Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No

Chương 41



Sắc trời đã muộn, dù Hàn Dĩ Long có gấp thế nào đi chăng nữa, cũng không thể hành động ngay trong đêm nay. Ba người đã chốt sáng mai ghé thăm nhà Ngô Tuyết Lâm xem xét tình hình, sau đó Hàn Dịch và Vân Tử Túc vào nhà, Hàn Dĩ Long nán lại gọi điện cho Ngô Tuyết Lâm, gọi xong cũng nối gót vào theo.

Lúc bước vào, Hàn Dịch và Vân Tử Túc vừa vặn chạm mặt Hàn phu nhân trên cầu thang, giữa bọn họ không có gì để nói, chỉ khách sáo chào hỏi một câu rồi mỗi người một lối.

Trở lại tầng bốn, chỉ thấy trên bàn trong phòng đã được đặt một chiếc bát nhỏ. Mèo báo nhỏ lượn tới lượn lui linh hoạt xung quanh mép bát, ăn hết một miếng tôm chiên lại đến một miếng tôm xù.

Phần lớn chó mèo đều không thể ăn đồ của người trực tiếp, chỉ cần hơi nhiều muối một chút cũng có thể gây tổn hại đến tính mạng. Tuy nhiên mèo báo nhỏ là oán linh, nó sinh tồn nhờ vào linh khí, thành ra ăn sao cũng được.

Vân Tử Túc sờ tai Vân Thôn một cái, Vân Thôn dùng cái đầu nhỏ cọ cọ lên tay cậu, sau đó cứ tiếp tục ăn không ngẩng đầu.

Cửa phòng đã được Hàn Dịch đóng kỹ, Vân Tử Túc quay đầu nhìn hắn, nói: "Cậu hai sợ Hàn phu nhân nhìn thấy, nên mới cố tình dời lệch thời gian, không vào cửa cùng bọn mình nhỉ?"

Hàn Dịch: "Ừ."

Vân Tử Túc hỏi: "Trước kia hai người bọn anh không tiếp xúc gì hả?"

Nếu không Hàn phu nhân cũng sẽ không để ý việc hai người trò chuyện riêng với nhau thế này.

Hàn Dịch: "Rất ít."

Vân Tử Túc nhớ đến thái độ của Hàn phu nhân đối với Hàn Dịch trong lần xem mắt trước đó, coi như cũng hiểu được đại khái.

Quan hệ lúc ấy của Hàn Dịch và Hàn phu nhân, chẳng hề tốt hơn quan hệ giữa Vân Tử Túc và bác trai bác gái bao nhiêu. Quan hệ giữa Hàn Dịch và bọn Hàn Dĩ Long theo đó hẳn cũng chẳng thân thiết được hơn mấy.

Chỉ là nếu đã như vậy...

Vân Tử Túc không nhịn được hỏi: "Tại sao trong bữa tối Hàn phu nhân lại muốn em sửa lời?"

Cậu nhíu mày một cái: "Em nhớ là, A Dịch anh cũng vẫn gọi cô ấy là Hàn phu nhân mà?"

Đến Hàn Dịch còn không sửa lời gọi mẹ, mà Hàn phu nhân lại muốn Vân Tử Túc thay đổi, đây không khỏi có phần xáo trộn đầu đuôi.

Hàn Dịch đưa tay, nhẹ nhàng xoa đầu Vân Tử Túc.

Động tác này kéo Vân Tử Túc tỉnh cả hồn, cậu không kiềm lòng liên tưởng đến hành động xoa đầu Vân Thôn ban nãy của mình.

May là... cậu còn kiềm chế được xúc động muốn cọ cọ lên tay Hàn đại thiếu.

Nếu không thì phải nói là giống kinh hoàng!

Hàn Dịch bảo: "Gọi như em thích, gọi sao cũng được, không cần quan tâm bọn họ."

Mục đích của Hầu Mục Cần rất rõ ràng, ban đầu nàng ta chọn trúng Vân Tử Túc là bởi vì cậu trông có vẻ mềm yếu dễ bắt nạt, bây giờ lại muốn lôi kéo đối phương, cũng chính là bởi vì quan hệ của cậu với nhà họ Phí.

Quan hệ nào vợ cả nào tục huyền của nhà họ Hàn rắc rối, Hàn Dịch thấy nhiều thành quen, chẳng buồn ngó nghía, nhưng hắn sẽ không để những chuyện này làm phiền Vân Tử Túc.

