Sau Khi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Bác Sĩ Từ

Chương 17: Nhà



Đây là một khu dân cư cao cấp nổi tiếng ở Dương Thành, môi trường sống lý tưởng, giao thông thuận tiện, đều rất gần đài truyền hình và bệnh viện tỉnh. Khu vực này ngoài hai toà nhà chung cư cao tầng ra, còn lại chủ yếu là các căn hộ dạng nhà liền kề thấp tầng.

Khu dân cư đã được xây dựng ba năm trước, hiện không còn căn hộ mới để bán. Vu Thanh Đường không ngại mua nhà cũ, vì việc tân trang lại sau khi dọn vào là điều tất yếu, quan trọng là bố trí căn hộ phù hợp với nhu cầu của họ.

Từ Bách Chương đưa anh đến khu nhà hai tầng. Tầng dưới là khu vực sinh hoạt hàng ngày, còn tầng trên dành cho các hoạt động giải trí, nửa trong nhà, nửa ngoài trời với sân thượng rất rộng.

Nhà đã được trang trí hoàn chỉnh nhưng không có dấu vết của chủ cũ từng ở, thậm chí không có đồ nội thất. Phong cách trang trí đơn giản thanh lịch, vật liệu và thiết kế đều được chăm chút tỉ mỉ.

Phòng ngủ lấy sáng tự nhiên rất tốt, phòng khách sáng sủa thoáng đãng. Cả bên trong lẫn bên ngoài đều sạch sẽ, chỉ cần trang bị thêm nội thất là có thể dọn vào ở ngay.

Điều khiến Vu Thanh Đường yêu thích nhất là tầng trên có ban công ngoài trời rộng rãi. Không chỉ có thể trồng hoa mà diện tích còn đủ lớn để cải tạo thành một vườn hoa nhỏ.

Tầm nhìn từ đây rất đẹp, bên ngoài có hồ nhân tạo và đài phun nước. Nếu trồng đầy hoa và dành ra một góc phơi thảo dược, căn nhà sẽ tràn ngập hương thơm dễ chịu và bình yên.

Chủ nhà thật sự rất biết hưởng thụ cuộc sống, còn xây dựng thêm một phòng chiếu phim cá nhân với trần nhà kiểu dải ngân hà. Những ngày không đi làm họ có thể tưới hoa trong vườn, xuống lầu cho cá ăn, sau bữa tối có thể xem một bộ phim điện ảnh yêu thích rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Mấy năm trước Vu Thanh Đường luôn bận rộn với công việc, không có thời gian hưởng thụ cuộc sống. Đứng ở đây anh đột nhiên mong muốn được thảnh thơi, có thời gian để chia sẻ niềm vui cùng gia đình.

Tuyệt thì rất tuyệt, nhưng có một vấn đề thực tế mà Vu Thanh Đường không thể không quan tâm: “Giá bao nhiêu?”

Từ Bách Chương nhẹ nhàng nói ra một con số, lại khiến Vu Thanh Đường không đành lòng hít sâu một hơi, “Quả nhiên là không rẻ.”

Từ Bách Chương: “Em có thích không?”

Vu Thanh Đường gật đầu: “Thích lắm.”

Từ Bách Chương mỉm cười: “Thích thì không đắt.”

Đúng là với căn nhà thế này, mức giá đó thực sự không đắt, họ đã gặp hời rồi.

Vu Thanh Đường đi khắp các phòng, thắc mắc: “Nhà tốt thế này sao chủ cũ nỡ bán nhỉ?”

Từ Bách Chương đáp: “Ông ấy không nỡ.”

Vu Thanh Đường thắc mắc nhìn hắn.

“Chồng của chủ nhà là bệnh nhân của anh. Nghe nói anh kết hôn, đang sốt ruột muốn mua nhà, để cảm ơn anh đã chữa khỏi bệnh cho chồng mình nên ông ấy mới quyết định bán cho chúng ta.”

Vu Thanh Đường giơ ngón cái khen ngợi: “Vẫn là bác sĩ Từ nhà chúng ta lợi hại.”

