Tô Ngọc Kiều biết suy nghĩ của bà, bà Hảo đã được nhiều người giúp đỡ, bà không muốn cháu gái mình cũng nợ bà quá nhiều, vì vậy bà luôn nghĩ rằng mình có thể tiết kiệm đủ tiền để cho A Mãn đi học. Cô nhìn bà cháu đang bận rộn, trong đầu bỗng nhớ lại lòi nói của đồng chí ở văn phòng trực thuộc quân đội vào buổi chiều. Nếu muốn tìm người ở gần đó, thì cô còn không bằng trực tiếp giới thiệu bà Hảo, dù sao thì ngay từ đầu cô đã có ý định cho A Mãn đi học. Vì họ đều muốn tự mình nuôi sống bản thân, nên cô cũng không nhất thiết phải để bà Hảo giúp việc cho mình, hơn nữa cô dám đảm bảo về nhân cách của bà Hảo, tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho quân đội. Như vậy cô cũng có thể giúp được bà cháu họ, mà không phải chịu sự bàn tán của người khác nữa.
Mặc dù như vậy sẽ khiến cô thêm phiền phức nhưng cô phải học cách làm những điều này chứ, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Tô Ngọc Kiều tự mình nghĩ thông suốt trong lòng, càng thấy ý kiến này khả thi, lúc này cô cũng kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh bà Hảo.
"Bà ơi, cháu có một ý tưởng muốn nói với bà, bà không phải vẫn luôn muốn tự mình trả học phí cho A Mãn sao, gần đây cháu nghe nói nhà khách bên kia đang tuyển nhân viên vệ sinh, cháu có thể giới thiệu bà qua đó."
"Như vậy bà có thể kiếm được nhiều tiền hơn, không chỉ có thể nuôi sống bà và A Mãn, mà chắc chắn cũng đủ tiền học phí."
Tô Ngọc Kiều chân thành đề nghị.
Bà Hảo vừa nghe cô mở lời đã hoảng hốt ngẩng đầu nhìn sang, bà theo bản năng cảm thấy có phải mình đã làm sai điều gì không, phải một lúc sau khi nghe xong lời Tô Ngọc Kiều bà mới hiểu ra.
"Tôi, tôi..."
Bà có chút động lòng nhưng tại rất do dự, lắp bắp đôi lần, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Tô Ngọc Kiều đã giúp họ, bà làm sao có thể vừa có chỗ tốt hơn đã vội vàng chạy mất, không thể làm người vong ân phụ nghĩa được.
Bà thực sự muốn dựa vào sức mình kiếm tiền để cho cháu gái đi học, bà chỉ không muốn A Mãn tuổi còn nhỏ cũng phải giống bà, cả đời phải trả ơn.
Bản thân nghĩ như vậy đã là rất vong ân phụ nghĩa rồi, nếu bà lại bỏ mặc mà đi...
Không đợi Bà Hảo do dự xong, Tô Ngọc Kiều cười ngắt lời bà:
"Bà đừng nghĩ nhiều nữa, cháu thực sự thấy có bà ở nhà cháu có thể nhàn hơn nhiều nhưng vì bà và A Mãn đều cảm thấy áp lực, nên cháu tìm cho bà một công việc mới cũng coi như giúp bà đến cùng vậy."
Lòng tốt của cô không nhiều, nhiều nhất là trong trường hợp cô thấy không ảnh hưởng gì thì mới chọn giúp đỡ, nếu bà Hảo thực sự có thể vào làm ở nhà khách, thì cô đối với họ cũng coi như đã hết lòng hết nghĩa rồi.
"Được, vậy tôi cân nhắc xem." Bà Hảo gật đầu.
Tô Ngọc Kiều đáp lời:"Được, vậy để cháu tranh thủ đến văn phòng trực thuộc quân đội hỏi thêm tình hình cụ thể rồi về nói với bà."
Ngày mai là thứ bảy, cô định đưa Tiểu Bảo và Trần Tiêu đi chơi ở thành phố. Buổi tối ăn cơm xong, Lục Kiêu cùng Tô Ngọc Kiều ra ngoài đi dạo vài vòng cho tiêu cơm, trong lúc đó Tô Ngọc Kiều kể cho anh nghe về dự định của mình.
Lục Kiêu không có ý kiến gì:“Em quyết định là được, sau này khi bà Hảo đi rồi, việc nhà anh sẽ cố gắng làm nhiều hơn."
Tô Ngọc Kiều nhân lúc trời tối ôm lấy cánh tay anh, giọng nũng nịu hỏi:"Vậy nếu anh đi làm nhiệm vụ thì sao?"
Gần đây Lục Kiêu cũng không phải chưa từng ra ngoài, thỉnh thoảng khi làm nhiệm vụ, một hai ngày không về cũng là chuyện thường.
Rõ ràng anh cũng nghĩ đến chuyện này, trầm ngâm một lúc rồi đưa tay ôm cô vào lòng nói:
"Kiều Kiều vất vả rồi."
Sáng sớm hôm sau, Trần Tiêu ăn sáng xong ở căng tin liền đến tìm Tô Ngọc Kiều, mặc dù cô ở cùng ba mẹ, nhưng hai người đó đều bận rộn hơn cô, thỉnh thoảng cô lười cũng không muốn nấu cơm.
Tô Ngọc Kiều thì đang tận hưởng những ngày tháng cuối cùng được ăn cơm há miệng chờ sung, sáng nay bà Hảo làm bánh quẩy đường, còn rán cả bánh rán, nếu lúc này có một bát tàu hũ não ăn kèm thì càng hoàn hảo.
Khi Trần Tiêu đến, cô đang ăn, Tô Ngọc Kiều lại gọi cô đến ăn cùng.