Sau khi tỉnh dậy từ cơn say, tôi nằm trên giường ôm khuôn mặt sưng phù lướt điện thoại, đúng lúc màn hình điện thoại nhảy ra một tin bát quái:
“Truy tìm nữ sinh ngầu lòi tại khu triển lãm anime tòa nhà chuyên ngành thông tin ngày hôm qua. “
Ồ hehe, thú vị đó, tôi nhấn cái “cạch” một phát vào bài viết.
Chủ thớt: “Chắc mọi người không ngờ được đâu, hôm qua lúc triển lãm anime kết thúc tôi nhìn thấy đại ca bị người ta sàm sỡ.”
Chủ thớt còn đính kèm một tấm ảnh.
Phần trên tấm ảnh bị cắt đi chỉ lộ ra chiếc cằm chi chít vết son đỏ.
Căn cứ vào màu sắc và kích thước, có thể chắc chắn, tất cả các dấu vết này đều do một người làm ra.
Phía dưới phần bình luận, mọi người thi nhau oanh tạc:
“Hahahahaha, không biết là vị nữ anh tài nào dám ra tay vậy?”
“Cười chếc mất, mới sáng sớm thế này đã có dưa ăn, em gái này cũng bạo thật đấy.”
“Chủ thớt, cho phỏng vấn chút đại ca bạn bây giờ có cảm giác như thế nào với?”
Chủ thớt trả lời:
“Sau khi trở về đại ca tôi cơm chưa thèm ăn lấy một miếng, lời cũng không thèm nói lấy một câu, lúc tôi chơi game đợi hồi mạng ngẩng đầu lên, mẹ ơi, đại ca đỏ từ mặt đến tận mang tai.”
Tôi đột nhiên có dự cảm chẳng lành, nên đăng bình luận hỏi:
“Chủ thớt cho hóng tí, có phải hôm qua đại ca cậu cosplay một nhân vật có mái tóc dài màu trắng không?”
Xin đó, tốt nhất đừng có phải mà.
Chủ thớt rep lại nhanh như một tia chớp:
“Đúng vậy, sao cậu biết? Tôi còn chưa đăng một bức ảnh nào có mặt cậu ấy mà?”
Tôi câm lặng.
Chủ thớt lập tức truy hỏi:
“Lúc đấy cậu cũng ở hiện trường hả?”
“Nói gì đó đi.”
“Tôi nhất định phải bắt nữ lưu manh này phải đền tội cho trinh tiết của đại ca!”
Tôi: “…”
Bạn nhỏ à, tôi biết cậu vội, nhưng mà làm ơn bình tĩnh chút, để tôi còn nghĩ cách ếm chuyện này xuống 😭
2.
Đầu tiên, tôi phải khẳng định là tôi không biến thái.
Tiếp nữa, vị đại ca đó cũng không có chống cự mà 😭
Cuối cùng, để tôi tìm thử xem taobao có bán cỗ máy thời gian không:<
Hôm qua trong lúc say rượu tơ lơ mơ, tôi tình cờ gặp được một mỹ nữ tóc trắng, tôi lập tức không rời nổi mắt, nhìn chằm chằm mỹ nữ, nước miếng còn gớt xuống thành dòng.
Tôi chỉ nhớ ánh mắt lạnh lùng điểm xuyết nốt ruồi lệ ở đuôi mắt càng trở nên rung động lòng người.
Tôi tiến lại gần “ vị đại tỷ đó”, ngốc nghếch cười hềnh hệch:
“Tỷ tỷ, chị thơm quá, cho em hun mín được khôm?”
Sau đó? Chuyện sau đó tôi đều quên sạch rồi.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý, tôi giơ tay tự cho mình một cái bạt tai:
“Say rượu làm loạn, đồ mê géi, ăn cái tát cho tỉnh ra mà làm người đi này!”
Sau khi bình tĩnh lại, tôi trả lời chủ bài đăng:
“Việc này do bạn tôi làm. Thế này đi, cậu gửi tôi wechat đại ca cậu được không, tôi bắt cậu ta đi xin lỗi.”
Chủ thớt:
“Xin wechat? Cái toan tính này của cậu, đến con chó của con trai của mẹ kế của cô ba tôi cũng ngửi ra được”
(Nguyên gốc: 你这算盘打得我三姑家的二妈怀里孩子抱着的狗都能听到。)
Sau đó, cậu bạn đó ghim một bình luận lên đầu bài viết:
“Nữ b.iến thái, nếu cậu còn chút lương tâm thì sáu giờ tối hãy đến đại sảnh tòa nhà thông tin để xin lỗi, người làm chuyện, trời đều đang nhìn!”
