Thi Thịnh nháy mắt ý thức được điều gì đó, vô cùng run sợ nhìn về phía Thi lão gia tử, "Người tới là Lạc Lệnh Thanh?"
"Lạc gia ngoại trừ hắn thì còn có ai ngồi xe lăn?" Sự tức giận của Thi lão gia tử đọng lại trên mặt, nhưng đôi mắc sắc như ưng vẫn không giấu được sự hoảng loạn.
Vô duyên vô cớ, sao lại đưa được vị Phật vĩ đại này tới cửa đây?
Ông vỗ bàn cảnh cáo, "Nhanh chóng đứng lên, ra ngoài đón với ta."
Thi Duẫn Nam đã đi được khúc xa, không thể nghe rõ đoạn đối thoại của họ, tự mình đi về phía cửa.
Ai rảnh mà quản người tới là người nào?
Bây giờ cậu rất chán ghét cái từ ' Lạc ' này, thừa lúc lộn xộn này để chuồn ra ngoài là đúng.
Thi Duẫn Nam mang theo suy nghĩ này rời đi, nhưng vừa đẩy cửa ra thì đụng phải một nhóm người, chặn kín cả lối đi bên ngoài.
Cách cậu tầm khoảng 30cm là một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn im lặng nhìn chằm chằm cậu.
Người kia nhiều nhất cũng chỉ hơn 30 tuổi một chút, bộ vest đen tuyền càng làm cho khí chất của anh ta trở nên lạnh lùng xuất sắc, từ gọng kính vàng đến chiếc đồng hồ rồi lại đến trang phục cả người đều không ngoại lệ là đồ xa xỉ.
Khuôn mặt của anh ta quá mức đẹp, chỉ cần nhìn vóc dáng dù đằng sau lớp quần áo cũng có thể đoán ra dáng anh ta đĩnh bạt bao nhiêu. Cho dù có ngồi trên xe lăn cũng không khiến anh ta mất đi khí chất, phía sau anh ta còn có bốn người đi cùng mang lại cho anh khí chất của một vị chỉ huy 'không giận không kiêu'.
Thi Duẫn Nam chỉ mới nhìn như vậy, đột nhiên đi không nổi.
Thật ra là cậu thích đàn ông, sống ở nước ngoài sinh ngần ấy năm, tuy rằng chưa được thực hành trên con đường tình duyên nhưng cậu đã gặp không ít đàn ông.
Thật sự mà nói, dung mạo và dáng người của người trước mắt này quả thực có thể gọi là ' món ăn thiên đường ', đến cặp chân dài đặt trên xe lăn cũng khiến cho thẩm mỹ của Thi Duẫn Nam điên cuồng khiêu vũ.
Chậc.
Nếu biết sớm thì vừa rồi đã không phanh gấp, vậy thì có lẽ cậu đã được ngã vào vòng tay anh rồi.
Thi Duẫn Nam nảy ra một suy nghĩ không đàng hoàng, ngọn lửa trong lòng đã tan đi hơn nửa.
Thấy trai đẹp có thể khiến tâm trạng trở nên tốt hơn, lời này không phải là lời nói dối mà.
Người đàn ông lạnh nhạt đánh giá Thi Duẫn Nam, một tay anh để trên khung xe lăn, những ngón tay như một tác phẩm nghệ thuật vuốt ve khung cầm.
Giây tiếp theo, người trợ lý văn nhã đứng bên cạnh bỗng nhiên ho khan, "...... Xin hỏi cậu là Thi nhị thiếu gia phải không?"
Lời nhắc nhở này quá rõ ràng.
Thi Duẫn Nam thu hồi ánh mắt tức giận của mình, không đợi cậu lên tiếng thì phía sau đã truyền tới những tiếng bước chân.
Thi lão gia tử dẫn theo cả nhà đi đến, chủ động khom lưng, "Lạc tiên sinh, không nghĩ tới ngài sẽ đột nhiên tới chỗ này nên mới không tiếp đón từ xa."
Người này rốt cuộc có địa vị gì? Mà cư nhiên có thể khiến cho lão gia tử phải cúi mình chào?
Thần sắc Thi Duẫn Nam khẽ biến, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lần nữa quay trở lại người đàn ông trước mắt, "Anh là ai?"
"Duẫn Nam, vị này chính là Lạc Lệnh Thanh, Lạc tiên sinh." Thi Thịnh vội vàng ngăn lại, sợ Thi Duẫn Nam không chú ý mà đắc tội người trước mắt, "Không được vô lễ!"
Phải nói rằng toàn bộ kinh đô không ai không biết Lạc Lệnh Thanh, anh là gia chủ nhà họ Lạc trẻ tuổi nhất từ trước tới nay.
