Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 30: Nam chính truyện Mạt thế đến (II)



Trên mặt nước, thiên sứ tóc trắng có gương mặt tuấn mỹ tản ra khí tức thánh khiết, nhưng cả người lại nhiễm đầy máu tươi, ánh mắt hờ hững nhìn xuống mặt nước, con ngươi màu bạc vừa lúc chạm mắt với Kỷ Ninh.

Nhìn gương mặt hoàn mỹ đến không giống thật này, Kỷ Ninh lập tức nhận ra bản thân đang ở nơi nào.

Lúc này rối loạn không gian lẫn thời gian đồng thời xuất hiện, cậu chẳng những biến thành người cá trong thế giới Mạt thế mà còn đi vào tiểu thuyết của thế giới này.

Tiểu thuyết này tên là《 Archangel 》, giống với thời đại tương lai, một hành tinh khổng lồ phát triển vượt bậc bị cuộc chiến tranh điên cuồng cùng với khoa học kỹ thuật hủy diệt, tâm tinh cầu vỡ ra, bề mặt tinh cầu hoàn toàn bị dung nham bao trùm, mọi người bắt buộc phải di chuyển đến vành đai tiểu hành tinh* ngoài tinh cầu, cũng tách ra chia thành mấy ngàn quốc gia.

*Cuối chương vì dài

Điều kiện vành đai tiểu hành tinh khắc nghiệt, khí tượng dị thường, tài nguyên sinh tồn vô cùng thiếu thốn cực độ, nhưng những nhân loại di chuyển đến đây hầu như miễn cưỡng sống sót nhờ vào khoa học kỹ thuật khi xưa. Để thích ứng với hoàn cảnh và phát động chiến tranh, rất nhiều quốc gia trên hành tinh tiến vào thời đại Tổng quy mô cải tạo gen.

Ở một quốc gia hành tinh có tên là "Hành tinh Noah", viện nghiên cứu đại diện cho quyền uy khoa học tối cao của cả nước đã nghiên cứu chế tạo ra "Archangel*", cũng chính là nam chính Arques của tiểu thuyết.

*Archangel / ˌɑːrkˈeɪndʒəl / là một thiên thần có cấp bậc cao. Bản thân từ tổng lãnh thiên thần thường được kết hợp với các tôn giáo Abraham, nhưng những sinh vật rất giống với các tổng lãnh thiên thần được tìm thấy trong một số truyền thống tôn giáo. Từ Tổng lãnh Thiên thần (archangel) bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp αρχάγγελος archangelos = αρχ- arch- ("đầu tiên, bậc nhất, thủ lĩnh") và άγγελος angelos ("người đưa tin").

Cái tên Arques tức là "Ark", đại diện cho con thuyền cứu nạn, hắn không phải là nhân loại chân chính mà một con người sinh học kết hợp từ hàng chục gen chủng tộc, là vũ khí hình người cường đại nhất từ trước đến nay được nền văn minh ghi lại.

Dưới yêu cầu quyền quý, Arques được giao cho vẻ ngoài của thiên sứ và cái tên mỹ miều "Archangel", tượng trưng cho thiên sứ thần thánh dẫn dắt người Noah hướng về thần Ánh sáng.

Nhưng mặt khác, trong thời tận thế, ngoài trừ những sinh linh bước được lên thuyền cứu nạn thì chẳng có sinh vật nào may mắn sống sót trong trận hồng thủy ngập trời này cả. Mà thứ đại biểu cho sự huỷ diệt của các tinh cầu khác cũng chính là Arques đại diện quân đội Noah.

Chiến tranh liên miên không dừng, dưới sự dẫn dắt của Arques, quân đội Noah bách chiến bách thắng, xâm lược các quốc gia hành tinh khác, nhanh chóng trở nên lớn mạnh nhờ thực lực của mình. Thanh danh "Archangel" càng ngày càng lan truyền mạnh mẽ, mà lúc này quyền quý Noah lại nảy sinh ra ý tưởng mới.

Bọn họ muốn cho Arques trở thành "Archangel" chân chính.

Nếu Arques không chỉ là cỗ máy giết chóc mà còn là biểu tượng của Noah, đại diện cho phồn vinh và tương lai của nhân loại thì nhất định sẽ có rất nhiều quốc gia hành tinh tự chủ quy phục Noah, tạo thành một Liên bang quốc gia to lớn. Noah không cần đánh cũng thắng, sẽ có thể trở thành then chốt cũng như trung tâm của toàn bộ Liên bang.

