- Sở Dạ! Rốt cuộc là vì sao anh lại thô lỗ với Angel như vậy? Cô ấy có làm gì em đâu?
Đợi Angel an toàn trong vòng tay của Chu Tiết thì Mễ Bối vội đẩy anh ra, thoát khỏi cái ôm cứng người ấy, mà chất vấn anh.
- Tôi tin Angel! Tuy cô ấy không phải là người tốt tính, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tiểu nhân.
Chu Tiết cũng không kiềm được mà lên tiếng bên vực, nói đỡ cho cô gái trong lòng.
Trên đường đến đây, nhờ có radio của xe, anh ta cũng dần nắm bắt được tình hình, đầu đuôi câu chuyện ra sao.
Cho nên vô cùng bức xúc trước suy nghĩ độc đoán của Lăng Sở Dạ, khi không có căn cứ nhưng đã buộc tội một người.
Trước sự tấn công dồn dập của Mễ Bối và Chu Tiết, anh không cũng không màng đáp lại, mà trầm mặt, siết chặt nắm tay.
Vài giây sau đó, Angel cũng dần lấy lại được tỉnh táo, đáng lẽ ra với một cô gái, vừa trải qua những chuyện khủng khiếp như vậy, cô ta nên biết sợ chứ phải.
Nhưng không, Angel bỗng dưng nhìn Mễ Bối mà cười phá lên đến ngất ngưỡng, buông lời châm chọc.
- Cô là kẻ nghiện ngập... haha... cô là một con nghiện ma túy... hức.
Đến khi Chu Tiết kịp phản ứng, đánh ngất cô ta thì cũng đã quá muộn. Những gì không nên nói, Angel đều nói hết thảy rồi.
Không khí căng thẳng vẫn chưa qua đi, nay lại trở nên ngột ngạt đến mức thở, họ cũng không dám.
Lăng Sở Dạ thận trọng quan sát từng chút biến đổi trên nét mặt Mễ Bối, một giọt nước mắt từ khoé mắt cô lẳng lặng rơi ra khiến lòng anh quặn thắt.
- Mễ Bối...
Anh khẽ gọi tên cô thăm dò, nhưng Mễ Bối vẫn sừng sững, cứng đơ như đá vậy. Một lúc sau đôi môi hé mở ấy mới chợt mấp máy, nghẹn ngào:
- Sở Dạ... anh... anh biết từ lâu rồi?
Dù không muốn thừa nhận, nhưng chẳng còn cách khác. Anh chậm chạp gật đầu, đáp lại cô:
- Phải... nhưng mà Mễ Bối...
- Anh im đi, đừng nói... hic... đừng nói gì nữa...
Đau lòng dồn nén khi nghĩ đến hai ngày qua mình như một con ngốc, Mễ Bối ngắt lời anh, bịt chặt tai, bước chân thụt lùi về phía sau.
Thấy cô mỗi lúc một xa, Lăng Sở Dạ cũng từng bước tiến đến, ám sát muốn ôm lấy cô mà dỗ dành.
- Em... em ghét anh.
Thế nhưng, Mễ Bối đột ngột gào lên rất lớn, cô vung tay chống lên ngực Lăng Sở Dạ, dùng lực đẩy thật mạnh làm anh loạng choạng rơi xuống hồ.
Sau đó không một lần ngoảnh nhìn, Mễ Bối dứt khoát quay lưng bỏ chạy thật nhanh vào trong nhà.
Lúc anh bì bõm ngoi lên khỏi mặt nước, thì Mễ Bối đã biến mất dạng. Xung quanh chỉ còn Chu Tiết và Angel mà thôi.
Không chần chừ, anh nhanh chóng leo lên trên bờ, mặc kệ quần áo ướt sũng, hốt hoảng chạy đi tìm Mễ Bối.
Vào đến bên trong sảnh lớn biệt phủ, nhìn thấy Nhã quản gia đứng đấy, anh liền gặn hỏi:
- Vợ tôi đâu rồi?
Trước thái độ hối thúc của Lăng Sở Dạ, bà ấy quíu quáo, cuống cuồng chỉ tay vào dãy cầu thang.
Nhã quản gia chưa kịp trả lời, thì Lăng Sở Dạ đã mon men lao đi. Rảo nhanh bước chân khiến ba bậc cầu thang cũng chỉ như một.
Đích đến là phòng ngủ, nhưng khi vừa lướt ngang qua thư phòng trống cửa, anh liền khựng lại, ngoái đầu nhìn vào bên trong, thì phát hiện ra Mễ Bối ở trỏng.
Trên tay Mễ Bối còn cầm que kẹo mút tẩm thuốc mà Lăng Sở Dạ sơ ý để quên trên bàn làm việc.
Trông thấy nó đã được lột bỏ lớp bì nhựa, và chỉ còn cách môi cô không xa, không suy nghĩ nhiều, anh lớn giọng quát tháo:
- Mễ Bối! Anh cấm em không được đưa thứ đó vào miệng! Có nghe không hả?
Âm thanh lớn ấy thành công làm cho Mễ Bối giật mình sợ hãi, que kẹo trong tay cũng cầm không vững, trực tiếp rơi xuống sàn nhà.
Vì đang lên cơn nghiện, nên tứ chi của Mễ Bối không ngừng run rẩy, hoạt động cũng trở nên trắc trở.
Cô khó khăn khom người muốn nhặt, khi sắp chạm được rồi thì cổ tay đã bị Lăng Sở Dạ nắm chặt.
