Tang Kiều cũng bị giật mình, điện thoại cầm trong tay lại bất hạnh rơi xuống lần nữa, phát ra tiếng động rõ ràng khi chạm mặt đất.
Tang Kiều: "......"
Xem ra nhận lương tháng này xong phải cầm đi mua điện thoại mới rồi.
Tang Kiều có chút đau lòng nhặt chiếc điện thoại Android nghìn tệ sắp thành sắt vụn của mình lên cất vào túi, ngẩng đầu nhìn về hướng cầu thang, lễ phép chào hỏi Trang Huy: "Chào buổi tối, Trang lão sư."
Bởi vì Tang Kiều kịp cuộn lòng bàn tay lên lau đi, máu vẫn đang rỉ ra ngoài cuối cùng cũng ngừng chảy.
Tang Kiều cúi xuống theo tầm mắt của Trang Huy, dùng mu bàn tay lau sạch giọt máu nhỏ xuống sàn kia.
Sau đó đứng lên, lại cười với Trang Huy một cái, đặc biệt chân thành nói: "Màn hình kính cường lực điện thoại em bị nứt, không cẩn thận cắt vào tay. Trang lão sư, thầy vẫn chưa đi ngủ à?"
Đèn cảm ứng ở trong cầu thang vào ban đêm cũng không được sáng cho lắm.
Tang Kiều đang đứng sát mặt tường, trên người còn mặc đồ ngủ bằng nhung vàng, có vẻ giống như những gì cậu nói.
Trang Huy đứng tại chỗ cúi đầu nhìn Tang Kiều một lúc lâu, rồi bắt đầu bước xuống cầu thang.
Tới bên người Tang Kiều: "Tay."
Tang Kiều sửng sốt: "Hở?"
Trang Huy nhíu chặt mày: "Đưa tay đây."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều thấp giọng à một tiếng, cũng phối hợp duỗi tay, để lộ mu bàn tay ra.
Ngoại trừ vừa nãy mới lau máu trên sàn nên có chút dấu vết, hai mu bàn tay đều không có vết thương gì, chỉ là rất gầy, ngay cả chỗ lõm trên mu bàn tay trông cũng vô cùng rõ ràng.
Giọng nói Trang Huy trở nên nghiêm túc, lặp lại lần nữa: "Lòng bàn tay."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều theo bản năng rụt tay lại, đối mặt với biểu tình nghiêm khắc của Trang Huy vẫn cứng đầu giữ nguyên tư thế không nhúc nhích.
Cậu mở miệng, nhỏ giọng nói: "Trang lão sư, chỉ là...... Lòng bàn tay bị cắt vào một tí thôi......"
Trang Huy nhìn Tang Kiều đang nắm hai tay lại: "Mở ra cho tôi xem."
Tang Kiều: "......"
Muốn xem thì xem đi.
Tang Kiều bĩu môi, xòe tay ra.
Kính cường lực trên điện thoại khá mỏng, vết thương cắt ra cũng có vẻ hẹp, được cắt cẩn thận dọc theo đường chỉ tay trong lòng bàn tay.
Có mấy vết cắt trước đó đã dần dần ngừng rỉ máu, có mấy vết cắt sau đấy vẫn còn đang chảy ra.
Những giọt máu cũng từng chút một chảy xuống theo lòng bàn tay.
Khi nó chảy xuống mép tay và sắp nhỏ giọt, Tang Kiều nhanh chóng lau vào áo ngủ mà cậu đang mặc.
Áo ngủ là màu xanh sẫm nhung vàng, máu đỏ tươi lau lên đó thấm vào không còn dấu vết gì.
Sau đó.
Trang Huy liền thấy người trước mặt tươi cười nhìn về phía mình, có chút ngại ngùng mở miệng: "Trang lão sư đừng nhìn, em sợ nhỡ tí nữa lại dọa thầy."
Tang Kiều còn đang suy nghĩ làm thế nào để tránh đi, nghe thế liền thành khẩn gật gật đầu: "Đúng đúng đúng!"
Trang Huy duỗi tay nắm lấy cổ tay Tang Kiều: "Không cẩn thận mà có thể cắt hai tay thành ra như vậy, cắt đến mức trên tay toàn máu là máu. Tang Kiều, cậu tự lừa mình hay là lừa tôi vậy hả?"
Tang Kiều không để ý lỡ mồm nói: "Nhất định là lừa thầy rồi!"
Trang Huy: "......"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều vẫn đang nghĩ về mấy chuyện khác lập tức hoàn hồn, theo bản năng nhìn sắc mặt Trang Huy, co được dãn được nuốt lại toàn bộ lời nói của mình vào: "Không có không có, Trang lão sư, em sao lại có thể lừa thầy chứ? Đấy chắc chắc là điều không thể mà đúng không, không thì thầy......"
Trang Huy buông Tang Kiều ra, lấy điện thoại vào WeChat nói vài câu với người đại diện, sau đó bảo Tang Kiều: "Thay quần áo, tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Tang Kiều lắc đầu: "Em không đi bệnh viện đâu!"
Trang Huy không cho thỏa hiệp: "Cậu thành ra thế này, cần phải đến bệnh viện để bác sĩ sát trùng băng bó cho."
Tang Kiều chắp hai tay ra sau lưng lùi lại một bước: "Em không cần băng bó, chờ mai là nó kết vảy mà, hơn nữa cũng không nhìn thấy lòng bàn tay, sẽ không ảnh hưởng đến việc ghi hình đâu Trang lão sư."
Trang Huy hơi nhíu mày.
