Có lẽ là cậu quá mẫn cảm, nhưng nơi này cho Quý Từ cảm giác cũng không phải rất tốt.
Có chút âm trầm quá mức.
Cậu nhìn về phía phòng ốc xa xa, quay đầu nói: "Tiểu sư đệ, chúng ta đi trước đi."
Không quan trọng phía trước có người hay có ma.
Bởi vì trong tay Quý Từ có kiếm, cậu đã không còn như lúc vừa tới nơi này, không còn là con gà mềm yếu kia.
Kiếm của cậu dính máu người! Đẹp trai!
Nghĩ vậy, Quý Từ lấy lại bình tĩnh, chủ động đi tới phía trước mở đường.
Thôn này rốt cuộc là bỏ hoang ra sao, chỉ nhìn bề ngoài đúng là nhìn không ra.
Quý Từ đi về phía trước vài bước, phát hiện mép giày của mình đều dính bùn đất ướt át.
Cậu có chút ghét bỏ "Chậc" một tiếng, hai ngón tay kết thành quyết, một vệt ánh lửa màu đỏ hiện ra, chiếu sáng một phần con đường phía trước.
Lúc này đã là đêm khuya, trăng sáng bị mây đen che khuất, không lộ ra chút ánh sáng, cho dù ngẩng đầu cũng chỉ có thể nhìn thấy một ít bóng dáng như ẩn như hiện.
Quý Từ mang theo hai người phía sau, gần đó đẩy ra một cánh cửa rách nát.
"__ ai ya" một tiếng, hẳn là đã lớn tuổi, tiếng vang khàn khàn, rất là khó nghe.
So với mấy con quạ trước kia cũng không kém nhiều lắm.
Quý Từ an ủi Tần Giác vài câu, sau đó dẫn đầu đi vào, tìm được mấy ngọn nến.
Sau khi châm lửa, liền đặt ở các góc trong đại sảnh.
Dần dần, toàn cảnh căn phòng này liền hiện ra.
Đây là từ đường của một gia đình, trên vách tường phía trước treo linh bài và linh vị, các loại đồ trang trí trên bàn thờ đều kết mạng nhện, bịt kín một tầng bụi bặm thật dày.
Thôn trang này tuy rằng nhiều người, nhưng cũng không giàu có, từ đường cơ bản đều an trí ở đại sảnh chính vào cửa, có chút xung đột với người khác.
Tần Giác chú ý tới hiện tượng này, bình thản nói chuyện này.
Xa phu kia là phàm nhân, vừa nghe lời này liền có chút hoảng hốt, không muốn lại ở chỗ này đợi nữa.
Quý Từ cầm trong tay một cây chổi, đang che miệng mũi quét bụi.
Nghe được phu xe nói, liền cười nói: "Không nói chuyện này có phải là thật hay không, coi như là thật, chúng ta cũng chỉ đến nơi này mượn ở một đêm, nếu không, hai người tu tiên chúng ta, còn không bảo vệ được một mình ngươi sao?"
Quý Từ quét một tầng tro bụi rất nặng vứt vào ki hốt rác, gác chổi lên cửa, oán giận nhìn về phía Tần Giác: "Tiểu sư đệ đệ cũng thật là, đang yên đang lành, nói ra làm gì hù dọa đại bá?"
Thấy Tần Giác mím môi rũ mắt xuống, Quý Từ liền vui cười lấy từ trong ống tay áo của mình ra một hộp mứt hoa quả, sau khi dùng Diệt Trần quyết trừ đi vết bẩn trên tay, cầm một miếng mứt hoa quả nhét vào miệng Tần Giác, coi như an ủi.
Sau đó, đem phần còn lại giao cho phu xe, cười nói: "Đại bá yên tâm, nếu đêm nay người thật sự sợ hãi, hãy ngủ bên cạnh ta đi."
Chiết Liễu kiếm tự động ra khỏi vỏ, tản mát ra một trận quang mang màu xanh ôn hòa.
Quý Từ hất cằm: "Bảo kiếm có linh, nó sẽ bảo vệ chúng ta chu toàn."
Xa phu kia run rẩy ăn mấy miếng mứt hoa quả, lại nhìn về phía linh kiếm, cuối cùng an tâm.
Bên kia, Tần Giác mặt không chút thay đổi nhìn hộp mứt hoa quả trong tay phu xe, lông mày khẽ nhíu lại.
Trong căn phòng này không có gì có thể dùng được, bởi vì bỏ hoang quá lâu, nóc nhà cũng rơi rất nhiều gạch.
Quý Từ một mình chạy ra ngoài nhặt chút củi lửa trở về nhóm lửa, phu xe kia lúc này mới cảm giác toàn thân ấm lại, đưa cho Quý Từ một ánh mắt cảm kích.
Cậu ném tiêu thạch chịu lửa vào trong đống lửa, bảo đảm nửa đêm đống lửa này sẽ không cháy hết, lúc này mới khoanh chân ngồi xuống.