Bị cướp lấy que kẹo quý, Mễ Bối giãy nảy làm quạng, mặc kệ hô hấp của mình đang vô cùng bất trắc, dồn dập.
- Anh... trả... trả cho em... đồ khốn... trả nó lại... cho em đi mà.
Đồ khốn?
Không thể chấp nhận được việc Mễ Bối mất hết lí trí mà hỗn hào như vậy, Lăng Sở Dạ tức giận ném mạnh que kẹo vào bức tường phía đối diện, khiến nó vỡ vụn, banh chành.
- Thả... thả em ra, cút đi... cút hết đi!!
Lăng Sở Dạ đã thái độ đến thế, vậy mà Mễ Bối vẫn không giao động. Cô dùng dằng, cắn vào tay anh đến chảy máu, chỉ vì muốn đến hốt lại đống tro tàn dơ bẩn kia.
Không để Mễ Bối toại nguyện, Lăng Sở Dạ không những siết chặt hơn mà còn phát mạnh vào cặp mông tròn, sau đó hừng hực vác ngang cô bên hông, trở về phòng, rồi mạnh bạo vứt cô lên giường.
- Muốn chạy?
Mễ Bối ngồi dậy, mau chóng vùng lên đào thoát, thế mà chân còn chưa chạm đất thì đã bị Lăng Sở Dạ ôm eo giật về.
Nhưng vì có lẽ không kiểm soát được lực đạo, anh đã khiến phần đầu cô va mạnh vào thành giường, tạo nên âm thanh vui tai.
Cốp.
- Đau...
Cô ôm đầu nằm gục, tức tưởi rên la, cứ ngỡ sau chuyến này, Mễ Bối sẽ bình tĩnh lại đôi chút, nhưng không...
- Áaaa... muốn kẹo, muốn kẹo... trả kẹo cho em!!
Lăng Sở Dạ đã thực sự nhầm rồi, Mễ Bối càng lúc càng thêm phần khích động. Cô la ó cho đã đời, rồi lại khóc lóc mếu máo thảm thiết, nắm lấy ống quần anh mà van nài.
- Xin anh... hức... làm ơn dì... chỉ lần này, lần này thôi.
- Em bứt rứt... khó chịu lắm rồi... còn khó chịu hơn cả những đợt trước. Hic... em sẽ chết mất... làm ơn đi mà Sở Dạ.
Mặc cho Mễ Bối đã kể khổ hết lời, vậy mà Lăng Sở Dạ vẫn một mặt lạnh tanh, từ trên cao đăm đăm nhìn bộ dạng quằn quại của cô gái nhỏ, không lấy nỗi một tia thương xót.
Anh rướn người mở lấy hộc tủ, rút ra một chiếc còng số tám, cưỡng chế tra một đầu vào tay trái của cô, đầu còn lại cài vào thành giường.
- Anh... anh... không cho.
Mễ Bối đương nhiên không chịu an phận, cô phản kháng kịch liệt, quẫy đạp túi bụi, nhưng cuối cùng vẫn không địch được anh.
Tất cả ổn thỏa, Lăng Sở Dạ không nói không rằng bỏ ra bên ngoài. Khép kín cánh cửa, để mặc Mễ Bối ngậm nhấm nỗi đau một mình.
- Đau... đau đầu quá.. huhu... khó chịu... ngứa... ngứa quá... Sở Dạ thả em ra!
Cạch.
- Kẹo... kẹo... cảm ơn... cảm ơn anh Sở Dạ.
Cứ tưởng anh sẽ đi luôn, không quan tâm cô nữa. Nhưng đúng ba phút sau, anh lại đẩy cửa bước vào, với hai món đồ que kẹo mút và dao bấm nhỏ trong tay.
Con ngươi của Mễ Bối chỉ chăm chú vào thứ mình thèm thuồng, bắt gặp được nó, Mễ Bối mừng rỡ nhảy dựng.
Anh thần thần bí bí, ngồi xuống đối diện với Mễ Bối, chậm rãi bóc que kẹo ra khỏi lớp vỏ nhựa, đưa đến trước mặt cô, trầm giọng nói:
- Kẹo mút hay môi anh?
Mễ Bối không cần suy nghĩ, đã lập tức đáp:
- Kẹo mút.
Ngay sau đó, Lăng Sở Dạ liền dùng lưỡi dao rạch một đường lên bắp tay, tiếp tục cho Mễ Bối chọn lựa.
- Kẹo mút hay môi anh!
Mễ Bối nuốt nước bọt do dự, lúc lâu mới e dè trả lời:
- Kẹo mút.
Thấy Mễ Bối vẫn giữ nguyên với ý nguyện ban đầu, trên tay Lăng Sở Dạ lại xuất hiện thêm một vết rạch, khiến Mễ Bối lo lắng nức nỡ rơi nước mắt.
- Đừng... đừng mà.
Anh không mảy may quan tâm, tiếp tục lặp lại:
- Kẹo mút hay môi anh?
Lúc này, sự lựa chọn của Mễ Bối đã dần lung lay, tâm trí đấu đá dữ dội, cuối cùng thì tham lam muốn tất.
- Cả hai.
- Chỉ được chọn một.
Lăng Sở Dạ thở dài, cầm lên con dao ấy, vừa kề vào thì Mễ Bối đã phát hoảng, cô vừa nấc vừa nói trong nghẹn ngào: