Quý Từ tựa như không nhìn thấy sắc mặt người bên cạnh đen như đáy nồi, vẫn hưng phấn hô: "Tiểu sư đệ!"
"Ừm, ta ở đây." Tần Giác nhẹ nhàng nhìn Hàn Sinh, cuối cùng buông tay ra, đi tới trước mặt Quý Từ.
Đầu tiên là y tự nhiên thay Quý Từ vuốt tóc mai hơi có chút tán loạn, lúc này mới chậm rãi xoay người lại: "Đã trễ thế này, Hàn Sinh trưởng lão sao lại ở đây?"
Hàn Sinh hơi nheo mắt lại: "Địa giới đạo tông quy ta quản hạt một phần năm, ta dựa vào cái gì không thể tới?"
Tay Tần Giác dừng lại, sau đó lạnh nhạt nói: "Trưởng lão cần gì phải tức giận, đệ tử chỉ trình bày sự thật mà thôi, dù sao thời gian này, địa điểm này, lần này ngài đến đây quả thực không thích hợp."
Y nói tứ bình bát ổn, thần sắc đáy mắt bình tĩnh, làm Hàn Sinh nhiều nôn nóng.
Hàn Sinh bây giờ đối diện với Tần Giác tâm tình thập phần phức tạp, dù sao gã trước kia...
Gã dời tầm mắt, lại một lần nữa nhìn về phía Quý Từ.
Đã thấy khuôn mặt tuấn lãng trắng nõn của thanh niên, nụ cười bên môi tùy ý phong lưu, sau khi đối diện, liền hơi nhướng mày, đối với Hàn Sinh lộ ra một thần sắc sinh động lại nghi hoặc.
Thời điểm ở cùng một chỗ với gã, Quý Từ tựa hồ chưa từng thoải mái như vậy.
Nghĩ đến đây, mi mắt Hàn Sinh hạ xuống, xao động trong lòng gần như muốn phá hủy cậu.
Một số tình cảm trước kia không chịu đối mặt vào giờ phút này không quan tâm lấp đầy trái tim của gã, dẫn đến ngực đau nhức.
Thần sắc đáy mắt gã lạnh xuống, nhìn về phía Tần Giác: "Vậy còn ngươi? Nửa đêm tới đây, là vì sao?"
"Bị các ngươi đánh thức." Tần Giác rũ mắt xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc mai Quý Từ," Theo âm thanh qua đây, ai biết ta lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thật đúng là...... A."
Lời cuối cùng này y nói ra, có vẻ cực kỳ trào phúng.
Sắc mặt Hàn Sinh tái nhợt.
Quý Từ giương mắt nhìn Tần Giác, lại nhìn Hàn Sinh.
Cuối cùng im lặng túm lấy ngón tay Tần Giác, kéo y xuống khỏi sợi tóc của mình: "Được rồi, đã trễ thế này rồi, ta còn phải nghỉ ngơi đây."
Quý Từ cười khẽ với Hàn Sinh, thân thiết nói: "Hàn Sinh trưởng lão vất vả nhiều ngày như vậy, nhất định đã sớm mệt mỏi rồi chứ? Lúc này đã là đêm khuya, trưởng lão nên trở về núi nghỉ ngơi, mà không nên lãng phí thời gian với đệ tử ở nơi này."
Nói xong, câuu nghĩ tới cái gì, lại xuống giường, từ trong ngăn tủ lấy ra đằng thảo bện một cái đèn lồng nhỏ trước đó vài ngày, nhét vào Hàn Sinh trong tay: "Kỳ thật trưởng lão mỗi lần tặng lễ, trong lòng đệ tử đều băn khoăn, nhưng trên người đệ tử lại không có vật gì đáng giá, tự mình bện một cái đèn lồng, nhiều như vậy, cũng chỉ có cái này còn có thể nhìn thuận mắt. Nếu trưởng lão không chê, xin hãy nhận lấy đi."
Trước đuổi khách, sau tặng quà, Quý Từ cậu thật con mẹ nó là một tiểu thiên tài.
Là kiểu đèn lồng dùng cỏ mây bện ra, ngoại hình tròn vo, mập mạp đáng yêu, bên trong có một cái bàn nhỏ bằng dây thép, có thể bỏ nến vào, coi như là một món đồ chơi khéo léo tinh xảo.
Không phải là một món đồ chơi nhỏ kỳ lạ, nhưng......
Thấy vậy, nụ cười trên mặt Quý Từ liền mở rộng vài phần: "Đã như vậy, vậy Hàn Sinh trưởng lão nhanh trở về chút đi, miễn cho ngủ không ngon, ta nhớ rõ ngày mai Hàn Sinh trưởng lão còn phải bận rộn sự vụ tông môn?"
Nghe vậy, Hàn Sinh hơi giật mình: "... Phải."
