Quý Từ không cảm giác thời gian qua đi, chỉ có cảm giác đau đớn bị lôi kiếp đánh vào người nhắc nhở cậu, bản thân còn sống.
Mũi toàn mùi máu tươi làm người ta buồn nôn, xung quanh lại yên tĩnh.
Có cái gì đó chen chúc bên cạnh cậu, dựa sát vào cậu ngồi xuống.
Thân thể đối phương lạnh lẽo, không có độ ấm của người sống.
Đặc trưng như vậy vốn nên làm cho người khác cảm thấy sợ hãi, nhưng kỳ lạ là, Quý Từ không sinh ra cảm giác như vậy.
Cậu thậm chí cảm thấy được dựa vào như vậy rất an tâm.
Lúc lôi kiếp cuối cùng bổ xuống, đầu Quý Từ hỗn loạn, cậu cảm giác mình sắp chống đỡ không nổi.
Cũng may linh lực bàng bạc bên trong linh đài mạnh mẽ đánh thức Quý Từ, mảnh đồng quê màu xanh biếc kia càng thêm rộng rãi, Quý Từ phân ra một tia thần thức dò xét đi vào, thế mà cảm thấy sảng khoái ngoài ý muốn.
Lôi kiếp đã qua, có nghĩa là Quý Từ cũng đã đột phá cảnh giới Hóa Thần.
Trong mơ hồ, Quý Từ mở mắt.
Đập vào mắt là màu đỏ tươi quen thuộc, xung quanh chất đống thi thể của tiểu quỷ, hình ảnh máu tanh tàn nhẫn.
Cậu quay đầu đi, quả nhiên ở bên cạnh mình phát hiện Minh Viễn đang mê man.
Trận lôi kiếp này trải qua ba ngày ba đêm, mà trong những ngày này, Minh Viễn vẫn canh giữ trước người Quý Từ, giết chết vô số ác quỷ có ý đồ nhào tới vào lúc này.
Thẳng đến khi cảm giác được Quý Từ có dấu hiệu thanh tỉnh, quanh thân bắt đầu phát ra uy áp của cường giả Hóa Thần, bức ác quỷ tháo chạy xung quanh, lúc này mới ngồi xuống, lâm vào mê man.
Quý Từ gian nan lộ ra một nụ cười vui mừng, thu Minh Viễn vào Tử Giới Hoàn.
Cậu vịn vách tường đứng lên, giơ tay lên nhìn, phát hiện quần áo của mình không còn.
Đoán chừng lúc độ lôi kiếp bị đánh nát, những gì còn sót lại trên người Quý Từ hiện giờ là một cái quần cộc tự chế trước đó.
Chẳng khác gì trần truồng.
Vẻ mặt Quý Từ khó coi, cảm thấy có chút đau đầu.
Cậu tựa như có liên quan tới việc trần truồng.
Quên đi, trước tiên tìm một bộ quần áo mặc đã.
Quý Từ cầm kiếm đi tìm vô số lần, phát hiện quần áo nơi này toàn bộ đều bị dính máu tanh và thịt vụn, hôi thối vô cùng.
Cậu muốn cầm quần áo chạy tới bờ sông giặt một cái, lại phát hiện ngay cả trong nước sông cũng trộn lẫn chất lỏng có mùi hôi thối.
Quý Từ tái mặt, không nhịn được mắng một câu quốc túy.
Cậu tiện tay từ bên cạnh túm lấy một ác quỷ đang ẩn núp, một kiếm cắt cổ họng, vẫn cảm thấy khó hả giận trong lòng.
Quý Từ đứng trên bờ sông hồi lâu, thầm nghĩ bỏ đi.
Dù sao nơi Quỷ Vực bỏ đi này cũng không có người, cậu mặc hay không mặc quần áo có sao đâu?
Những ác quỷ này không có nhân tính, trong đầu ngoại trừ ăn thịt người vẫn là ăn thịt người, Quý Từ coi như là cởi sạch ở đây múa cột cũng không cách nào khiến cho bọn chúng chút hứng thú.
Nghĩ vậy, Quý Từ liền thoải mái, tiếp tục chạy về phía trước.
Quỷ Vực chắc chắn sẽ có một lối ra, phía trước tựa như vô cùng náo nhiệt, không biết có thể có manh mối của lối ra hay không.
Trên người cậu có uy áp của cường giả Hóa Thần cực kỳ nồng đậm, dọc theo đường đi ngoại trừ những đạo hạnh hơi cao một chút, ác quỷ bình thường căn bản không dám đến bên cạnh Quý Từ.
Mà những người tự cho là có chút năng lực, tất cả đều bị Quý Từ chém.
Cậu một người một kiếm giết xuyên Quỷ Vực, chỗ đi qua lưu lại một thi thể của ác quỷ.
Coi như bản thân Quý Từ nhìn thấy, cũng sẽ cảm thán một tiếng thật đẹp trai.
Nếu mặc quần áo thì đẹp trai hơn.
Suy nghĩ miên man, Quý Từ đã bước vào tòa Quỷ Vực phồn hoa nhất địa phương, Đồng Cốt thành.
Quý Từ sờ lên tấm bia đá ở lối vào thành, trong lòng tự nhủ nơi ác quỷ tụ tập này rất chú ý, biển chỉ đường lại hoàn hảo không tổn hao gì.
Xem ra ác quỷ cũng cần biết đường.