Quần chúng ăn dưa vui vẻ bàn luận:
“6 giờ tối phải không? Để lúc đó tôi nhất định phải lượn lờ xung quanh ăn dưa mới được.”
“Du Mễ, tối nay đi ra toà thông tin ăn dưa không? Nghe đâu có một nữ bi.ến thái cưỡng ép hôn lên mặt con trai nhà lành mười mất phát, bây giờ người nhà bên đấy đang đòi nhỏ đó phải đến xin lỗi. Hahahahahaha, cười chít tui rồi.”
Tôi: “...”
Bạn cùng phòng:
“Sao cậu không cười?”
Tôi nắm tay bạn cùng phòng, trìu mến hỏi:
“Giả dụ, nếu cậu là người nhà của cô gái biế.n thái đó đó, cậu có đi cùng cô ấy đến đoạn đầu đài không?”
Bạn cùng phòng vẫn đang nhếch môi cười:
“Cậu đừng có nghịch.”
Một lúc sau, khi cô ấy nhìn thấy tôi mặc bộ suit đen ba mảnh, biểu tình dần trở nên trầm trọng, nghiến răng ken két:
"Cậu thật sự là nữ b.iến thái đó à? Mẹ kiếp, nghĩ kỹ lại thì đây quả thực là chuyện cậu có thể làm được đấy."
Tôi rưng rưng nước mắt nói:
"Bảo bảo, có người nói rằng ánh sáng là các hạt nguyên tử, cậu có biết bây giờ tớ nghĩ ánh sáng là gì không?"
"Là gì?"
"Ánh sáng là dốc toàn sức lực chỉ mong còn sống trở về thôi."
Thấy tôi thảm thương, bạn cùng phòng đành nghiến răng đồng ý:
“Được rồi, tớ đi cùng cậu.”
Tôi: "Nắm tay anh thật chặt, giữ tay anh thật lâu, hứa với nhau một câu sẽ đi trọn đến cuối con đường, cíu tớ 😭"
Cậu ấy: "Cái này thì phải tính giá khác."
Tôi: “Mời cậu uống trà sữa 3 ngày, đổi lại cậu đi chịu nhục với tớ.”
Nghe vậy, bốn bạn cùng phòng còn lại của tôi cũng lũ lượt giơ tay xung phong:
"Nếu đã như vậy, bọn tớ cũng đi cổ vũ cậu, sáu người cộng lại, kiểu gì chả hơn."
À cái này.
Năm đứa bạn cùng phòng của tôi đồng lòng mỗi mặc một bộ vest màu sắc khác nhau, khoác tay nhau, nghiên túc kẹp tôi vào giữa.
Sao tôi lại có cảm giác như được 5 anh em siêu nhân bảo vệ vậy nhể, tự dưng thấy con người sang hẳn lên =)))
Cả ký túc xá choáng váng.
Có người hỏi: “Tại sao đứa đứng giữa không có màu sắc?”
Tôi ngẩng đầu một góc 45 độ ngước nhìn bầu trời:
“Hắc hóa rồi, đừng chọc tôi.”
6 giờ tối rồi, tới địa ngục thôi.
Nhiều người thật đấy.
Có mấy người đang đứng hóng ăn dưa quanh toàn nhà thông tin, không biết là gặp phải đả kích gì mà đến nữ đoàn bảy sắc cầu vồng chúng tôi đến cũng không ai chú ý.
Tôi kiễng chân nhìn vào trong, đồng tử run rẩy.
Trong vòng tròn có sáu nam sinh, trong đó có 5 người đeo kính râm mặc bộ đồ ba mảnh màu đen đứng xếp thành một hàng, tư thế uy hiếp, có có người dắt một cây súng đồ chơi trên thắt lưng.
Ở giữa còn có một chàng trai mặc thường phục, đeo khẩu trang, đội mũ, dường như đang cố gắng trốn vào một góc nhưng bị 5 vệ sĩ kéo lại cố định vào chính giữa.
Bạn cùng phòng màu tím vẻ mặt ngưng trọng:
"Sao tớ có cảm giác bọn họ giống như người nhà của người bị hại nhỉ. Éc, đánh không nổi!"
Bạn cùng phòng màu xanh lá cây nhỏ giọng nói:
"Đánh Du Mễ rồi chắc không đánh bọn mình nữa đâu ha?"