"Chuyện trong nhà có anh lo, em không cần bận lòng." Hàn Dịch nói, "Không thích, ngày mai dọn ra ngoài, em cũng không cần tiếp xúc với bọn họ nữa."

"Cũng không phải không thích." Vân Tử Túc không để ý lắm, so với đám người đầu thủng lỗ chỗ nhà họ Vân, những người cậu từng tiếp xúc trong nhà họ Hàn đã có thể được coi là bình thường cực độ, "Dù sao cũng nhận lời rồi, rắc rối của cậu hai mình vẫn có thể góp sức được."

Cậu bàn bạc thêm với Hàn Dịch về những tin tức Hàn Dĩ Long nhắc tới, đang định nói chuyện xong sẽ đi dọn bát cho Vân Thôn, không ngờ Hàn Dịch lại chợt bổ sung một câu: "Cậu ấy không muốn để Hàn phu nhân biết chuyện gặp riêng em và anh, một phần là vì nguyên nhân bên phía Ngô Tuyết Lâm."

Vân Tử Túc ngoái người lại: "Ngô Tuyết Lâm sao thế?"

Hàn Dịch nói: "Ngô Tuyết Lâm là bạn gái của Hàn Dĩ Long, chắc hẳn hai đứa còn chưa nói với người nhà."

Năm nay Hàn Dĩ Long tốt nghiệp cấp ba, ở độ tuổi này, không muốn kể cho bố mẹ việc yêu đương cũng không có gì lạ.

Vân Tử Túc tò mò: "Vậy sao anh biết...?"

Hàn Dịch nhìn cậu một cái: "Hai đứa hẹn học ghi-ta cùng nhau, điện thoại cũng lưu hình của nhau, lại cả ngày nào cũng gọi video nữa."

Nếu hắn nhớ không nhầm, Hàn Dĩ Long và Ngô Tuyết Lâm đã nhận được offer của cùng một trường.

"Anh đoán vậy từ mấy việc này á?" Vân Tử Túc vẫn còn có chút lưỡng lự, "Cũng có thể là thân thiết bình thường thôi mà nhỉ?"

Hàn Dịch yên lặng.

Vân Tử Túc nói: "Trước kia em cũng từng có đoạn thời gian ngày nào cũng gọi video với Phí Dương ấy..."

Chính là cái đợt Phí Dương bị Chính Thống tông gài bẫy, suýt nữa thì cậu ta đã dọn vào ở luôn cùng nhà với Vân Tử Túc.

Hàn Dịch: "..."

"...Ấy?" Vân Tử Túc còn chưa dọn đồ cho Vân Thôn, đã bị người chặn ngang ôm đi, "Bát còn chưa..."

"Không vội." Hàn Dịch trầm giọng, va vào tai người ngứa ngứa tê tê.

Một mùi thơm ngọt nhẹ lặng lẽ lan tỏa ngập khắp căn phòng.

Vân Thôn còn đang ngoạm miếng tôm chiên cuối cùng bỗng giật giật lỗ tai một cái, ngước cái đầu nhỏ.

Nó nhìn về phía nguồn phát linh lực, do dự hồi lâu, vẫn lựa chọn cúi đầu tiếm tục gặm con tôm của mình.

Mặc dù linh khí rỉ ra ngoài rất thơm, nhưng cái tên to con lạnh như băng như tuyết đằng kia nguy hiểm phát sợ.

Con người chẳng có gì thú vị, vẫn thích con tôm nhất.

Sáng sớm hôm sau, Vân Tử Túc đang cất tập phù lục được vẽ từ viên máu hôm qua, thì đã thấy Hàn Dịch tập thể dục xong tắm xong, vừa đi ra từ phòng tắm.

Vân Tử Túc gọi một tiếng: "A Dịch, mấy ngày tới anh không cần cho em khôi linh trước khi ngủ đâu."

Hàn Dịch đưa mắt nhìn cậu, con ngươi hơi trầm xuống. Hắn khẽ hỏi: "Em không thích sao?"

Vân Tử Túc đang bận xếp phù lục vào Vô Tự Ấn, không để ý đến vẻ mặt đối phương: "Hôm qua em nằm mơ, mơ thấy em chảy máu cam đầy giường."

Dù chỉ là mộng, Vân Tử Túc cũng vẫn nhớ như in cái cảm giác tiếc hùi hụi ấy: "Lãng phí muốn chết!"

"..." Hàn Dịch hỏi, "Chẳng phải tối qua không chảy máu à?"

"Đó là vì em quên hấp thu thôi," Vân Tử Túc đau lòng nói, "Thế còn lãng phí hơn là không hấp thu được ấy."

