Không ai biết trong hồ lô của Thịnh Minh Hàn bán thuốc gì.
Đến tối, Trịnh Tòng Dung càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng lắm.
Dựa theo hiểu biết của hắn với Thịnh Minh Hàn, đối phương không phải kiểu người hễ nghĩ cái gì là sẽ làm liền cái đó, hắn làm như vậy nhất định là có lí do của riêng mình.
Sáng sớm hôm sau, nhân viên công tác của tổ đạo diễn thức dậy làm vệ sinh cá nhân, Trịnh Tòng Dung thì râu còn chưa cạo, mới lau qua mặt bằng nước đã ngồi trước máy theo dõi rồi.
Có lẽ do mệt mỏi, đêm hôm qua mọi người đều ngủ rất sớm, không phát sinh thêm chuyện gì cả. Không biết có phải vì để tránh bị nghi ngờ hay không mà đại đa số camera của mọi người đều không bị che, Lương Hồi còn cố ý chỉnh góc máy một chút, để camera nhắm thẳng cửa phòng, như muốn tuyên bố--
Tôi với tên ngốc Ôn Khê chẳng có một mao tiền quan hệ nào với nhau nữa cả.
Hành động quyết liệt thế này làm đạo diễn sốc 800 năm.
Để không phụ tấm lòng suy đi tính lại của cô nàng, đạo diễn Trịnh lập tức tuyên bố, đoạn này nhất định phải được đưa vào phim chính!
Sau đó, hắn tập trung vào Chu Tuế và Thịnh Minh Hàn.
Chu Tuế cũng không cực đoan như cô, chẳng qua mới quan tuyên ly hôn chưa bao lâu, fans của Thịnh Minh Hàn vẫn đề phòng anh như đề phòng cướp, Chu Tuế chỉ hận không thể quay đặc tả toàn cảnh lúc mình đi ngủ để chứng minh trong sạch. Về phần Thịnh Minh Hàn, hắn vẫn là dáng vẻ đó, lúc tám giờ tối tắm rửa đã tắt hết máy móc, đừng nói là hình ảnh, cả âm thanh cũng không ghi lại được tí nào.
Trịnh Tòng Dung biết tính cách hắn thế nào nên cũng không đến mức thất vọng.
Từ sớm đã quyết định chỉ để một người đi theo quay đôi Thịnh Chu này, một mặt là do Thịnh Minh Hàn không thích bị ống kính rình mò đời tư, một mặt khác là lần này hai người cùng đi, không cần quá nhiều nhân lực.
Nhưng Trịnh Tòng Dung lâm thời thay đổi quyết định.
"Lão Trương, đến lúc đó Tiểu Triệu sẽ đi cùng ông, ông quay nhiều màn ảnh đẹp một chút." Hắn nói.
Hai người quay phim nghe vậy chẩng hiểu ra sao.
Không phải đi máy bay thì cũng là ngồi xe, đâu ra cảnh quay đẹp?
"Đến lúc đó hai người sẽ biết." Trịnh đạo diễn tối hôm qua thức đêm tra bí kíp du lịch lộ ra một nụ cười đắc ý thần bí.
Lúc Chu Tuế tỉnh dậy là bảy giờ rưỡi sáng, anh thay quần áo bình thường, làm vệ sinh cá nhân xong, xuống lầu đúng lúc bắt gặp Tống Lâm Thư và Thịnh Minh Hàn đi từ ngoài cửa vào, trên tay mỗi người đều xách một túi đồ ăn sáng.
Chu Tuế sửng sốt.
Lịch làm việc và nghỉ ngơi của Thịnh Minh Hàn rất lành mạnh, mỗi sáng đều thức dậy lúc sáu giờ, còn đúng giờ hơn cả đòng hồ báo thức, đi mua đồ ăn sáng là điều không có gì bất ngờ. Nhưng anh không nghĩ tới, Thịnh Minh Hàn không phải đi một mình mà còn có Tống Lâm Thư đi cùng.
Anh vốn tưởng rằng Thịnh Minh Hàn và Đường Dật Văn sẽ dễ ở chung với nhau hơn.
Tống Lâm Thư nhìn thấy anh liền nhiệt tình chào hỏi, "Anh Tiểu Chu dậy rồi hả? Đúng lúc bọn tôi vừa mới mua bữa sáng, anh thích ăn gì thế?"
Chu Tuế còn chưa kịp mở miệng, Thịnh Minh Hàn đã trả lời thay anh: "Em ấy không ăn hành tỏi, cũng không ăn bánh bao chiên và sữa đậu nành."
Lời của anh lập tức mắc lại trong cổ họng.
