Tiểu Bảo cầm miếng bánh quy đưa lên miệng cô: "Cảm ơn mẹ, mẹ cũng ăn đi này.”
Cô nở nụ cười, tiến lại gần cắn một miếng bánh bích quy nhỏ, sau đó lại nhìn sang A Mãn ở bên cạnh. Cô lấy một miếng bánh bích quy bỏ vào trong tay A Mãn, nói: "Đây là phần thưởng dành cho A Mãn vì đã làm xong bài tập cô giao, em cũng có thể đem đi chia sẻ cho bà mình.”
A Mãn do dự một chút, sau đó mới nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn.”
Buổi tối Lục Kiêu mang hai quả dưa hấu lớn trở về, Tiểu Bảo vui vẻ muốn chết, cậu nhóc hí hửng vây quanh ba đòi ăn dưa hấu.
"Ăn cơm trước đi đã, cơm nước cho xong đã rồi ăn dưa hấu được không?"
Tô Ngọc Kiều dắt Tiểu Bảo đi rửa tay.
Giúp việc lấy ra một cái chậu gỗ, đổ nước lạnh vào hơn phân nửa chậu rồi lần lượt rửa từng quả dưa hấu cho sạch sẽ.
Bữa tối hôm nay vẫn không có thịt, nhưng giúp việc đã nấu riêng cho Tiểu Bảo một chén canh trứng gà, cậu nhóc ăn hết hơn nửa chén.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tiểu Bảo lại ăn thêm một miếng dưa hấu lớn, cái bụng nhỏ no đến căng tròn, Tô Ngọc Kiều xoa xoa bụng cho con trai một lát, sau đó lại dẫn cậu nhóc ra ngoài đi dạo một vòng cho tiêu thực rồi mới lên phòng ngủ.
Rửa mặt xong, Lục Kiêu ôm vợ nằm trên giường, nói cho cô nghe về dự định của mình trong ngày mai, anh đã xin nghỉ một ngày, định đưa hai mẹ con vào nội thành dạo chơi.
Ngày hôm sau, lúc Tô Ngọc Kiều còn đang ngủ thì bỗng nhiên ngửi thấy mùi thức ăn từ bên ngoài truyền đến, thì ra là giúp việc đã cố tình dậy sớm để nấu ăn. Tô Ngọc Kiều không thể cưỡng lại được mùi thơm của đồ ăn, đây cũng là lần đầu tiên cô thức giấc mà không cần ai thúc giục, cô từ trên giường ngồi dậy, bế Tiểu Bảo còn đang ngủ say ở bên cạnh lên. Đồng hồ sinh học của Lục Kiêu vẫn luôn rất đúng giờ, lúc Tô Ngọc Kiều và Tiểu Bảo còn đang đánh răng rửa mặt thì anh đã đi tham gia tập thể dục buổi sáng xong trở về.
‘’Em đi dọn dẹp trước đi, để anh.”
Lục Kiêu tiếp nhận công việc lau mặt cho con trai. Tô Ngọc Kiều kiễng chân dùng khăn lông trong tay lau mồ hôi cho Lục Kiêu trước, sau đó mới đưa khăn lông lại cho anh. Chờ một nhà ba người rửa mặt, ăn sáng xong, Lục Kiêu ra ngoài mượn xe đạp của các chiến hữu khác.
‘’Buổi trưa có lẽ chúng ta sẽ không trở về ăn cơm, lát nữa bà có thể dẫn A Mãn đi ra ngoài dạo chơi.”
Tô Ngọc Kiều kiểm tra đồ đạc mình muốn mang theo một lần nữa, sau đó cúi người sửa sang lại quần áo cho con trai, nhìn giúp việc, nói: “Ở bên này có một hợp tác xã cung ứng, hai người thiếu cái gì thì có thể tự mình đi mua, tiền lẻ con để ở trong ngăn kéo phòng khách, bà có thể dùng tiền đó để đi mua.”
"Không cần đâu, chúng ta không có thiếu cái gì cả.” Bà Hảo giúp việc cười lắc đầu.
Đối với bà ấy mà nói, hai bà cháu bọn họ có thể ăn no mặc ấm đã là tốt lắm rồi, bây giờ A Mãn còn có thể đi học, bà ấy thật sự không biết phải báo đáp Tô Ngọc Kiều và Lục Kiêu như thế nào mới đủ. Tô Ngọc Kiều nhìn bà lão, cười nói: “Vậy nhờ hai người trông nhà nhé, đợi khi nào con trở về sẽ mang đồ ăn ngon về cho hai người.” Nói xong, cô đi ra cổng chờ Lục Kiêu mượn xe trở về là có thể xuất phát.
Cô vừa dắt Tiểu Bảo đi ra đến trước cửa nhà mình thì bên cạnh cũng có một người xách túi đi ra. Bốn mắt nhìn nhau, đối phương sững sờ mất mấy giây, sau đó mới nhíu mày đánh giá Tô Ngọc Kiều từ trên xuống dưới một lượt.
Tô Ngọc Kiều cũng nhìn đối phương một cái, cảm thấy người này chắc hẳn sẽ không có qua lại gì với mình, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt. Có lẽ là cảm thấy Tô Ngọc Kiều phù hợp với tiêu chuẩn của mình, cô gái kia đột nhiên nở nụ cười với cô, sau đó tự giới thiệu:
"Xin chào, tôi là Tống Hiểu, hai người là người nhà mới chuyển đến hôm qua phải không?”
“Ừm, tôi tên là Tô Ngọc Kiều.”
Tô Ngọc Kiều hờ hững trả lời. Tống Hiểu bị thái độ lãnh đạm của cô làm cho sửng sốt mất một lúc, sau đó cũng thu hồi nụ cười trên mặt, lại khôi phục vẻ cao cao tại thượng nói: