Trách anh không đúng, anh hẳn nên khuyên tiểu sư đệ uống ít thôi sớm hơn mới đúng.
Cũng phải, tiểu sư đệ nhà anh mới cập quan được bao lâu chứ, trước đây không có làm càn uống rượu như này, nhất thời không để ý, Tần Giác đã tự biến mình thành thế này.
Quý Từ cẩn thận đẩy Tần Giác khỏi người mình, nhỏ giọng nói:
“Đệ ngoan chút, ngồi xuống trước đi.”
Tần Giác mở to đôi mắt mờ mịt, không nói gì.
Thấy Quý Từ đặt tay lên vai và hông y, như muốn đẩy y ngồi trở về, Tần Giác cau mày, càng ôm chặt Quý Từ hơn.
“Lạch cạch!”
Ly rượu rơi xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.
Tiếng vang này thành công thu hút ánh mắt của mọi người, kể cả Lương Hoàng trên chủ tọa.
Không biết vì sao, Quý Từ nổi da gà khắp người.
Đây… Tự dưng thấy xấu hổ là sao vậy?
Anh muốn nhanh chóng buông Tần Giác ra, ngặt nỗi tên nhóc này ôm chặt quá, sống chết không chịu buông tay, Quý Từ dùng chút linh lực mới lột y ra khỏi người mình được.
Sau khi xong việc, Quý Từ thở phào nhẹ nhõm, đang định giải thích với Lương Hoàng thì mu bàn tay bị một luồng nhiệt nóng hổi thiêu đốt.
Quý Từ sửng sốt, xoay người lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy Tần Giác đang… Khóc.
Quý Từ choáng váng.
Anh cuống quýt lấy khăn ra lau nước mắt cho y, nôn nóng nói:
“Đệ khóc cái gì? Ta chỉ nói với phụ hoàng một câu thôi mà, sao đệ lại khóc?”
Tần Giác thật sự đang khóc, hơn nữa còn bày khuôn mặt vô cảm ra mà khóc.
Khuôn mặt lạnh như băng, nhưng nước mắt cứ lăn từng giọt từng giọt xuống, rơi xuống người Quý Từ như không cần tiền.
Phải mất một lúc lâu sau, trong miệng y mới phát ra vài âm thanh khó chịu.
Quý Từ hoàn toàn không biết nên làm gì lúc này, trước kia khi anh say rượu cũng không có khóc, sao Tần Giác lại khóc thành như vậy?
Anh luống cuống tay chân lau nước mắt cho tiểu sư đệ, hoàn toàn không rảnh bận tâm ánh mắt của người ngoài.
Cho đến khi Lương Hoàng ngồi ở chủ tọa hô tên anh:
“Làm sao vậy?”
Bất đắc dĩ, Quý Từ chỉ có thể xoay người lại hành lễ rồi nói:
“Phụ hoàng, sư đệ của nhi thần hình như… Say rồi.”
Nghe vậy, Lương Hoàng tò mò nhướng mày:
“Say rồi? Hắn uống say sẽ phát điên à?”
“Uống say không đến nước phát điên,” nói đến đây, Quý Từ hơi xấu hổ, “Nhưng không biết vì sao lại bắt đầu khóc.”
Nghe câu này, Lương Hoàng hừ cười thành tiếng: “Suy cho cùng cũng chỉ là nhóc con mới 20 tuổi đầu, uống rượu còn có thể uống đến khóc.”
“Thôi, trẫm gọi người đưa hắn về hậu viện, để hắn một mình thư giãn.”
Làm vậy cũng không tệ, Quý Từ cảm thấy ý kiến này rất hay, đang định đồng ý thì tay áo bị Tần Giác kéo lại.
Tần Giác nước mắt chảy đầy mặt, thần sắc trong mắt hơi khó hiểu, lúc nhìn anh lại hết sức bướng bỉnh.
Quý Từ định nói cứ quyết định vậy đi thì bị nghẹn lại trong họng.
Anh suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói với Lương Hoàng:
“Thôi ạ, sư đệ của con khá dính người, nếu con không theo bên cạnh, chỉ sợ sẽ làm ầm ĩ.”
Lương Hoàng hơi bất mãn: “Đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ uống say còn muốn sư huynh con hát ru cho hắn?”
Quý Từ hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn Tần Giác.
Đôi mắt tên nhóc này sáng rực, trong mắt hiện lên vẻ mong chờ.
Quý Từ cắn thịt bên má, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
“Phụ hoàng, người đừng nói nữa, nếu người còn tiếp tục xúi như vậy, chỉ sợ để ấy thật sự sẽ đòi nhi thần hát ru cho đệ ấy.”
Anh vừa dứt lời, mọi người lập tức cười to.
Có quan viên ở đằng sau nói:
“Cảnh Vương không hề giống đang chăm sóc sư đệ gì cả, giống như chăm sóc tiểu thê tử hơn, còn hát ru nữa chứ!”
Người nọ nói xong, mọi người lại cười vang.
Ngay cả các phi tần cũng không nhịn được che miệng cười khúc khích.
Lương Hoàng cũng thấy thú vị, lắc đầu:
“Con cũng thật là, chiều chuộng hắn như vậy.”
Quý Từ cười nói: “Đành chịu thôi, ai bảo nhi thần chỉ có một sư đệ là đệ ấy chứ?”
Khi nghe thấy câu này, Tần Giác nắm chặt ống tay áo của sư huynh hơn.
Trong mắt hiện lên tia tối đen, nhưng nhanh chóng biến mất, bàn tay đang nắm chặt ống tay áo thả lỏng.
Lương Hoàng nói ông ấy cũng hết cách với Quý Từ, xua tay kêu Quý Từ dẫn Tần Giác ra ngoài thư giãn.
Quý Từ chắp tay hành lễ:
“Đa tạ phụ hoàng.”
Anh xoay người đưa tay về phía Tần Giác, trên môi nở nụ cười:
“Đi thôi, sư huynh dẫn đệ ra ngoài hóng gió.”
……
Bên ngoài cung điện nơi tổ chức yến hội là Ngự Hoa Viên, trong hoa viên có một cái đình ở giữa hồ, trong hồ trồng đầy hoa sen bốn mùa không bao giờ tàn, nghe nói là có một tiên nhân đã điểm hóa khi đến cung Lương Hoàng.
Từ đó, bất kể là mùa nào, những vạt hoa sen sẽ luôn nở rộ trên mặt hồ nhỏ này, trông vô cùng xinh đẹp.
Khi bọn họ ra ngoài đã gần giờ Hợi, vầng trăng khuyết treo cao trên bầu trời đầy sao.
Xung quanh ngôi đình giữa hồ có cung nữ cầm đèn, Quý Từ thấy Tần Giác khóc dữ quá, sợ người khác nhìn thấy sẽ truyền ra ngoài mấy lời không hay nên đã cho những cung nữ lui xuống, còn anh thì dùng tiên thuật treo đèn lên trên đình.
Dưới ánh sáng mờ ảo, hốc mắt Tần Giác đã đỏ như mắt thỏ.
Quý Từ cảm thấy buồn cười, duỗi ngón trỏ gãi mũi đối phương:
“Đệ à đệ, uống say sao lại còn gây sự vậy hả? Gây sự thì thôi đi, lại còn khóc sưng mũi, có xấu hổ không hả?”
Không biết Tần Giác nghe lọt tai không, sau khi thấy không có ai nhìn, Tần Giác nén nước mắt lại, đôi mắt vốn lạnh lùng lạnh nhạt giờ đây nhìn thẳng về phía Quý Từ, trong mắt có chút ý tứ không rõ.
Không biết vì sao, Quý Từ bỗng cảm thấy Tần Giác bây giờ rất giống một con sói cực kỳ đói, còn anh chính là khúc xương to ba thước khiến con sói đói chảy nước miếng.
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, Quý Từ cảm thấy cực kỳ kỳ quái, anh dứt khoát ấn đầu Tần Giác xuống, nghiêm khắc cảnh cáo:
“Nếu đệ còn dám nhìn ta bằng ánh mắt này, ta sẽ móc mắt đệ.”
Tần Giác đang thi pháp lại bị ngắt ngang, lập tức dại ra.
Y bất mãn giãy giụa vài cái, thấy Quý Từ vẫn cảnh giác thì thay đổi chiến lược, trực tiếp nhào vào lòng Quý Từ, vô cùng ỷ lại cọ cọ vào cổ sư huynh.
Bàn tay đang ấn cổ Tần Giác của Quý Từ lập tức dừng lại.
Anh thả lỏng sức lực, thay vào đó, nhẹ nhàng che nó lại, giọng nói mang theo nghi ngờ:
“Tối nay đệ làm sao vậy? Uống rượu mà cũng có thể biến mình thành như vậy?”
Tần Giác không nói chuyện, chỉ ỷ lại cọ cọ vào ngực Quý Từ, miệng nỉ non tên anh.
Quý Từ nghe thấy, cơ thể nhất thời cứng đờ.
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, có sư đệ nhà ai say rượu mà lại khóc lóc bám người, trong miệng vẫn luôn gọi tên sư huynh?
Như kiểu… Quý Từ không phải là sư huynh mà là người trong lòng của y.
Nghĩ vậy, Quý Từ rùng mình.
Anh cụp mắt, đưa tay chạm vào vai Tần Giác, giọng nói có chút khô khan:
“Này, đệ đứng dậy trước đi, chúng ta…”
Anh còn chưa nói xong, một cơn gió mạnh thổi qua, lập tức thổi tắt toàn bộ lồng đèn mà Quý Từ treo trên góc đình.
Khu vực xung quanh lập tức rơi vào bóng tối.
Quý Từ giật mình, nhạy bén cảm thấy cơn gió này không bình thường, đang định đẩy Tần Giác ra để đứng dậy kiểm tra, bên hông đột nhiên bị một đôi tay siết chặt.
Sức y lớn đến mức Quý Từ phải đánh lên người Tần Giác.
Anh tức giận ngẩng đầu lên định mắng hai câu, đúng lúc Tần Giác lại cúi đầu xuống.
Quý Từ chỉ cảm thấy cổ mình ấm nóng, não lập tức ngừng hoạt động.