyết Phong cắn môi, thật sự cảm thấy khó nhịn, muốn nhiều hơn, dán vào Tống Mục Thanh nói một câu.
Tống Mục Thanh cũng không nhẫn nại nữa, kéo tủ ở đầu giường lấy vài món đồ.
Lục Tuyết Phong không thể hình dung loại cảm giác này.
Bị Tống Mục Thanh gắt gao ôm lấy, cơ thể cậu đầy tràn, căng trước, như ngâm mình trong một dòng nước ấm.
Có chút lay động.
Đồng thời mang theo chút đau nhứt.
Tống Mục Thanh cũng rất ôn nhu, lúc thì chậm rãi, lúc thì trở nên mạnh mẽ, dồn dập.
Lục Tuyết Phong khó có thể kiềm chế tiếng thở ra, nghe có chút khó chịu, cậu cắn môi đến mức gần như rách.
Tống Mục Thanh liền dừng lại, hỏi cậu có phải khó chịu hay không.
Anh rõ ràng thực ôn như, cũng có quy luật, không làm cậu khó chịu.
Nhưng Lục Tuyết Phong vẫn không thể thốt nên câu, nước mắt sinh lý không tự chủ rơi xuống.
Không biết là vì cái gì.
Ngón tay Tống Mục Thanh nhẹ nhàng lau qua khóe mắt cậu, làm đuôi mắt có chút hồng hồng, nói: “Nếu em đau liền cắn anh.”
Hai người lại ôm chặt nhau, hô hấp chồng lên nhau.
Toàn bộ quá trình đều có chút lâu.
Cuối cùng, khoảng thời gian này thực sự là một sự dày vò, cả người lay động, khiến trái tim cậu như bay lên, trôi nổi trên mây, rồi lại ngâm mình trong dòng nước ấm áp của suối nước nóng.
Ướt át, mê loạn.
Lục Tuyết Phong cảm thấy choáng váng và mệt mỏi, không nhớ rõ được sự việc phía sau.
Dường như mọi thứ luôn không ngừng lại.
Tống Mục Thanh thay đồ, rồi ôm cậu lên.
......
Giấc ngủ này thật sâu.
Lục Tuyết Phong thức dậy, mi mắt vẫn nhíu lại, cậu phải mất một lúc lâu mới để ánh sáng mờ mờ lọt vào.
Rèm cửa kéo lại, chỉ để lại một khe hở, ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào căn phòng. Cậu không biết là mấy giờ.
Bên cạnh cậu không còn ai nữa, Lục Tuyết Phong cựa mình một chút, nhưng vẫn cảm thấy mình chưa ngủ đủ.
Thực ra, cậu đã thức dậy một lần vào sáng sớm, lúc đó Tống Mục Thanh tắt báo thức, chuẩn bị dậy để rửa mặt.
Hai người vốn đang ôm nhau ngủ rất thoải mái, nhưng động tác đó đã làm cậu tỉnh giấc.
Tống Mục Thanh hôn lên trán cậu, bảo cậu tiếp tục ngủ, vẫn còn sớm.
Hôm nay là thứ Hai, giáo sư Tống có tiết vào sáng sớm, lại không xin nghỉ trước, không thể trì hoãn được, dù anh rất muốn ở lại bên Lục Tuyết Phong để tận hưởng sự ấm áp sau cuộc ân ái.
Trước khi đi, Tống Mục Thanh quay lại phòng, hôn tạm biệt Lục Tuyết Phong, bảo cậu rằng bữa sáng đã chuẩn bị xong, chỉ cần bỏ vào lò vi sóng hâm lại là ăn được.
Lục Tuyết Phong vẫn còn rất mệt, khi trả lời thì nhỏ giọng, mơ màng, chẳng muốn suy nghĩ gì.
Lúc này, cậu trở mình trong chăn, cảm thấy cả người không được thoải mái.
