Mục đích sống của Quý Từ là không so đo với đồ ngu, sau khi nghe được lời châm chọc này cũng không nói gì.
Chỉ là cười cười rồi quay đầu chạy đi chơi với Tần Giác.
Nháy mắt đã đến đêm, trăng sáng sao thưa.
Quý Từ cầm kiếm trong tay, đứng cùng một chỗ với Tần Giác, hai người cao ráo chân dài, tướng mạo sáng trong đẹp đẽ, trông rất bắt mắt.
Khi nhị hoàng tử vừa bước vào cửa điện, nhìn thấy bọn họ thì sửng sốt, cũng may nhanh chóng phản ứng lại.
“Hoàng huynh, các ngươi đây là?”
Quý Từ ra hiệu hắn im lặng đừng nói chuyện, Chiết Liễu Kiếm ra khỏi vỏ nửa tấc.
Nhị hoàng tử không dám nói nữa, đành phải ngậm miệng lại.
Nhưng dù hắn không nói, lại có rất nhiều người nói.
Đoan Mộc đại sư kia rõ ràng rất quen với dáng vẻ này, thấy bọn họ diễn xuất thì khẽ hừ một tiếng:
“Cũng không biết là xuất thân từ môn phái tạp nham nào.”
Nghe lời này, trong mắt Tần Giác hiện lên một tia lệ khí, nắm chặt chuôi kiếm trong tay.
Nhận ra động tác của y, Quý Từ vội đè tay y lại:
“Được rồi, chúng ta tới đây để bắt quỷ, không cần chấp nhặt hắn.”
Đoan Mộc đại sư trợn trắng mắt với bọn họ: “Khâm Thiên Giám chuyên quản chuyện này ở Đại Lương không phát hiện ra có gì khác thường, các ngươi lại lo lắng không đâu.”
Quý Từ sắc mặt không tốt.
Nhị hoàng tử thấy bầu không khí không ổn, vội tiến lên khuyên can:
“Hoàng huynh chớ tức giận, Đoan Mộc đại sư thủ đoạn thông thiên, cao nhân mà, luôn có chút nóng nảy.”
Đoan Mộc ở bên kia khẽ hừ một tiếng, chứa đầy ý mỉa mai.
Quý Từ mặc kệ hắn.
Từ khi nào Tam Thanh Đạo Tông lại thành môn phái tạp nham? Nói ra chẳng phải hù chết hắn sao.
Huống hồ, Quý Từ vừa mới tra xét thử, phát hiện tu vi người này rất cạn, có lẽ tầm Trúc Cơ kỳ, thế mà lại có thể khiến Lương Hoàng kính trọng như vậy.
Quý Từ cảm thán một tiếng, đặt tay lên vai Tần Giác, phất tay với Đoan Mộc:
“Haizz, có ai từng nói với ngươi là ngươi gầy như con khỉ không? Toàn thân như da bọc xương, có phải ăn không ngon không?”
Đoan Mộc bị câu mỉa mai này làm cho tức giận, hắn sờ cánh tay của mình, trong mắt hiện lên tia âm u: “Liên quan gì đến ngươi?”
“Đúng vậy, ta đây là con trai, ta đến xem phong thủy trong tẩm điện của phụ hoàng thì liên quan gì đến ngươi?” Quý Từ nói.
Giữa mày Đoan Mộc phủ một tầng u ám:
“Chuyện của ngươi dính dáng đến ta, ngươi nói xem ta có nên quản hay không?”
Quý Từ nói hươu nói vượn: “Vậy dáng vẻ da bọc xương của ngươi bị ta nhìn thấy, lòng ta không thoải mái, không thể mắng hai câu sao?”
Nếu bàn về ngụy biện quỷ biện, Quý Từ đúng là chưa từng sợ ai.
Quả nhiên, Đoan Mộc vung ống tay áo lên: “Miệng lưỡi trơn tru! Miệng toàn những lời ngụy biện!”
Quý Từ cười như không cười nhìn chằm chằm hắn:
“Chỉ là một thuật sĩ, rốt cuộc là ai cho ngươi lá gan ngỗ nghịch hoàng tử?”
“Ngươi!”
Thấy bọn họ sắp cãi nhau, nhị hoàng tử vội đứng ra làm người trung gian hòa giải:
“Hoàng huynh, xin bớt giận, Đoan Mộc không phải là thuật sĩ bình thường, phụ hoàng cũng hết sức coi trọng hắn, huynh chớ có……”
“Ồ, hóa ra là phụ hoàng cho hắn lá gan.”
Quý Từ quan sát hắn từ trên xuống dưới, sau đó cười nhạt: “Phụ hoàng cũng chẳng ra gì, quá hồ đồ, thế mà lại sủng hạnh thuật sĩ thế này.”
Nhị hoàng tử kinh hãi: “Hoàng huynh không thể nói vậy!”
Hắn còn định nói thêm gì đó, lại thấy Quý Từ rút kiếm ra khỏi vỏ, phi thân lên nóc nhà cùng vị sư đệ kia, thân nhẹ như yến, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng.
Ngay sau đó, cách đó không xa truyền đến âm thanh đánh nhau vụn vặt.
Nhị hoàng tử nhận ra điều không ổn: “Thực sự có thứ gì đó sao?”