Trong kế hoạch ấy, Kỷ Ninh và Arques gặp nhau, cậu được xem là sủng vật nhân ngư quý báu, bị bọn quyền quý đưa cho "Archangel" giao cho hắn nuôi dưỡng, hy vọng dùng thủ đoạn như vậy khiến Arques cảm nhận được "tình yêu", sẽ không còn vô cảm như thế nữa, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh và giết người.

Đối với kế hoạch này, nhân viên của viện nghiên cứu đều vô cùng bất mãn và kịch liệt kháng nghị, bọn họ cho rằng một khi cỗ máy chiến tranh Arques sinh ra tình cảm thì rất có thể sẽ dẫn đến hậu quả cực kỳ đáng sợ.

Nhưng bọn quyền quý Noah quyền quý một lòng muốn thực hiện dã tâm thành lập Liên bang, nghiên cứu viên phản đối không có hiệu quả, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp đưa Kỷ Ninh vào viện nghiên cứu, cũng tu sửa một cái hồ nước và phòng ấm ở nơi Arques ở, cho người cá cư trú ở đây.

Tựa như người sinh học Arques, người cá cũng không phải là loài tồn tại tự nhiên mà đã qua cải tạo gen.

Người cá chủ yếu chia làm hai loại, một loại là người cá chiến đấu, có thể chiến đấu dưới nước tiêu diệt quân địch, còn loại khác là người cá làm sủng vật, có khí chất mị hoặc cũng như tiếng hát kỳ ảo, ngoan ngoãn mềm mại, xinh đẹp thiện lương. Kỷ Ninh thuộc loại sau.

Thời điểm bị đưa cho Arques, người cá xinh đẹp chui ra từ trong nước ôm lấy cổ thiên sứ tóc trắng, đuôi mắt hơi nhếch lên, hơi thở tràn đầy dụ hoặc, cười nói với thiên sứ đang luống cuống không biết làm sao.

"Bây giờ em là vật sở hữu của ngài, 'Archangel' tôn quý."

,,ԾㅂԾ,,

Đối với Kỷ Ninh mà nói thì quá trình công lược Arques không hề khó khăn, bề ngoài Arques lạnh lẽo như băng, rất có cảm giác phi nhân loại, là cỗ máy giết chóc phục tùng mệnh lệnh một cách tuyệt đối, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn vô cảm, chỉ là chưa từng có ai để ý đến suy nghĩ của hắn, cũng không chân chính quan tâm hắn.

Thật ra tính cách của Arques vô cùng đơn thuần, hệt như một tờ giấy trắng sạch sẽ, sau khi Kỷ Ninh đến thì rốt cuộc cũng đã nhiễm màu sắc hoa mỹ rực rỡ. Nếu nói Kỷ Ninh là vật sở hữu của hắn thì chi bằng nói hắn như bị Kỷ Ninh đóng dấu thì đúng hơn.

Nhưng đáng tiếc bây giờ chắc hẳn Arques đã không nhận ra cậu.

Kỷ Ninh ngẩng đầu chớp mắt, mơ hồ nhìn thấy cánh chim của thiên sứ tóc trắng có chỗ nào đó bị khiếm khuyết, và theo như Hoắc Vô Linh nói bên ngoài là hội trường đấu giá, đại khái cậu cũng đoán được bây giờ mình đang ở đoạn nào của cốt truyện.

Thật ra Kỷ Ninh và Arques gặp nhau là trước khi cốt truyện《 Archangel 》chính thức bắt đầu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì Kỷ Ninh cũng chết đi, Arques phạm phải trọng tội trong luật pháp Noah, bị phán tử tội thì bắt đầu bị mấy tên "Archangel" đời hai đuổi giết.

Mặc dù năng lực chiến đấu cá nhân của thiên sứ đời hai không bằng Arques đời đầu, nhưng bọn chúng có ưu thế về số lượng, phối hợp ăn ý. Cuối cùng dựa vào thủ đoạn đánh lén mà đánh trúng Arques, phá hủy hơn phân nửa cơ thể hắn, Arques bị trọng thương hấp hối rơi xuống một tiểu hành tinh rồi được nam hai nhặt được.

