Sau Khi Hai Nam Thần Kết Hôn

Chương 102: Phiên ngoại ba



Từ sau ngày đó, Lâm Kỳ Vũ không liên lạc với Lộ Ngôn Chi, và Lộ Ngôn Chi cũng không liên lạc với Lâm Kỳ Vũ.

Với Lâm Kỳ Vũ mà nói thì hai người không cùng chung một thế giới. Nếu hai ngừơi bị chụp lén thì sẽ bị viết rất khó coi, hơn nữa vì thân phận của Lộ Ngôn Chi mà cậu rất dễ bị người ta viết thành cậu muốn trèo cao, do đó sẽ mang đến phiền toái cho Lộ Ngôn Chi, cho nên nếu không cần thiết, thì không liên lạc là tốt nhất.

Còn đối với Lộ Ngôn Chi mà nói, hắn đang đợi tới chừng nào Lâm Kỳ Vũ mới chịu gọi cho hắn.

Hôm nay, Lâm Kỳ Vũ nhận được điện thoại từ Trâu Hứa Quân, hỏi cậu có thể ra ngoài dùng bữa được không.

Lâm Kỳ Vũ từ chối.

Trâu Hứa Quân thở dài nói: “Sao cậu một hai phải đối đầu với tôi làm gì? Cậu làm như vậy chẳng tốt cho ai cả.”

Lâm Kỳ Vũ nhàn nhạt nói: “Không phải đối đầu, chỉ là không có chuyện gì để nói.”

Trâu Hứa Quân: “Kỳ Vũ, cậu đừng như vậy nữa. Cậu hiểu rõ muốn đứng trong giới này mà không dựa vào ai thì sẽ không phát triển được. Tuy hai đứa đã tách ra, nhưng fans vẫn xem bọn mình là một nhóm, nếu từng người muốn phát triển tốt, thì phải thường xuyên giữ liên lạc.”

“Tôi không có ý định lăng xê nữa.” Lâm Kỳ Vũ nói, “Tôi muốn tự mình phát triển mà không phải lừa gạt người hâm mộ.”

“Cậu đừng có ấu trĩ như thế, nếu không có tin CP thì cậu nghĩ mình sẽ nổi tiếng à?!” Trâu Hứa Quân tức giận, “Tôi biết cậu đang giận tôi, nhưng cậu cũng đừng tự làm khó mình như thế. Kỳ Vũ, ra ngoài dùng cơm với tôi một lần rồi hai bọn ta nói chuyện, được không?”

Lâm Kỳ Vũ cảm thấy ngực mình muốn nổ tung: “Trâu Hứa Quân, tôi không tổ chức họp báo đính chính, đã là tạo lối thoát cho anh rồi, anh phải chấp nhận ý tốt đó đi chứ.”

Trâu Hứa Quân tựa hồ cũng khống chế không được, hét lớn: “Lâm Kỳ Vũ! Mày nghĩ mày tìm được tình yêu chân chính trong cái giới này hả? Mày mơ đi! Tiếp tục lăng xê với tao mới là lối thoát của mày!”

Lâm Kỳ Vũ trực tiếp cúp điện thoại, dù cậu có suy nghĩ con nít, nhưng vẫn có liêm sỉ.

Xoa xoa đầu tóc, Lâm Kỳ Vũ buồn đến phát hoảng, lấy ra một chai bia từ tủ lạnh uống một mình.

Cậu quen Trâu Hứa Quân từ lúc mới debut, Trâu Hứa Quân cao lớn, nam tính, rất thu hút fans nữ. Hai người hợp tác rất vui vẻ, không có tranh chấp gì nhiều, mà Trâu Hứa Quân cũng chiếu cố cậu, từ sân khấu, đến phỏng vấn, đều sẽ giúp cậu nói chuyện, xây dựng hình tượng tốt cho cậu.

Đến một ngày nọ, Trâu Hứa Quân đột nhiên nói với cậu rằng mình là gay, Lâm Kỳ Vũ hoảng sợ, không phải bởi vì đối phương là gay, mà bởi vì bọn họ là đồng loại. Biểu lộ tính hướng xong rồi mối quan giữa hai người quả thật tốt hơn xưa, không còn bí mật gì nữa. Rồi sau đó, cậu phát hiện Trâu Hứa Quân lâu lâu sẽ làm một vài hành động ái muội, đặc biệt là những lúc ở trên sân khấu, càng làm cho người xem cảm giác được Trâu Hứa Quân đang che chở cho cậu, dù không quá phận, nhưng vẫn đủ gây chú ý.