Đoan Mộc sắc mặt khó coi: “Sao có thể? Ta điều tra nơi này suốt, không có khả năng…”
Hắn còn chưa dứt lời, một bóng đen rơi từ trên xà nhà xuống, nhị hoàng tử kinh hãi rút bội kiếm ra phòng thân, Đoan Mộc lại sợ hãi lùi lại mấy bước.
Lại thấy một tia sáng lạnh lẽo xuyên qua trong đêm đen, tiên khí trong suốt màu xanh đậm quanh thân xuyên qua bóng đen, lóe lên ánh sáng trắng rồi nổ tung!
Toàn thân Đoan Mộc như cây gậy trúc, nhanh chóng bị luồng khí hất ngã xuống đất, trong miệng tràn ra máu tươi.
Hắn vội vàng lấy phất trần ra muốn làm gì đó, nhưng tay còn chưa kịp giơ lên đã chạm mặt với một gương mặt quỷ dữ tợn, hắn tức khắc sợ tới mức hét to!
“Có quỷ! Có quỷ kìa!!!”
Đoan Mộc đứng lên muốn bỏ chạy, nhưng chưa đi được vài bước đã bị Quý Từ dẫm lên chân, giọng thanh niên trong trẻo:
“Chạy cái gì? Đoan Mộc đại sư thủ đoạn thông thiên, sao chỉ có một con tiểu quỷ cũng không đối phó được?”
Đoan Mộc đang chật vật lập tức phản ứng lại, tiểu quỷ này đã bị Quý Từ chế phục, bây giờ không có tính nguy hiểm, hắn lập tức lấy lại tự tin:
“Sao, sao có thể thế được? Chỉ là một tiểu quỷ, ta…”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Quý Từ cong môi mỉm cười, sau đó ung dung thả tay ra.
Tiểu quỷ mất đi xiềng xích, vô thức nhe nanh nhào qua chỗ Đoan Mộc.
Đoan Mộc vừa mới lấy lại tự tin đã chạy mất hút, chỉ còn lại tiếng hét lớn.
Quý Từ bị dáng vẻ sợ tè ra quần của hắn chọc cười.
Mất mặt quá, cho chừa cái tội giả bộ.
Anh tùy ý nắm đoàn sương đen kia, xách lên quơ quơ trong tay, sau đó ném cho Tần Giác ở phía sau.
“Tiểu sư đệ, nhìn xem đây là gì.”
Tần Giác nhìn qua, sau đó nói: “Yểm quỷ, chuyên hút dương khí. Con này chỉ là đạo hạnh cao hơn một chút mà đã dám chạy đến hoàng cung.”
Nói đến đây, y hơi dừng lại, ám chỉ:
“Yểm quỷ này có lẽ khoảng tầm Nguyên Anh kỳ, không ngờ hoàng cung Đại Lương được xưng ngọa hổ tàng long lại không phát hiện ra tiểu quỷ Nguyên Anh kỳ.”
Tần Giác nói lời ẩn ý, còn Quý Từ lại thích nói thẳng:
“Ta biết, người Khâm Thiên Giám chẳng ra làm sao, chỉ biết nhìn thời tiết, còn về bắt quỷ thì đúng là người ngoài nghề, nhưng cũng đúng, dù sao tu vi cũng quá thấp, kém hơn môn phái tu tiên chính tông của chúng ta là chuyện bình thường."
Đoan Mộc đen mặt, tức giận mắng: “Làm càn!”
“Khâm Thiên Giám há là nơi các ngươi có thể tự tiện nghị luận!”
Hắn vừa nói xong, Quý Từ luôn cợt nhả thu lại nụ cười trên khóe môi, nói:
“Thế Tam Thanh Đạo Tông là nơi ngươi có thể tự tiện nghị luận sao?”
Bốn chữ này vừa thốt ra, Đoan Mộc lập tức dại ra, trên mặt lộ vẻ sợ hãi:
“Tam Thanh Đạo Tông?”
Ngay cả nhị hoàng tử không biết nội tình ở bên cạnh cũng kinh ngạc: “Đạo tông?!”
Chỉ cần là người có não thì không có khả năng không biết đến uy danh của Đạo Tông.
Đệ tử bước ra từ nơi đó, đương nhiên tất cả đều là nhân trung long phượng, dù là thiên tư hay tu vi đều xuất sắc hơn những người cùng thế hệ.
Đoan Mộc hoảng sợ, ai mà biết đại hoàng tử chưa từng xuất hiện trước công chúng, mười mấy năm trước bị dẫn vào tiên môn lại là Tam Thanh Đạo Tông!
Nhìn bộ dạng của bọn họ, Quý Từ thầm cười ngây ngô trong lòng một trận.
Mặc dù không thích Tam Thanh Đạo Tông, nhưng lấy Đạo Tông ra để cáo mượn oai hùm thật sự rất sướng phải làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, Tần Giác bước ra từ đằng sau anh, sắc mặt bình tĩnh:
“Sư huynh, có cần ném thứ này cho Hoàng Đế xem không?”
“Cần, đương nhiên cần.” Quý Từ nói, “Không chỉ phải cho ông ấy xem, còn phải mượn thứ này để chuộc Trương Thiệu Viễn ra, sẵn tiện kêu phụ hoàng xem đám Khâm Thiên Giám của ông ấy là cái dạng gì.”
Dưới ánh trăng, thần sắc của thanh niên lạnh lùng, bên môi lại mang theo chút ý cười, giống như mũi đao lạnh lẽo được nhúng vào mật ong.