Tống Lâm Thư vô thức nhìn xuống đồ mình vừa mua, bánh bao rau củ, bánh nướng và sữa đậu nành, toàn bộ đều trúng đạn. Cậu thầm nghĩ, chẳng trách vừa rồi ảnh đế mua thêm một phần khác, hóa ra là dành cho anh Tiểu Chu.
Thịnh Minh Hàn bước tới, đang định đưa túi đồ ăn sáng cho anh thì Chu Tuế lại không nóng không lạnh nói: "Em không kén ăn đến thế."
Cánh tay hơi nâng lên của hắn liền khựng lại giữa không trung.
Chu Tuế không nhìn hắn, trực tiếp quay người đi mất.
Khi Giang Phồn bưng cốc vào bếp rót nước thì thấy anh đang đứng trước bếp chiên trứng. Khóe mắt Chu Tuế thoáng nhìn thấy chị, thuận miệng hỏi: "Chị Phồn, chị muốn ăn bánh mì nướng không?"
Chị lắc lắc đầu, đang định nhắc anh rằng Tống Lâm Thư đã mua bữa sáng cho mọi người rồi, lời vừa đến bên miệng thì chợt nhớ ra, lúc nãy khi Thịnh Minh Hàn mới về, trên tay hình như cũng có một cái túi.
À...Chị đột nhiên hiểu ra.
Loại cảm xúc vừa biệt nữu vừa vi diệu này.
Chị nghĩ nghĩ rồi nói: "Tiểu Chu, cậu tiện tay giúp chị chiên ít thịt xông khói được không, chị kẹp vào bánh bao cuộn ăn."
Chu Tuế đáp lại một tiếng.
Những người khác đều đã đến phòng ăn để ăn sáng, nhưng Giang Phồn cũng chưa đói lắm nên chỉ đứng dựa người ở bên cạnh chờ anh cùng đi.
Chu Tuế gắp mấy miếng thịt xông khói bỏ vào chảo, mỡ chậm rãi được ép ra, mùi thơm lan tỏa bốn phương, phát ra những tiếng lách tách lách tách.
"Vé của mấy cậu là vé buổi trưa phải không? Có đủ kinh phí không? " Chị hỏi.
"Vâng." Anh lật mặt thịt lại, "kinh phí chắc là đủ, anh ấy nói muốn quản lí tiền bạc, lộ trình cũng là anh ấy quyết định nên em cũng không hỏi."
Đến cả tối nay ngủ ở đâu Chu Tuế cũng không biết.
Từ vé máy bay đến khách sạn cho đến hành trình du lịch, mọi việc đều do Thịnh Minh Hàn lo liệu một mình, anh còn không được tính là một chưởng quầy rảnh tay.
Nhưng anh cũng không muốn có cảm giác tham dự gì, dù sao đây cũng là chuyến du lịch ly hôn chứ chẳng phải đám cưới.
Giang Phồn gật gật đầu.
Chu Tuế cảm giác chị có chuyện gì đó muốn nói với mình, nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy Giang Phồn mở miệng.
Chị lặng lẽ dựa vào bên cạnh tủ, trên tay cầm một ly trà hoa nhài đã pha xong, hương thơm của hoa bị hòa tan đến gần như không thể ngửi thấy, hơi nước ấm nóng như đang thiêu đốt làn da nơi đầu ngón tay chị.
Giang Phồn yên lặng cùng anh làm xong bữa sáng này.
Sau khi ăn sáng xong, những người khác lục tục chuẩn bị xuất phát, họ đều đặt chung một chuyến bay, sau khi sáu người ngồi xe chuyên dụng rời đi, căn biệt thự lập tức trở nên trống trải hơn rất nhiều.
Chu Tuế nằm trong phòng mình đọc sách, vali hành lí đã được đóng gói gọn gàng ngay ngắn tựa vào cửa, sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.
Không biết có phải vì buổi sáng đã bị phũ một lần hay không mà Thịnh Minh Hàn cũng không qua đây quấy rầy anh, chỉ đến giờ ăn trưa mới gõ cửa.
Từ giờ trở đi, mọi chi tiêu đều phải rút từ ngân sách, Thịnh Minh Hàn gọi hai phần cơm bò sốt cà chua, tuy không đắt nhưng hương vị rất ngon, cơm ngâm trong nước súp cũng rất ngon miệng.
Ngon hơn nhiều so với thức ăn hâm nóng trên máy bay.
Từ thành phố H đến thành phố L phải bay mất hai giờ, sau khi hạ cánh, Thịnh Minh Hàn liền dẫn anh đến ga tàu cao tốc và lấy hai tấm vé tàu.