Tối qua Hàn đại thiếu hành động quá đột ngột, Vân Tử Túc lại bị ngọn lửa vô danh thiêu bỏng một trận, thành ra khôi linh đến miếng lại bốc hơi sạch bách.

Đối với Vân Tử Túc đã từng nằm trong tình cảnh linh lực cung không đủ cầu, chuyện này chẳng khác nào anh nông dân cần cù cày cấy gặp một chiếc bánh bao trắng bóc cắn cũng chưa kịp cắn đã bị lia đi, đúng là đau lòng đến độ bứt tóc bóp tay không ngừng.

Hàn Dịch hỏi: "Vậy khi nào thì có thể?"

"Chờ em tiêu hóa bớt linh lực đã," Vân Tử Túc bày tỏ, "Hoặc là tiêu hao đôi chút, lần này giúp cậu hai hẳn cũng sẽ tốn kha khá linh lực."

Tự dưng Hàn Dịch lại cảm thấy mong ngóng Hàn Dĩ Long đến lạ.

Đúng dịp Hàn Phó và Hàn phu nhân phải đến thành phố bên cạnh tham gia tiệc rượu, đã sớm rời đi. Một lòng nhung nhớ Ngô Tuyết Lâm, Hàn Dĩ Long cũng chẳng cam lòng dậy muộn. Ba người ăn sáng rồi cùng nhau đến nhà Ngô Tuyết Lâm.

Điều kiện gia đình nhà Ngô Tuyết Lâm cũng gọi là khá giả, mặc dù không bằng nhà họ Hàn, nhưng nhà họ Ngô có quan hệ thông gia với nhà họ Vu. Nhà họ Vu cũng là thế gia vọng tộc tại Lâm thành, chỗ ba người đến hôm nay, cũng là một khu biệt viện rộng rãi.

Hàn Dĩ Long đã báo trước với Ngô Tuyết Lâm, vừa đến trước cổng biệt viện liền có bảo vệ mở cửa, cứ thế lái xe vào.

Để Hàn phu nhân không chú ý đến việc ba người ra cửa, bọn họ đều ngồi xe Hàn Dịch, người lái xe cũng là tài xế riêng của Hàn Dịch. Sau khi chở ba người đến nơi, tài xế ở lại chờ ngay trong sân.

Lúc này Vân Tử Túc mới nhớ ra, cậu còn chưa biết Hàn đại thiếu đang làm công việc gì.

Chỉ là giờ cũng không phải thời điểm thích hợp tâm sự chuyện này, Hàn Dĩ Long tiến lên gõ cửa, cửa nhà vừa mở, Vân Tử Túc liền dành thêm chút thời gian quan sát căn nhà.

Vân Tử Túc không hiểu rõ phòng thủy phàm tục, nhưng cậu chỉ liếc mắt cũng đã phát hiện nhà họ Ngô tọa lạc ngay tại vị trí dồn tụ linh khí. Giống với nhà họ Hàn, nhà của những người có tiền đều trải qua dày công thiết kế, từ hướng nhà, vị trí cổng chính, đến kết cấu phòng ốc, đều thuận tiện cho linh khí tiến vào và lưu thông.

Dù Phàm tục giới khan hiếm linh khí, nhưng gia trạch là nơi người ở lâu dài, về lâu về dài những thiết kế này cũng sẽ mang đến lợi ích cho người sở hữu.

Vậy nên ban đầu khi Vân Tử Túc nhìn tổng thể, căn nhà này không có gì khác lạ, tuy thiết kế không thể nói là tinh vi, nhưng cũng có vài phần tác dụng.

Nhưng chờ đến lúc cửa nhà vừa mở, cậu tức khắc cảm nhận được luồng sương xám ập đến.

Nếu không liên quan đến bản thân căn nhà, sợ rằng vấn đề phát sinh từ phía chủ nhân.

Ba người được mời vào, vừa vào cửa, Hàn Dĩ Long đã gọi một tiếng: "Lâm Lâm!"

Người ngồi trên sofa chờ đón bọn họ, chính là Ngô Tuyết Lâm.

Thấy bọn họ bước vào, Ngô Tuyết Lâm ho khẽ một tiếng, định đứng lên, nhưng thể lực của cô lại không theo kịp động tác của mình, còn chưa đứng thẳng được, Hàn Dĩ Long đã vội bước đến đỡ cánh tay cô nhẹ nhàng ấn cô trở về.

"Cậu ngồi yên đi, khỏi cần đứng dậy." Hàn Dĩ Long xót cô, sau khi mọi người ngồi xuống sofa, mới giới thiệu ngắn gọn về Hàn Dịch và Vân Tử Túc.

Vân Tử Túc ghé mắt nhìn qua, chỉ thấy Ngô Tuyết Lâm thân hình gầy yếu, sắc mặt xám xanh, thoạt trông còn tiều tụy hơn bức hình trước đó. Cô mặc chiếc váy trắng đơn sắc, cổ tay xương xẩu dọa người, dường như chỉ đụng khẽ cũng gãy vụn.

Ngô Tuyết Lâm lại ho khan hai tiếng, mới có thể cất tiếng chào hỏi hai người.

Giọng cô yếu ớt, tuy nhiên vẫn còn có thể nghe ra âm sắc vui tươi thuở xưa, thái độ cũng lễ phép, nhìn là biết đã nhận được sự giáo dục cẩn thận.

Vân Tử Túc gật đầu đáp lại đối phương.

Cậu phát hiện Ngô Tuyết Lâm rất minh mẫn, đầu óc cũng không bị thao túng. Chẳng qua là sương xám quanh người đối phương quá đậm, quánh thành đám bông đen kịt, bao trọn thân cô bé, dường như không tìm thấy nổi chỗ nào thông khí.

Cứ tiếp tục như vậy, dù Ngô Tuyết Lâm có thể duy trì tỉnh táo, sớm muộn cũng sẽ bị sương xám bóp nghẹt.

Hàn Dĩ Long ngồi bên người Ngô Tuyết Lâm, Vân Tử Túc thì ngồi bên cạnh Hàn Dịch. Hàn Dĩ Long không giấu nổi nóng lòng trong giọng nói: "Anh dâu xem thử Lâm Lâm..."

Vân Tử Túc nhìn Ngô Tuyết Lâm thêm một cái, đoạn nói: "Vấn đề không nằm trên người bạn Ngô."

Mặc dù sương xám quanh người Ngô Tuyết Lâm dày đặc, nhưng không được sinh ra bên trong cơ thể, mà tụ lại từ bên ngoài. Nói cách khác, sự hình thành của sương xám không phải do bệnh lý thân thể hoặc là cảm xúc tiêu cực của Ngô Tuyết Lâm dẫn đến, mà là do sương xám xúm lại khiến thân thể cô bé chịu tổn hại. Vậy nên nhìn từ ngoài vào mới thấy Ngô Tuyết Lâm thay đổi rõ rệt.

Nếu có người cố ý làm hại Ngô Tuyết Lâm, những đám sương xám này sẽ lưu lại dấu vết, thế nhưng Vân Tử Túc không lần ra được thông tin hữu ích gì. Chúng không có nguồn gốc, cũng không có oán khí, cứ như vậy tụ lại một cách vô duyên vô cứ, bám riết lấy Ngô Tuyết Lâm không nhả không ngừng.

Nghe Vân Tử Túc nói vậy, Hàn Dĩ Long không khỏi bàng hoàng: "Thế, thế là sao...?"

Vân Tử Túc hỏi: "Bố bạn Ngô nằm viện nào vậy? Có thể dẫn bọn tôi đến thăm được không?"

Nếu vấn đề không nằm trên người Ngô Tuyết Lâm, vậy nguyên do hẳn rơi trên người bố của cô bé.

Ngô Tuyết Lâm lưỡng lự: "Được, nhưng mà giờ thăm một ngày chỉ có nửa giờ."

Vân Tử Túc gật đầu: "Vậy là đủ rồi."

Chỉ có điều nếu bọn họ muốn lên đường đến bệnh viện, tình trạng thể chất của Ngô Tuyết Lâm hiện nay không cho phép.

"Lẽ ra Lâm Lâm cũng phải nằm viện, nhưng bác sĩ khám toàn diện cho bạn ấy xong lại không khám ra chứng bệnh nào." Hàn Dĩ Long giải thích, "Dì lo bạn ấy nằm viện sẽ bí bách, thành ra nghỉ ngơi không thoải mái, bèn đưa bạn ấy về nhà trước."

Cậu ta sợ để Ngô Tuyết Lâm ra ngoài thân thể sẽ càng thêm không khỏe, nhưng nếu Ngô Tuyết Lâm không đi, ba người bọn họ không có cách nào gặp được bố cô bé.

Hàn Dĩ Long hỏi: "Anh dâu, anh có cách nào tạm thời xoa dịu giúp Lâm Lâm không?"

