Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 4: 4




Editor: Yang1002
Mấy ngày kế tiếp của Nhan Tích Ninh đều bề bộn nhiều việc, hắn và Bạch Đào như kiến xây tổ, từng chút từng chút thu thập lãnh địa.
Đầu tiên thu dọn nhánh cây long não rớt đầy trên mặt đất, cột nó thành một bó để nhóm lửa đặt ở tường viện chỗ phòng bếp phía sườn tây.

Những cành mới mọc ra trên cây tản ra mùi thơm mãnh liệt, rắn rết côn trùng ngửi thấy cũng không dám tới gần.
Lá cùng quả cây rơi rụng cũng không lãng phí, Nhan Tích Ninh quét chúng thành một đống, chờ sau khi hong gió cũng có thể đốt lửa.

Theo lý thuyết hẳn là phải trải ra mặt đất phơi nắng sẽ tốt hơn, nhưng hắn chịu không nổi chuyện lá rụng đầy sân.
Theo sau đám lá là cỏ dại mọc kín sân, nếu như không có cành khô, đám cỏ này là nguyên liệu quan trọng để đốt lửa, một cọng cũng không thể lãng phí.

Gom đám cỏ này thành bó đặt ở dưới mái hiên cong cong phòng bếp, cho dù trời mưa bọn họ cũng có thể đốt lửa.
Sau khi sân được thu thập đại khái, mưa xuân rả rích rơi xuống.

Mưa nhỏ tí tách làm người ta cảm thấy thoải mái, nhưng ở dưới mưa lâu cũng làm cho quần áo ướt đẫm.
Nhan Tích Ninh thấy mưa ngày một lớn liền buông gạch xanh trong tay: "Chúng ta vào nhà đi."
Gạch xanh để xây tường viện vẫn còn xài được, mặc dù đổ xuống cũng không bị tổn hại nhiều.

Nhan Tích Ninh đem gạch xanh đắp chỉnh tề trên đất trống dọc theo hai bên cầu nhỏ, tương lai nói không chừng có thể có công dụng.
Xem ra hôm nay không có biện pháp thu dọn tường viện bị sập, bất quá làm việc nên kết hợp cùng nghỉ ngơi hợp lý.

Nếu chỉ đuổi theo hiệu suất cùng tốc độ......Đời trước của hắn chính là vết xe đổ.
Bạch Đào cười lộ ra hàm răng trắng bóc: "Vâng thiếu gia, ta nghe ngài!"
Nhan Tích Ninh bất đắc dĩ nhìn thẳng Bạch Đào, mấy ngày nay hắn đã vô số lần sửa lại xưng hô của Bạch Đào.

Đột nhiên nghe thấy một đứa nhỏ gọi mình là thiếu gia, làm cho hắn có loại cảm giác như thuê trẻ em lao động vậy.
Nhan Tích Ninh hít một hơi: "Phải gọi ta thế nào, đã quên sao?"
Bạch Đào ngốc hề hề cười hai tiếng: "Hắc hắc......!Đại ca!"
Hạt mưa trên mái hiên nối nhau rơi xuống thành một chuỗi trắng bạc, thảm cỏ trong viện thấm đẫm nước mưa tỏa ra mùi của đất.

Không khí ẩm ướt, ngay cả làn khói mỏng tỏa ra từ ống khói cũng lây dính chút hơi ẩm, lượn lờ quanh nóc nhà như tạo thành một chiếc lồng bằng lụa mỏng.
Nhan Tích Ninh từ tối hôm qua đã đem đậu đỏ ngâm trong nước, lúc này những hạt đậu tròn vo ở trong nước sôi quay cuồng nhấp nhô.


Nhan Tích Ninh vừa mở nắp nồi, một cỗ hơi nóng hừng hực mang theo hương vị đậu đỏ nghênh mặt bay đến.
Ngoài mùi đậu đỏ bay ra, còn có hương vỏ quýt tươi mát dị thường quanh quẩn trong không khí.

