Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 16: 16




Editor: Yang1002
Nghiêm Kha bước nhanh tới, vừa vào cửa, hắn nhìn thấy các huynh đệ đang xếp hàng nhận thịt kho tàu.

Trong thực hạp được mở ra đặt từng khối thịt ba chỉ rưới nước sốt đặc sệt.
Những khối thịt ba chỉ ngăn nắp được buộc lại bằng rơm, chúng có màu trong suốt như mã não, phần da là màu nâu sáng, lớp mỡ vàng óng ánh, phần nạc như là một hoa văn màu đỏ sẫm được khảm ở trong thịt mỡ.
Thịt được kho mềm, chỉ khi cầm lấy cọng rơm buộc mới có thể đem chúng nó từ trong thực hạp nhấc tới trong chén trước mặt.

Đám thị vệ thật cẩn thận cầm rơm buộc lấy thịt khối của mình, sợ động tác quá lớn làm cho thịt khối vỡ vụn ra.
Nước sốt đặc kẹo bao trùm trên miếng thịt chậm rãi chảy xuôi theo sợi rơm xuống phía dưới, bọn thị vệ vươn chén tiếp lấy nước sốt rơi tí tách.

Đợi thịt bình an đáp xuống chén lớn đầy ụ cơm, trái tim treo lên nãy giờ mới rơi xuống đúng chỗ.
Lúc này trên dây rơm đã dính đầy sốt tương, từ màu vàng kim biến thành nâu đỏ.

Chúng trở thành sợi dây bảo hộ tốt nhất của miếng thịt, chỉ cần nhẹ nhàng cởi bỏ dây, mỹ vị liền có thể không hề giữ lại xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Nhưng đám thị vệ đã gấp gáp đến độ chờ không nổi mà gỡ dây, bọn họ vươn đũa vào khoảng trống giữa dây rơm đâm về phía thịt ba chỉ.
Đối đũa nhẹ nhàng kẹp một cái, miếng da heo xốp mềm vỡ ra trong nháy mắt, da heo được kho đến gần như trong suốt thịt nạc cùng mỡ cũng bị thoải mái mở ra.

Nước thịt màu mỡ cùng với hơi nóng nháy mắt lan tỏa tứ phía, mùi thịt đậm đà mất đi cản trở, chúng lao khỏi sự trói buộc của dây rơm bá đạo thẳng hướng miệng mũi mà đi.
Gắp một miếng thịt nạc mỡ xen nhau núng nính đưa vào miệng, đầu tiên cảm nhận được đó là vị hơi hơi ngọt và trơn mềm.

Giống như Nghiêm Kha đoán trước, một khối đường phèn lớn đi xuống, vị thịt quả nhiên là thiên ngọt.
Nhưng là vị ngọt này cũng không khiến người ta chán ghét, kết hợp cùng với mỡ béo không có làm cho người ta cảm giác được ngấy, ngược lại làm cho người ta cảm thấy được béo mà không ngán thơm ngon vừa miệng.
Vị ngọt còn triền miên tại đầu lưỡi, vị mằn mặn cùng tươi mới sau đó thổi quét khoang miệng, lớp mỡ béo ngậy cùng thịt nạc mềm mại nở rộ giữa kẽ răng.

Thịt kho được nấu bằng rượu hoa điêu trong sự trong veo mang chút hương rượu, hỗn loạn trong mùi rượu là một cỗ hương thơm không thể nói rõ.

Tinh tế nhắm nháp, này không phải mùi rơm sao?! Hương lúc thấm đẫm mỗi một sợi thịt, ôn ôn nhu nhu tỉ mỉ kéo dài.
Hương vị này làm cho người ta trầm mê, các thị vệ cũng quên đi phiền lòng hằng ngày, thầm nghĩ một ngụm tiếp một ngụm cắn xuống.

