Em đã cho anh lựa chọn, nhưng anh khước từ, thì phải giữ lời hứa đấy nha.
Mễ Bối nhảy xổm lên, ôm lấy cần cổ của Lăng Sở Dạ, cười rộ lên trong những giọt nước mắt hạnh phúc.
Cô thật sự rất muốn cùng anh làm một nụ hôn ngọt ngào vào ngay lúc này, nhưng khoé môi đau quá, nên đành ngậm ngùi xin thôi.
Cứ như vậy, mà Mễ Bối bu bám, dính chặt trên người Lăng Sở Dạ còn hơn cả keo dán chuột, anh cũng nồng nhiệt đáp lại cô gái nhỏ.
Lòng bàn tay to lớn trong vô thức đưa lên, xoa nhẹ lắm tấm lưng thanh mảnh của thiếu nữ.
Một lúc sau, Lăng Sở Dạ đã không còn nghe thấy tiếng rầm rì của Mễ Bối nữa rồi. Anh khẽ cúi nhìn, thì thấy cô đã đi tìm Chu Công.
Lăng Sở Dạ mệt mỏi, thở hắt một hơi, ngửa cổ tựa ra thành ghế mà nghĩ ngơi, nhìn lại tất cả những gì vừa diễn ra tức thì.
Sau chuyện lần này, không cần điều tra thì anh cũng biết rõ Lưu Bằng là kẻ đứng sau thừa nước đục thả câu, gây ra việc này.
Bởi chỉ cần anh rời khỏi chiếc ghế thống đốc ấy, thì theo luật đề ra, tổng tư lệnh sẽ lập tức lên đảm nhiệm mà không cần thông qua bầu cử như thời trước, có lẽ vì thế mà Lưu Bằng cố ý hạ bệ anh cho bằng được.
Cộp... cộp.
Vài phút sau, bỗng từ bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chốc lát Angel và Chu Tiết đồng loạt tiến vào, nhưng điều khiến anh chú ý không rời đó là hai người họ tay trong tay như các cặp tình nhân mới hẹn hò.
Lăng Sở Dạ liền hiểu ra vấn đề, nhưng cũng chỉ cười nhạt, không muốn can dự vào chuyện đời tư của trợ lý.
Đôi nam nữ ấy đến một vị trí nhất định thì ngừng hẳn, đối diện với Lăng Sở Dạ, Angel bây giờ có chút sợ sệt, nép sau Chu Tiết, trốn tránh cái nhìn dò xét của anh. Khác hẳn với bộ dạng đanh đá, đáng ghét ở hồ bơi rất nhiều.
Lăng Sở Dạ dời mắt, nghiêm giọng hỏi:
- Có tiền triển gì không?
Chu Tiết vỗ vai trấn an cô ấy, rồi mới tiến đến trước, báo cáo với Lăng Sở Dạ:
- Hiện tại vẫn chưa, tên đó vẫn rất cứng đầu, không chịu khai trước ống kính máy quay. Thế nhưng ngài hãy an tâm, sớm thôi dù không muốn hắn cũng sẽ mở miệng.
- Nhưng mà truyền thông về vụ việc đang được đẩy lên rất cao, mọi mũi dao đang hướng vào ngài và Mễ tiểu thư. Tôi e là chỉ trong từ giờ đến tối, hai người sẽ lên hotsearch thêm vài lần nữa cho mà xem.
Sau khi nghe Chu Tiết nói xong, Lăng Sở Dạ một chút sợ sệt, lo lắng cũng không hiện hữu, anh thản nhiên nhún vai, đáp lại:
- Mặc kệ đi, sắp xếp cho tôi một cuộc họp báo vào sáng ngày mốt.
- Vâng!
Lúc này, Angel có chút khó chịu, vì cảm giác lạc lõng khi không thể hoà nhập vào cuộc trò chuyện của hai người đàn ông ấy.
Tính khí ngang ngược, cô ta cau mày, lấy hết dũng khí chất vấn Chu Tiết ngay tại nơi này.
- Anh đưa tôi đến đây làm gì?
- Để... thì để...
Chu Tiết ậm ự nơi cổ họng, gãi đầu, lúc lâu vẫn không rặn ra câu trả lời, bởi chính anh ta cũng không biết được nguyên do. Vì đây là ý của Lăng Sở Dạ.
Không để Chu Tiết khó xử, Lăng Sở Dạ hắn giọng lên tiếng giải vây:
- Tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm cô! Angel.
- Anh...
Trước sự thành khẩn của Lăng Sở Dạ, Angel bất ngờ đến ngớ người ra, không dám tin vào tai mình, cũng như tin vào những gì vừa nghe được.
Nếu là vài ngày trước thì cô ta sẽ vui sướng mà nhảy cẩn lên, tim đập rộn ràng.
Nhưng hiện tại thì không, cũng chẳng hiểu vì sao nữa. Cảm xúc của Angel lúc này chỉ đơn giản là thấy bản thân mình được tôn trọng hơn mà thôi.
Angel nhíu mi tâm, đưa tay nâng cằm suy tư, khi đã hiểu được ẩn ý trong lời xin lỗi ấy thì nhếch môi cười khẩy, vẫn giữ thái độ cao ngạo đáp trả:
- Anh là đang muốn nhờ vả em đúng chứ?
Bộp bộp.
Lăng Sở Dạ gật đầu hài lòng, vỗ lên hai nhịp tán thưởng cho sự thông minh, nhanh nhạy của cô ấy.
Sau đó không kiêng dè mà trực tiếp vào thẳng vấn đề:
- Vậy cô có giúp không?
Angel: "..."