Ba năm trước, anh thành công thắng lợi trong cuộc tranh giành quyền lực tàn khốc của gia tộc Lạc, hành động kiên quyết của anh đã khiến toàn bộ gia tộc nhà họ Lạc và vòng tròn kinh đô bị đảo lộn.
Với tư bản đằng sau và cách làm việc tàn nhẫn của anh đã phải khiến cho vô số tập đoàn doanh nghiệp phải nể sợ, công ty vận chuyển hàng hóa của nhà họ Thi căn bản còn không đáng nhắc tới trước mặt anh.
Thi Duẫn Nam bị người khác cắt ngang, khỏe miệng dửng dưng giật giật.
Ở nước ngoài lâu lắm rồi, cậu căn bản chẳng biết mấy cuộc tranh đấu của mấy gia tộc, càng không biết cái tên Lạc Lệnh Thanh đã khiến bao nhiêu người chỉ mới nghe thôi mà đã sợ vỡ mật.
Cậu chỉ biết thời gian và địa điểm hai người gặp nhau là không đúng, nếu không cậu đã ngổi xổm xuống nói chuyện làm thân rồi.
Thi lão gia tử tiến lên nửa bước, "Lạc tiên sinh sáng sớm đã đến tận đây, không biết là có chuyện gì?"
"Tôi có chuyện quan trọng." Lạc Lệnh Thanh nói, giọng nói trầm ấm như tiếng trống gõ vào lòng người.
Tạ Khả Việt đứng ở phía cuối, đáy mắt không tự giác toát ra một tia sáng nhạt, "Ông nội, ông mời Lạc tiên sinh vào nhà trước, cháu đi pha cho hai người ấm trà, có chuyện gì có thể ngồi xuống từ từ nói."
Lời này rất có hiểu biết.
Không chỉ nhớ tới vị khách quý trước mắt này mà còn đang nhắc nhở đám Thi lão gia tư đang ' chiêu đãi không chu toàn ', thêm vào đó còn không quên thể hiện sự tồn tại của bản thân.
Thi Thịnh vội gật đầu không ngừng, "Tiệu Việt nói phải, Lạc......"
"Không cần khách sáo, tôi không có thời gian uống trà." Lạc Lệnh Thanh từ chối, đến một ánh mắt dư thừa cũng không tặng cho Tạ Khả Việt.
Tạ Khả Việt lần đầu tiên bị một người nào đó hoàn toàn làm lơ, hơi xấu hổ đứng im tại chỗ.
Thi Duẫn Nam nhìn thấy cảnh này trong mắt, thay đổi thái độ nhàn nhã dựa vào cửa, không vội vàng rời đi.
Đúng lúc đó, Lạc Lệnh Thanh đối diện ánh mắt nghiền ngẫm của cậu, bình tĩnh nói, "Nghe nói Thi nhị thiếu gia về nước, hôm nay tôi tự mình đến là để đại diện cho Lạc thị cầu hôn."
"......"
Lời vừa thốt ra, khiến cho toàn bộ Thi gia thay đổi thần sắc ——
Phải biết rằng căn cơ của Lạc thị không chỉ thâm hậu mà còn khổng lồ, số lượng âm thầm xung đột vì lợi ích nhiều tới đếm không hết, Lạc gia vốn sẽ kết hôn thương mại với Thi gia cũng chỉ là một nhánh phụ của Lạc thị, đáng ra điều đó không thể nào quấy rầy đến vị đại gia chủ Lạc Lệnh Thanh này.
Nhưng giờ này khắc này, để Lạc Lệnh Thanh tự mình tới cửa cầu hôn? Đây rốt cuộc là điều ghê gớm gì?
Nếu việc này được truyền ra, Thi gia bọn họ không biết sẽ bị bao nhiêu người xem đỏ mắt! Còn bao nhiều lời trỉ chích và sự thèm muốn nữa!
Thi lão gia tử là một người theo tư tưởng ích kỷ khôn khéo, ông hy vọng mình có thể có một chút quan hệ với nhánh nhụ nhà họ Lạc, sống sót vượt qua cuộc khủng hoảng tài chính lần này của công ty, nhưng mặt khác cũng không hy vọng mình sẽ bị cuốn vào Lạc Lệnh Thanh là trung tâm của xoáy nước......
Trong lòng ông thoáng đắn đo, muốn kéo dài thời gian, "Lạc tiên sinh, Duẫn Nam mới vừa về nước, việc này còn phải để thằng bé từ từ suy nghĩ."
"Suy nghĩ? Ai nói tôi muốn suy nghĩ?"
Thi Duẫn Nam nhanh chóng phản bác, cười đến đầy ý vị sâu xa.