Tuy rằng hiện tại có thể vào ga bằng cách quẹt CCCD nhưng Thịnh Minh Hàn vẫn giữ thói quen in biên lai bằng giấy, ở nhà có một cuốn sổ sưu tầm chuyên dùng để đựng vé máy bay, vé xem phim và mấy thứ giấy tờ linh tinh khác.
Hắn cũng từng mua cho Chu Tuế một cuốn sổ sưu tầm, hơn nửa quyển đều là hóa đơn. Nhưng khi chuyển nhà Chu Tuế không muốn có liên quan gì tới hắn nữa, hơn nữa những thứ này giữ lại cũng vô ích nên không mang chúng theo cùng.
Cõ lẽ Thịnh Minh Hàn đã vứt nó đi từ lâu rồi.
Họ mua vé tàu hai tầng đi từ thành phố L đến thành phố D, 328 tệ, phải ngồi tàu hai tiếng rưỡi.
Chu Tuế vừa thấy giá vé, trước mắt liền tối sầm lại.
........Hắn xách hành lí xuống máy bay, bắt taxi 15 tệ đến ga xe lửa chính là để ngồi ghế giường mềm 300 tệ thôi à???
Biểu cảm của anh hết sức vi diệu.
"Đây là giường mềm dành cho một người, có ba vé." Thịnh Minh Hàn giải thích, tiện tay kéo luôn anh trai quay phim ở phía sau tới, "Hơn nữa, chẳng phải anh ấy cũng phải đi theo quay chụp sao? Chúng ta còn có thể hoàn trả một tấm vé, cũng không tính là đắt."
Anh trai quay phim: "......"
Phục cậu thật đấy, cái đồ tâm cơ* này.
* 老六: Lão Lục
Là một từ thông dụng trên Internet bắt nguồn từ game CSGO, trong game mỗi bên chỉ có 5 người thi đấu và Lão Lục là tên gọi đùa để chỉ những người chơi là người tự do ngoài đội hoặc đóng vai kẻ trộm.
Tuy là nói như vậy nhưng Chu Tuế vẫn không đặt quá nhiều hi vọng vào chuyến tàu lần này. Lẽ ra có thể đến nơi sớm hơn chút rồi nằm trong khách sạn uống trà chiều, bây giờ thì lãng phí toàn bộ thời gian cho việc di chuyển.
Tính ra, vậy là bọn họ phải ở riêng với nhau năm tiếng đồng hồ.
.......Đấy là nếu không tính cả anh trai quay phim.
Chu Tuế bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Tàu hỏa tổng cộng có hai tầng, tầng dưới là giường cứng và ghế ngồi cứng, tầng thứ hai mới là giường mềm mà họ đã đặt. Thịnh Minh Hàn vốn định chuyển vali giúp anh, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Chu Tuế thở hổn hển bê nó lên rồi.
Bước qua cầu thang hơi hẹp là hành lang tầng hai được trải một lớp thảm, khi vali nhẹ nhàng trượt qua sẽ không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Chu Tuế đẩy cửa phòng ra, phát hiện bên trong khá rộng rãi, trong phòng có hai chiếc giường, đều được bao phủ bởi vỏ gối và chăn bông màu xanh lam sạch sẽ. Một cái cạnh cửa sổ, một cái khác thì đặt chéo phía trên, cạnh bức tường đối diện với giường có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn còn đặt một chiếc đèn màu vàng ấm áp.
Ô cửa sổ rộng rãi kia chính là điều bắt mắt nhất.
Sau khi đoàn tàu khởi hành, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, Chu Tuế mới dần dần hiểu ra tại sao Thịnh Minh Hàn nhất định phải dừng lại ở thành phố L.
Ngọn núi nhỏ hình bán nguyệt được phủ một lớp màu xanh đậm, những khóm mây chạm vào đỉnh núi, trải dài từ núi này sang núi khác. Hàng trăm mẫu ruộng màu mỡ mênh mông trải rộng trên vùng đất rộng lớn bằng phẳng này, hiện đang là giữa hè, cây cối xanh tươi, hoa nở rực rỡ.
Cửa sổ trên tàu chính là ống kính ngắm cảnh tốt nhất.
Chu Tuế cất vali hành lí, cởi giày cẩn thận ngồi xếp bằng ở giường dưới, giường không quá nhỏ đối với con gái nhưng lại hơi chật chội so với nam sinh. Anh ngồi ở một góc giường, để lại hơn nửa khung cảnh ngoài cửa sổ cho Thịnh Minh Hàn và anh trai quay phim.
Cũng may Thịnh Minh Hàn biết ý mà ngồi ở bên mép giường, anh và hắn cách nhau vừa đúng bằng một người, khoảng cách thích hợp sẽ khiến anh yên tâm hơn.