Dường như bắt được trọng điểm từ lời nói vừa rồi: "Tang Kiều, cậu chỉ cảm thấy là không ảnh hưởng đến việc ghi hình? Cậu cảm thấy chỉ cần máy quay không quay đến, thì không tồn tại sao?"
Tang Kiều có chút nghi hoặc nhìn Trang Huy: "Nhưng mà Trang lão sư, nếu không ảnh hưởng ghi hình, sao lại phải đến bệnh viện để băng bó?"
Trang Huy: "......"
Chắc hẳn do vừa rồi nắm chặt lộ ra mu bàn tay làm lòng bàn tay toát một ít mồ hôi, khiến cho miệng vết thương hơi khó chịu.
Tang Kiều lại lau tay vào áo ngủ lần nữa, sau đó mới tiếp tục lý do: "Không sao đâu Trang lão sư, ngủ một đêm nó sẽ đóng vảy thôi, tuần sau vừa kịp ngày nghỉ là được rồi."
Đèn trên cầu thang còn chưa tắt.
Trang Huy vẫn có thể thấy loáng thoáng mấy vết cắt rướm máu trong lòng bàn tay của Tang Kiều.
Màu máu đỏ tươi, khiến cho Trang Huy càng cảm thấy không thoải mái.
Hắn dừng một chút, vẫn hỏi: "Tang Kiều, cậu không đau à?"
Hình như Tang Kiều bị hỏi đến hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, lắc đầu nói: "Không đau, vết thương nhỏ như vậy, có gì mà đau chứ?"
Trang Huy trầm mặc một lát: "Cậu không đi bệnh viện, là bởi vì sợ Phó Hành Chu tra được sao?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều nhất thời cảnh giác: "Em không hiểu ý thầy."
Trang Huy dường như cũng không để ý đến phản ứng của Tang Kiều: "Raven là trợ lý Phó Hành Chu phải không? Năm ngày trước anh ta tới tìm tôi, rồi đưa tôi toàn bộ số tiền quy đổi từ quà mà tôi tặng cho cậu trong lần phát sóng trực tiếp trước đó."
Tang Kiều: "......"
Tầm mắt Trang Huy dừng lại trên người Tang Kiều một lát, bình thản nói: "Xin lỗi...... Người lớn trong nhà quen biết với ông nội Phó Hành Chu, cho nên mấy hôm trước tôi đã biết chuyện của cậu cùng Phó Hành Chu. Nếu cậu lo lắng bị Phó Hành Chu tra được, tôi có thể dẫn cậu đến gặp bác sĩ mà tôi quen. Tay cậu tốt nhất nên băng bó lại."
Tang Kiều vẫn lắc đầu.
Cậu ngẩng lên mỉm cười với Trang Huy: "Cảm ơn ý tốt của Trang lão sư, nhưng việc em không đi bệnh viện không liên quan gì đến Phó Hành Chu cả."
Tang Kiều tạm dừng vài giây: "Trang lão sư, em cùng Phó Hành Chu rất tốt, anh ấy là người rất tốt, thầy đừng có cái nhìn khác về anh ấy."
Trang Huy: "......"
Mặc dù từ nhỏ Trang Huy đã luyện vũ đạo, không tiếp quản đoàn kịch của gia đình, cũng không tham gia vào việc kinh doanh, nhưng cũng không ít lần nghe người khác đánh giá về Phó Hành Chu.
Thanh niên tài tuấn, con nhà kinh doanh thường đi theo âm hiểm xảo trá, không từ thủ đoạn.
Nhưng biểu cảm của Tang Kiều nghiêm túc lạ thường.
Giống như trong mắt cậu, Phó Hành Chu chính là ánh trăng còn sáng hơn cả đóa sen trắng.
Cuối cùng.
Trang Huy chỉ có thể thở dài: "Tôi biết rồi."
Tang Kiều lúc này mới yên tâm gật đầu, thu dọn chiếc điện thoại sắp nghỉ hưu của mình cùng miếng kính cường lực bị vỡ thành nhiều mảnh, cười tủm tỉm vẫy tay với Trang Huy: "Trang lão sư, em đi rửa tay rồi về ngủ đây."
Trang Huy: "......"
Mắt thấy Tang Kiều vòng qua người mình, bước lên mấy bậc thang.
Trang Huy vẫn không nhịn được mở miệng nói: "Tang Kiều, chờ một chút."
Tang Kiều quay đầu lại.
Trang Huy sải bước lên bậc thang, đến cạnh Tang Kiều: "Không vào bệnh viện, trong phòng tôi có cồn và băng gạc, cậu đi với tôi đi."
Tang Kiều có chút ngạc nhiên, đôi mắt tròn xoe mở to chút.
Trang Huy chưa bao giờ mời người khác vào phòng mình muộn như vậy, nhưng lời đã nói ra rồi, cũng không thể tự nhiên đổi ý được.
Hắn bước lên cầu thang đi trước.
Đi vài bước, lại phát hiện Tang Kiều không đi theo.
Trang Huy dừng lại: "Tang Kiều?"
Tang Kiều vẫn còn đứng ở chỗ cũ, nghe vậy, nhìn thoáng qua Trang Huy.
Có vẻ do dự một lúc, hơi bối rối, lại dường như chấp nhận thực tế.
Tang Kiều chậm rãi bước từng bước đến bên cạnh Trang Huy, thanh âm thật nhẹ nói: "Trang lão sư, lọ thuốc trước đó thầy còn giữ không? Thầy có thể trả cho em được không?"