Nhìn kỹ trong nồi, giữa những hạt đậu đỏ hỗn loạn còn có một ít trần bì màu nâu dài ngắn bất đồng.
Bạch Đào hận không thể mọc rễ trên bếp, gấp gáp hỏi: "Thiếu gia, có thể ăn được chưa?! Đậu đỏ đã nấu nhừ!"
Nhan Tích Ninh thở ra một hơi: "Như thế nào lại quên tiếp? Bây giờ còn chưa thể ăn, chờ đậu đỏ đều nở bung, còn phải thêm đường phèn vào bên trong."
Bận rộn một đoạn thời gian, hắn có chút thèm đồ ngọt.

Sau khi tìm trong đống đồ vật mà Lãnh quản gia đưa tới, hắn quyết định làm chè đậu đỏ trần bì đỡ thèm.
Dựa theo công thức chuẩn, đợi đậu đỏ nở bung xong lại đảo cho nước đặc lại, như vậy chè mới có thể mềm mại.
Nhưng mà điều kiện hữu hạn, thiết bị cũng không đủ, Nhan Tích Ninh đành ăn gian một chút: lần này hắn không bỏ hết vỏ đậu.

Dù sao cũng là mình ăn, chỉ cần chính mình trong lòng không có trở ngại là được.
Bạch Đào hít một hơi thật dài: "Thơm quá a ~ lúc sau bỏ thêm trần bì vào mùi vị thật thơm.

Thiếu gia, không, đại ca, ngài làm sao biết vỏ quýt có thể ăn? Ta còn tưởng rằng là quản gia giở trò xấu, đem cho chúng ta đồ bỏ."
Nhan Tích Ninh khuấy khuấy đậu đỏ ở đáy nồi, nói qua loa: "Trong sách có nói."
Bạch Đào bội phục sát đất: "Đại ca thật lợi hại, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, biết làm vườn còn có thể nấu cơm."
Nhan Tích Ninh mạnh mẽ hoài nghi rằng nguyên chủ chọn lựa Bạch Đào làm sai vặt hồi môn nhất định là do nhìn trúng sự sùng bái vô điều kiện của hắn.
Theo đậu đỏ chậm rãi bung mở, nước canh màu đỏ sậm dần dần sệt lại.

Lúc này dùng muỗng gỗ múc một chút lên quan sát sẽ nhìn đến những hạt đậu màu đỏ đậm nở bung giữa nước canh sền sệt.

Trên muỗng gỗ còn dính một chút thịt đậu, đun tiếp trong chốc lát, nước từ trong đậu sẽ càng ngày càng đặc lại.
Lúc này đã có thể thêm đường phèn, Nhan Tích Ninh đem những khối đường phèn đã chuẩn bị từ trước bỏ vào nồi.

Cộng thêm muỗng gỗ đảo qua, đường phèn bị nhiệt làm nóng chảy phát ra thanh âm đồm độp nho nhỏ.
Ngọn lửa trong phòng bếp không nhanh không chậm liếm dưới đáy nồi, chè đậu đỏ trần bì sôi ùng ục ùng ục, hương vị ngọt ngào từ trong nồi tản ra, tràn ngập cả phòng bếp, bay khắp Văn Chương Uyển.
Khi Lãnh quản gia bước vào Văn Chương Uyển lần thứ hai, hắn ngây ngẩn cả người.

Tuy rằng thủ hạ sẽ đem hành động của vị chủ tử trong Văn Chương Uyển báo cho hắn mỗi ngày, nhưng khi nhìn đến phong cảnh lãnh cung biến đổi lớn như vậy, vẫn là bị kinh ngạc đến ngây người.

Lãnh cung hoang tàn ở trong tay chủ tớ Nhan Tích Ninh biến thành một tiểu viện nông gia rộng lớn!
Lãnh quản gia thề với trời, cho dù có mang thêm hai người đến lãnh cung với mình, cũng không có biện pháp trong vài ngày ngắn ngủi đem lãnh cung cải tạo thành như vậy! Tiến vào mũi là mùi trần bì ngọt ngào thơm mát, nhìn phòng bếp sương mù dày đặc, đột nhiên lại có chút hoảng hốt.
Nghĩ đến mục đích tới lãnh cung, hắn ổn định lại tinh thần.