Tần Giác ngồi bên cạnh cậu, một thân bạch y không nhiễm một hạt bụi, giống như tiên nhân di thế độc lập.
Quý Từ chống cằm nhìn chằm chằm sườn mặt y một hồi, sau đó nhướng mày hỏi: "Tiểu sư đệ làm sao vậy, thoạt nhìn rầu rĩ không vui?"
Cậu đưa tay chọc chọc mặt Tần Giác.
Ừm, lớn rồi, trên mặt không có thịt, xúc cảm cũng không tốt như trước kia.
Tần Giác không biết trong lòng cậu đang suy nghĩ gì, chỉ biết vẻ mặt của cậu tựa hồ có chút đáng tiếc.
Y không quá để ở trong lòng, cố ý thấp giọng nói: "Hộp mứt hoa quả kia, sư huynh sao chỉ cho ta một miếng?"
Rõ ràng trước kia, chỉ cần có thứ gì tốt, Quý Từ đều sẽ đưa cho y phần lớn nhất trước tiên.
Quý Từ thoáng sửng sốt: "Mứt hoa quả?"
Cậu quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện phu xe đã ngủ, trong ngực còn ôm hộp mứt trái cây Quý Từ đưa cho hắn.
Thấy thế, Quý Từ chỉ cần hơi suy nghĩ một chút, liền hiểu được ủy khuất của y, không khỏi bật cười: "Đệ sao còn tranh giành mứt nữa vậy?"
Nhưng nếu không cẩn thận lại giống vô tình bốc lửa như lần trước, vậy thì không phải là nồi của cậu...
Quý Từ nghĩ có chút chột dạ.
Tiếp theo lại nhớ tới cái gì: "Ta nhớ đệ trước kia không thích ăn ngọt?"
Khi đó cậu đút mứt hoa quả cho tiểu sư đệ, y còn ngậm miệng không chịu ăn.
Nghe thế, Tần Giác âm thầm nhìn Quý Từ một cái, kết quả phát hiện đáy mắt sư huynh nhà y mang theo chút ý cười ranh mãnh trong trẻo, nhàn nhã nhìn y.
Y không thích ăn ngọt, nhưng đó là sư huynh làm, một hộp lớn như vậy, y không ăn bao nhiêu thì thôi, sư huynh mình cũng ăn không nhiều lắm, kết quả cứ như vậy mà cho một phu xe xa lạ.
Tần Giác nghĩ, cho dù là cho y, cũng tốt hơn là cho phu xe.
Hiếm khi thấy y chơi xấu như vậy, Quý Từ thấp giọng cười ra tiếng, cũng không nói gì, chỉ là thúc giục y mau chóng nghỉ ngơi.
Tần Giác không nói gì, yên lặng nhắm hai mắt lại.
Gió thu từ ngoài phòng thổi vào, phu xe rùng mình một cái.
Sau khi Quý Từ phát hiện, liền dùng pháp thuật dời đống lửa sang phía hắn.
Người tu tiên không sợ chút gió lạnh này, nhưng phu xe là phàm nhân, tóm lại không giống nhau.
Chiết Liễu kiếm cố gắng bám lên bị Quý Từ đặt bên cạnh phu xe canh giữ, chính cậu thì nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Cậu kẹt ở cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong đã rất lâu, hiện tại chỉ cần vừa rảnh rỗi, Quý Từ sẽ vận chuyển linh mạch, thông qua chu thiên lớn nhỏ an ủi linh lực có chút xao động trong cơ thể.
Không cẩn thận, liền nhập thần.
Tất cả động tĩnh xung quanh đều đi xa, Quý Từ đắm chìm trong thế giới tinh thần của mình.
Chờ đến khi cậu tỉnh lại, chợt cảm thấy thể xác và tinh thần sảng khoái.
Kỳ thật việc tu luyện khi bị mắc kẹt trong một cảnh giới cũng có những lợi ích., linh lực căn cơ sẽ càng thêm thâm hậu, sau khi đột phá sẽ thông thuận dễ dàng hơn chút ít.
Nghĩ vậy, cậu liền quay đầu đi.
Chiết Liễu kiếm nằm trên mặt đất, ngủ ngáy o o.
Cậu đang muốn đá thân kiếm của Chiết Liễu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện --
Bác phu xe đâu?
Quý Từ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đống lửa không biết dập tắt lúc nào, phu xe cũng không thấy.
Cậu lại quay đầu đi, phát hiện Tần Giác cũng không thấy đâu!
Ở đâu chỉ còn lại có một Quý Từ mơ hồ, cùng một linh kiếm đang ngủ say.
Đáng giận, cậu biết ngay, kiếm tùy chủ nhân.
Cậu không đáng tin, kiếm của Quý Từ cậu cũng không đáng tin!