Cậu vừa nói, vừa lấy tay kiểm tra vết thương trên người Tần Giác.
Cái lỗ trên vai kia thoạt nhìn mà giật mình, trái tim Quý Từ cũng đang run rẩy.
Giờ phút này cậu chỉ muốn trói mình cà lơ phất phơ ban đầu lại tát một cái, đám người Tư Tu viện này, quả thực to gan lớn mật! Lại thật sự dám động thủ đả thương người khác!
Giờ phút này, hơi thở Tần Giác yếu ớt, y giơ tay lên, khoác lên vai Quý Từ, lại gần, gian nan nói một câu.
Quý Từ vội vàng đến gần nghe.
Lúc này mới biết y vẫn thì thào, dĩ nhiên là "Đau quá".
Một cái lỗ lớn như vậy, có thể không đau sao?
Quý Từ vội vàng lấy thuốc trị thương từ trong ngực ra, liều mạng vẩy lên vai Tần Giác.
"Đệ đừng sợ, chờ chúng ta đi ra ngoài, nhất định phải gọi trưởng lão nghiêm tra việc này! Đám người Tư Tu viện kia, một người cũng đừng nghĩ đến chuyện trốn tránh trách nhiệm!"
Tần Giác vô lực đặt đầu lên vai Quý Từ, nghe vậy khóe môi cong lên, giọng nói vẫn còn khàn khàn và đáng thương: "... Ta không sao."
Lúc y động thủ đã dùng bí pháp, người bên ngoài không nhìn thấy, chớ nói chi là Quý Từ có thể chạy tới.
Quý Từ tức giận không chỗ phát tiết: "Máu đệ chảy nhiều như vậy, đệ nói với ta không sao?!"
"Ngậm miệng, không được nói chuyện!"
Tần Giác vì thế ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Ánh mắt của y dừng ở trước người Đường Tử Thần, giống như đang nghi hoặc người này vì sao lại ở đây.
Vẫn chưa mặc áo.
Ánh mắt Tần Giác đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Đường Tử Thần bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, như rơi xuống hầm băng.
Nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại, Tần Giác vẫn là một người bị trọng thương không có sức lực, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Thấy Quý Từ xử lý vết thương cho Tần Giác, Đường Tử Thần một mình quan sát xung quanh.
Đệ tử Tư Tu viện nơi này đều không bị thương đến tính mạng, chỉ hôn mê, ngoại trừ một người trong đó cũng bị đâm vào vai, lượng máu dường như nhiều hơn Tần Giác một chút, nhưng bôi thuốc rồi, sẽ tốt lên nhanh thôi.
Đường Tử Thần nhìn chằm chằm người nọ trên mặt đất một hồi, cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
Không đúng sao? Người này toàn thân chỉ có vai bị đâm một lỗ, thoạt nhìn giống như một kích đắc thủ, người này hoàn toàn không có đường chống cự.
Xung quanh toàn bộ đều là đệ tử Tư Tu viện bị điểm huyệt, vậy vết thương trên vai Tần Giác làm sao mà có?
Hơn nữa ngay cả vết thương trên vai người này cũng bôi thuốc, cho dù trên người Tần Giác không có thuốc, cũng hoàn toàn có thể dùng thuốc trên người người này a?
Vậy tại sao Tần Giác còn ngây ngốc đứng tại chỗ chờ Quý Từ đi qua...
Nghĩ vậy, Đường Tử Thần ngước mắt nhìn Tần Giác, đúng lúc, Tần Giác cũng đang nhìn hắn.
Đôi mắt kia đen như mực, bên trong tràn đầy sát khí.
Đường Tử Thần nhất thời ngây ngẩn cả người.
Tim hắn đập thình thịch, run rẩy quay đầu đi, coi như mình không phát hiện ra gì.
Thấy thế, Tần Giác lại cười nhạo một trận.
Chỉ có chút lá gan này, so với Quý Từ còn không bằng.
Vừa lúc đó, Quý Từ nhạy bén vểnh lỗ tai lên: "Tiểu sư đệ, đệ cười ta?"
Tần Giác: "... Không có."
Quý Từ đối với chuyện này đặc biệt mẫn cảm, "Luôn cảm thấy tiếng cười vừa rồi của đệ là đang cười ta."
Tần Giác mặt không đổi sắc, nhắc lại lần nữa: "Không có."
Quý Từ có thể đè nén sự bất thường trong lòng xuống, chăm chú xử lý vết thương.
Chờ sau khi vết thương của Tần Giác lành lại một chút, Quý Từ xoay người cõng Tần Giác trên lưng, hô một tiếng với Đường Tử Thần: "Ở đó sững sờ làm gì? Đi, dẫn đường. Nếu không đi những người phía sau đó sẽ vượt qua chúng ta!"
Nói xong liền tránh ánh mắt ý vị thâm trường của Tần Giác, chạy tới trước mặt hai người.
Lúc đi ngang qua Cầu Xuyên nằm trên mặt đất, Quý Từ còn có chút lo lắng, dùng chân đá đá người này: "Sẽ không chết chứ?"
Tần Giác ghé vào lưng Quý Từ, ánh mắt rất sâu: "Sẽ không."