Qua một thời gian dài, các fans bắt đầu tin tưởng CP, và Lâm Kỳ Vũ cũng có chút bị mê hoặc. Lâm Kỳ Vũ không phải không có cảm tình với Trâu Hứa Quân. Người đồng đội có ít tật xấu, mọi phương diện đều khá hoàn hảo, làm cậu tự nhiên bị thu hút, và cũng bởi vì hai người đều biết tính hướng của nhau, cho nên rất dễ để mối quan hệ giữa hai người vượt ngoài mức tình bạn, nhưng vẫn chưa tới mức tình yêu.

Trạng thái đó giằng co cả nửa năm, Lâm Kỳ Vũ mở miệng hỏi Trâu Hứa Quân rốt cuộc nghĩ như thế nào.

Trâu Hứa Quân nói thích cậu, muốn ở bên cậu, nhưng vì suy nghĩ cho sự nghiệp của hai người, nên không thể đi đến bước cuối cùng. Hai người ngoại trừ có fans CP, còn có rất nhiều fans bạn gái, nếu ở bên nhau, thì tất nhiên fans CP sẽ rất vui, còn fans bạn gái sẽ rời khỏi fandom ngay. Vì thế hắn hy vọng Lâm Kỳ Vũ sẽ cho hắn một chút thời gian, chờ sự nghiệp của cả hai ổn định, rồi chính thức ở bên nhau cũng không muộn. Đến lúc ấy, bọn họ đã vững chắc, sẽ ít ảnh hưởng đến sự nghiệp.

Lâm Kỳ Vũ không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ sau này hai người sẽ có thời gian tìm hiểu lẫn nhau thôi. Lúc ấy, cậu một lòng lo cho sự nghiệp, không có nhiều thời gian để yêu đương, cho nên vẫn duy trì trạng thái hiểu biết lẫn nhau, sau này thời cơ chín mùi, thì có chia tay cũng không hối tiếc.

Vì thế Lâm Kỳ Vũ cam chịu xào CP, ở trong lòng cậu, khả năng hai người đến được với nhau có tới sáu phần thành công.

Trạng thái này duy trì cho tới lúc sự nghiệp vững bước bay lên, mặc dù Five1 ra đời, cũng không ảnh hưởng gì đến bọn họ, các fans cũng càng ngày càng tôn sùng CP, thậm chí có fans chuyên viết tiểu thuyết về bọn họ.

Cho đến khi sắp hết hạn hợp đồng, công ty chuẩn bị tìm bọn họ bàn về chuyện gia hạn hợp đồng, Lâm Kỳ Vũ mới hỏi Trâu Hứa Quân nghĩ gì về mối quan hệ của bọn họ một lần nữa.

Trâu Hứa Quân hút thuốc nói với cậu: “Kỳ Vũ à, cậu không cần phải nghiêm túc vậy chứ, hai người chúng ta hoạt động chung nhóm đã lâu, tách ra sẽ không tốt cho tương lai của hai đứa đâu. Hiện giờ, idol nối tiếp idol, chúng ta đứng vững cho tới bây giờ là nhờ vào fans CP đó, nếu chúng ta giải tán, thì sẽ không cạnh tranh nổi với bọn người mới nữa.”

Lâm Kỳ Vũ nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Trâu Hứa Quân, không thấy dáng vẻ hăng hái năm nào nữa: “Không có chuyện làm idol cả đời được, đến lúc nào đó, phải thay đổi hình tượng thôi.”

“Cậu muốn đổi thế nào?” Trâu Hứa Quân nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy kháng cự.

“Tôi muốn làm diễn viên, tôi đã nói từ lâu rồi.”

Trâu Hứa Quân lắc đầu, nói với cậu: “Đừng mơ mộng nữa, thần tượng chuyển sang làm diễn viên có mấy ai thành công? Cuối cùng đều trở thành đối tượng bị người ta mắng chửi thôi. Kỳ Vũ à, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, chúng ta tiếp tục làm như lúc trước không được sao?”

Lâm Kỳ Vũ nhíu mày: “Tiếp tục thả thính? Tiếp tục xào CP? Hứa Quân, trước giờ tôi muốn tiến về phía trước, chứ không phải dậm chân tại chỗ. Mấy năm nay tôi xào CP với anh, không phản bác, cũng không kêu ca, không có nghĩa là tôi đồng ý.”

“Vậy cậu muốn cái gì? Hai đứa ở bên nhau? Công khai rồi hai đứa bị ghẻ lạnh à?” Trâu Hứa Quân nói chuyện đầy trào phúng.

Lâm Kỳ Vũ nhíu mày càng sâu, lúc ban đầu Trâu Hứa Quân nói thích cậu, cậu có nghĩ như vậy thật, nhưng mấy năm qua gặp phải đủ loại chuyện làm tâm tư của cậu phai nhạt dần.