Nhà đã được quyết định, Từ Bách Chương liên lạc với chủ nhà để làm thủ tục sang tên. Hôm đó không có nhiều người, thủ tục diễn ra nhanh chóng và hoàn tất rất suôn sẻ.

Vu Thanh Đường cầm cuốn sổ đỏ có tên của cả hai trên đó, anh hỏi chủ nhà: “Tiền nhà thanh toán thế nào ạ?”

Chủ nhà cũ ngạc nhiên một chút, sau đó cười lớn: “Bác sĩ Từ đã trả tiền từ trước rồi, chúc hai đứa trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão.”

Vu Thanh Đường ngẩn người, nhanh chóng nhận ra chủ nhà cũ vẫn còn luyến tiếc: “Cảm ơn ông đã đồng ý bán cho bọn con căn nhà tuyệt thế này.”

Chủ nhà cũ nói: “Chồng ông rất thích chương trình của con, cả gia đình ông cũng rất biết ơn bác sĩ Từ. Ngôi nhà này do chồng ông thiết kế, tất cả các vật liệu đều do ông ấy đích thân lựa chọn. Để hai đứa ở nơi đó, ông rất yên tâm, cũng rất vui.”

“Cảm ơn ông, chúc ông và người ấy luôn khỏe mạnh, hạnh phúc.”

Sau khi tạm biệt chủ nhà, Vu Thanh Đường đã suy nghĩ kỹ càng, chuẩn bị lời lẽ cho kế hoạch “quở trách” Từ Bách Chương: “Nhà thì ghi tên hai chúng ta, sao tiền lại do một mình anh trả?”

Từ lúc quyết định kết hôn với Từ Bách Chương, Vu Thanh Đường luôn hướng đến một cuộc sống lâu dài bên nhau. Họ không làm thỏa thuận phân chia tài sản trước hôn nhân, cũng không có ý định tách biệt rạch ròi, anh biết Từ Bách Chương cũng suy nghĩ như mình. Nhưng với một căn nhà đắt đỏ như này, việc cùng chia sẻ chi phí là điều đương nhiên.

“Em trả hay anh trả chẳng phải đều như nhau sao.” Từ Bách Chương nhìn vào giấy đăng ký kết hôn trong tay Vu Thanh Đường.

Theo pháp luật, sau khi kết hôn, nhà ở thuộc tài sản chung, dù ai trả tiền thì đều thuộc về cả hai.

Vu Thanh Đường cảm thấy trong lòng ngọt ngào như chứa mật, nhưng vẫn hơi nghi ngờ rằng Từ Bách Chương cố ý đợi sau khi họ đăng ký kết hôn mới đưa anh đi mua nhà.

Niềm vui chưa dừng lại ở đó, Từ Bách Chương lại đưa thêm một chiếc thẻ ngân hàng.

Vu Thanh Đường ngơ ngác không hiểu: “Làm gì đấy?”

Từ Bách Chương: “Thẻ lương, sẽ nộp đúng hạn cho em.”

Vu Thanh Đường dở khóc dở cười: “Em cũng có lương, bắt anh nộp lương làm gì?”

Từ Bách Chương nhét thẻ vào tay anh: “Tổ tiên nhà anh nói rằng, tự nguyện giao nộp tiền lương sẽ giúp gia đình hòa thuận.”

“Làm gì có tổ tiên nào nói thế chứ.” Vu Thanh Đường cười cười rồi nhanh chóng nhét lại thẻ vào túi áo hắn, “Mẹ em còn bảo không cần phải quản lý tiền của người yêu, để người yêu có tiền thì họ mới chi tiền cho mình.”

Từ Bách Chương gật đầu: “Được, nghe lời dì.”

“Vẫn gọi là dì sao?” Vu Thanh Đường lắc lắc giấy đăng ký kết hôn: “Bác sĩ Từ có hơi không hiểu chuyện rồi đó.”

Từ sau năm 8 tuổi, xưng hô đó giống như một chiếc hộp Pandora mà hắn không dám mở ra. Không phải sợ rằng sẽ phát hiện ra cơn ác mộng bên trong, mà vì đã sớm biết bên trong chẳng còn gì.

Từ Bách Chương thả lỏng tay, miệng như dính lớp đường mật: “Ừm, nghe lời mẹ.”

