Vốn phòng bệnh đang bình thường, vào giờ phút này lại có bốn cái xác nằm ngổn ngang, vẻ ngoài lúc chết cực kỳ thê thảm, biểu cảm không thể tin còn đọng lại trên gương mặt cứng đờ chết không nhắm mắt.
Trúc Ninh che miệng chột dạ: “Tôi xin lỗi.”
Quỷ hồn Trâu Kinh Hoa sợ tới bay lên: “Mày đã làm gì!!!”
Một giây kế tiếp, ba tên quỷ hồn mờ mờ nổi lên từ thi thể, sau đó như bị thứ gì dẫn dắt nhanh chóng chui xuống đất, nhưng mà, bẹp bẹp bẹp…
Đột nhiên đụng phải thứ gì đó cản trở cùng bắn ngược trở lại, suýt chút nữa tan thành từng mảnh.
Trúc Ninh kinh ngạc: “Trước khi ba người các ông tới giết tôi, các ông không giải cái Cấm Linh Trận gì đó à?”
Nhị sư huynh Tam sư huynh và Tứ sư huynh của Trâu Kinh Hoa vẫn không nhận ra mình từ người đột nhiên biến thành quỷ, bọn họ đang vô tri vô giác trôi giạt trong phòng bệnh.
Trâu Kinh Hoa bật thốt lên: “Bọn họ vào được Cấm Linh Trận tất nhiên chỉ cần mở một chiều của trận pháp, chỉ có vào chứ không có ra để đề phòng mày chạy trốn!”
Trúc Ninh lắc đầu: “Làm vậy không hay đâu, làm gì cũng phải làm đến cùng, nói là chỉ có vào chứ không có ra nhưng nhỡ mưu sát thất bại thì làm sao. Ngay cả quỷ sai đi ra ngoài câu hồn cũng không được lười biếng, thà bỏ chút thời gian, gánh chút nguy hiểm, cũng phải phá giải trận pháp.”
Trâu Kinh Hoa giận đến trợn mắt, hóa ra ý của mày là mấy vị sư huynh của tao liều mình nguy hiểm khai mở toàn trận là để chết dễ dàng hơn một chút?
Đợi chừng nửa phút, quỷ hồn trong phòng bệnh vẫn mờ nhạt như cũ, không hề có ý định biến thành ác quỷ. Mặc dù Trâu Kinh Hoa có thể biến thành lệ quỷ nhưng không phải vì oán khí của gã quá nặng, mà là vì số lượng âm khí Trúc Ninh phun ra ngoài còn nhiều hơn ở nghĩa trang, cậu đã hắt xì vô số lần suốt một ngày ở trong phòng bệnh.
Thế là Trâu Kinh Hoa thuận theo đó từ quỷ hồn biến thành ác quỷ.
Hiện tại âm khí trong phòng bị Trâu Kinh Hoa hấp thu để lên cấp nên gần như không còn, quỷ hồn tung bay không có âm khí bồi bổ, cộng thêm tình trạng mờ mờ sau khi chết nên bây giờ hồn “mỏng” đến mức ngay cả nói cũng không nói được.
Trúc Ninh nhìn về phía Trâu Kinh Hoa: “Ông là Trâu Kinh Hoa, còn đây là ba vị sư huynh của ông đúng không? Mấy người đã giết bao nhiêu người để lấy nội tạng?”
Trâu Kinh Hoa lộ ra nụ cười quái dị không hề e dè: “Mày cho rằng mày rất mạnh trong đám Ban điều tra đặc biệt sao, chỉ học một chút thuật pháp là can thiệp được mọi chuyện trong thiên hạ? Là thuật pháp truyền thừa chính gốc hay là thuật sĩ tông môn, chúng mày chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép mới học mỗi bề nổi, dựa vào thuốc độc đặc chế đánh đấm bừa bãi!”
Trúc Ninh: “Tôi mà dựa vào thuật pháp và thuốc độc đặc chế để giết mấy người á?”
Trâu Kinh Hoa nghẹn họng.
Trúc Ninh: “Tôi dựa vào hắt xì.”
Lồng ngực của quỷ hồn Trâu Kinh Hoa phập phồng kịch liệt, gã giận đến mức quỷ khí quanh người cuồn cuộn bay loạn!
Hồi lâu sau, Trâu Kinh Hoa bị chọc tức suýt chút nữa tiến hóa thành Quỷ Vương rốt cuộc cũng nói ra được một câu đốp lại: “Tao biết mày muốn biết cả quá trình vụ án, nhưng mày đừng hòng moi được nửa chữ từ tao, tao thà xuống mười tám tầng Địa Ngục chứ không khai một câu!”