Không chờ Lâm Kỳ Vũ trả lời, Trâu Hứa Quân tiếp tục nói: “Kỳ Vũ, cậu đối diện với hiện thực đi. Không có cặp gay nào lựa chọn ở bên nhau cả đời đâu, ai cũng vì lợi ích mà kết hôn với phụ nữ cả thôi, ở trong hay ngoài giới đều như thế. Vì thế Kỳ Vũ à, loại người như chúng ta chỉ phải dùng hết khả năng để trụ lại trong giới thôi.”

Trong nháy mắt đó, Lâm Kỳ Vũ đột nhiên cảm thấy buồn cười cho bản thân, vì sao lúc trước cậu lại nghĩ Trâu Hứa Quân là người đáng tin cậy nhỉ? Gã ta là một tên bại hoại kiếm tiền dựa vào phụ nữ thôi mà!

Có điều Trâu Hứa Quân nói cũng không sai hoàn toàn, mặc dù hôn nhân đồng tính đã được hợp thức hóa, nhưng có rất ít cặp đôi đồng tính lựa chọn đi đăng kí. Cậu cũng nên chấp nhận hiện thực, không nên mơ mộng hão huyền.

Về sau, Lâm Kỳ Vũ không gia hạn hợp đồng, nhóm nhạc cũng giải tán. Trâu Hứa Quân đi tìm cậu rất nhiều lần, Lâm Kỳ Vũ không thèm để ý đến hắn —— đã bất đồng quan điểm thì còn giữ liên lạc để làm gì.

Sau khi rời khỏi công ty cũ, Lâm Kỳ Vũ muốn nghỉ ngơi một thời gian, ngoại trừ những hạng mục đã kí thì không nhận thêm việc gì khác. Không kí kết với công ty giải trí mới khẳng định là bất lợi với Lâm Kỳ Vũ, cậu không nhận thêm công việc là một chuyện, tài nguyên giảm bớt là một chuyện khác, mà cậu không có ý định lui vòng, nên vẫn phải giữ các mối liên lạc.

Vừa lúc có một tiền bối tổ chức tiệc từ thiện tư nhân, mời Lâm Kỳ Vũ thế là cậu đi.

Tiệc tối mời không ít nghệ sĩ, trong trường hợp này, các nghệ sĩ nữ ăn mặc rất đặc sắc, còn các nghệ sĩ nam đều mặc tây trang, nhìn không kĩ sẽ không nhận thấy sự khác biệt.

Ở trong giới đã lâu nên Lâm Kỳ Vũ học được cách đối nhân xử thế một cách nhuần nhuyễn, dù có giả tạo hay là thiệt tình, thì với ai cũng có thể trò chuyện vài câu, thái độ ôn hòa, không nhìn ra sơ hở.

Cầm một ly rượu vang đỏ, cả đêm nói không ngừng làm Lâm Kỳ Vũ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cậu muốn uống Coca lạnh, món giải khát đơn giản, bình dân, vậy mà nơi này không có.

Đang nghĩ có cần tìm lý do để chuồn đi trước thì nghe phía sau có người nói: “Trùng hợp quá ha?”

Lâm Kỳ Vũ xoay người, nhìn thấy Lộ Ngôn Chi.

Lộ Ngôn Chi đã đến tất nhiên là tiêu điểm của cả hội trường, Lâm Kỳ Vũ không thể không lấy lại tinh thần, bất động thanh sắc nhìn nhìn chung quanh, giơ lên ly rượu của mình, nói: “Lộ tiên sinh.”

Lộ Ngôn Chi nhướng mày, một câu “Tiên sinh” làm hắn rất khó chịu.

Lâm Kỳ Vũ thấp giọng nói: “Nơi này nhiều người, nói chuyện không tiện.”

Lộ Ngôn Chi gật gật đầu: “Xã giao xong rồi sao? Khi nào trở về?”

Lâm Kỳ Vũ nói: “Về ngay đây.”

“Tốt quá.” Lộ Ngôn Chi một tay lấy đi ly rượu trong tay Lâm Kỳ Vũ cho phục vụ, một tay đặt hờ lên vai của cậu, “Đi thôi, tới chào chủ nhân bữa tiệc rồi về, tôi tiện đường đưa cậu về.”

Lâm Kỳ Vũ không biết tiếp lời thế nào cả, kế hoạch làm như không quen biết đã bị Lộ Ngôn Chi phá tan rồi.

Chủ nhân bữa tiệc lõi đời, thân thiết, nhiệt tình nói vài câu, liền thả người.