Đây là nơi toàn bộ cốt truyện bắt đầu, nam hai là một lính đánh thuê không chính không tà, nhặt được Arques bị hư hại nghiêm trọng, vốn định tháo dỡ cơ thể mô phỏng con người này ra thì bất ngờ phát hiện Arques vẫn chưa chết.

Tuy rằng nam hai không biết đây là "Archangel" tiếng tăm lừng lẫy, nhưng anh nhạy bén nhận ra dường như Arques rất lợi hại liền cứu hắn mang về nhà.

Thân là một con người sinh học, năng lực tự chữa lành của Arques vô cùng cường đại, cho dù hơn nửa thân thể bị phá hủy nhưng vẫn có thể chầm chậm tự chữa lành. Nhưng bởi vì một phần đại não của hắn bị thiếu hụt, ký ức lưu trữ cũng bị tổn hại nên mất đi toàn bộ, cũng không biết mình chính là "Archangel" và không nhớ vì sao mình lại bị tấn công.

Nam hai trời sinh bản tính phóng khoáng không chịu gò bó, anh chẳng thèm quan tâm đến quá khứ của Arques, chỉ để tâm đến tiền, đợi sau khi thương thế của Arques đã khỏi hơn phân nửa thì kêu Arques thực lực cường đại này đi theo anh làm lính đánh thuê, thực hiện vô số nhiệm vụ, coi như là trả nợ trong quá trình Arques dưỡng thương.

Thế giới đó khá giống với hiện tại, Kỷ Ninh đã xem qua nguyên tác, mơ hồ nhớ bọn họ có một nhiệm vụ về buổi đấu giá, sau khi lấy được dữ liệu lưu trữ từ Tương Lai thì phát hiện quả nhiên là thế.

Đây là hội đấu giá ngầm chợ đen, kẻ đến đây đều chẳng phải tốt lành gì, nam hai và Arques đến đây để đen ăn đen, càn quét sạch hàng đấu giá. Mà thân là một vật bán đấu giá nên Kỷ Ninh cũng bị tính là chiến lợi phẩm của bọn họ.

Quả nhiên không lâu sau, trên mặt nước ló ra một cái đầu khác, là một người đàn ông tóc đỏ anh tuấn, chính là nam hai Foggy.

Sau khi mơ hồ nhìn thấy người cá dưới nước, người đàn ông tóc đỏ nhướng mày, cười vỗ vai Arques bảo: "Tin báo nói không sai, quả thật có người cá, lần này chúng ta kiếm bộn rồi."

Nói xong, người đàn ông rời đi một lát, lúc sau lại kéo đến một khối thi thể ném vào trong nước khiến nước nhiễm phải một mùi tanh nồng.

Thân thể sủng vật nhân ngư yêu kiều yếu ớt, có yêu cầu cực cao với chất lượng nước, tuyệt đối không muốn ở trong nước bị xác chết ô nhiễm. Bọn họ ném thi thể xuống đây chính là ép người cá bơi lên mặt nước để bọn họ dễ dàng bắt đi.

Kỷ Ninh cũng bị mùi tanh này làm cho đầu óc choáng váng, không tự chủ mà bơi lên trên. Hoắc Vô Linh nắm chặt lấy cổ tay cậu, cười hỏi: "Có muốn tôi giết bọn họ không?"

"Không cần." Kỷ Ninh khẽ lắc đầu, nói: "Tôi biết một người trong hai bọn họ, trước kia chúng tôi là bạn bè, mặc dù bây giờ anh ấy đã mất đi ký ức, không nhận ra tôi nhưng hẳn anh ấy sẽ không gây thương tổn cho tôi."

Dù sao đi nữa thì người cá sủng vật tính tình dịu ngoan, không có tính công kích, còn có thể bán được giá cao, bọn họ chẳng có lý do gì để hại cậu.

Nếu ngộ nhỡ bị bán đi thật thì Kỷ Ninh cũng không lo lắng, dù sao thì cậu chắc chắn sẽ trở lại thế giới của Cố Sâm, còn có Hoắc Vô Linh ở bên cạnh, trong tình huống đặc biệt như bây giờ, Hoắc Vô Linh khẳng định sẽ không để cho người khác tổn thương cậu.

"Nơi này dường như cũng không phải là thế giới ban đầu mà em lại nói em có bạn, chẳng lẽ đây là thế giới mà trước kia em đã từng đến sao?"

Hoắc Vô Linh cười hờ hững nắm lấy cằm cậu: "Quan hệ của hai người thật sự chỉ là bạn bè?"