Một ngụm thịt trôi xuống cổ họng, gây ra cảm giác thỏa mãn không thể hình dung bằng lời.
Bọn thị vệ mĩ tư tư nhấm nháp mỹ vị thịt kho tàu, mỗi người đích biểu tình đều là như thế đích thỏa mãn lại hạnh phúc.
Mùi thịt kho tàu bay đi rất xa, giờ khắc này Nghiêm Kha thầm nghĩ tát chính mình một cái, ai bảo hắn kết luận thịt kho tàu có vị ngọt không thể ăn?! Hắn vì sự nông cạn của chính mình mà cảm thấy xấu hổ!
Cũng may các huynh đệ không có quên Lão Đại này, chờ hắn ngồi ở trên vị trí, trong thực hạp còn lưu lại một khối thịt kho tàu lớn.

Thịt kho tàu núng nính sáng bóng, nó không tiếng động dụ dỗ Nghiêm Kha: [Mau tới ăn ta a ~]
Nghiêm Kha thật cẩn thận mang thịt ba chỉ đặt lên chén cơm trước mặt, nước thịt chậm rì rì trượt xuống trên cơm trắng noãn.

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, tiếp theo còn thật sự tỉ mỉ gỡ dây rơm trên thịt.
Nước sốt trên dây hắn cũng luyến tiếc lãng phí, hắn cầm cọng rơm dính nước sốt treo trên chén, chờ nước sốt chậm rãi chảy hết đến trên cơm thượng, hắn đặt nó lên trên bàn.
Nhìn thấy khối thịt kho tàu nằm ngang trong chén, Nghiêm Kha hưng phấn xoa xoa hai tay: "Ai nha! Nhìn có vẻ ngon thật a!"
Nói xong hắn nhấc đũa thật cẩn thận tách ra một miếng thịt, sau đó gắp miếng thịt kèm với cơm bị nước sốt nhiễm đỏ nhét vào trong miệng.
Béo mà không nị, xốp mà không nát! Một từ thơm sao có thể khái quát lại miếng thịt này?! Hắn tuyên bố, đây là thịt kho tàu ngon nhất hắn từng nếm qua!
Có thể làm ra thịt kho tàu ngon như vậy Vương phi thật sự quá tuyệt vời!
Nghiêm Kha hạnh phúc ăn thịt, nếu không phải buổi chiều còn có nhiệm vụ trong người, hắn nhất định uống lên mấy ngụm rượu.

Bất quá có cơm đã rất thỏa mãn, thịt kho tàu cùng cơm chính là tuyệt phối!
Tiếng các huynh đệ nghị luận không dứt bên tai: "Đầu bếp trong phủ nếu có một phần mười tiêu chuẩn của Vương phi, cũng không bị mắng mỗi ngày." "Vương phi thật lợi hại a, ta lớn như vậy lần đầu tiên ăn đến thịt kho ngon đến như vậy." "Đúng vậy, người khác làm thịt luôn có một cỗ mùi, Vương phi làm một chút mùi đều nhấm nháp không đến!"
Nghiêm Kha mĩ tư tư chọc thịt, hắn thanh giọng đệm vào: "Các ngươi biết Vương phi làm thịt như thế nào không?"
Các huynh đệ lập tức quay đầu nhìn về phía Lão Đại bọn họ, Nghiêm Kha da mặt hơi hơi nóng lên: "Phi thường phức tạp, khác không nói, nhìn thấy màu sắc trên thịt không? Này không phải nước tương đơn thuần làm ra được, mà là Vương phi thắng nước màu.

Còn có, các ngươi nhấm nháp đến mùi rượu không? Đó là bởi vì Vương phi bỏ rượu hoa điêu."

Các huynh đệ hai mắt sáng như đèn: "Oa! Thì ra là thế!"
Giờ khắc này Nghiêm Kha cảm thấy mình thành chó săn cáo mượn oai hùm, rõ ràng chính hắn ghét bỏ thịt ngọt mà chạy trước, hiện tại lại giữ hình tượng Lão Đại ở trong này ra vẻ cao thâm.
Thật có lỗi! Bất quá thịt kho tàu ăn ngon thật a!
Mắt thấy trong chén thịt kho tàu càng ngày càng ít, Nghiêm Kha rốt cục nhớ tới chuyện trọng yếu nhất: "Đúng rồi, thịt đưa chủ tử nhớ giữ ấm, lúc đưa qua không bị lạnh."
Tiếng nói vừa dứt, bên trong đột nhiên an tĩnh xuống dưới.

Nghiêm Kha ở trong một mảnh tĩnh mịch nghĩ tới một chuyện đáng sợ: "Chẳng lẽ các ngươi không có chừa ra?"
Các huynh đệ mặt mang xấu hổ: "Thực xin lỗi Lão Đại......"
Lúc Nghiêm Kha tiến vào, mọi người đang chia thịt.

Nháy mắt nhìn đến Nghiêm Kha, người phụ trách phân thịt tự động đem quyền lợi giao cho Lão Đại của bọn họ.

Trăm triệu lần không nghĩ tới Vương phi làm vừa đúng ba mươi hai khối thịt, một khối nhiều hơn cũng không có!
Nghiêm Kha run đũa nhìn về phía thịt ba chỉ bị hắn chọc còn dư lại một góc, khuôn mặt run rẩy: "Thiên......"
Cùng lúc đó trong Văn Chương Uyển, Nhan Tích Ninh cùng Bạch Đào đang trải qua một chuyện không thể tưởng tượng.

Nhan Tích Ninh còn ổn, Bạch Đào sắc mặt trắng bệch hai chân run run thân thể run lẩy bẩy.
Bọn họ đang đứng trước phế tích ở Phẩm Mai Viên, phía trước bày một cái chén lớn, trong chén có nước sốt màu nâu đỏ đặc sệt của thịt kho tàu.

Chén này là bọn hắn dùng để đựng thịt kho tàu, nó không nên xuất hiện ở trong này, hẳn là phải ở trên bệ bếp.
Bạch Đào nước mắt đảo quanh hốc mắt: "Thiếu, thiếu gia......!Gặp, gặp quỷ."
Nhan Tích Ninh sắc mặt hơi trầm xuống: "Không được nói bậy."
Bạch Đào bắt đầu rơi nước mắt xoành xoạch: "Ô ô ô, thầy bói nói qua, tiểu nhân bát tự yếu dễ dàng dính đồ vật bẩn này nọ.


Nhất định là buổi sáng hôm nay ta hái tề thái dính vật bẩn, Quý phi nương nương đem thịt kho tàu của chúng ta ăn."
Nhan Tích Ninh u buồn nhìn thoáng qua không trung, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không biết nên nói cái gì.
Trước khi bất ngờ chết, hắn không tin chuyện quỷ thần.

Nhưng mà chờ hắn chính mình trải qua một lần, hắn hiện tại có chút không xác định.
Chẳng lẽ thật sự là nữ quỷ trộm thịt kho tàu của bọn họ?
Sự tình là như vầy, hôm nay làm thịt kho tàu có điểm nhiều, một cái thực hạp đựng không hết.

Vì thế Nhan Tích Ninh và Bạch Đào liền cùng nhau mang theo thực hạp đem thịt kho tàu giao cho bọn thị vệ, nhưng chờ bọn hắn trở lại phòng bếp, ba khối thịt kho tàu trên bệ bếp không cánh mà bay!
Ngay từ đầu Nhan Tích Ninh hoài nghi là động vật nhỏ nào đó trộm đi thịt kho tàu, nhưng động vật cũng sẽ không trộm cả chén đi đi? Hai người lật tung cả Văn Chương Uyển mấy lần, cũng không phát hiện cái gì.
Thẳng đến khi hắn đề nghị đến Phẩm Mai Viên nhìn thử, hai người mới phát hiện trước phế tích có chén lớn trống không.
Bạch Đào nước mắt nước mũi chảy thành dòng, hai chân mềm nhũn quỳ gối trước phế tích: "Thiếu gia, làm sao bây giờ a? Đều là bởi vì ta, sân chúng ta có chuyện ma quái.

Ô ô ô, Quý phi nương nương xin ngài thương xót, ta cùng thiếu gia không phải người xấu, ngài không cần làm chúng ta sợ a."
Nhan Tích Ninh thật sự nghe không nổi nữa, hắn ngồi xổm xuống, tinh tế quan sát trên thân chén nhà hắn.

