Cậu đỡ Tần Giác dậy, nhìn trái nhìn phải: "Không phải đệ đang bị cấm túc ở Tư Quá Nhai quan sao? Vân Thời sao nỡ đưa đệ vào? Hay là tự đệ vào? Sao đệ vẫn lỗ mãng như vậy! Ta......"
Tần Giác thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, y chôn đầu vào cổ Quý Từ, hơi thở ấm áp phả lên xương quai xanh Quý Từ.
Người thiếu niên thân hình còn chưa hoàn toàn phát triển, tư thế như vậy, giống như chim non chưa trưởng thành đang tìm kiếm ỷ lại từ người che chở.
Quý Từ nháy mắt bùng nổ tình thương của cha, ôm Tần Giác vào ngực.
Về phần A Sinh và Tiểu Quỷ, đã không biết bị Tần Giác chen từ lúc nào.
Đôi mắt Tần Giác đen như mực, khàn khàn nói: "Sư huynh đã trải qua chuyện gì?"
Quý Từ vỗ lưng Tần Giác một cái, hồi tưởng một chút, nói: "Giết xuyên Quỷ Vực, đột phá Hóa Thần, vừa rồi thiếu chút nữa bị Quỷ Hỉ Bà bắt đi thành thân, hiện tại không sao."
Thời điểm nói xong chuyện cuối cùng, thân hình Tần Giác cứng đờ.
Y từ trong lòng Quý Từ lui ra, cụp mắt nhìn y phục trên người cậu.
Quý Từ có chút mất tự nhiên kéo kéo y phục: "Sao vậy?"
"Sư huynh mặc hỉ phục?" Tần Giác đưa tay vuốt ve vải lụa trên cổ Quý Từ.
Nơi đó kề cổ, tay Tần Giác lạnh lẽo, lúc chạm vào da cổ Quý Từ, kích thích Quý Từ run một cái.
Cả người cậu run rẩy, vội vàng giơ tay nắm lấy cổ tay Tần Giác, kéo tay y xuống: "Không phải hỉ phục, chỉ là một bộ hồng y mà thôi."
Nghe thế, Tần Giác tựa hồ có chút thất vọng: "... Không phải sao?"
Y giương mắt nhìn về phía kiệu hoa cách đó không xa, bỗng nhiên môi nở nụ cười, thấp giọng nói: "Sư huynh huynh xem, ta có giống đặc biệt đến cướp dâu hay không?"
Nghe vậy, Quý Từ nhìn về phía Tần Giác, sau đó cười ra tiếng, trêu chọc nói: "Nào có ai chật vật đến đây cướp dâu như đệ? Ta cướp đệ cũng không sai lắm."
Tần Giác đưa tay nắm lấy sợi tóc Quý Từ: "Nếu thật sự là như thế thì tốt rồi."
Nói xong, ánh mắt y trở nên kiên định: "Sư huynh yên tâm, ta sẽ không để huynh rơi vào hiểm cảnh như vậy nữa."
Nghe thế, Quý Từ bật cười: "Hiện tại ta còn cần đệ bảo vệ sao, ta đã đạt cảnh giới Hóa Thần hơn nữa..."
Cậu cảm ứng linh phủ một chút, như có điều suy nghĩ nói: "Hơn nữa hình như còn có xu thế muốn tiếp tục đột phá."
Quý Từ quăng những ý niệm hỗn tạp này ra ngoài: "Đúng rồi, đệ còn không có trả lời ta đâu, không phải đệ đang bị cấm túc ở Tư Quá Nhai quan sao?"
Tần Giác nhắm mắt lại: "Đánh nhau với Vân Thời."
"Ta biết ngay mà." Quý Từ kéo Tần Giác trên người mình xuống, "Đệ lại kích động rồi, đệ vốn không bị thương nặng như vậy."
Đáy mắt Tần Giác hiện lên một tia âm ác: "Chưởng môn lần này chính là vì muốn lấy mạng huynh mà trở về."
"Ta đây không phải chưa chết sao?"
Quý Từ lấy khăn từ trong ngực ra, tỉ mỉ lau sạch khuôn mặt anh tuấn của Tần Giác.
Nghe thấy giọng điệu chẳng hề để ý của cậu, lời nói của Tần Giác lẫn vài phần ủy khuất: "Sư huynh vì sao phải nói vậy, chẳng lẽ sư huynh không cảm thấy huynh hiện tại, là đang giày vò tâm ý của ta sao?"
Nói xong, Quý Từ sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ nói: "Không có, không cần suy nghĩ nhiều."
Tần Giác mím môi, không nói gì.
Quý Từ sợ y lại suy nghĩ miên man, đành phải chủ động ôm một cái, trấn an nói: "Được rồi, vất vả lắm mới gặp được, đệ còn giận dỗi với ta, thật không thú vị."
"Đệ không biết mấy ngày nay ta nhớ đệ nhiều như nào đâu."
Nghe vậy, Tần Giác không nhịn được nhếch khóe môi: "Vẫn luôn nhớ ta sao?"
"Ừm." Quý Từ gật đầu, sau đó nhìn về phía lỗ hổng trên bầu trời, "Đó là lối ra sao?"