"Chuyến tàu này sẽ đi qua biển núi bạc biển mây phải không?" Anh trai quay phim kéo một chiếc ghế nhỏ ra, vừa chỉnh ống kính vừa nói.
"Núi bạc biển mây??"
Chu Tuế sửng sốt.
Núi bạc biển mây là điểm tham quan mang tính biểu tượng của thành phố D, đến cả người chưa từng tới Tây Nam như Chu Tuế cũng biết rằng đến Thành phố D mà không nhìn thấy biển mây thì cũng giống như đến thủ đô mà không leo Vạn Lý Trường Thành, đến rồi, nhưng cũng chưa đến hẳn.
Dù mọi người chưa trao đổi với nhau về phương án của mình nhưng cũng có thể đoán được kế hoạch của ba đội còn lại sẽ thường xuất hiện hai từ này. Nhưng anh không nghĩ tới Thịnh Minh Hàn sẽ chọn ngày hôm nay, tránh mặt tất cả những người khác, đưa anh đi xem núi bạc biển mây một lần.
Thì ra hắn đã có ý định này từ lâu.
Biển mây trong trẻo cuồn cuộn được thu lại trong khung cửa sổ nhỏ bé ấy, cho dù sau này có quay lại, khi nước biển dọc theo bờ cát đập lên mặt chân, vẫn không khỏi nhớ tới hành trình hai tiếng rưỡi ngồi xe lửa xuất phát từ thành phố L đi tới thành phố D.
Thời khắc xuất hiện rất quan trọng.
Chu Tuế chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy ngày trước vừa mưa to, vài ngày tới thời tiết đều sẽ đẹp. Cơn mưa đã cuốn trôi bụi bẩn trong không khí, ánh nắng khúc xạ rọi vào khiến cửa sổ sáng đến chói mắt, đến cả lông tơ trên mặt cũng được chiếu sáng lấp lánh mà nóng bỏng.
Thịnh Minh Hàn quay đầu lại, lặng lẽ ngắm anh.
Chu Tuế không phát hiện.
"Khi nào mới có thể thấy biển mây?" Anh hỏi.
Thịnh Minh Hàn đáp: "Sẽ sớm thôi."
Thực ra hiện tại vẫn chưa ra khỏi thành phố L, nhưng nghe được câu này khiến anh dường như tràn đầy cảm giác mong chờ đối với tương lai.
Chu Tuế thay đổi tư thế, duỗi duỗi đôi chân đau nhức rồi bò đến bên cửa sổ định chụp vài tấm ảnh. Thịnh Minh Hàn tựa nhe cũng vừa nhớ ra nhiệm vụ trong chuyến đi của họ, cũng giơ điện thoại lên.
Còn chưa kịp nhấn nút chụp, tiếng của đường ray đã vù vù lướt qua.
Bóng tối nối gót nhau ập đến.
Chu Tuế sửng sốt mất hai giấy mới quen với bóng tối tới đột ngột, anh nghe thấy tiếng gió ầm ầm ngoài cửa sổ, ra là vừa vào đường hầm.
Vừa rồi khi vào phòng, Chu Tuế thấy đèn trên bàn vẫn còn sáng nên vô thức tắt đi. Lúc đó còn đang nghĩ, trời sáng như vậy mà bật đèn thì thật lãng phí, không ngờ rằng là vì điều này.
Anh trai quay phim đứng gần bàn, mò mẫm quanh mép tủ một lúc, chợt cạch một tiếng, ngọn đèn vàng ấm áp sáng lên.
Ánh sáng chiếu vào kính, phản chiếu lại một điểm sáng, không nhìn thấy cảnh sắc gì, chỉ thấy hai cái bóng phản chiếu trên cửa sổ mờ mịt.
Thịnh Minh hàn quay ra cửa sổ, nhìn ảnh ngược của anh.
Hàng mi của Chu Tuế run rẩy, anh quay đầu đi.
Đoạn đường hầm này không dài cũng không ngắn, vốn Chu Tuế tưởng rằng hai ba phút đã trôi qua, nhưng khi xem đồng hồ thì hóa ra còn chưa đến một phút.
Yên tĩnh quá.
Sự tối tăm là kẻ thủ hộ của bầu không khí.
Anh đứng ngồi không yên, đang định mang giày ra ngoài đi dạo chút thì Thịnh Minh Hàn bỗng giành trước một bước, đứng dậy.
"Ở đây có quán bar, anh ra ngoài hít thở không khí chút." Hắn hỏi, " Em có muốn uống gì đó không? Anh mang về cho em."
Nửa cái mông của Chu Tuế đã treo trên không trung, nghe thấy câu này lại chầm chậm ngồi trở về.