"Anh nghĩ sao cũng được." Kỷ Ninh đẩy tay hắn ra, vung vẩy đuôi cá bơi về phía mặt nước.

"Rõ ràng trước đây em ngoan như vậy mà bây giờ không nghe lời một chút nào, thật đúng là không biết sợ là gì."



Người đàn ông tóc đen xinh đẹp nhíu mày nhưng không thật sự tức giận, nhàn nhã tự tại đi theo sau Kỷ Ninh: "Mục đích em đến thế giới này là gì, gặp lại bạn em? Hay là em lại có nhiệm vụ mới?"

"Là bất ngờ bị truyền tống đến đây, tôi cũng không ngờ sẽ phát sinh tình huống như vậy." Kỷ Ninh nói: "Còn phần tại sao muốn bơi lên trên thì cơ bản là tôi không muốn ở lại đây thôi."

Hoắc Vô Linh hơi nhún vai, yên lặng lắc đầu cười.

Kỷ Ninh bơi lên trên mặt nước, mới vừa ló đầu ra thì liền bị người ta nhanh chóng tròng một cái vòng kim loại vào cổ, dây xích dài bị người đàn ông tóc đỏ nắm trong tay.

"Nè bé người cá, tuy rằng tình huống có hơi đột ngột nhưng không sao hết, cậu chỉ cần biết điều này thôi: Bây giờ hai người bọn tôi chính là chủ nhân mới của cậu."

Người đàn ông tóc đỏ mặc bộ đồ lính đánh thuê kéo cổ Kỷ Ninh lại, sau khi quan sát dung mạo của cậu, anh nhướng mày lên, cầm lòng không đặng mà ngả ngớn huýt sáo một cái, nhếch miệng cười cười bảo: "Kiếm bộn rồi, quả thực là một mỹ nhân cực phẩm. Arques, cậu thấy sao, cậu ta đẹp lắm có phải không?"

Anh nâng khuỷu tay lên đụng vào cánh tay của thiên sứ tóc trắng, ánh mắt vốn hờ hững của thiên sứ lướt ngang qua gương mặt Kỷ Ninh, bỗng dưng hắn ngẩn ra, ánh mắt hơi rung động, hồi lâu vẫn không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào.

"Hêy......"

Không được đồng bạn đáp lại, người đàn ông tóc đỏ rất là bất mãn, có chút khó chịu quay đầu, nhưng ngay sau đó gương mặt anh lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc, khiếp sợ nhìn thiên sứ tóc trắng.

Vẻ mặt của Arques vẫn chẳng có biến hóa gì, lẳng lặng nhìn nhân ngư, con ngươi màu bạc lạnh băng bỗng nhiên chảy nước mắt, dọc theo cái cằm trắng nõn rơi xuống.

"......" Biểu tình của người đàn ông tóc đỏ phức tạp nói: "Hóa ra cậu cũng rơi lệ à? Chẳng lẽ cậu có ấn tượng gì đó với cậu ta hả?"

"Tôi không biết."

Arques nâng tay lên, dùng mu bàn tay gạt đi nước mắt của mình, rũ mắt nhìn vài giây.

Hắn không biết vì sao mình lại rơi lệ, và không có cách nào kìm lại trái tim đang rung động liên hồi.

Thiên sứ tóc trắng nhìn về phía người cá, mấp máy đôi môi, hỏi: "Trước kia chúng ta.... quen nhau sao?"

Người cá mỉm cười nhìn hắn, trả lời: "Có lẽ."

"Có lẽ?" Arques ngẩn ra, tiếp tục truy hỏi: "Tại sao lại là có lẽ? Mà không phải là 'Phải' hoặc 'Không'?"

"Bởi vì cậu chẳng còn nhớ gì cả, hỏi nữa thì cũng không có ý nghĩa gì."

Thân ảnh nửa trong suốt của Hoắc Vô Linh chợt xuất hiện trong không trung, khóe môi hơi nhếch lên nói.

Arques và người đàn ông tóc đỏ phản ứng cực nhanh, cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người hắn, nhanh chóng nhắm họng ngay ngay hắn "Đùng đùng" bắn mấy phát. Hoắc Vô Linh né cũng không né, mặc kệ để viên đạn xuyên qua cơ thể, không bị tổn hại chút nào.

"Tôi đang ở trạng thái này thì vũ khí của mấy người chẳng có tác dụng gì với tôi đâu."