Tần Giác vốn định hỏi thêm một chút, nhưng một khi đề tài chuyển hướng, quay lại sẽ có vẻ cố ý.
Y đành phải đè nén suy nghĩ trong lòng, gật đầu nói: "Vâng, đây là ước định của ta trước khi đánh nhau với Vân Thời."
"Chúng ta mau ra ngoài đi."
Nói xong, Tần Giác liền muốn kéo theo Quý Từ rời khỏi nơi này.
Quý Từ bị y kéo hai cái, đang muốn rời đi, bước chân chợt dừng lại.
"Chờ một chút! Còn có người."
Quý Từ vội vàng bỏ tay Tần Giác ra, ôm A Sinh lên, tiểu quỷ kia cũng được cậu thu vào Tử Giới Hoàn.
Động tác của thanh niên rất cẩn thận, ôm đứa nhỏ năm tuổi như đang ôm một búp bê sứ có thể bị hư bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Tần Giác thâm trầm, hỏi: "Sư huynh, đây là ai?"
"Hài tử nhặt được ở Quỷ Vực." Quý Từ trả lời xong, liền ôm A Sinh bước lên Chiết Liễu kiếm.
Tiểu hài tử đều sợ người lạ, từ sau khi Tần Giác xuất hiện, nhóc liền cúi đầu không lên tiếng, hiện tại được Quý Từ ôm lấy, liền chôn đầu trước ngực Quý Từ, không nói lời nào.
Rốt cục niềm vui gặp lại bị tiêu tan, Tần Giác mím môi dưới: "Trong Quỷ Vực không có người sống."
Quý Từ khẽ nhíu mày: "Nhưng A Sinh còn sống."
"Nói không chừng chỉ là ảo giác." Tần Giác nói.
"Nói hươu nói vượn." Quý Từ sờ sờ đầu A Sinh, sau đó cảnh cáo nhìn về phía Tần Giác, "Không nên nói lung tung, tâm tư trẻ con mẫn cảm, suy nghĩ nhiều."
Tuy rằng chính cậu ở trước mặt A Sinh cũng chưa từng đứng đắn, nhưng nếu cậu nhặt được A Sinh, sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
Tần Giác thấy Quý Từ cố ý muốn mang theo đứa nhỏ kia ra ngoài, cũng không ngăn cản nữa, chỉ là sắc mặt không tốt lắm.
Hai thanh kiếm xông lên phía chân trời, mang theo người đột phá lỗ hổng kia.
Khoảnh khắc tiếp theo, chân trời trở nên trắng bệch.
Quỷ Vực quanh năm sắc thái đỏ sậm, Quý Từ ở bên trong đợi rất lâu, bỗng nhiên nhìn thấy nước biếc non xanh, có chút không thích ứng.
Cậu cảm thấy mắt có chút đau, sau khi đáp xuống đất chậm rãi ngồi xổm xuống che mắt mình.
Mẹ nó, Quỷ Vực này thật sự không phải là nơi người có thể ở.
Quý Từ giương mắt nhìn phong cảnh tú lệ Kinh Châu, thở ra một hơi thật sâu.
Phảng phất những ngày khủng bố dài đằng đẵng kia đều là ảo cảnh, nhưng quần áo nhuốm máu trên người nhắc nhở cậu, không phải mơ.
Thanh âm lo lắng của Tần Giác vang lên bên cạnh: "Sư huynh, huynh ổn không?"
"Tạm ổn."Quý Từ miễn cưỡng trả lời.
Cậu đứng lên, bỗng nhiên nhận thấy trong lòng trống rỗng, sau đó sửng sốt: "A Sinh đâu?"
Dứt lời, ngay cả Tần Giác cũng nhíu mày: "Không phải huynh vẫn ôm nhóc sao?"
"Tất nhiên là ta ôm! Lúc trước không phải nằm trong lòng ta sao? Sao ra liền không thấy?"
Quý Từ có chút sốt ruột, thậm chí muốn đến Quỷ Vực xem lần nữa.
Thần sắc nơi đáy mắt thiếu niên nhìn không rõ, thấp giọng nói: "Ta đã sớm nói với huynh, bên trong Quỷ Vực không thể có người sống, nhóc A Sinh kia hoặc là ác quỷ quái, hoặc là quỷ hồn."
......
Cùng lúc đó, sau núi Đạo Tông.
Thấp thoáng trong một mảnh thanh trúc, Hàn Sinh Trưởng Lão chậm rãi mở mắt.
Gã ngồi dậy từ trên giường đá, dưới đáy mắt thần sắc mê mang, không biết nghĩ tới cái gì, thái dương ẩn ẩn đau.
Đúng lúc này, ngoài sơn động truyền đến tiếng bước chân.
Thanh Ngọc mặc một thân thanh sam, ánh mắt sầu lo nhìn gã: "Lần này sao đột nhiên lại ngất xỉu? Ta thậm chí còn chưa kịp đi xem Vân tông chủ đang làm gì."
"Lần này thần hồn ngươi ly thể đi đâu, hay là ở Quỷ Vực?"