Vu Thanh Đường hài lòng nở một nụ cười, như bông hoa tươi đẹp nhất trong vườn: “Mẹ còn nói, nghe lời người yêu cũng giúp gia đình hòa thuận hơn đấy.”

“Ừ, vậy anh cũng nghe lời em.” Từ Bách Chương không chỉ muốn nghe lời mà còn muốn dâng cả thế giới cho Vu Thanh Đường.

Vu Thanh Đường: “Vậy tiền mua đồ nội thất sẽ do em chi.”

Một đồng nghiệp đã giới thiệu cho Vu Thanh Đường một công ty thiết kế nội thất, chuyên thiết kế dựa trên nhu cầu của khách hàng. Đây không phải là kiểu rập khuôn mà sẽ được tùy chỉnh theo sở thích của gia chủ, thiết kế tinh tế đến cả những món đồ nhỏ như chén đĩa hay xoong nồi.

Tiền nào của nấy, dịch vụ tốt đương nhiên giá cả chắc chắn không rẻ. Nhưng với một ngôi nhà tuyệt vời như này thì nội thất cũng phải thật hoàn hảo mới xứng được.

Họ đã đề xuất yêu cầu, đặt cọc và điền vào biểu mẫu, sau đó không phải lo lắng gì nữa, nửa tháng sau là có thể dọn vào ở.

Sau khi sắp xếp xong hợp đồng, Từ Bách Chương lái xe đưa Vu Thanh Đường về nhà bố mẹ.

Ban đầu họ chỉ định đi đăng ký kết hôn, không ngờ lại làm xong luôn cả việc mua nhà và đặt cọc cho nội thất, khiến cả ngày dài trở nên bận rộn.

Xe dừng trước cổng khu chung cư, từ xa Vu Thanh Đường đã nhìn thấy mẹ của mình, Trần nữ sĩ đang xách giỏ đi chợ đứng trò chuyện với hàng xóm. Nhìn nét mặt của bà, tám phần là đang nói về một chủ đề mà bà chẳng ưa thích mấy.

Vu Thanh Đường hiểu rất rõ mẹ mình, mặc dù đã về hưu nhưng so với những câu chuyện vặt vãnh dưới lầu, bà vẫn yêu công việc hơn.

Có lẽ để nhanh chóng thích nghi với cuộc sống sau khi nghỉ hưu, mẹ đã thường xuyên xuống gặp gỡ hàng xóm mới, nhưng kế hoạch “thích nghi” tối nay có vẻ không thành công cho lắm.

“Sao vậy?” Từ Bách Chương nhận thấy ánh mắt của Vu Thanh Đường hướng ra ngoài, nhưng anh vẫn chậm chạp chưa xuống xe.

Vu Thanh Đường tháo dây an toàn, nghĩ rằng hôm nay là một ngày đặc biệt, dù mẹ không thích ứng, ít nhất cũng phải khiến bà vui vẻ.

“Bách Chương, anh phải hợp tác với em đấy.”

***

Trên đường về sau khi mua đồ ăn xong, mẹ Vu nhận được tin nhắn của con trai, nói sẽ về muộn. So với thời gian ông Vu tam tầm vẫn còn sớm nên bà định thong thả đi bộ về nhà. Đi được nửa đường thì bị hàng xóm kéo lại để tán dóc.

“Tiểu Trần à, con trai chị bao nhiêu tuổi rồi ấy nhỉ?”  

Mẹ Vu: “Qua năm nay là tròn 30 rồi.”  

“Ôi, cũng không còn nhỏ nữa nhỉ,” bà Phùng hàng xóm nói, “Thế đang làm công việc gì?”  

Mẹ Vu: “Nó làm ở đài truyền hình.”  

“Vậy thì tốt quá, làm gì ở đài vậy chị? Phóng viên hay dẫn chương trình?”  

Mẹ Vu không muốn nói nhiều, chỉ đáp qua loa: “Nó chỉ là nhân viên bình thường thôi, chẳng có gì đáng nói cả.”  