Ánh mắt Ngô Tuyết Lâm cũng lóe lên vẻ khẩn khoản trông chờ.

Tuy nhiên khi cô bé mở miệng, lời ra lại là: "Em tạm thời không có vấn đề gì lớn, nếu rắc rối quá, cũng không cần làm phiền Vân tiên sinh ra tay. Chỉ là chỗ ba em... nếu Vân tiên sinh thật sự có thể giúp ba em hồi phục, giá cả bao nhiêu nhà em cũng có thể lo liệu."

Vân Tử Túc tương đối có thiện cảm với cô, cũng không khách sáo, cậu nói: "Được, giá cả cứ tìm cậu cả bàn bạc."

Lời này chọc cho Hàn Dịch bên cạnh ngẩng đầu nhìn sang, song hắn cũng phản ứng lại rất nhanh: "Được."

Vân Tử Túc nói với Ngô Tuyết Lâm: "Tình trạng của cậu có thể thuyên giảm, chỉ là nếu không tìm ra nguyên cớ, tạm thời không thể diệt trừ tận gốc được."

Không biết sương xám tới từ đâu, thì dù cậu có giải quyết đám đồ quanh người Ngô Tuyết Lâm, đảm bảo cũng sẽ tiếp tục có một đợt mới xông vào thế chỗ.

Hàn Dĩ Long vội nói: "Giảm bớt là tốt rồi."

Vân Tử Túc nói: "Cậu có vòng ngọc nào như vòng ngọc trai hoặc là thạch anh không?"

Ngô Tuyết Lâm gật đầu, hai ngày gần đây cô bé yếu ớt cực độ, không có tâm trạng đeo trang sức. Dưới sự trợ giúp của người giúp việc, một chiếc hộp trang sức nhanh chóng được mang tới.

Vân Tử Túc lục một chút, lấy ra một chiếc vòng phỉ thúy. Vòng ngọc xanh nhạt thanh nhã, bề ngoài trơn nhẵn bóng loáng, chạm vào tay dịu dàng mát mẻ, thật sự là một khối ngọc tốt.

Sau khi xác nhận chiếc vòng ngọc không có ý nghĩa đặc biệt gì, Vân Tử Túc bèn cầm một cây kim cũng do người giúp việc mang đến, nhắm thẳng mũi kim vào chiếc vòng ngọc.

Theo động tác của cậu, mũi kim từ từ đâm vào bên trong chiếc vòng.

Hàn Dĩ Long không kiềm được trố mắt, Ngô Tuyết Lâm bên cạnh cậu ta cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Phỉ thúy là ngọc cứng (cũng một cách gọi khác của phỉ thúy), về lý thuyết không thể nào bị kim xuyên thủng... chẳng lẽ, chiếc vòng ngọc này là đồ giả hay sao?

Những ngờ vực này cũng không quấy rầy Vân Tử Túc, mũi kim châm được một nửa, cậu bèn ngừng động tác, rút kim ra.

Sau đó, cậu vuốt một cái qua lỗ kim, rồi đưa vòng ngọc cho Ngô Tuyết Lâm.

"Đeo nó lên đi."

Đeo một khối phỉ thúy bị chọc ra cái động là xoa dịu được hả? Đây là kiểu lý thuyết gì?

Hàn Dĩ Long và Ngô Tuyết Lâm đều lơ tơ mơ, tuy nhiên bọn họ vẫn ngoan ngoãn tuân lệnh. Hai ngày nay Ngô Tuyết Lâm gầy đi rất nhiều, vòng ngọc đeo lên tay cô bé, bất cẩn một cái là tuột ngay đi được.

Hàn Dĩ Long đeo vòng lên tay giúp người, kết quả cậu ta vừa rút tay về, chiếc vòng ngọc tức thì đổi sắc.

"Này là..."

Chỉ thấy bên trong chiếc vòng ngọc vốn có màu xanh nhạt đột nhiên xuất hiện một sợi tơ hồng, sợi tơ này lần xuôi một vòng quanh chiếc vòng tay, màu sắc cũng ngày càng tươi rói.

Cùng lúc đó, Ngô Tuyết Lâm cũng phát hiện thân thể mình có biến đổi.

Mệt mỏi và yếu nhược quấn đầy quanh thân rút đi như thủy triều, đầu óc mộng mị của cô bé tỉnh táo lên không ít, cả người đều lên được lên dây, giống như vừa trút bỏ một tầng quần áo mùa đông vừa nặng nề vừa ngột ngạt.

Với sự giúp đỡ của Hàn Dĩ Long, cô bé đứng dậy tiến về phía trước hai bước, thân thể cũng không lay lắt nữa.

Ngô Tuyết Lâm vội vàng bày tỏ lòng cảm ơn với Vân Tử Túc, Vân Tử Túc khoát tay một cái, bảo người giữ vòng cẩn thận, rồi để cô bé dẫn đường cho mọi người đến bệnh viện.

Hàn Dĩ Long và Ngô Tuyết Lâm ngồi trên xe nhà họ Ngô, Vân Tử Túc và Hàn Dịch thì ngồi xe riêng bám sát đằng sau.

Sau khi lồng cách âm với hàng ghế trước được dựng lên, Hàn Dịch bèn nói: "Trong chiếc vòng ngọc ấy là vu tảo phải không?"

Vân Tử Túc cười một tiếng: "Anh nhận ra rồi."

Vu tảo là sinh vật đơn bào, cậu chỉ cần tìm một lỗ hổng đặt chúng vào là chúng có thể hoạt động trơn tru bên trong vòng ngọc. Vốn dĩ thứ này được Chính Thống tông luyện chế nhằm hút linh lực từ tinh khí, mà sương xám lại mang năng lượng, nên cũng sẽ bị hấp thu.

Vu tảo chỉ biết chén thịt người sau khi được giáo dục tư tưởng triệt để, bây giờ cũng có thể mua vui cho người khác.

"Hôm qua nghe cậu hai giải thích, em còn tưởng Ngô Tuyết Lâm cũng sinh ra khôi linh," Vân Tử Túc nói, "Nhưng mà mấy thứ quấn thân cậu ấy vẫn chỉ là sương xám mà thôi, so với khôi linh thì vẫn khác biệt nhiều."

Cậu đánh giá đơn giản một chút, dù có gộp tất cả đám sương ấy vào, cũng chẳng bằng năng lượng của một miếng khôi linh nhỏ giật xuống từ người Hàn Dịch.

Dù vậy, có đám sương xám này vây quanh người, cũng đủ khiến cho một thiếu nữ đang độ xuân thì biến thành bộ dạng sắp nằm hít bụi.

Vậy thì Hàn Dịch bị khôi linh lấp đầy kia sẽ ra sao?

Vân Tử Túc nghĩ nghĩ một chút, để rồi không kiềm lòng được thò tay qua nắm lấy tay Hàn Dịch.

"Em muốn rút lại lời nói sáng nay."

Giọng cậu trai rầu rầu, Hàn Dịch cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy khóe miệng méo xẹo và chiếc cằm thon gọn của đối phương.

Hàn Dịch xoa xoa lên bờ môi cậu.

"Lời nào đây?"

"Thì là, cái câu trước khi ngủ không cần cho em khôi linh ấy."

Khi nói chuyện, bờ môi cậu nhóc hé hé khép khép, cảm xúc mềm mại cọ lên bụng ngón tay Hàn Dịch.

Đáy mắt Hàn Dịch khẽ trầm xuống.

"Em cần tu luyện thêm nữa, tiêu thật nhiều linh lực, sau đó mau chóng xử lí sạch sẽ đám khôi linh giúp anh."

Vân Tử Túc bày tỏ cực kỳ nghiêm túc.

Ngón cái đè trên môi, bàn tay dán vào gò má. Trong lòng bàn tay là bầu má mịn màng mềm mại và nhiệt độ cơ thể dụ người quyến luyến của cậu con trai.

Hàn Dịch hạ giọng.

"Ừ, em vất vả rồi."

Sau khi đến bệnh viện, bốn người đồng loạt lên tầng. Nhưng họ cũng không lên thẳng phòng hồi sức tích cực, mà đi tìm phòng bệnh phổ thông mà bố Ngô Tuyết Lâm nằm trước đó.

Phòng bệnh này chỉ có một người nằm, là do nhà họ Ngô tuồn tiền bao chỗ, ngoài cửa còn dán một tấm bảng, trên đó viết tên bệnh nhân, Ngô Bân.

Ngô Bân vừa mới chuyển vào phòng hồi sức tích cực cách đây không lâu, phần lớn đồ đạc của ông ta đều để nơi này, mẹ của Ngô Tuyết Lâm là Vu Hiểu Như cũng ở đây, vào cửa một cái, Ngô Tuyết Lâm liền gọi một tiếng về phía người phụ nữ đang nhìn máy tính bên cạnh giường bệnh.

"Mẹ!"

Vu Hiểu Như ngạc nhiên ngẩng đầu: "Lâm Lâm? Sao con lại đến đây?"