Quý Từ quan sát một hồi, sau đó đi về phía trước, còn nói: "Vết thương trên người Cầu Xuyên, đệ làm?"
"Ừ." Giọng nói Tần Giác mang vẻ ủy khuất," Ta vừa tỉnh lại, hắn liền cầm kiếm đâm vào vai ta, ta dưới tình thế cấp bách mới phản kháng."
"Hơn nữa lúc ta ra tay trong lòng đã biết, ta còn bôi thuốc cho hắn."
Quý Từ thở dài: "Biết rồi biết rồi, biết đệ vô tội. Việc này cũng là do ta, rõ ràng cõng đệ trên người, còn dạy người khác đắc thủ."
Tần Giác thấp giọng nói: "Không trách huynh."
Bọn họ bên này huynh nói đệ nói, Đường Tử Thần ở phía trước cầm kiếm chặt đứt cành cây chắn đường, trong lòng dâng lên một sự bi phẫn.
Quý Từ hắn thật sự nửa điểm không thích hợp cũng không có phát hiện ra sao?! Quan hệ của hai người bọn họ có tốt như vậy hay không!
Hắn một bên bi ai vì người trong lòng mình đang cùng người khác mập mờ nói chuyện trên trời dưới đất, một bên cảm thấy mình sống không khỏi quá khổ sở.
Đường đường là thiếu chủ Cửu Trọng Thiên, lại lưu lạc tới mức chặt cành cây mở đường cho người phía sau!
Buồn cười!
Nhưng cho dù trong lòng Đường Tử Thần có oán hận thế nào, hắn vẫn phải thành thật mở đường.
Nếu cành cây làm tổn thương người phía sau thì không tốt.
Đường Tử Thần quay đầu nhìn thoáng qua, đúng lúc nhìn thấy Tần Giác vươn tay, chán chết nắm vành tai Quý Từ chơi.
Mà Quý Từ cũng không kháng cự chút nào, tùy ý để hai ngón tay Tần Giác xoa vành tai, làm càn.
Đường Tử Thần: "......"
Hắn hoảng sợ thu mắt, cảm giác mình giống như không cẩn thận nhìn thấy bí mật gì đó.
Bí mật này khiến hắn cảm thấy không kiềm chế được.
......
Ba người cứ đi từ từ như vậy, đi tới một địa giới trống trải.
Lúc này đã là ban đêm, đi một ngày đường, gần như tất cả mọi người đều mệt mỏi.
Quý Từ trải một tấm vải sạch sẽ trên mặt đất, cẩn thận từng li từng tí đỡ Tần Giác ngồi lên, lúc này mới bắt đầu quét dọn yêu thú và mãnh thú cỡ lớn chung quanh.
Chiết Liễu kiếm từ sau khi tỉnh táo lại, vẫn là lần đầu tiên thấy máu.
Tuy rằng không phải máu người, nhưng thân kiếm của Chiết Liễu kiếm rõ ràng trở nên sáng sủa hơn, như là đã được làm dịu.
Đường Tử Thần nhìn Chiết Liễu kiếm, lại nhìn linh kiếm được Tần Giác cầm trong tay lau chùi, phát hiện không có ngoại lệ toàn bộ đều sáng như tuyết, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra dính máu.
Hắn lắc đầu, hai người này, rõ ràng tính tình cũng coi như ôn hòa, sao kiếm trong tay người này còn hung bạo hơn người kia vậy?
Chờ Quý Từ xử lý nguy hiểm tiềm ẩn chung quanh xong, mảnh đất trống này liền có nhiều người đi ra hơn.
Toàn bộ đều là tuyển thủ dự thi Thịnh Nguyên đại điển lần này, bọn họ chỉ cần dùng thần thức tìm, liền biết mảnh đất trống này đã bị thu thập vô cùng sạch sẽ, vì vậy mỗi người tách ra một khoảng cách, bắt đầu nghỉ ngơi.
Người càng ngày càng nhiều
Thấy thế, Đường Tử Thần có chút khó chịu.
Hắn ngồi bên cạnh Quý Từ, vẻ mặt phẫn uất: "Dựa vào cái gì bọn họ không cần làm, có thể ở chỗ này nghỉ ngơi?"
Quý Từ ngược lại không thèm để ý chút nào, tấm vải này rất lớn, có thể chứa ba người nằm lên, hoàn toàn không chen chúc.
Cậu có chút mệt mỏi, tùy ý nói qua loa: "Ngươi coi như ngày làm việc thiện, tương lai chờ chúng ta nấc cục đánh rắm, Phật tổ hỏi chúng ta khi còn sống đã làm việc thiện gì, ngươi liền nói chuyện này cho ngài ấy nghe, bảo đảm làm Phật tổ cảm động nước mắt chảy ào ào.
Đường Tử Thần: "......"
Hắn điên rồi mới có thể cảm thấy miệng Quý Từ này có thể nói ra lời đứng đắn gì.
Ngay lúc Quý Từ mê man sắp ngủ, bên tai bỗng nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Quý tiểu hữu?"
Quý Từ miễn cưỡng mở mắt, quả nhiên nhìn thấy gương mặt Úy Trì.
Mặt cậu không chút thay đổi xoay người: "Tránh xa ta ra, buồn ngủ muốn chết."