Người đàn ông tóc đen mỉm cười, giang tay nói: "Tôi không có ý định trở thành kẻ địch với các người và không phải là người của cái hội đấu giá này, cũng không có hứng thú với những chuyện mấy người làm."

Hắn đảo mắt quanh đài đấu giá toàn là thi thể, vẻ mặt thờ ơ, bỗng nhiên hắn vươn ngón tay ra nhẹ nhàng búng một cái, vòng kim loại trên cổ Kỷ Ninh "lách tách" mở ra, "tõm" một tiếng rơi vào trong nước.

"Và tôi không thích các người đối xử với em ấy như vậy."

Thân ảnh hư ảo của Hoắc Vô Linh lóe lên xuất hiện bên cạnh Kỷ Ninh, ôm lấy vai cậu, trong nụ cười lại lộ ra vào phần lạnh lẽo.

"Còn tự xưng mình là chủ nhân của em ấy nữa tôi liền rút xương cốt trên người hai người ra hết đấy. Sao, muốn trải nghiệm cuộc sống của động vật thân mềm không?"

"Xin lỗi, chúng tôi không biết ngài là chủ nhân của người cá này."

Người đàn ông tóc đỏ không biết lai lịch thân phận của Hoắc Vô Linh, nhưng nhìn thấy trạng thái giống quỷ hồn của hắn, cũng sử dụng thủ đoạn chưa từng thấy qua, trong lòng biết đây không phải là đối tượng dễ chọc vào, anh liền cười cười xua tay lùi về sau.

"Để bày tỏ sự áy náy chúng tôi nguyện ý chia cho ngài phân nửa chiến lợi phẩm của buổi đấu giá này, còn nhân ngư thì ngài cứ tự nhiên mang đi, chúng tôi sẽ giữ bí mật cho ngài."

Anh vừa nói vừa muốn đi xuống đài đấu giá, nhưng anh bỗng phát hiện Arques vậy mà không nhúc nhích, vẫn đứng yên tại chỗ nhìn người cá trong nước.

"Arques." Anh thấp giọng gọi: "Đi khỏi chỗ này thôi, người cá kia không thuộc về chúng ta."

"Tôi muốn em ấy."

Ngoài dự kiến của mọi người, ấy vậy mà Arques lại nói ra lời làm người ta kinh ngạc, hướng mắt nhìn quỷ hồn đang lượn lờ trong không trung, bình tĩnh hỏi: "Anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể trả cho anh, xin anh hãy nhượng lại em ấy cho tôi."

"Arques!"

Sắc mặt của người đàn ông tóc đỏ khẽ biến, lập tức kêu một tiếng. Chưa nói đến người đàn ông xa lạ kia có đồng ý nhượng lại nhân ngư hay không, riêng bản thân câu nói của Arques đã có vấn đề rồi, làm ăn buôn bán nào có ai nói bao nhiêu tiền cũng chi được, đây không phải là chờ người ta đến làm thịt à!

"Em ấy không phải món hàng để bán." Hoắc Vô Linh mỉm cười.

Arques mím môi, lại nói: "Nếu giá trị của em ấy không thể tính được bằng tiền, vậy thì tôi sẽ làm thuê cho anh, làm bất cứ chuyện gì cho anh, cho đến khi anh cảm thấy bằng giá trị của em ấy thì thôi."

"......" Người đàn ông tóc đỏ che mặt, anh sắp xỉu đến nơi rồi.

Anh không hiểu đồng đội mình rõ ràng có thực lực cường đại nhưng sao lại có thể đơn thuần đến thế-- Được rồi, thật ra anh cũng là người hưởng lợi, nếu như tính cách Arques không như vậy thì cũng sẽ không cùng mình tham gia cái nghề nghiệp lính đánh thuê cực kỳ nguy hiểm này. Nhưng bây giờ bọn họ cùng một giuộc với nhau, người đàn ông này thì không phải, căn bản tính chất của hai người chẳng hề giống nhau.

Người đàn ông tóc đỏ thật sự nghe không nổi nữa, hắng hắng giọng, vừa định giúp đồng đội giao thiệp với Hoắc Vô Linh thì lập tức nghe được thanh âm dịu dàng êm tai của nhân ngư nói với Arques.

"Không sao, anh có thể mang tôi đi."

"Ninh Ninh," Hoắc Vô Linh bình tĩnh nhìn cậu một lúc, mở miệng nói, "Em có biết em đang nói gì không?"