Gã nhìn về phía Quý Từ, ánh mắt dịu dàng: "Vậy ta về trước, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
"Ừm ừm."
Quý Từ mỉm cười đồng ý, âm thầm lặng lẽ châm chọc.
Mẹ nó, rốt cuộc là ai hơn nửa đêm trèo cửa sổ vào chọc cho cậu không thể ngủ ngon?
Gã cư nhiên còn không biết xấu hổ nói như vậy?
Nhưng lời này nhất định không thể nói ra, nụ cười trên mặt Quý Từ vì thế càng chân thành thân thiện.
Hàn Sinh bị nụ cười của cậu mê hoặc, hài lòng rời đi.
Trước khi đi, còn cho Tần Giác một ánh mắt cảnh cáo.
Mâu thuẫn và chán ghét trong đáy mắt Tần Giác gần như không giấu được.
Thẳng đến khi Hàn Sinh rời đi, Quý Từ chủ động bắt lấy tay của y, những cảm xúc ngập trời kia mới bị đè xuống.
Giọng y khàn khàn: "Sư huynh, huynh cũng chưa từng làm đèn cỏ cho ta."
Nghe vậy, Quý Từ kinh ngạc nói: "Sao có thể?"
Cậu lại mở tủ đầu giường của mình ra, từ bên trong lấy ra bốn năm cái đèn cỏ nhỏ, không chỗ nào không bện hết sức tinh xảo, thậm chí còn dùng bột nước vầ thuốc màu để tô."
So sánh với nó, cái trên tay Hàn Sinh trưởng lão kia, nhiều nhất chỉ là bán thành phẩm.
Tần Giác sửng sốt một lát, bật cười nói: "Sư huynh là cố ý?"
Quý Từ chẳng hề để ý nói, "Cái đèn cỏ kia bện không tốt lắm, đế đèn bấm vào cũng không ổn định lắm, đặt nến lên phỏng chừng sẽ hỏng, tôi vốn định qua vài ngày vứt bỏ.
Cậu khẽ nhướng mày, cười híp mắt nói: "Nhưng mà nếu Hàn Sinh trưởng lão, vậy đưa cho gã đi."
Dù sao cho dù tốt, Hàn Sinh cũng không xứng.
Quý Từ thị phi rất rõ ràng, thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét.
Cậu chán ghét Hàn Sinh trưởng lão này, cho nên cho dù bề ngoài cậu có bao nhiêu thân thiết cung kính, sâu trong nội tâm cũng sẽ không vì thái độ đối phương chuyển biến mà động lòng nửa phần.
Nghĩ vậy, Quý Từ giả mù sa mưa lau nước mắt: "Aiz, ta quả nhiên là một tên lãnh khốc vô tình."
Tần Giác đã quen với việc cậu thỉnh thoảng hồ ngôn loạn ngữ, chỉ im lặng một lát, sau đó liền nói: "Những ngọn đèn còn lại, là tặng cho ta sao?"
Quý Từ nói, "Trước đó vài ngày xuống núi chơi, học được từ một nghệ nhân, ta đặc biệt học được, tặng cho đệ và Minh Viễn."
Tuy rằng chỉ là đồ chơi nhỏ, nhưng Quý Từ luôn rất thích món quà thủ công chế tác nhỏ này.
Lần đầu tiên nhìn thấy cái đèn lồng nhỏ này, Quý Từ đã cảm thấy thứ này nếu như quét sơn lên sẽ rất đẹp mắt, buộc ở trên lưng Tần Giác, hoặc là trên chuôi kiếm, đều sẽ là trang sức không tồi.
Cậu nghĩ như vậy, liền nói ra như vậy.
Tần Giác sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Treo đèn lồng cỏ trên chuôi kiếm và thắt lưng? Sư huynh, suy nghĩ của huynh luôn kỳ diệu như vậy."
Nghe vậy, Quý Từ hơi khó chịu: "Không được sao?"
Cậu híp mắt, trong ánh mắt hiện ra sát khí: "Đệ giễu cợt ta?"
Tần Giác nghẹn cười: "Không dám."
"Ta thấy đệ gan lớn, lại dám giễu cợt sư huynh!" Quý Từ cầm kiếm trong tay, tựa như uy hiếp đặt lên hông Tần Giác, "Chờ đó, sư huynh hôm nay sẽ kết liễu đệ."
Tần Giác cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó một tay ôm lấy cổ tay Quý Từ, rút kiếm ra, ôn hòa nói: "Sẽ không đâu."
Trong mắt y là ý cười trong trẻo, không hề thấy sự thô bạo vừa rồi bởi vì Hàn Sinh mà sinh ra.
Quý Từ nghiêng đầu: "Không có gì?"
Ngón tay Tần Giác chậm rãi xoa xoa da cổ tay Quý Từ, ôn nhu nói: "Chỉ cần là sư huynh tặng, ta vui còn không kịp, làm sao có thể ghét bỏ đây?"