Cậu tự giải thích đây là do vận động quá sức cộng với việc ngủ không ngon, Lục Tuyết Phong cầm điện thoại ở đầu giường lên xem, thì ra đã gần trưa rồi.
Đến lúc này, cậu mới hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu đi làm muộn.
Lục Tuyết Phong không đặt báo thức riêng cho công việc, vì trước đây cậu đã quen với đồng hồ sinh học của mình, đến giờ là tự thức dậy.
Nhưng ngày hôm qua có chút đặc biệt, khiến đồng hồ sinh học nhiều năm nay của cậu bỗng nhiên bị phá hỏng.
Trong điện thoại, Tấn Hồng và trợ lý đang hỏi tại sao cậu chưa đến nhà hát, không thấy cậu đâu.
Còn có tin nhắn của Tống Mục Thanh: "Dậy rồi thì nhắn cho anh."
Lục Tuyết Phong vẫn còn nằm trong chăn, vừa đánh chữ gửi lại: "Vừa dậy."
Tống Mục Thanh chắc là đang rảnh, chỉ vài phút sau đã trả lời: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Lục Tuyết Phong nhìn dòng tin nhắn đó, nghĩ đến mọi chuyện tối qua.
Cậu không thể chịu đựng nổi.
Chưa từng trải qua, làm gì cũng là một trải nghiệm mới, vừa mới mẻ lại kích thích, còn có chút ngượng ngùng.
Tống Mục Thanh làm cậu đến mức sâu sắc như vậy.
Nói hoàn toàn thoải mái thì là nói dối.
Lục Tuyết Phong lặng lẽ đánh chữ, cố gắng giữ vẻ bình thản: "Không có."
Mới là lạ.
Cậu nhìn vào gương thấy trên người mình là những dấu vết đậm nhạt, phải nói là quá mức dày đặc.
Cậu chẳng dám đi làm, cảm giác như không thể che giấu được.
Đau cả eo và chân.
Lục Tuyết Phong là người từng tập luyện vũ đạo, thật không hiểu sao cậu lại cảm thấy đau đớn chỉ sau một đêm như vậy, còn mỏi hơn lúc luyện vũ đạo.
Không phải là cậu đang vận động.
Nhưng mà, nó không giống việc tập vũ đạo, chỗ đau ở trên người đều là bị véo, va chạm, hay là cắn, bản chất khác biệt.
Lục Tuyết Phong rửa mặt xong lại trở về phòng thay đồ, trên người cậu vẫn là bộ đồ ngủ, nhìn thì khá thoải mái. Sau khi làm xong, cả hai đều ra một lớp mồ hôi, Tống Mục Thanh còn lau người cho cậu và dọn dẹp sạch sẽ những đồ đạc lộn xộn trong phòng.
Lục Tuyết Phong tìm một chiếc áo len cổ cao mặc vào, cậu phải đến nhà hát.
Không còn cách nào, công việc của một người trưởng thành không thể trì hoãn.
Cậu đã hứa rồi, hôm nay sẽ dẫn hai diễn viên nhí, giờ chắc là bọn họ đang đợi cậu. Tối nay còn phải theo dõi một buổi biểu diễn.
Trước khi đi, cậu không quên mở ngăn kéo tủ đầu giường kiểm tra một chút.
Tống Mục Thanh tối qua đã lấy hộp bao cao su từ trong ngăn kéo này.
Cậu trước đây chẳng bao giờ chú ý, trong đó chẳng có gì. Giờ nhớ lại, trong đó lại còn một hộp chưa mở.
...Dù sao thì Tống Mục Thanh làm cũng lâu như vậy.
Công việc ở nhà hát của cậu không bị bỏ dở, Lâm Hân thấy cậu đến, còn có chút ngạc nhiên, cứ tưởng hôm nay biên đạo Lục không đến.
Lục Tuyết Phong bảo cô đi mua một cốc cà phê cho cậu, để cậu tỉnh táo một chút.