Bạn cùng phòng màu đỏ vỗ lưng tôi an ủi:
“Không sao đâu Du Mễ, cậu đừng hoảng. Thành tâm xin lỗi là được. Nếu người ta đòi tiền tổn hại tinh thần thì đưa, còn nếu người ta thật sự không nuốt nổi cục tức này muốn đứm cậu thì năm người bọn tớ sẽ khiêng cậu chạy."
Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, giả vờ ra vẻ thoải mái:
“Mọi người không đi giày cao gót là tốt rồi.”
Cậu bạn đeo kính râm đầu húi cua đứng giữa nhóm người chính thức phát động phát súng đầu tiên:
“Anh trai tôi Nguy Lương, hotboy đẹp trai hàng đầu khoa Khoa học máy tính, là nhân vật đứng đầu trong danh sách giáo bá do toàn trường bình chọn năm ngoái, thân phận như thế nào, địa vị như thế nào, trong lòng mọi người đều rõ. Thế mà lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt giở trò đồi bại, đại ca có thể nhịn, nhưng huynh đệ chúng tôi nuốt không trôi!”
Nam sinh đứng giữa càng kéo mũ cúi thấp đầu xuống, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cậu ta rên rỉ:
“Có đám huynh đệ thần kinh không bình thường như các cậu đã là bất hạnh tám đời của tôi rồi.”
Anh trai đầu húi cua tiếp tục hét lớn:
"Dám làm thì dám nhận! Bước ra đi!"
Bạn cùng phòng của tôi, Tiểu Lam (ý là bạn mặc cái vest màu xanh lam:”))) không thể chịu đựng được nữa, buột miệng nói:
“Lão muội của tôi, Du Mễ, anh tài nổi bật hàng đầu khoa phát thanh! Muốn có vẻ ngoài không có vẻ ngoài, muốn thành tích không có thành tích, sao lại không xứng với đại ca cậu chứ? Phần dũng khí theo đuổi tình yêu này của cô ấy thực sự không dễ dàng gì, đại ca của các cậu còn chưa gấp, các cậu gấp làm gì?”
Ánh mắt mọi người bắt đầu chuyển hướng qua bên này, lông tóc của tôi đều dựng đứng cả lên.
Ánh mắt vốn đang lơ đãng của Nguy Lương lập tức tập trung nhìn lại, chính xác bắt được ánh mắt của tôi, đối mắt nhìn nhau.
Bạn cùng phòng màu vàng đẩy tôi một cái:
“Đến lúc mày bước ra phát biểu mấy câu rồi đó gái.”
3.
Trong lúc đó, đầu óc tôi vẫn đang bay nhảy trên chín tầng mây.
Tôi đang nghiêm túc ngẫm nghĩ xem, tư thế xin lỗi nên là thành tâm quỳ lạy hay là gập người 180 độ.
Huhu, tại sao lúc đấy say rượu tôi lại không nằm vật ra ngủ luôn đi cơ chứ!
Thời gian tưởng niệm kết thúc, cuối cùng vẫn là phải đối mặt với hiện thực.
Tôi hắng giọng, bước lên hai bước về phía Nguy Lương, vừa định mở miệng nói một lời xin lỗi chân thành, anh trai đầu húi cua bên cạnh đã tiến đến ngăn tôi lại, không nói lời nào đưa cho tôi một chiếc loa cầm tay.
Hả? Đại ca à, cậu đào cái này từ đâu ra đấy?
Được rồi được rồi, muốn chơi với tôi chứ gì? Được thôi, vậy thì cá chết lưới rách đi.
Tôi cầm lấy cái loa đưa lên bên miệng, chỉnh âm lượng đến mức to nhất:
“Bạn học Nguy Lương, nhan sắc của bạn bất kể là nhìn từ chính diện, góc nghiêng hay nhìn từ gáy nhìn lại đều đạt đến đỉnh cao, vì cậu, tôi đã biến thành sắc lang, vì cậu, tôi phát điên phát cuồng, tôi đánh mất cả lý trí bình thường của nhân loại, làm ra loại hành vi khiếm nhã. Tôi sâu sắc thừa nhận sự vô lễ của bản thân. Cầu xin cậu, và các vị huynh đệ của cậu tha thứ cho người con gái không bằng cầm thú này.”
Âm thanh của loa cầm tay vang vọng khắp nơi, quả không hổ là hàng hịn.
Tôi giải thoát rồi.
Trước khi nhận thức trở nên mơ hồ, tôi đưa ánh mắt hiền hậu nhìn về đám tỉ muội cầu vồng trong ký túc xá. Tỷ muội, Du Mễ không phụ kỳ vọng của các cậu.
Không những thành tâm xin lỗi, còn đáp ứng được nguyện vọng ăn dưa của toàn bộ đám đông.