“Không đi à, đây là muốn ở lại xem sao?” Bùi Doãn Ca rất có hứng thú câu môi.
Người phụ nữ cắn cắn môi, tức giận vội vàng rời đi!
Cô ta không phải không dám, mà so sánh như vậy, cô ta cởi mới thật mất mặt!
Chờ cô ta đi rồi, Bùi Doãn Ca thay quần áo, chậm rì rì đổ thuốc đỏ.
Vài phút sau.
Hoắc Thời Độ đi ra, ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc.
“Có người từng vào sao?” ánh mắt anh thâm thâm.
“Đã đi rồi.”
Bùi Doãn Ca xử lý tốt miệng vết thương, không nhanh không chậm câu môi nói, “Nhưng mà, xem ra anh trai về nhà phải giải thích một phen rồi.”
Hoắc Thời Độ thấy vết thương của cô băng bó kỳ quái, dứt khoát đi đến trước mặt cô, ngồi xuống thay lại băng cho cô.
“Không hi vọng em làm chuyện tốt.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, là biết không an phận.
“……”
Bùi Doãn Ca bỗng nhiên cảm thấy, lúc cô nói chuyện với người phụ nữ kia, phòng tắm không khoá cửa.
“Em tên gì?”
Hoắc Thời Độ băng bó miệng vết thương thủ pháp thuần thục, thành quả cũng đẹp.
“Bùi Doãn Ca.”
Nghe vậy, anh câu môi, hốc mắt lộ ra vài phần tản mạn.
“Anh tên Hoắc Thời Độ, số điện thoại sẽ để lại cho em. Nghỉ ngơi sớm một chút.”
……
Một đêm dài.
Bùi Doãn Ca nhìn tờ giấy được đặt trên bàn trà, chữ viết cứng cáp hữu lực.
Cô hiện tại không chỉ nợ ân tình, còn nợ tiền người ta rồi.
Bùi Doãn Ca nghĩ đến tình cảnh hiện tại của bản thân, cảm thấy giờ muốn trả ân tình người này có chút khó khăn.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Bùi Doãn Ca tuy rằng không thích Tần gia, nhưng vẫn gọi taxi trở về một chuyến.
Biệt thự Tần gia.
Trên sô pha, thiếu niên tuấn lãng mặc áo thun trắng đơn giản, không kiên nhẫn.
Biểu tình ảo não.
Ngày hôm qua hắn vậy mà cố nói chuyện với Tần Hữu Kiều, để Ca Nhi đi cùng người khác mất rồi!!
Nhưng mà ở đời trước, con gái của một nhân vật lớn chết trong bệnh viện, bệnh viện này mới bị đưa ra ánh sáng. Mà Ca Nhi sau khi xuất viện, đã bị lăn lộn không ra hình người, tính tình quái dị.
Nghĩ vậy, Tần Lãng lại nhớ lại trước khi trọng sinh, câu kia của Ca Nhi ‘ kiếp sau tôi không muốn lại làm anh em với các người ’, tay cũng run theo.
Tiếng mở cửa khiến hắn hốt hoảng, theo bản năng giương mắt.
Không nghĩ, vừa lúc đối diện Bùi Doãn Ca đang đi vào.
So với quá khứ trang điểm quái dị, hôm nay Bùi Doãn Ca váy đỏ tóc đen, da thịt tuyết trắng, xinh đẹp đến mức đáng chú ý.
Đặc biệt là hai mắt, đuôi mắt phiếm hồng như là thức một đêm, nhưng vẫn mê người như cũ.
Tần Lãng siết chặt tay, đôi mắt ướt nóng. Hắn cơ hồ đã quên Ca Nhi đẹp bao nhiêu.
Trước khi phá sản hắn không hề hiểu chút gì về Ca Nhi, sau khi phá sản hắn biết Ca Nhi rất đẹp, nhưng lúc đó ngay cả son môi cũng không mua nổi cho cô. Chỉ có thể nhìn cô làm ba công việc, ăn mặc cũ nát.
“Ca……”
“Anh ba! Phòng đàn của em quá sáng rồi, anh bảo Bùi Doãn Ca đổi phòng ngủ cho em, trước đây anh đã đồng ý rồi!”