Không xem còn không sợ, vừa thấy hắn liền phát hiện manh mối —— trên chén có mấy vết ngón tay người dính nước sốt.
Xem ra Văn Chương Uyển có khách không mời mà đến, rốt cuộc là người thuộc dạng gì mới có thể tránh thoát thủ vệ Vương phủ ra vào Văn Chương Uyển? Lại là người nào có thể chuẩn xác đụng phải phòng bếp nhà hắn trộm thịt ăn?
Nhan Tích Ninh vuốt cằm, lâm vào trầm tư.
Bạch Đào thấy thiếu gia nhà cậu ngồi xổm trước phế tích bất động, cậu ô ô nức nở: "Thiếu, thiếu gia, ta sợ.

Ta trở về đi? Ta về sau không đến Phẩm Mai Viên nữa được không?"
Nhan Tích Ninh bị mạch não của Bạch Đào làm cho đau đầu, hắn khoát tay: "Không nhất định là nữ quỷ, Văn Chương Uyển có thể có khách nhân."
Bạch Đào lộ vẻ nước mũi vẻ mặt mộng bức: "Khách nhân? Khách nhân gì?"
Nhan Tích Ninh bưng chén lớn đứng lên: "Trước nay đều chưa mời khách nhân, không hỏi mà tới khách nhân, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa khách nhân."
Xem ra hắn cần phải đem kế hoạch dưỡng động vật thực hiện trước.
————
Nghiêm Kha đứng bên người chủ tử nhà hắn đã được một nén nhang, hắn mắt xem mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim.


Nhìn như đang giả chết Nghiêm thống lĩnh kỳ thật đang khẩn trương, tinh tế nhìn lại, sẽ phát hiện trên thái dương hắn có một tầng mồ hôi mỏng.
Cơ Tùng đang dùng bữa, trên bàn bày năm sáu cái chén to nho nhỏ.

Ở chỗ xa nhất có một chén ngọc nhỏ, trong chén đặt một khối thịt kho tàu xiêu xiêu vẹo vẹo.

Thịt kho tàu nghiêng ngã trong chén, nước sốt đặc màu nâu đỏ nằm ở rìa chén.
Trên người nó quấn một vòng rơm rạ, miếng thịt đáng thương nhìn như là thỏ bị quấn tơ chết không nhắm mắt.
Mắt thấy chủ tử đem đũa duỗi tới trước chén ngọc, tim Nghiêm Kha nhấc lên cuống họng.

Hắn đã cố gắng phục hồi như cũ miếng thịt kho tàu mà Vương phi, hy vọng chủ tử không hỏi vấn đề gì ăn xong là được rồi.
Cơ Tùng dừng đũa một chút, y giương mắt nhìn về phía Nghiêm Kha, Nghiêm thống lĩnh chột dạ xe dịch tầm mắt tránh cùng chủ tử nhà hắn giao lưu ánh mắt.
Cũng may Cơ Tùng gì cũng chưa nói, y gắp thịt kho tàu lên, cởi bỏ rơm triền bên ngoài.

Ăn xong khối thịt này, Cơ Tùng khó được mà bình phẩm đồ ăn: "Thịt không tồi, lần sau không cần buộc rơm."
Nghiêm Kha thở phào nhẹ nhõm: "Vâng!"
Lúc này đột nhiên Lãnh quản gia bước nhanh đến: "Chủ tử."
Cơ Tùng không nhanh không chậm uống một ngụm canh: "Ân."
Lãnh quản gia châm chước nói: "Vương phi nói, hắn muốn nuôi một con chó nhỏ, không biết chủ tử có đồng ý hay không."
Nghiêm Kha nhướng mày, cảm thấy sự tình không đơn giản: "Vương phi muốn con chó nhỏ có dạng gì?"
Lãnh quản gia nghĩ nghĩ: "Vương phi nói chắc nịch dễ nuôi là được, nghĩ chắc Vương phi là tịch mịch, muốn nuôi giải buồn."
Cơ Tùng đem chén canh buông xuống: "Cho hắn."
_________________________________
Tác giả có chuyện nói:
Không lâu trong tương lai, Cơ Tùng thấy được trường hợp như vậy.
A Ninh đi ở phía trước: "Tiểu Tùng, lại đây lại đây!"
Chó nhỏ ở phía sau đuổi theo: " Uông uông!"
Thị vệ trong phủ:......!Vương phi thật lớn gan!
Cơ Tùng:.......


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.