Chủ tử lập gia đình được vài ngày, trong cung phái người đến muốn nhìn xem chuyện xung hỉ rốt cuộc có hiệu quả hay không.
Nếu là Bệ hạ phái người đến, sự việc đã dễ dàng.

Cố tình là Thái hậu cũng phái theo một mama tâm phúc, vị mama kia là người tinh tướng, không dễ dàng tùy tiện cho qua.
Nếu chủ tử không ra gặp hoặc Nhan Tích Ninh không chịu phối hợp......!Thái hậu cùng một mạch Thái tử sẽ rất thích nhìn thấy cảnh này, đến lúc đó không thiếu được đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng trong đêm đại hôn, Nhan Tích Ninh đã bị chủ tử vứt tới lãnh cung.

Nói hắn trong lòng không tồn tại oán hận là không có khả năng.

Khiến hắn xem như không có việc gì phối hợp với chủ tử......!Lãnh quản gia cũng hiểu được chính mình ép buộc người ta.
Lãnh quản gia vừa mới tiến vào sân, Nhan Tích Ninh liền phát hiện ra hắn.

Thấy hắn cầm dù giấy dầu đứng ở trong mưa mà đăm chiêu, Nhan Tích Ninh cũng không quấy rầy.

Cười mỉm đứng ở cửa phòng bếp, trong tay cầm chè đậu mới ra lò.
Thanh niên như cây lan chi đứng ở cửa bếp, trên thân thanh sam mộc mạc, ôn nhu tựa mưa xuân tháng ba của Giang Nam, phòng bếp âm u như vì sự tồn tại của hắn mà sáng lên.
Trong nháy mắt nhìn đến hắn, Lãnh quản gia toát ra một ý niệm kỳ quái trong đầu: [Người xuất chúng như vậy, cho dù thân ở triều đình hay lãnh cung, đều có thể tao nhã thong dong, khí định thần nhàn.]
Nhận ra Lãnh quản gia rốt cuộc cũng nhìn hắn, Nhan Tích Ninh cười hỏi: "Lãnh quản gia? Có việc tìm ta?"
Lãnh quản gia bỗng nhiên phục hồi tinh thần: "Ân, ân." Trong đầu châm chước tự hỏi lại lời uy hiếp, thế nhưng một câu đều nói không được.
Nhan Tích Ninh nhiệt tình mời Lãnh quản gia vào trong, thay hắn múc một chén đậu đỏ trần bì: "Trời mưa không khí lạnh lẽo, ăn chút chè ngọt sưởi ấm người?"
Không đợi hắn phản ứng, đã đem bát đưa tới trong tay.
Chén bát trong Văn Chương Uyển là Nhan Tích Ninh chủ động yêu cầu, không phải chén đĩa tạo hình tinh mỹ, ngược lại phải là chén sứ lớn mà dân chúng bình thường đều có.

Chén màu xanh trắng như biển cả, bên trong là tràn đầy màu đỏ sậm của chè đậu tỏa ra hương vị ngọt ngào.
Trong nước chè đặc sệt lại có vài viên đậu đỏ nấu nhừ, khuấy một chút, còn có thể thấy lấp ló bóng dáng của trần bì.

Vương phủ cũng có đầu bếp tay nghề không kém, điểm tâm của bọn họ mang tạo hình đẹp mắt, mùi vị tinh tế.

Lãnh quản gia tự nhận nếm qua không ít điểm tâm, lại chưa từng gặp qua......!món chè tạo hình đơn giản như vậy.
Nhưng khi múc một muỗng chè đậu đưa vào trong miệng, cảm giác đặc sệt lại mang theo chút ngọt ngọt liền chinh phục hắn.