Trong thành phố đích xác thập phần phồn hoa, gì cũng có bán.
Nơi này tụ tập đều là ác quỷ cấp cao, hiểu văn biết chữ, còn có thể nói chuyện.
Quý Từ trần truồng đi lại trong đó, khó tránh khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Cậu muốn đến tiệm may quần áo mua một bộ đồ, kết quả nữ quỷ lão bản kia không cần tiền bạc, nói muốn một ngón tay của cậu.
Quý Từ sao có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, lúc này liền từ chối.
Vì một bộ quần áo bỏ đi một ngón tay, Quý Từ cậu không ngu như vậy.
Trần truồng chạy thì trần truồng chạy, dù sao người quỷ khác biệt, những quỷ này đối với thân thể của cậu không có hứng thú.
Nói như vậy, nhưng Quý Từ vẫn loay hoay tìm một bao tải không ai muốn và dự định sẽ tự mình cột nó lại.
Cư nhiên lưu lạc đến mức mặc bao tải, Quý Từ cũng cảm thấy mình sống uất ức.
Cậu bịt mũi phủi sạch bụi trên bao tải, bọc nửa người trên lại, nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Trong thành ác quỷ quái hoành hành này, ngoại trừ cậu thì không có người sống.
Ác quỷ nơi này kiêng kị tu vi Hóa Thần của Quý Từ, vô luận thế nào cũng không dám nhào lên, ngược lại làm cho Quý Từ thở phào nhẹ nhõm.
Cậu tìm một khách điếm, muốn ở trong một đêm.
Chưởng quầy là một quỷ đói chết bụng phệ, đang điên cuồng nhét đồ ăn vào miệng mình.
Thấy Quý Từ muốn ở trọ, ánh mắt tham lam dừng trên đầu cậu, liếm liếm môi, nói: "Ở trọ thì có thể, đầu phải lưu lại."
Quý Từ: "......"
Cậu không để ý, mà cười hỏi: "Cái Quỷ Vực này có người quản sao?"
Nước miếng quỷ chết đói ào ào chảy xuống: "Quỷ Vực chính là Quỷ Vực, không ai quản, chúng ta muốn làm gì thì làm, ở chỗ này, nắm đấm mới là đạo lý cứng rắn."
Nghe vậy, Quý Từ như có điều suy nghĩ gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Sau đó, Chiết Kiễu ra khỏi vỏ, trong nháy mắt lấy đầu quỷ chết đói.
Ác quỷ bên cạnh chấn kinh, đều nhào tới Quý Từ!
Quý Từ không chút hoang mang, lau khô lưỡi kiếm dính bụi, thấp giọng nói: "Không ai quản, không ai quản thì không thể tốt hơn."
Trên khuôn mặt tuấn dật của thanh niên còn có vết máu chưa khô.
Chớp mắt tiếp theo, tất cả ác quỷ nhào tới liền bị một kiếm rơi đầu, chết không thể chết nữa.
Tất cả ác quỷ động thủ trong khách điếm này, tất cả đều mất mạng.
Quý Từ cho Chiết Liễu kiếm vào trong.
Cái này không phải giải quyết rồi sao, hiện tại cả khách điếm đều là của cậu.
Nghĩ vậy, Quý Từ xoa thái dương ẩn ẩn đau, sau đó trong lòng niệm mấy lần Thanh Tâm Quyết.
Ở chỗ này cậu không thể không giết người... giết quỷ, nhưng tuyệt đối cũng không thể sa vào sát dục, nếu không đạo tâm bất ổn, chắc chắn tẩu hỏa nhập ma.
Trên đường về phòng, Quý Từ đụng phải một tiểu quỷ co rúm lại, cậu dừng bước.
Tiểu quỷ kia thấy Quý Từ ngừng lại, nhất thời cả người run rẩy, nằm rạp trên mặt đất không dám động đậy.
Quý Từ lại không để ý, cậu quan sát tiểu quỷ một lát, phát hiện trên người hắn cũng không có sát nghiệt, liền hỏi: "Sẽ hầu hạ người sao?"
Tiểu quỷ kia ngẩng đầu run rẩy nói: "Biết...... biết một chút."
Quý Từ: "Đi lấy cho ta một chậu nước nóng, thuận tiện tìm quần áo sạch sẽ tới."
Nghe lời, tiểu quỷ như được đại xá, vội vàng đáp ứng, chạy ra ngoài.
Cậu tùy ý đẩy ra một gian phòng đi vào, đang muốn ngồi lên giường, sau đó lại nhớ tới bản thân hiện tại dơ bẩn đầy người, liền dừng bước, chậm rãi ngồi trên mặt đất.
Ngủ dưới đất trước đi, tránh làm bẩn giường.
Nghĩ như vậy, Quý Từ liền chậm rãi ngã xuống.
Góc độ này vừa vặn đưa lưng về phía giường, Quý Từ ngủ một hồi, cảm thấy không quá thoải mái, liền trở mình.
Kết quả vừa chuyển qua, liền đối diện với một đôi mắt đen như mực.
Đó là khuôn mặt của một đứa trẻ, đôi mắt trầm tĩnh, đồng tử trắng đối lập rõ ràng với mắt màu đen, bất ngờ không kịp đề phòng hơi có chút kinh hãi.
Quý Từ sửng sốt, sau đó không chút thay đổi suy nghĩ - -
Nửa đêm đừng quay đầu lại, phim kinh dị không lừa dối ta.