“Được vào mấy cơ quan như thế là khá lắm rồi, công việc ổn định, đãi ngộ cũng tốt, nghe nói cuối năm thưởng cũng nhiều lắm.” Bà Phùng cười nói tiếp: “Con trai chị có đối tượng chưa? Con gái em làm ở cơ quan nhà nước, 26, cao ráo giống bố, dáng chuẩn lắm, hay mình thử mai mối xem sao?”  

Mẹ Vu vội xua tay: “Thôi thôi, con trai chị thích đàn ông, mà nó cũng kết hôn rồi.”  

“Ôi trời, thế ạ? Xin lỗi chị nhé.”  

“Không sao, nó cũng vừa mới lãnh chứng thôi.”  

Bà Lý đứng bên cạnh cũng chen vào một câu: “Chị Trần ơi, nghe chị nói mãi mà bọn em chưa bao giờ thấy mặt con trai chị bao giờ…”  

Nói được nửa câu đã bị mọi người xung quanh nháy mắt ra hiệu.  

Bà Lý hiểu ý, liền đổi chủ đề: “À chị Trần, hôm nay sườn lợn bao nhiêu tiền một cân rồi? Mấy hôm trước em mua đắt lắm.”  

Mẹ Vu trả lời vài câu có lệ. Bà biết đây là hậu quả của những tin đồn vớ vẩn từ bà Vương.  

Mẹ Vu dọn đến đây được hơn nửa năm, quan hệ với hàng xóm khá tốt. Cuộc sống mới mỗi ngày đi dạo, trò chuyện, đá cầu, mua sắm, tuy khác trước nhưng bà cũng dần chấp nhận.  

Khi người ta bàn về con cái, về chồng, bà cũng kể về chồng con. Nhưng nói về ông Vu thì dễ, còn chuyện về cậu con trai thì vì tính chất công việc của nó, bà muốn nói nhiều cũng không được.  

Mẹ Vu không muốn để lộ quá nhiều thông tin về con trai, cũng chẳng thể kể chi tiết về công việc của Vu Thanh Đường. Nói một hồi, đôi lúc bà lại không biết phải tiếp tục ra sao. Thực ra cũng chẳng phải chuyện lớn, hàng xóm vốn không để tâm, chỉ có điều bà Vương lại thích thêm mắm dặm muối.  

Mẹ Vu không rõ tin đồn ban đầu ra sao, nhưng đến khi lọt tới tai bà, nó đã thành việc con trai bà vào tù ra khám, nên hàng xóm mới không thấy mặt nó suốt nửa năm qua.  

Tin đồn khiến mẹ Vu vừa bực vừa buồn cười. Con trai bà mỗi lần về đều đi thẳng xuống hầm gửi xe, hơn nữa nó là người của công chúng nên thường tránh mặt người khác, không dễ gặp cũng là chuyện thường tình.  

Bà không muốn chấp nhặt với bà Vương, nhưng cái loa phát thanh đó cứ đi đồn thổi khắp nơi, đụng đến cả chuyện gia đình người khác, thật khiến ai cũng phiền lòng.  

Mẹ Vu nhìn đồng hồ: “Thôi không nói nữa, chị phải về nấu cơm đây.”  

“Vội gì chứ, ông Vu nhà chị chẳng phải 7 giờ mới tan làm sao?”  

Mẹ Vu: “Hôm nay con trai và con rể về chơi, muốn chuẩn bị sớm chút.”  

“Thế sao không ra ngoài ăn cho tiện, vất vả cả buổi làm gì?”  

“Thằng bé bụng yếu, ăn ngoài nhiều dầu mỡ, đồ nhà làm vẫn sạch sẽ hơn.”  

Những tin đồn từ bà Vương đã bén rễ quá sâu trong đầu mọi người, lời đồn mà nói qua ba lần thì sẽ trở thành sự thật. Rõ ràng mọi người nghĩ rằng bà đang khoe mẽ quá mức.  

Thôi, bà chẳng buồn giải thích nữa, “Nói chuyện sau nhé, con chị đang đợi rồi.”  

Bà còn chưa kịp xoay người đã nghe thấy tiếng gọi thân thuộc từ phía sau: “Mẹ.”  

Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía người đàn ông mặc vest đang đứng trước mặt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.