Đậu đỏ trộn bên trong cắn một phát liền hoá thành hương vị ngọt ngào nồng đậm, nhìn bình thường nhưng lại thơm ngọt vừa miệng, cắn một ngụm trần bì mang mùi vị độc đáo như lưu hương trong miệng.
Lãnh quản gia liên tiếp uống lên vài miếng mới thở nhẹ một hơi: "Chè ngon!"
Bạch Đào lập tức đồng ý nói: "Đúng nha đúng nha, thiếu gia nhà ta làm gì cũng ngon."
Nhan Tích Ninh thật sự chịu không nổi bộ dáng fan não tàn này của Bạch Đào, hắn nói sang chuyện khác: "Lãnh quản gia tìm ta có chuyện gì sao?"
Nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Nhan Tích Ninh, Lãnh quản gia quyết định từ bỏ uy hiếp, theo tình hình thực tế mà nói.
Hắn buông bát đứng lên hành lễ với Nhan Tích Ninh: "Vương phi, trong cung phái người tới thăm ngài cùng chủ tử, chủ tử hy vọng ngài có thể phối hợp với y."
Lãnh quản gia không dám ngẩng đầu nhìn phản ứng của Nhan Tích Ninh, có thể là cắn người miệng mềm(*), hắn cảm giác áy náy trong lòng càng sâu: "Tiểu nhân biết ngài cảm thấy ủy khuất, chủ tử cũng là có nỗi khổ bất đắc dĩ.

Y nói, chỉ cần ngài có thể phối hợp, sau này ngài cần cái gì, y đều sẽ cho ngài......"
(*)Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản hay Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản: Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay.

Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Lãnh quản gia đều cảm thấy được lời nói của chính mình không có gì đáng tin cậy, càng nói tiếp càng chột dạ.
"Được."
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng đáp lại của Nhan Tích Ninh, Lãnh quản gia nhất thời nghi ngờ mình nghe lầm.

Hắn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Nhan Tích Ninh, chỉ thấy Nhan Tích Ninh cười mỉm: "Người trong cung khi nào đến? Chúng ta xuất phát bây giờ sao?"
Hiện tại đến phiên Lãnh quản gia mộng bức: "Không phải......!Vương phi ngài không......" Nhân cơ hội đề điều kiện sao? Thật uổng phí một cơ hội giao dịch cùng chủ tử a!
Nhan Tích Ninh hai ba miếng đem chè đậu đỏ trong bát uống xong, cúi đầu nhìn nhìn quần áo mình: "Ta có cần thay y phục?"
Quản gia sững sờ nhìn Nhan Tích Ninh, biểu cảm trên mặt nhăn như khỉ.
Nhan Tích Ninh nở nụ cười: "Lãnh quản gia nhìn ta như vậy làm gì? Không phải muốn ta phối hợp với Cơ Tùng sao?"
Để Lãnh quản gia ở dưới mái hiên đợi trong chốc lát, không bao lâu Nhan Tích Ninh liền đổi sang một bộ thường phục mà nguyên chủ thích nhất đi ra.

Một thân bạch y khiến thanh niên càng thêm xinh đẹp tuấn tú, mặt sáng như ngọc dáng người tựa tùng, dù ai liếc một cái cũng không rời được tầm mắt.
Lãnh quản gia vội vàng tiến lên bung dù: "Vương phi đi theo tiểu nhân là được, chủ tử đang ở thiên điện chờ ngài.

Sau khi nhìn thấy chủ tử, còn thỉnh Vương phi thông cảm y nhiều hơn......"
Chỉ cần đừng vừa gặp mặt đã tựa như kẻ thù đối mặt nhau, hai vị trong cung rất nhanh sẽ đến, đừng bị bọn họ bắt chẹt là tốt.
Nhan Tích Ninh hướng ngoài mái hiên vươn tay, cười nói: "Lãnh quản gia mới nãy có nói trong lòng ta cảm thấy ủy khuất? Ta phải cùng ngài giải thích một chút: Ta không ủy khuất mà còn hài lòng với cuộc sống hiện tại."
Một giọt nước mưa trong suốt dừng trên lòng bàn tay trắng nõn, Nhan Tích Ninh chậm rãi nắm tay: "Ta hiện tại rất hưởng thụ phần an bình mà Cơ Tùng cho.

Y cần phối hợp như thế nào đều được."

————
Tại thiên điện, Cơ Tùng mặt không biến sắc trong mắt lại tràn đầy hàn ý: "Còn chưa đến?" Xem ra vị Vương phi này có oán khí rất lớn với y.
Ngón tay thon dài của Cơ Tùng nhẹ nhàng gõ lên tay vịn của xe lăn, tôi tớ hiểu rõ tính tình y cúi thấp đầu không dám phát ra tiếng, bọn họ biết Vương gia giờ phút này đang trên bờ vực nổi giận.
Mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, thanh âm gõ trên tay vịn ngày một chậm lại, khi âm thanh biến thành nhỏ đến khó nghe thấy, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Thuộc hạ dưới trướng Cơ Tùng đều có một thân công phu, không có ai phát ra tiếng bước chân thoải mái như vậy.
Đến rồi.
Cơ Tùng giương mắt nhìn cửa thiên điện, thanh niên bạch y ngoài cửa thân hình cao gầy tay bưng thực hạp, khuôn mặt hắn dưới không khí ẩm ướt dần dần hiện ra.
Đợi khi hắn vượt qua cửa lớn thiên điện, thanh niên mặt mày ôn nhuận đối với y nhoẻn miệng cười, quơ quơ thực hạp trong tay: "Tùng Tùng, ăn chè đậu đỏ không?"
———————————————
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tiểu khu mà Lão Miêu ở đồng loạt có ca nhiễm mới, cả tiểu khu bị phong tỏa, buổi sáng mỗi ngày sẽ có tình nguyện viên ở dưới lầu phát đồ.

Ngày hôm qua buổi sáng tám giờ, Lão Miêu còn đang trong mộng đã bị âm thanh dưới lầu đánh thức.
Ta mơ mơ màng màng xuống lầu nhận đồ ăn, cầm lấy dù xuống gần chỗ phát, đợi đi đến dưới lầu ta mới nhớ ra —— Ta! Không! Mang! Chìa! Khóa!
Từ tám giờ sáng đến mười một giờ rưỡi, các ngươi sẽ không muốn biết ta đã trải qua cái gì.
Cảm tạ quốc gia, cảm tạ chính phủ, cảm tạ tình nguyện viên, cảm tạ nhân viên công tác ở tiêu thu, làm cho đang mơ hồ Lão Miêu trở về đến nhà.
Này còn chưa tính, một thân mập mạp lạnh run người đứng trong mưa chờ công ty mở khóa đến, một đại thúc mặc cảnh phục cực kỳ ngầu đưa cho ta một cặp lồng đựng cơm: " Ăn cơm, ăn no rồi người của công ty mở khóa sẽ đến."
Ô ô ô ô, muốn khóc.

Ta sao lại mơ hồ như vậy?
Ta thề, sau khi mở khóa xong chuyện đầu tiên sẽ là làm một cái khóa mở bằng vân tay.

Như vậy sẽ không bao giờ...!vì quên mang chìa khóa mà phiền não.
Thuận tiện nói một câu: cơm mà tình nguyện viên phát cho rất ngon.

Hít hít......
_______________________________
Ban đầu dịch chương này cũng khá hoang mang do dịch ra từ bản gốc là Bánh đậu đỏ trần bì, nhưng đọc cách làm một hồi mới thấy nó phải là chè mới đúng chứ nên phải gu gồ rồi sửa lại.

Rồi còn không được chèn hình nữa chứ, văn mỹ thực mà không được chèn hình là mất một phần linh hồn rồi ????????????
Vì hai chữ Tùng Tùng này mà đu cả bộ truyện hị hị...
Phân vân giữa việc có nên edit luôn lời tác giả không thì thấy là chuyện bình thường ai cũng gặp nên thôi, edit luôn cho vui nhà vui cửa.

Mọi người ra đường nhớ mang chìa khóa nha!!!!!.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.