Lâm Kỳ Vũ dưới ánh mắt đố kị lẫn ngưỡng mộ của xung quanh lên xe Lộ Ngôn Chi.

Không khí bên trong xe có chút xấu hổ, Lâm Kỳ Vũ có thể cảm giác được Lộ Ngôn Chi không vui, nhưng không biết mở miệng thế nào.

Xe chạy một đường tới tiểu khu nhà Lâm Kỳ Vũ trong sự xấu hổ.

Lâm Kỳ Vũ cởi bỏ dây an toàn, đang chuẩn bị nói lời cảm ơn thì nghe Lộ Ngôn Chi nói: “Lộ tiên sinh? Hửm?”

Lâm Kỳ Vũ dừng lại động tác mở cửa, ngồi ngay ngắn lại, không dám mở miệng.

Lộ Ngôn Chi lại hỏi: “Gọi tôi là ‘Anh’ mất mặt lắm à?”

“Không phải.” Lâm Kỳ Vũ vội vàng phủ định, im lặng trong chốc lát rồi mới nói, “Tôi biết anh nguyện ý chiếu cố tôi là vì nguyên nhân ngày xưa, mấy ngày này tôi cũng suy nghĩ rất nhiều, tôi cảm thấy hai chúng ta không cùng chung một thế giới, mọi việc không nằm chung trên một trục hoành. Tôi không muốn để người khác đặt điều nói xấu anh, cũng không muốn người ta vấy bẩn quá khứ tốt đẹp của bọn mình. Hơn nữa, anh không biết gì về tôi, và tôi cũng không biết gì về anh, hai chúng ta không thể nào làm bạn được.”

Qua nhiều ngày như vậy mà Lâm Kỳ Vũ không liên lạc với hắn, ngược lại làm hắn càng cảm thấy Lâm Kỳ Vũ vẫn là Tiểu Vũ ngày xưa, không trộn lẫn bất cứ ý niệm nào với hắn. Nhiều năm không liên lạc mà giờ bảo Lâm Kỳ Vũ gọi cho hắn thì không thể, hắn hiểu được. Nếu Lâm Kỳ Vũ trộn lẫn tâm tư khác tới tìm hắn, hắn sẽ không cự tuyệt, nhưng mối quan hệ của hai người chỉ ngừng ở đó thôi.

Còn chuyện Lâm Kỳ Vũ có quăng cần câu cá lớn hay không, căn bản không ở trong phạm vi suy xét của Lộ Ngôn Chi. Ở trong cái giới này, không có nghệ sĩ nào đang nổi tiếng mà có thời gian chơi phóng dây câu thế này, chờ đến khi cá cắn câu, người đã lạnh ngắc rồi.

“Vậy cậu không muốn để tôi tìm hiểu cậu sao?” Lộ Ngôn Chi dịu giọng hơn vài phần.

Lâm Kỳ Vũ lắc đầu: “Biết càng nhiều càng thất vọng hơn thôi.”

“Bi quan thế này không giống em, Tiểu Vũ à.” Lộ Ngôn Chi nhìn cậu.

“Anh, em cũng phải lớn lên mà.” Trưởng thành sẽ không còn vô ưu vô lo như khi còn nhỏ nữa.

Lộ Ngôn Chi nhìn Tiểu Vũ trưởng thành trước mặt, đúng là không còn đáng yêu như hồi còn nhỏ nữa, tính tình cũng không còn dễ bảo như xưa, nhưng ở chung với Lâm Kỳ Vũ, chẳng sợ nói chuyện ngắn ngủi thế nào, cũng vũ như cẩn làm hắn cảm thấy thoải mái, không cố tình, không làm ra vẻ. Giờ khắc này, Lộ Ngôn Chi thậm chí có chút không phân biệt được là Tiểu Vũ làm hắn để tâm, hay là Lâm Kỳ Vũ hiện tại làm hắn muốn tiếp cận, cơ mà có như thế nào, thì Lâm Kỳ Vũ đã sớm đã vào tầm mắt của hắn, nếu không thì sao hắn vẫn để bụng với người đã nhiều năm không gặp thế này?

Thấy hắn không nói lời nào, Lâm Kỳ Vũ cho rằng hắn còn lời gì để nói, cúi đầu nói: “Tôi về đây, Lộ tiên sinh, tạm biệt.”

Lộ Ngôn Chi không giữ lại, cũng không đuổi theo, trong lòng hắn lúc này có hơi phức tạp, giống như có cái gì đó đang dần dần rõ ràng, chỉ là hắn còn cần thời gian để suy nghĩ một chút, nếu lúc này hắn mở miệng, thì hắn chỉ muốn nói một câu —— Tiểu Vũ của anh không cần phải trưởng thành.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.