Kỷ Ninh liếc mắt nhìn hắn: "Anh cũng đâu phải là chủ nhân của tôi."

"Anh ta không phải chủ nhân của cậu?"

Người đàn ông tóc đỏ lộ ra vẻ mặt kỳ quái nhìn Hoắc Vô Linh, không biết tại sao lúc nãy người này lại bày ra tư thế chiếm hữu như vậy.



"Tôi không phải?" Đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Vô Linh khẽ híp lại, cười nhẹ một tiếng, nói: "Ninh Ninh, em đừng quên rốt cuộc là ai đã dùng máu tươi của mình để nuôi em ba năm."

"Ít nhất thì bây giờ không phải." Kỷ Ninh nói, "Ngược lại mà nói thì Arques có lẽ mới là chủ nhân của tôi."

"Em thật sự biết tôi?" Thiên sứ tóc trắng nhìn thẳng cậu, hỏi.

"Có lẽ."

Kỷ Ninh vẫn chỉ đáp lại hắn câu này.

,,ԾㅂԾ,,

Arques bế người cá từ trong nước lên, cẩn thận đặt cậu vào thùng nước mà bọn họ đã chuẩn bị sẵn, sau đó đi vào phi hành khí nhỏ loại cũ do người đàn ông tóc đỏ lái chở người cá và những chiến lợi phẩm khác rời khỏi hội trường đấu giá.

Hoắc Vô Linh ngồi trên thùng nước trong suốt nhìn người cá phía dưới, tuy rằng hắn vẫn cong môi theo thói quen nhưng vẻ mặt hắn lại âm trầm hiếm thấy, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thiên sứ tuấn mỹ ngồi xổm trước thùng nước, mái tóc trắng như tuyết rũ xuống, hai tay ôm lấy đầu gối chôn gần nửa gương vào trong khuỷu tay, chẳng hề chớp mắt chăm chú nhìn người cá trong thùng nước, tựa như không nỡ dời ánh mắt đi.

Người đàn ông đang điều khiển phi hành khí ở phía trước lúc đầu còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía sau, sợ người đàn ông tóc đen xa lạ kia sẽ đánh nhau với Arques, nhưng anh nhanh chóng từ bỏ hành động này, bởi vì ánh mắt của Arques khi nhìn người cá quả thật khiến anh nổi hết cả da gà.

Thật ra đối với người thường mà nói thì đó cũng không phải cảm xúc thay đổi chấn động lớn, thậm chí còn có thể xem là khá nhẹ, nhưng sống chung với tên người sinh học này một khoảng thời gian khá dài, người đàn ông tóc đỏ chưa bao giờ thấy biểu cảm thứ hai của hắn, nhưng hôm nay lại liên tục nhìn thấy Arques khóc rồi ánh mắt vui sướng của hắn, khiến cho anh bị chấn động không nhỏ.

Cảm giác này rất khó diễn tả thành lời được....

Suy tư một hồi, rốt cuộc người đàn ông tóc đỏ cũng nghĩ ra một ví dụ tương đối hợp lý, giống như là một con rối gỗ lạnh như băng đột nhiên nở nụ cười, khiến người ta không thể không nghi ngờ là có phải bị quỷ nhập hay không-- Hơn nữa ở đây có một thằng cha hệt như quỷ thật.

"Em...."

Sau một khoảng im lặng, ngón tay Arques chạm lên thùng nước thủy tinh, hỏi người cá bên trong: "Em có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?"

"Tôi không đói." Kỷ Ninh mỉm cười, "Cảm ơn anh, Arques."

"......"

Thiên sứ cúi đầu, đôi cánh trắng tinh có chút khiếm khuyết phía sau có hơi lay động bán đứng nội tâm không hề bình tĩnh của hắn, tựa hồ đang rất cố gắng suy nghĩ nên giao lưu đề tài gì với nhân ngư.

"Em nói em tên Kỷ Ninh." Hắn ngẩng đầu nhìn người cá, "Tên nghe rất êm tai."

Kỷ Ninh lại cười nói cảm ơn với Arques, mặc dù Arques không có ký ức nhưng tính cách vẫn giống như trước kia.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Kỷ Ninh vươn tay ôm lấy cổ hắn, cho hắn một cái ôm nhiệt tình, khi đó Arques cũng có chút luống cuống tay chân, nói lời hệt như bây giờ.