Quá bất mãn trước thái độ của Lăng Sở Dạ, Angel dậm chân liên hồi, chu môi phản pháo:
- Anh là đang nhờ vả đấy? Sao giống như đang ra lệnh cho em vậy?
- Có giúp không?
Đã làm đủ trò, nhưng Lăng Sở Dạ một chút thay đổi cũng không có, cô ta cũng không muốn đôi co, bất lực chấp nhận.
- Giúp thì giúp!
[...]
Tối hôm đó.
- Ưm... đã quá!
Sau khi đánh một giấc ngủ dài, Mễ Bối tỉnh giấc với một tâm trạng cực kì sảng khoái, đầu óc như bừng tỉnh, xán lạn hơn rất nhiều.
Cô bật dậy ngồi trông ngóc trên chiếc giường, đảo mắt quan sát một lượt căn phòng, tìm kiếm bóng dáng của Lăng Sở Dạ, mà không thấy anh đâu cả.
Nhưng lại vô tình nhìn ra sắc trời ngoài kia, một màu tối đen nhì mực khiến cô tá hỏa thốt lên:
- Mình nhớ chỉ mới chợp mắt có năm phút thôi mà??
Sau đó, Mễ Bối không suy nghĩ nhiều. Cô bung chăn bước vội xuống giường, đôi dép bông để sẵn cũng không màng ngó ngàng tới, cứ vậy mà chân trần đạp đất lật đật chạy ra bên ngoài muốn tìm anh.
Vừa đi được một đoạn nhỏ ở dãy hành lang Mễ Bối đã bắt gặp người đàn ông đấy cũng đang đi về phía này.
- Sở Dạ... mừng quá! Anh đây rồi.
Cô thuận trớn nhảy đỏng, một phát đu lên người Lăng Sở Dạ như chú khỉ đột, lại con thản nhiên hôn liên hồi vào gương mặt xinh trai ấy.
Khá bất ngờ, anh hơi ngã người về phía sau. Nhưng rồi rất nhanh cũng đã lấy lại được thăng bằng.
Dùng một tay bợ lấy mông, tay còn lại vịn ngang lưng Mễ Bối, nhíu mày càu nhàu.
- Đứa nhỏ này... không sợ anh quăng em xuống à?
Mễ Bối gãi đầu, cười hì hì rồi nói:
- Em biết anh sẽ không nỡ đâu! Nhưng mà em đói quá, trưa đến giờ em chưa ăn gì cả.
Dứt lời, Mễ Bối lại bày ra chiêu trò làm nũng. Cô gục mặt vào hõm cổ của người đàn ông, tham lam ngửi lấy mùi tóc thơm tho, đầy vị nam tính ấy.
Khiến Lăng Sở Dạ bất lực, giơ cờ trắng đầu hàng, giữ nguyên tư thế, bế nhóc con này xuống dưới lầu dùng bữa.
Đi ngang qua sảnh lớn, Mễ Bối chợt nhận ra không khí ngôi nhà yên tĩnh đến lạ thường.
Dù Mễ Bối đã ngó nghiêng tám hướng, nhưng vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng ai cả. Không đành lòng, cô quay sang nhìn chằm chằm Lăng Sở Dạ.
Bắt gặp ánh mắt chất vấn của Mễ Bối, anh không né tránh mà điềm đạm trả lời:
- Không có gì đâu! Anh cho họ về quê nghỉ lễ ít bữa ấy mà.
Có được lời giải đáp, Mễ Bối gật gù tỏ ra đã hiểu, kể từ đó cũng không dám suy diễn linh tinh, cô lặng im trên khắp quãng đường đến phòng bếp.
Mễ Bối ngoan ngon ngồi yên trên ghế, đợi chờ Lăng Sở Dạ bày biện thức ăn.
Ánh mắt ngưỡng mộ, triều mến luôn in hằn vào bóng lưng của người đàn ông ấy không sót một giây. Trong lòng thầm mơ ước về một cuộc sống bình dị sau này.
Chẳng mấy chốc đã xong xuôi, Mễ Bối nhìn những món ăn cực kì đơn giản trên bàn, rồi ngước lên hỏi:
- Anh tự nấu đấy à?
Lăng Sở Dạ gật đầu, trông anh có chút không tự nhiên, có lẽ dường như anh đang tự ti với tài nấu nướng của mình.
Nhận ra được phần cảm xúc ấy của anh, Mễ Bối không báo trước đã động đũa, gấp một miếng to cho vào miệng.
Trứng chiên có hơi mặn, nhưng vì muốn anh vui, Mễ Bối điều chỉnh nét mặt, khen thưởng anh bằng một lời nói dối:
- Ngon lắm nha, sau này anh nhất định phải nấu cho em ăn nhiều hơn đấy!
Nhưng càng nhai, Mễ Bối càng cảm thấy không đúng cho lắm.
- Ơ...
Cô bắt đầu cảm thấy tê rân rân ở đầu lưỡi nhỏ, sau đó chưa đầy năm giây, đầu óc đã trở nên choáng váng, mơ hồ, nhìn một thành hai, thành ba thậm chí là có đến năm Lăng Sở Dạ.
Mi mắt chớp nhá liên hồi, dù gắng gượng nheo lấy bao nhiêu lần cũng không thể tỉnh táo. Cô đập mạnh vào trán níu giữ tia hi vọng nhỏ nhoi, nhưng cuối cùng vẫn bất động, nằm dài trên ghế.
- Mễ Bối! Mễ Bối!
Vợ đột ngột ngất đi như thế, vậy mà thái độ của Lăng Sở Dạ rất đỗi bình thường, anh cởi bỏ tạp dề, vỗ nhẹ vào gò má của Mễ Bối để thăm dò. Ổn định thì nhấc điện thoại gọi cho Chu Tiết.