Hôm nay cậu hướng dẫn có chút mệt, chủ yếu là phải nói, thỉnh thoảng phải ngồi nghỉ, không thể đứng lâu.
Lâm Hân hỏi: "biên đạo Lục, eo hay chân của anh đau?"
Lục Tuyết Phong đáp lại một cách thờ ơ: "Đều đau."
Lâm Hân khá lo lắng, khuyên cậu đi bệnh viện kiểm tra, hoặc mua cao dán.
Lòng tốt đó Lục Tuyết Phong rất hiểu, nhưng cậu không cần làm phiền vậy, chỉ một hai ngày nữa là sẽ phục hồi.
Buổi chiều, bên trường của Tống Mục Thanh không còn bận rộn lắm, nhưng công việc bên Lục Tuyết Phong vẫn còn khá lâu, đến tối mới xong. Anh ở trong phòng thí nghiệm một lúc, rồi mới đi đến nhà hát tìm cậu.
Tống Mục Thanh tranh thủ thời gian đến đón cậu.
Tiếp tục theo dõi buổi biểu diễn trên sân khấu.
Buổi biểu diễn này khá ngắn, chỉ hơn một giờ là xong.
Tống Mục Thanh nhìn cậu bận rộn, lo cái này lại phải lo cái kia, rất phức tạp, nhưng cậu làm mọi việc đều rất có trật tự, vô cùng quen thuộc, chẳng bao giờ phân tâm.
Kết thúc xong, hai người mới có chút thời gian nói chuyện.
Tống Mục Thanh kéo cậu đến một góc khuất không người, hôn cậu. Hôn một lúc, Lục Tuyết Phong cười trốn đi, nhưng anh vẫn không buông ra.
"Anh làm gì vậy?"
Lục Tuyết Phong hỏi.
"Nhớ em." Tống Mục Thanh xoa nhẹ vành tai cậu.
Nghe có vẻ hơi lưu luyến.
Hôm qua còn trên giường ở gần nhau, sáng nay không gặp đã nhớ.
Ngoài kia người qua lại tấp nập, không có thời gian chú ý đến.
Lục Tuyết Phong liếc nhìn anh: "Vậy ở trường anh cũng nhớ em à?"
"Đều nghĩ về em."
Anh thừa nhận nhanh chóng và trực tiếp, "Cả ngày hôm nay."
Nếu không đi làm thì hay biết mấy.
Lúc này Lục Tuyết Phong chẳng biết nói gì, chỉ đành nói một câu: "Không chuyên tâm giảng dạy, cẩn thận làm hư học trò."
Tống Mục Thanh cười một chút, tay đặt lên eo Lục Tuyết Phong, ở chỗ mà tối qua anh đã véo, nhẹ nhàng xoa bóp, hỏi: "Thật sự không khó chịu à?"
"...Không."
Lục Tuyết Phong có chút kiên quyết với câu trả lời này, nhưng phải thừa nhận, giờ Tống Mục Thanh xoa bóp cho cậu mấy cái, mặc dù có chút ngứa, nhưng cũng khá dễ chịu.
Tống Mục Thanh nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt đầy ẩn ý, hỏi: "Vậy có thoải mái không?"
Đột nhiên hỏi câu này, Lục Tuyết Phong cũng ngẩn ra, mặt dần đỏ lên.
Tống Mục Thanh mỉm cười, ánh mắt toát lên sự dịu dàng.
Anh hoàn toàn không có chút ngượng ngùng nào với câu chuyện này.
Lúc này có tiếng bước chân đến gần.
Anh dùng chút sức, kéo Lục Tuyết Phong vào lòng, che khuất tầm nhìn của người khác khi họ đi qua.
Không ai để ý đến họ.
Trong góc tối này.
Tống Mục Thanh cúi đầu, ghé tai cậu nói nhỏ: "Anh thì cảm thấy rất thoải mái."
Tay anh siết chặt eo Lục Tuyết Phong, hơi thở ấm áp, nóng bỏng phả lên tai cậu.