Cậu đã hoàn toàn hiểu rõ toàn bộ nhà họ Thi không một ai có thể thắng nổi quyền thế của Lạc Lệnh Thanh.
Đối phương đến là ngoài dự đoán, nhưng không hiểu sao Thi lão gia tử sợ như thiêu thân sợ lửa, cho nên mới thay đổi thái độ ép hôn ban nãy.
Nhưng Thi Duẫn Nam không phải là công cụ có thể bị bên kia xô đi đẩy về, nếu đã có một bug trong vở kịch này, thì vai chính như cậu phải thể hiện đàng hoàng rồi.
"Nếu Lạc tiên sinh đại diện Lạc thị tới cầu hôn, vậy thì không ngại cho tôi hỏi nhiều thêm một câu, anh tới để thay vị Lạc thiếu gia kia cầu hôn sao?"
Ánh mắt Thi Duẫn Nam dán chặt vào mặt Lạc Lệnh Thanh, cậu cúi người cười tươi nghiêng lại gần, "Hay là chính anh tự đề xuất nó?"
"Đáp án của Lạc tiên sinh không giống nhau, kết quả cân nhắc của tôi cũng không giống nhau."
Ở nửa câu sau, Thi Duẫn Nam cao âm cuối như một chiếc mồi câu, nó rơi vào tai người khác hoàn toàn như lời đùa giỡn trần trụi.
"......"
Cả phòng an tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Tập thể Thi gia bị dọa sợ, ngay cả những thuộc hạ đi đến cùng với Lạc Lệnh Thanh cũng phải kinh ngạc không thôi.
Đậu má, vị Thi nhị thiếu gia này ngông quá đi!
Dám hỏi gia chủ có phải tự mình đề xuất lời cầu hôn không? Đây là đang sợ mình sống lâu quá? Hay vì choáng đầu mà đánh vào đầu lão hổ rồi?
Mọi người đã làm tốt chuẩn bị Lạc Lệnh Thanh sẽ đen mặt, nhưng không ngờ anh chỉ bình tĩnh hỏi một câu, "Sự khác biệt giữa hai đáp án là gì?"
"Nếu anh đến để thay vị Lạc thiếu gia kia cầu hôn, vậy thì ngại quá, anh cút xa được tới đâu thì cút đến đó đi."
Tám chữ cuối như một qua bom tàng hình khác.
Dám nói 'cút' với Lạc Lệnh Thanh?
Đây là cố ý kéo toàn bộ Thi gia chôn cùng sao?
Thi lão gia tử bị này đoạn đối thoại này kích động đến mức bệnh tim muốn tái phát, "Thi Duẫn Nam! Anh đang nói tầm bậy cái gì đó! Xin lỗi Lạc tiên sinh mau!"
Thi Duẫn Nam nghe thấy lão gia tử hoảng loạn trách cứ thì nhếch môi đắc thắng, trong lòng có cảm giác thỏa mãn đã lâu chưa có.
Xem ra quyền thế quả nhiên là thứ tốt, một người vốn cao cao tại thượng cũng có thể cúi đầu sợ hãi như thế.
Không phải ép cậu kết hôn cùng Lạc gia sao? Không phải khăng khăng bắt cậu phải ngoan ngoãn nghe lời sao?
Tuy rằng còn chưa thể xác định cảnh trong mơ là thật hay giả trăm phần trăm, nhưng cậu vẫn nhớ rõ, nếu né tránh cuộc kết hôn với Lạc gia này, cuộc đời cậu sẽ chuyển sang bất hạnh.
Vậy được, cậu sẽ hơi một trò chơi khác.
Lạc Lệnh Thanh nhìn thấy nụ cười mỉa mai của cậu, đôi mắt sắc lạnh ẩn dưới tròng kính như nhìn thấu tất cả, "Nếu chính tôi là người cầu hôn thì sao?"
Lạc Lệnh Thanh không hề nổi giận trước mặt mọi người, ngược lại còn theo ý Thi Duẫn Nam tiếp tục chủ đề?
Tạ Khả Việt đang đứng ở cuối, nhìn thấy sự phát triển hoàn toàn không như mong đợi, cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt.
Vị Lạc thiếu gia kia là thiếu gia hoa tâm phong lưu ăn chơi trác táng, nhưng Lạc Lệnh Thanh lại là người đứng đầu một gia tộc quyền thế và có thế lực, chuỗi lợi ích đằng sau chuyện này khác biệt như trời với đất.
Nếu Thi Duẫn Nam cùng Lạc thiếu gia kết hôn, thì đó chính là bị ép hy sinh hạnh phúc của bản thân.
Nhưng nếu cậu có quan hệ với Lạc Lệnh Thanh thì đó chính là một bước lên trời, địa vị của cậu ở Thi gia cũng sẽ như thuyền theo nước đi lên.
