Suốt buổi sáng Tống Trường Tinh mặc áo len khoe khoang, đến trưa nắng nóng không chịu nổi, trán và lưng đều đổ mồ hôi nên quay về ký lúc xá thay đồ. Buổi trưa, Tô Ngọc Kiều đến nhà ăn lấy đồ ăn, đang xếp hàng, cô đột nhiên nhìn thấy Trần Tiêu đang ngồi ăn trong góc, còn Tống Trường Tinh bưng hộp cơm ngồi đối điện cô ấy. Nghĩ tới quan hệ giữa hai người, cô cảm thấy tò mò không chịu nổi, đưa tay kéo ống tay áo của Lục Kiêu trước mặt, nói: "Anh xem lấy đồ nhé, em ngồi ở bên kia đợi anh."
Lục Kiêu cầm trên tay hai hộp cơm trưa. Bây giờ gia đình họ cơ bản ngày nào cũng mua đồ ăn ở căng tin mang về nhà, hai vợ chồng bận rộn từ thứ hai đến thứ sáu và ít có thời gian tự nấu ăn. Thỉnh thoảng Lục Kiêu lại dậy sớm nấu một nồi cháo, luộc vài quả trứng rồi đặt lên bếp đun nóng cho đến khi hai mẹ con dậy ăn, hoặc buổi tối Tô Ngọc Kiều nổi hứng lên mua đồ ăn về nấu cơm tối.
Cuối tuần cả ba người ở nhà, hai vợ chồng cùng nhau nấu ăn, dù sao tay nghề nấu ăn của hai người cũng ngang nhau nên không ai chê ai.
May mắn thay, hiện tại Tiểu Bảo đã vận động nhiều, về nhà là kêu đói nên không có cơ hội kén chọn đồ ăn.
Tô Ngọc Kiều cẩn thận đi theo một người lính cao lớn, tìm một chỗ ngồi chéo với Trần Tiêu để ngồi xuống, muốn lén nghe cuộc trò chuyện giữa hai người kia.
Trần Tiêu cau mày: “Nghe nói anh đã nói cho mọi người biết về mối quan hệ của chúng ta?“
Tống Trường Tinh đưa cho cô chiếc đùi gà trong hộp cơm của mình, rất tự nhiên thừa nhận: “Đúng vậy.”
"Tại sao lại muốn nói ra ngoài? Chẳng phải chúng ta đã đồng ý sau một thời gian sẽ tách ra à?"
Trần Tiêu vừa hoảng sợ vừa hụt hẫng nói. Tại sao lại làm ầm ĩ lên như vậy, khi họ chia tay thì kết cục sẽ như thế nào?
Trần Tiêu vốn nghĩ rằng chỉ có hai người biết về chuyện bọn họ giả vờ yêu đương, chỉ cần để ba mẹ hiểu lầm là đủ rồi, khi thời cơ đến sẽ nói cho ba mẹ biết không thích hợp. Sau khi họ chia tay thì không còn ai biết về chuyện hai người từng ‘hẹn hò’.
Bây giờ Tống Trường Tinh tự nhiên làm như này, Trần Tiêu đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng cô sẽ bị mẹ ép gả khi tin đồn lan đến bệnh viện quân y.
Nhưng hiển nhiên mạch não của cô không cùng bước sóng với Tống Trường Tinh, Tống Trường Tinh vẫn mỉm cười, giống như không hề lo lắng chút nào.
"Tiêu Tiêu, em xem, chúng ta đã lựa chọn ở bên nhau, vậy tại sao không thật sự thử một lần?" Tống Trường Tinh ngập ngừng đề nghị.
Trần Tiêu không cần suy nghĩ đã từ chối luôn:“Không, hai chúng ta không thể được.”
Tống Trường Tinh không bị đả kích đến mà tiếp tục tranh thủ:
"Sao lại không thể được? Mẹ anh và mẹ em cảm thấy chúng ta khá hợp nhau đấy."
Bản thân Trần Tiêu cũng không thể giải thích rõ không được ở đâu, nhưng chỉ cần nghĩ đến cùng với Tống Trường Tinh kết hôn, sinh con, sống cả đời, cô vô thức muốn lắc đầu.
"Dù sao cũng không có khả năng, anh chỉ cần nghĩ cách giải quyết vấn đề này là được."
Trần Tiêu đem chủ đề quay lại từ đầu, không lại đề cập đến vấn đề này nữa.
"Nhưng, chuyện này chúng ta cũng không thể làm gì được, lời nói đã nói ra rồi, chuyện này không thể nói lung tung được. Tối hôm qua mẹ anh còn gọi điện giục anh làm báo cáo tình cảm càng sớm càng tốt." Tống Trường Tinh nói như thật.