"Mấy lời hàn huyên vô bổ này tôi nghe phát chán."

Hoắc Vô Linh nghiêng người nằm xuống thùng nước nhìn Kỷ Ninh và Arques ở bên dưới, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Ninh Ninh, ở chung với người nhàm chán như vậy em không thấy rất chán à?"

Còn ở chung với anh thì là chấn động kinh hồn bạt vía, chính là lúc nào cũng lo lắng mình sẽ chết...

Kỷ Ninh liếc mắt nhìn Hoắc Vô Linh, ở trong lòng thầm chửi hắn.

"Hình như em rất bất mãn với tôi." Hoắc Vô Linh nhìn thấy ánh mắt cậu, vươn tay gõ gõ nắp thùng nước thủy tinh, trong nụ cười ẩn hiện vài phần nguy hiểm: "Lá gan càng ngày càng lớn, em thật sự cho rằng tôi không có biện pháp bắt em sao?"

"Bây giờ anh không thể giết tôi."

Kỷ Ninh nói, hơn nữa Hoắc Vô Linh cũng không thể lấy Herinos ra để uy hiếp cậu, bởi vì có Huyết khế tồn tại, nếu Herinos chết thì rất có thể cậu cũng sẽ chết theo, Hoắc Vô Linh cũng sẽ biến mất.

"Tôi không thể giết em," Khóe môi Hoắc Vô Linh khẽ cong lên: "Nhưng mà--"

Đột nhiên hắn chìm cả người vào trong thùng nước, nắm lấy cổ tay Kỷ Ninh đè lưng cậu lên thành kính thùng, hung hăng hôn xuống đôi môi của cậu, hôn đến khi Kỷ Ninh khó khăn hô hấp, bắt đầu liều mạng đẩy hắn ra thì Hoắc Vô Linh mới lùi về sau, tủm tỉm cười hỏi: "Còn cảm thấy tôi không có biện pháp tóm em không?"

"......"

Kỷ Ninh vẫy vẫy đuôi cá, vẻ mặt có chút mất tự nhiên lùi về phía sau, nhưng Hoắc Vô Linh lại nghiêng người tiến lên kéo lấy đuôi cá xanh nhạt của cậu, cười hỏi: "Muốn đi đâu?"

"Đùng."

Bỗng nhiên trên đầu bọn họ truyền đến tiếng vang, thiên sứ tóc trắng vỗ vỗ đôi cánh lơ lửng trên không trung, gỡ nắp thùng nước thủy tinh xuống nhảy vào, mặc kệ lông chim bị thấm nước ướt đẫm mà vớt người cá lên ôm vào trong lòng, vai và mặt của hai người lộ ra bên trên mặt nước.

Sắc mặt hắn lạnh như băng sương, vươn tay lau đôi môi của Kỷ Ninh, lạnh lùng nói: "Đừng chạm vào em ấy."

Hoắc Vô Linh nhướng mày, giữ chặt lấy đuôi cá của Kỷ Ninh: "Cậu nghĩ cậu đang nói chuyện với ai?"

"Rầm--!"

Phi hành khí bỗng nhiên bị xóc nãy kịch liệt, người đàn ông tóc đỏ đột ngột đạp phanh, ngạc nhiên nhìn về phía sau lưng, bị đám hỗn độn phía sau dọa cho ngu người.

Kỷ Ninh ôm đuôi cá của mình, vẻ mặt vô cảm ngồi trong thùng nước.

Thùng nước không bị hư hại gì, nhưng ngoài nó ra thì vách trong của phi hành khí đã bị biến dạng nghiêm trọng, chiến lợi phẩm thu hoạch được tối nay đã bị phá hủy hơn phân nửa, đang tỏa ra từng làn khói đen.

"Tiếc quá, không có đánh trúng tôi."

Hoắc Vô Linh lơ lửng trên không cười bảo, mà trên tay của thiên sứ tóc trắng đã tập hợp một luồng sáng chói loá, tích tụ sức mạnh hủy diệt khủng bố, chuẩn bị phóng ra ngoài lần nữa--

"Hai người dừng tay lại cho tôiiiiiii!!"

Người đàn ông tóc đỏ như khóc ra máu chạy như điên về phía sau.

......Linh cảm không lành càng ngày càng mạnh rồi.

Kỷ Ninh nhìn bên ngoài, ôm chặt lấy cái đuôi của mình, bất động cuộc tròn trong thùng nước.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.