Nghĩ đến trong nhà vừa có thêm hai người, đồ dùng sinh hoạt chắc hẳn không đủ dùng, Tô Ngọc Kiều liền mua cho hai bà cháu giúp việc một ít đồ. Những thứ này cũng không có gì đặc sắc, thứ làm Tô Ngọc Kiều cảm thấy hứng thú vẫn là khu vực bánh ngọt bên này, ở đây còn có bán món bánh hoa, đáng tiếc lại không có vị mật ong hoa hồng mà cô thích ăn nhất.
Sau khi hỏi thăm nhân viên bán hàng thì mới biết được, thì ra số lượng bánh ngọt nhà máy thực phẩm cung cấp có hạn, cho nên mỗi lần vừa nhập hàng về bọn họ đã bán hết. Ngoài ra còn có đa dạng các loại trái cây, có dưa hấu, xoài, vải, còn có quả thanh mai lần trước cô đã từng ăn thử một lần, xoài và vải mua ở đây tươi hơn ở thủ đô nhiều. Một quả đưa hấu ở đây đều phải nặng hơn mười cân, Tiểu Bảo thích ăn đưa hấu nhất, cậu nhóc nhịn không được vươn tay sờ sờ quả đưa hấu to tròn trên quầy hàng.
"Muaaa!"
Tô Ngọc Kiều vung tay lên, muốn mua toàn bộ trái cây ở đây về, Lục Kiêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Xoài, vải và thanh mai có thể mua một ít trước nhưng dưa hấu quá nặng, em còn dẫn theo Tiểu Bảo, không tiện mang về, chờ buổi tối anh trở về sẽ mua sau.’’
Cái này...
Xem ra Lục Kiêu đã quên mất chuyện vợ anh từng ôm một đứa bé nặng chừng ba mươi cân một cách nhẹ nhàng.
Thế nhưng ở trước mặt chồng mình, thỉnh thoảng cô cũng nên giả vờ làm một cô vợ bé nhỏ yếu ớt bất lực cần có chỗ nương tựa.
Cho nên, vì hình tượng của mình, Tô Ngọc Kiều chỉ đành để con trai ăn dưa hấu muộn một chút.
Tô Ngọc Kiều tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi bọn họ lựa trái cây xong, đang đứng đợi nhân viên bán hàng mang đi cân thì lúc này Trương Mai cũng tới.
Lục Kiêu cúi đầu nhìn đồng hồ, nói:
"Em mua xong thì tranh thủ trở về nhà đi, anh phải đi đây.”
Nói xong liền vội vàng rời đi. Trương Mai mua mấy món đồ dùng sinh hoạt còn thiếu trong nhà xong, lại mua một ít thức ăn cho hai đứa nhỏ, sau đó cũng mua hai loại trái cây, cuối cùng mới cùng với Tô Ngọc Kiều quay trở về nhà.
Tô Ngọc Kiều nhân cơ hội này hỏi cô ấy một số vấn đề về trường học.
‘’Giáo viên trong trường tiểu học quân đội đều rất tốt, rất có trách nhiệm, phần lớn đều là người nhà quân nhân có trình độ học vấn cao ứng tuyển vào, dạy bọn nhỏ không thành vấn đề.”
"Nhà trẻ? Em muốn hỏi về nhà trẻ phải không, ở đó có giáo viên chuyên môn phụ trách việc giảng dạy, còn có giáo viên chuyên môn phụ trách chăm sóc trẻ.”
Trương Mai suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Khu quân sự cũng sẽ sắp xếp công việc cho người nhà tới theo quân, có người cảm thấy dẫn theo con nhỏ không tiện, cho nên sẽ đưa con đến nhà trẻ, mấy tháng tuổi cũng được, những giáo viên ở đó chăm sóc trẻ rất cẩn thận.”
Thời gian Trương Mai đến theo quân không tính là quá sớm, con trai lớn của cô ấy đi học trễ, đừng nói là đi nhà trẻ, mãi đến gần chín tuổi cậu nhóc mới vào học lớp một, thành tích cũng không tốt lắm, chồng cô ấy cũng đã nói chờ Cố Gia vừa tốt nghiệp trung học cơ sở xong anh sẽ lập tức đưa nó vào bộ đội tham gia quân ngũ.
Tuy rằng cô ấy không muốn đồng ý nhưng trong lòng cũng hiểu rõ đây chính là sự sắp xếp tốt nhất đối với Cố Gia, bây giờ mỗi lần nhớ tới chuyện này cô ấy đều cảm thấy rất hối hận, hối hận vì đã không đưa con trai đi học sớm hơn một chút, làm chậm trễ tương lai của nó. Cho nên khi đứa con gái nhỏ là Cố Hương vừa tròn sáu tuổi cô ấy liền đưa con bé đi học, bởi vì chính mình không có hiểu biết gì về giáo dục mầm non, cho nên lúc trước cũng không có đưa con gái đi nhà trẻ, mà trực tiếp chờ đến tuổi rồi vào học tiểu học. Hiện tại vừa nghe Tô Ngọc Kiều nói muốn đưa Tiểu Bảo chỉ mới có ba tuổi vào nhà trẻ, cô ấy liền tưởng rằng cô muốn tìm việc làm.