Nàng nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trên người Ngô Tuyết Lâm, vẻ mặt lộ ra nét mừng rỡ xen lẫn sửng sốt không che giấu được: "Cục cưng ngoan, con đỡ hơn rồi?"

"Con không sao rồi mẹ ạ, mẹ không cần lo cho con."

Thấy Vu Hiểu Như đưa mắt về phía ba người còn lại trong phòng bệnh, Ngô Tuyết Lâm vội vàng mở lời giới thiệu. Đến phiên Vân Tử Túc, cô bé còn cố ý nhấn mạnh thêm một chút.

"Chính là nhờ Vân tiên sinh mà tinh thần con khá hơn đấy ạ."

Vì lễ phép nên khi Ngô Tuyết Lâm giới thiệu, cô vẫn luôn nhìn về phía ba người bọn họ, quay lưng về phía Vu Hiểu Như, thế nên cũng không nhìn thấy trạng thái hơi cứng lại loáng qua rồi biến mất trên khuôn mặt nàng.

Chỉ có điều hành vi chớp thoáng này cũng không lọt khỏi tầm nhìn của Vân Tử Túc.

"Mẹ mẹ nhìn này, đây là chiếc vòng tay Vân tiên sinh dùng để giúp con đấy ạ." Ngô Tuyết Lâm quay đầu, giơ chiếc vòng cho Vu Hiểu Như thấy rõ, "Con vừa đeo lên đã thấy đỡ hơn hẳn. Giờ thăm bệnh chiều nay liệu có thể để Vân tiên sinh qua xem một chút được không ạ? Chắc chắn anh ấy cũng có thể giúp được ba."

Vu Hiểu Như hoàn hồn chậm một nhịp, nàng cúi đầu nhìn xuống cổ tay Ngô Tuyết Lâm, tức thì trông thấy chiếc vòng ngọc điểm một mảng đỏ chói lóa mắt bên trong.

So với lúc vừa mới đeo lên, hiện giờ tơ đỏ bên trong chiếc vòng đã biến lớn bằng cỡ chiếc tăm bông, khiến cho cả chiếc vòng ngọc ánh đỏ như máu.

Ngô Tuyết Lâm mong ngóng chờ mẹ trả lời, nhưng Vu Hiểu Như không mở miệng, mà chỉ nhìn chằm chằm chiếc vòng ngọc của cô, chờ đến khi cô bé không nhịn được hỏi lại lần nữa, Vu Hiểu Như mới chợt chìa tay ra, định chạm lên chiếc vòng ấy.

Ngón tay nàng chưa đụng đến nơi, đột nhiên nghe thấy có tiếng nói cách đó không xa.

"Đừng chạm vào, nguy hiểm."

Giọng nói này nghe rất trẻ, còn phảng phất nét ngây ngô của tuổi thiếu thời, nhưng lời người nọ vừa cất ra, lại khiến người ta không tự chủ muốn tuân mệnh.

Cánh tay Vu Hiểu Như khựng lại giữa không trung, mau chóng rụt về.

"Mẹ?" Ngô Tuyết Lâm ngờ vực gọi một tiếng.

"Ừ, không sao," Vu Hiểu Như nặn ra một nụ cười, "Mẹ không ngủ trong thời gian dài, có chút lơ đễnh, con vừa nói gì thế?"

Nghe lời nàng nói, Ngô Tuyết Lâm tức khắc để lộ vẻ đau lòng, cô bé lặp lại chuyện muốn để Vân Tử Túc đi xem ba một lần nữa.

Vu Hiểu Như liếc nhìn Vân Tử Túc, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nàng gượng cười nói: "Lâm Lâm, mẹ biết con muốn ba mau chóng khỏi bệnh, nhưng mà mỗi ngày chỉ có nửa tiếng vào thăm ICU mà thôi, hơn nữa chỉ cho phép một người đi vào phòng bệnh..."

Ngô Tuyết Lâm đã bàn trước chuyện này với Vân Tử Túc, cô nói: "Vân tiên sinh đã bảo, anh ấy chỉ cần mười phút là được, hơn nữa còn là nhìn qua kính, chờ anh ấy đi ra, mẹ vẫn có thể đi vào mà."

Vu Hiểu Như còn đang do dự, Ngô Tuyết Lâm đã thuyết phục thêm nữa: "Mấy người đến xem ba lần trước cũng thế mà ạ? Cả mấy người bọn họ đều nhìn qua lớp kính."

Trước đó còn có người đến ICU nhìn Ngô Bân à? Vân Tử Túc âm thầm nhíu mày.

Vu Hiểu Như không biết từ chối sao cho phải, đành phải nhận lời.

Còn có nửa tiếng nữa là đến giờ thăm quy định, Vu Hiểu Như bận xử lý chuyện bệnh viện và cả chuyện công ty, Ngô Tuyết Lâm ở lại đỡ đần nàng, ba người còn lại tạm thời ngồi trên ghế ngoài hành lang.

Vân Tử Túc nhìn phòng bệnh một cái, hỏi Hàn Dĩ Long: "Ngô Tuyết Lâm là con một à?"

Hàn Dĩ Long gật đầu: "Vâng."

Vân Tử Túc hỏi: "Cậu có biết bên người bố cậu ấy còn có người thân khác nào không?"

Hàn Dĩ Long nói: "Hẳn là không có, Lâm Lâm là con độc đinh đời thứ hai của nhà họ Ngô, hình như hồi nhỏ, ông bà nội bạn ấy từng ồn ào muốn bế cháu trai, nhưng mà ông bà nội bạn ấy qua đời từ sớm, Lâm Lâm cũng chỉ đề cập sơ qua với em thôi."

Vân Tử Túc gật đầu, đã thấy Ngô Tuyết Lâm đẩy cửa đi ra.

Hàn Dĩ Long hỏi: "Sao thế?"

Ngô Tuyết Lâm nói: "Mẹ bận việc, tớ đi lấy danh sách chi phí hai ngày vừa rồi."

Hàn Dĩ Long bèn đi cùng cô xuống tầng, hành lang chỉ còn lại một mình hai người.

Hàn Dịch nói: "Người thân của Ngô Bân làm sao?"

Vân Tử Túc trầm tư: "Em cho rằng, chuyện này liên quan đến huyết thống."

Sự xuất hiện của sương xám quanh người Ngô Tuyết Lâm không hề có nguyên do, vậy nên rất có thể cô bị liên lụy bởi một mối quan hệ nào đó.

Mà một người khác xảy ra chuyện tương tự là bố cô, Vân Tử Túc bèn lập tức nghĩ đến vấn đề máu mủ.

Hàn Dịch liếc nhìn phòng bệnh một cái: "Vợ thì sao?"

Vân Tử Túc lắc đầu một cái: "Cô ấy không gặp vấn đề."

Mặc dù trạng thái tinh thần của Vu Hiểu Như không tốt, nhưng đấy là mệt mỏi bình thường, tình huống khác biệt khá nhiều so với Ngô Tuyết Lâm.

"Nhưng về mặt lý thuyết, nếu Ngô Tuyết Lâm xảy ra chuyện do máu mủ, lẽ ra mẹ cậu ấy cũng bị kéo theo vào. Vì mẹ cậu ấy và cậu ấy có liên hệ huyết thống." Vân Tử Túc nhíu mày, nhưng hiện giờ Vu Hiểu Như không hề gặp phải bất trắc gì.

Xem ra, phải chờ gặp được Ngô Bân rồi mới bàn tiếp được.

Cũng không phải đợi bao lâu, Hàn Dĩ Long và Ngô Tuyết Lâm đã trở lại, đã đến thời gian thăm bệnh.

Mọi người cùng đến phòng hồi sức tích cực dưới tầng trệt, Vân Tử Túc vào trước. Cậu không mặc quần áo bảo hộ, chỉ có thể đứng bên ngoài lớp kính chắn. Tuy nhiên chỉ vừa mới bước vào, Vân Tử Túc đã nhận thấy có sự lạ thường.

Bên trong phòng đặt sáu chiếc giường, Ngô Bân nằm trên chiếc giường gần cửa nhất. Vân Tử Túc liếc nhìn sang, không nhịn được cau mày.

Sương xám quanh thân Ngô Bân còn nồng đậm hơn của Ngô Tuyết Lâm rất nhiều, đám sương xám này không thể gọi là khôi linh, nhưng còn đáng sợ hơn cả khôi linh nữa.

Vật thể màu xám đen có hình dạng như đám sương mù, đang biến đổi thành từng cái mõm kinh dị, vây đặc quanh người Ngô Bân, đồng loạt rỉa xé thân thể bất động của ông ta.

__________________

Tác giả có lời:

Hàn Dịch: Khôi linh vẫn do mình ta sở hữu [chẳng hề đơn giản]

Vân bé ngoan: Ngày nào Hàn đại thiếu cũng bị khôi linh quấy nhiễu, thật là đáng thương QAQ phù phù, không đau
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.