Vốn Chu Thư xuất hiện có thể thu hút phần đông ánh mắt những người trong quán, thế nhưng lúc này mọi ánh mắt trong quán đều bị người ồn ào kia hấp dẫn, tất nhiên sẽ không có ai chú ý đến nàng.
Nàng chọn một chỗ hơi khuất ánh sáng để đợi, ánh mắt cũng giống với mọi người, đều dừng trên bóng dáng cao ngất kia.
Đầu đội khăn xanh, chiếc khăn dài mềm mại rũ xuống dọc theo cổ nhỏ buông lơi đến giữa lưng, một thân áo choàng dài đơn giản thanh nhã vừa vặn, làm nổi bậc lên thân hình cao lớn của người nọ - - Cũng không cần áo choàng làm nổi bậc, vốn dáng vẻ của người nọ đã cao gầy, nhìn sơ qua, sợ là còn cao hơn nàng một cái đầu.
Chu Thư vẫn chưa thấy rõ dáng vẻ người nọ, chỉ nghe thanh âm khá giống nữ tử cũng chưa từng nghĩ người nọ là một nam nhân. Mà một thân trang phục này, không phú cũng quý, có lẽ là con cháu của hộ quan gia nào đó ở Tín Châu.
Trong lòng nàng nghĩ như vậy, bắt gặp sắc mặt cứng ngắc của Hoàng chưởng quỹ, lại khiêm tốn mà nói: "Tứ công tử, lời này cũng không thể nói lung tung."
Chân mày Chu Thư nhướn lên, cảm thấy giống như đã từng nghe qua cách xưng hô này rồi.
"Ta đây đã nói lời loạn bậy nào? Ngươi đây là đang bôi nhọ ta sao!" Người nọ bất mãn nói.
Trời trong lành mát mẻ, nhưng Hoàng chưởng quỹ lại thấy nóng đến toát mồ hôi, hắn giựt giựt khóe miệng, nói: "Tứ công tử, tiểu nhân nào dám bôi nhọ người!"
"Ngươi đã không phải bôi nhọ ta, vậy là thừa nhận lời ta nói là đúng rồi sao hả?"
Tuy là một nghi vấn, nhưng khẩu khí lại rất chắc chắn.
Hoàng chưởng quỹ cảm thấy bản thân giống như bị người bất chợt bóp chặt yết hầu, thừa nhận cũng không được, không thừa nhận cũng chẳng xong. Hắn chưa từng nghĩ rằng vị Kỳ tứ công tử này lại có công phu càn quấy lợi hại đến vậy, lời lẽ hùng hồn làm người đau đầu.
Nếu là người khác, hắn nhất định sẽ không nói hai lời đánh đuổi ra ngoài, nhưng ai biết được Kỳ tứ công tử chưa bao giờ đến những nơi thế này lại sẽ bất thình lình xuất hiện ở đây?! Hơn nữa còn cố tình để nàng uống phải chén trà có hương vị không tốt!
- -
Không nói đến Hoàng chưởng quỹ và quần chúng vây xem, ngay cả bản thân Kỳ Hữu Vọng cũng không thể tưởng tượng được có một ngày bản thân nàng sẽ đến nơi này uống trà.
Đương nhiên, đây là nàng tự chủ trương, cũng không có ai can dự vào. Chẳng qua là sau khi nàng về đến thành, bỗng muốn lấy thị giác của người hiện đại dạo quanh nơi mà bản thân đã sinh sống mười mấy năm một chút, có lẽ có thể sẽ có rất nhiều thể nghiệm mới.
Vì thế nàng để Chu lão mẫu và gia bộc về trước, bản thân thì dẫn theo Lâm Cầm đi dạo trên đường, còn mua hai que hồ lô ngào đường, vừa đi vừa ăn. Đi đến mức có hơi khát, nên tùy ý chọn quán trà Liễu gia ngồi xuống nghỉ chân, gọi một ấm trà giải khát.
Vốn Kỳ Hữu Vọng cũng chỉ muốn giải khát, cũng không thèm để ý đến hương vị của trà, nhưng sau khi uống một ngụm trà ở nơi này, nàng lập tức đã nhận ra không ổn, màu sắc nước trà tương đối đục, hương vị thô, đạm bạc, lấy lá trà ra khẽ ngửi, còn mang theo một mùi lạ nhàn nhạt.
Nàng cũng không phải chuyên gia ẩm thực, nhưng thuở nhỏ đều ăn uống cao lương mỹ vị, trà ngon và trà kém, nàng vẫn có thể phân biệt được. Càng đừng nói đến sau khi nàng thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, không biết vì sao đến vị giác cũng trở nên càng thêm nhạy bén, về mặt hương vị không thể gạt được nàng.
Mọi người nghe xong lời nàng nói, sắc mặt đều biến đổi, cũng hét lên: "Khó trách ta cảm thấy hương vị nước trà này không ổn!"
Hoàng chưởng quỹ thấy các anh mắt hoài nghi ngày càng nhiều, vội nói: "Ta có thể lập tức lấy lá trà ra làm chứng, lá trà của ta tuyệt không phải là trà cũ lâu năm. Huống hồ trà này là trà mùa thu của Chu gia bán cho ta, vị trà mùa thu vốn có hơi thô đắng..."
Chu Thư không ở đây, hắn ta đổ tội mà không hề mang tâm lý gánh nặng nào. Còn có các trà viên khác nguyện ý bán trà giá thấp cho hắn, hắn có thể đợi cho thanh danh trà của Chu gia hỏng rồi, lại nhân cơ hội ngưng hẳn hợp tác với Chu gia, nhất cử lưỡng tiện!
Chu Châu thấy người này lại vô sĩ đến vậy, nổi giận mắng: "Người này thật vô sỉ, nếu chúng ta đi rồi, sợ rằng cũng không biết hắn sẽ đổ oan cho Chu gia như vậy!"
Chu Thư cũng không vội bước ra tự chứng minh trong sạch, nàng chỉ lặng lặng nhìn Kỳ Hữu Vọng, ánh mắt sắc bén, vẫn đăm chiêu suy nghĩ làm người ta không hiểu như trước
"Hừ, chẳng lẽ cái lưỡi này của ta còn có thể sai sao? Uống vào trà này của ngươi, kẹo hồ lô của ta cũng không còn ngọt nữa, ta hoài nghi vị giác của ta đã bị rối loạn, hôm nay ngươi phải cho ta một lời giải thích!"
Hoàng chưởng quỹ: "..."
Ai chẳng biết quả sơn tra bên trong kẹo hồ lô là vị chua chứ?!
Hắn thật sự là gặp năm hạn bất lợi mà, thế nhưng sẽ đắc tội với một chủ nhân vì một ấm trà thế này chứ! Sợ rằng giải quyết riêng là bất thành, dù sao hắn cũng không có gì có thể đả động được Kỳ tứ công tử, đưa ra giải quyết chung lại càng không thành, nếu bị quan phủ biết được hắn bán lá trà cũ nhiều năm, bị tịch thu lá trà là chuyện nhỏ, thanh danh quán trà bị hỏng mới là chuyện lớn.
Chu Thư toát lên nụ cười trào phúng, chờ một lát mới đi ra ngoài, khi Hoàng chưởng quỹ đang gặp nạn lại đẩy tiếp hắn vào trong hố lửa một phen: "Hoàng chưởng quỹ, dù cho là làm người hay là buôn bán, quan trọng nhất vẫn là thành tín. Người sao có thể không có danh dự? Chu gia ta bán trà cho ngươi là trà ngon trong lứa trà xuân, hơn nữa dựa vào việc chúng ta hợp tác nhiều năm, lại bán với giá thấp nhất."
Hoàng chưởng quỹ 'Lộp bộp' một trận trong đầu, trong chớp mắt khi thấy Chu Thư đi ra từ trong đám người, lông tóc hắn càng thêm dựng đứng lên.
"Mặc dù trà của Chu gia không bằng cống trà của Bắc Uyển Kiến An, danh khí cũng không như trà của Hồng Châu Song Tỉnh, nhưng trong việc bán trà tuyệt sẽ không có trà thô, càng miễn nói đến trà để lâu năm. Mặc dù là trà thu, hương vị cũng không đến mức đạm bạc, thô lệ như vậy. Nếu Hoàng chưởng quỹ cho rằng là ta đang nói bậy, ta không ngại cùng đến công đường với hoàng chưởng quỹ, xin minh phủ chủ trì công đạo."
Chu Thư bình tĩnh, nói chuyện có lý lẽ, tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng từng lời từng chữ lại búa nện, từng chút từng chút gõ vào tâm mỗi người, rung động đến họ cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Kỳ Hữu Vọng theo tiếng nói mà nhìn lại, đập vào mắt là một gương mặt không tô son trát phấn, nhưng lại sạch sẽ làm tim như lỡ một nhịp. Nàng một thân áo đơn sắc thanh lịch, khí chất lại tươi đẹp lấn át các nữ tử trong quán, chẳng nói đến một đám nam tử, ngay cả Kỳ Hữu Vọng, tim cũng đập rộn lên dưới ánh mắt của nàng.
Hoàng chưởng quỹ và Chu Thư qua lại nhiều năm, sớm đã biết rõ nữ tử trước mắt này tuy rằng xinh đẹp, những cũng sẽ 'Ăn thịt người', cho nên đã lâu rồi hắn không từng vì dung nhan của nàng mà phân thần.
Trong đầu hắn nhanh chóng nghĩ ra đối sach ứng đối, nói: "Là ta bề bộn nhiều việc, nhớ nhầm, đây không phải là trà thu của Chu gia, mà là trà ta mua từ chợ phiên về. Về phần trà cũ lâu năm, nơi này của ta chưa từng có!"
"Trà của Chu gia trong quán đã bán hết rồi sao? Nếu như chưa hết, lại mua trà ở nới khác trộn lẫn để bán cho dân chúng, điều này đã vi phạm vào ước định trên văn kiện rồi."
Hoàng chưởng quỹ xanh mặt, dường như là nghiến răng nghiến lợi mà trả lời: "Trà của Chu gia đã sớm bán hết, trà hôm nay dùng cũng không có trà của Chu gia."
Vốn Chu Thư cũng không muốn tính toán truy cứu chuyện hắn bán là trà để lâu năm, dù sao cho dù có Kỳ tứ công tử dây dưa ở đây, nàng cũng không lấy được chứng cứ gì. Cho nên chỉ cần làm Hoàng chưởng quỹ thừa nhận trước dân chúng, trà hắn dùng không liên can đến trà của Chu gia là được rồi.
Hoàng chưởng quỹ cũng biết rõ chỉ cần hắn kiên trì không thừa nhận bản thân bán trà cũ nhiều năm, cho dù dân chúng đã biết trà này không phải của Chu gia, danh tiếng của quán trà cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn, dù sao dân chúng bình thường cũng đều dùng trà hạ đẳng như vậy
Chu thư 'Bừng tỉnh đại ngộ' nói: "Khó trách hôm nay Hoàng chưởng quỹ biểu hiện ra dáng vẻ không muốn cùng buôn bán với Chu gia ta, thì ra thật sự đúng là thế. Một khi đã như vậy, Chu gia chúng ta cũng không miễn cưỡng, chỉ là phần tiền cọc này..."
Hoàng chưởng quỹ không ngờ đến nàng sẽ nhân cơ hội lôi hắn vào, không chỉ cự tuyệt chuyện hắn ép giá, còn đồng thời muốn bảo toàn thanh danh chu gia, lừa gạt tiền cọc của hắn!
Vụ mua bán lỗ vốn như vậy, hắn làm sao có thể đáp ứng?
Thế nhưng hiển nhiên hắn đã quên, đây không phải thời điểm để hắn so đo với Chu Thư, bởi vì sau khi Kỳ Hữu Vọng hồi phục lại tinh thần trong mị lực hấp dẫn của Chu Thư, vẫn có chút ngoan cường như cũ, cho rằng trà của hắn có vấn đề.
Hoàng chưởng quỹ đau đầu, hắn vội đáp ứng yêu cầu của Chu Thư, chủ động ngưng hẳn mua bán với Chu gia, rồi sau đó mới chuyên tâm chuyện bên phía Kỳ Hữu Vọng.
Tuy rằng hắn không thể trêu vào quan hộ, nhưng không có nghĩ sẽ khuất phục dưới 'dâm uy' của Kỳ Hữu Vọng, chỉ cần hắn kiên trì trà của bản thân không có vấn đề, Kỳ Hữu Vọng không có quyền điều tra quán trà của hắn cũng sẽ không làm gì được hắn!
Hắn xắn tay áo lên, thời điểm chuẩn bị dây dưa đến cùng với kỳ hữu vọng, Chu Thư lấy được chứng thư hắn ta tự viết đã chấm dứt hẳn việc mua bán lá trà rồi xoay người rời đi, mà Kỳ Hữu Vọng tự biết hắn ta vô liêm sĩ, cũng lười lãng phí thời gian với hắn, cũng đi theo Chu Thư ra khỏi quán trà
Hoàng chưởng quỹ: "..."
Sẽ không phải là hắn bị hai người này hợp tác lừa gạt đấy chứ? Nhưng có khả năng sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Vượng Vượng: Cái gì gọi là làm loạn, đây là quyền lợi chính đáng của người tiêu dùng!