Nói đến đây, rốt cuộc Trâu Kinh Hoa cũng tìm về vị trí của mình, mặt quỷ vặn vẹo thành một nụ cười hung tợn: “Có ngon thì mày đi hỏi mấy vị sư huynh của tao xem, mày biết dùng nhảy mũi giết người, chẳng lẽ không moi được gì từ miệng tán hồn?”
Nhìn thấy ba hồn mới chết ngoài ý muốn đang nhạt dần sắp biến mất, vẻ đắc ý trên mặt Trâu Kinh Hoa càng sâu hơn.
Trúc Ninh đứng lên há mồm về phía ba quỷ hồn: Phù phù phù —— ——
Ba con quỷ hít một lượng âm khí dồi dào, lập tức hóa thành độ phân giải 4K trong nháy mắt.
Trúc Ninh: “Tôi muốn hỏi ba người các vị một chút, dùng xe giấy giết người, còn có ai?”
Lệ quỷ Trâu Kinh Hoa chờ ba tên lệ quỷ 4K này chừng nửa phút, cuối cùng ngã ngửa hôn mê bất tỉnh, bụp bụp lập tức tiêu tán.
Trúc Ninh giật mình, cậu vội vàng đến kiểm tra thì thấy lệ quỷ bị tức chết chậm rãi tụ lại, biến thành một giống loài “đặc ruột” quen thuộc mà cậu gặp trước đó —— —— Tích.
Lúc này, rốt cuộc ba anh em lệ quỷ trong phòng bệnh cũng khôi phục thần chí, thấy tình trạng trước mắt lập tức hiểu ra Trâu Kinh Hoa mới vừa bị thằng nhãi mặc quần áo bệnh nhân áp chế. Bây giờ quỷ hồn của Trâu Kinh Hoa chết bất đắc kỳ tử, quỷ chết thành Tích, trong mắt ba tên lệ quỷ hiện rõ vẻ sáng tỏ.
“Giết tên thuật sĩ này!”
“Cho dù thuật pháp của nó cao cường có thể khống chế lệ quỷ, nhưng chắc chắn không phải đối thủ của Tích.”
“Tuy là Tích nhưng vẫn có thể sánh ngang hàng với Quỷ Vương, hẳn là mày cũng biết Tích hình thành như thế nào đúng không, trời vẫn không quên bọn tao, ha ha ha!”
Cơ thể của Trâu Kinh Hoa từ xám đậm biến thành màu đen ngòm làm cho người ta sợ hãi. Cả căn phòng bệnh đột nhiên có cảm giác thu nhỏ lại gấp mấy lần, đèn chân không không ngừng lóe lên vì bị âm khí quấy nhiễu. Sắc mặt của Trâu Kinh Hoa pha trộn giữa ác độc và mừng rỡ như điên, từng bước ép tới gần cậu trai bên giường bệnh!
Trúc Ninh vội vàng lui về sau: “Ông nên tránh xa tôi ra.”
Tích đã không còn nhìn ra hình người, gương mặt cười gằn vặn vẹo tiếp tục ép tới gần: “Giờ mới biết sợ?”
Mùi thơm hết sức mê người càng lúc càng gần, Trúc Ninh hốt hoảng: “Ông, ông đừng đến gần, nếu không…”
Ác ý trên mặt Tích càng sâu hơn: “Để xem bây giờ mày làm được gì, nhảy mũi? Cho dù có phun Kali cyanide cũng chỉ có tác dụng với người sống, mày có nhảy mũi cũng không cứu được…”
Rốp rốp!!!
Nhưng đã muộn, Trúc Ninh đã ói hết một bụng vẫn không thể tránh khỏi cám dỗ, cậu đột nhiên biến thành bóng lông nhỏ há miệng gặm mất một nửa khối sô cô la lớn trước mặt.
Bóng lông nhỏ nhanh chóng nhận ra mình đã làm gì, cậu vội vàng thổi mấy hơi vào gã Tích chỉ còn một nửa, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra biến trở về hình người.
Ba lệ quỷ một Tích run lẩy bẩy trốn phía sau cái tủ.
Trúc Ninh chột dạ lặp lại: “Tôi đã nói đừng đến quá gần mà…”
Thấy ba con quỷ một con Tích không có ý định đi ra, Trúc Ninh vô tội nói: “Tôi là một quỷ sai chính trực đàng hoàng của điện Vô Thường, tuyệt đối sẽ không cố ý tổn thương quỷ hồn… Hức ~ ”
Trúc Ninh che miệng nấc một cái.
Mấy con tiểu quỷ hồn bị nuốt vào lúc trước lăn qua lăn lại trong bụng cậu bị phun ra ngoài, sau đó a a a thét lên chạy trốn.
Bầu không khí như bị đông lại khó phá vỡ.
Ba quỷ một Tích bộp bộp quỳ xuống, run cầm cập gào khóc: “Đại nhân tha mạng, xin đừng ăn tôi!!!”