Tạ Vi nhìn thấy sắc mặt của con trai mình, hiển nhiên cũng hiểu rõ lợi ích đằng sau mối quan hệ đó, "Duẫn Nam, dì Tạ biết cháu ở nước ngoài hay chơi bời, tuổi này vẫn còn chưa chơi đủ, không muốn kết hôn, nhưng tính tình thiếu gia của cháu sao có thể nghịch ngợm trước mặt Lạc tiên sinh được? Nghe lời đi, cháu không thể mất lịch sự như vậy."
Nghe thì giống lời khuyên bảo, nhưng trên thự ctế chính là giấu đầu lòi đuôi, chỉ ước Lạc Lệnh Thanh thấy rõ ' bản tính ' của cậu rồi có thể ghê tởm cậu đến tận đáy vực.
Cười chết, quả nhiên khi con người ta sốt ruột, cách ăn nói cũng giảm theo.
Thi Duẫn Nam đứng dậy trả lại, "Tôi và bà có quan hệ gì mà đến phiên bà dạy tôi?"
"Cháu......"
Tạ Vi còn muốn nói, nhưng vô tình đối diện với tầm mắt của Lạc Lệnh Thanh.
Người đàn ông thong thả tháo mắt kính xuống, lộ ra ánh mắt lạnh lùng hơn sau tròng kính, "Tôi còn chưa cảm thấy cậu ấy nghịch ngợm."
Một câu, hoàn toàn chấm dứt cơ hội mở miệng của người nhà họ Thi.
Lạc Lệnh Thanh giải quyết những ồn ào này xong, lúc này mới ngước mắt nhìn phía Thi Duẫn Nam, lần đầu tiên lặp lại, "Thi nhị thiếu gia, cậu còn chưa trả lời tôi, là chính tôi đến cầu hôn, vậy thì có xứng không?"
Ánh mắt giao nhau, Thi Duẫn Nam đột nhiên cảm nhận được sự phối hợp vừa vi diệu vừa kì lạ.
Không cần biết Lạc Lệnh Thanh đến có mục đích gì, nhưng lúc này điều đó đã giúp cậu một ân lớn, chặn miệng nhà họ Thi và cho phép cậu đi ra khỏi cái ngôi nhà ' ăn thịt người ' này một cách hợp lý.
"Đương nhiên xứng rồi."
Đôi mắt sáng ngời của Thi Duẫn Nam như chú hồ ly nhỏ giành được thắng lợi.
Vở kịch cũng đã đi tới đây rồi, không tiếp tục diễn thì tiếc quá?
Cậu một lần nữa vì Lạc Lệnh Thanh ngồi xổm xuống, giọng điệu và khuôn mặt toát nên vẻ thân quen đến ấn tượng, "Bữa tiệc cưới đã định chưa? Chồng ơi ~"
Lời nói hoàn toàn không sợ chết.
Tất cả mọi người đều bị lời nói này của Thi Duẫn Nam mà đông cứng tại chỗ, các thuộc hạ đi cùng Lạc Lệnh Thanh thiếu chút nữa tưởng mình đang nằm mơ ——
Tiệc cưới? Chồng?
Thi nhị thiếu gia thật sự đúng là dám nói dám làm! Cũng thật sự dám gọi!
Sao thái độ của gia chủ hôm nay lại không tức giận như bình thường thế? Nếu là trong trường hợp bình thường, người có tâm tư dơ bẩn như vậy đã sớm xong đời rồi.
Thi lão gia tử đồng thời cũng lộ ra vẻ mặt phức tạp, nhất định không chịu đứa cháu trai mình không coi trọng, thực sự lại có quan hệ với người đứng đầu Lạc gia? Điều này quá là quá đáng rồi!
Lạc Lệnh Thanh không nói lời nào, mà cũng không ai dám tranh lời anh.
Sự im lặng chết chóc dần lan rộng.
Thi Duẫn Nam chớp mắt, trong nụ cười có ý thúc giục, "Hửm?"
Lạc Lệnh Thanh nhìn chằm chằm nụ cười của người trước mắt, xoa xoa đầu ngón tay, bình tĩnh nói ra câu trả lời ——
"Không bằng, ngay đêm nay?"
Tác giả có lời muốn nói:
# chủ hồ ly nhỏ giận dỗi diễn kịch: Này! Chồng ơi!
# vì gia chủ nào đỏ vẻ ngoài vững như núi Thái Sơn, nhưng trên thực tế trong tim đã bắt đầu khoái đến mức muốn nhảy( x không phải đâu, tôi chỉ đang nói bừa mà thôi)
Editor: Ai rồi cũng phải mê trai đẹp thôi:))) đúng là thấy trai đẹp là rớt liêm sỉ liền mà.