Đây là giấc ngủ trằn trọc nhất mà Dịch Nam Yên từng có trong đời, từ khi biết yêu quý cơ thể, cô chưa bao giờ thức khuya ngủ muộn, nhưng lần này dù thế nào cô cũng không tài nào chợp mắt được, cuối cùng cô đã ngủ như thế nào thì chính cô cũng không biết.
Nhưng dù có chìm vào giấc ngủ, cơn mơ cũng chưa từng yên bình, có lúc cô mơ thấy mình sắp bị mặt trời từ trên trời rơi xuống đè bẹp, có lúc lại như đang bơi trong mật ong, khi mê mẩn chợt thấy một bông hoa xác thối (Rafflesia) được phủ một lớp đường bên ngoài... Tóm lại, cơn ác mộng thường ập đến ngay khi cô nếm được vị ngọt, nhưng những cơn ác mộng không kéo dài quá lâu thì cô gặp được anh hùng đến giải cứu mình.
Sau nhiều lần lặp đi lặp lại như vậy, Dịch Nam Yên gần như bị tra tấn đến mức suy nhược thần kinh, đến nỗi ngày hôm sau cô thức dậy sớm hơn Diệp Sơ Hạ mặc dù ngủ không đủ giấc.
Chiếc chăn quấn quanh người nàng bị tuột ra đôi chút, một cánh tay lộ ra bên ngoài, giống như bé con đang ngủ, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm đặt bên miệng, ở cự ly gần, Dịch Nam Yên thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt nàng và lông mi dài đổ bóng như trăng lưỡi liềm dưới mắt khiến nàng trông vô hại lạ thường.
Vì tối qua nàng đã sử dụng sữa tắm hoa hồng của nhà cô nên vẫn còn một chút hương hoa hồng mà cô quen và thích ẩn trong mùi sữa trên người nàng, vừa thuần khiết vừa gợi cảm.
Hiện tại, sự phổ biến của hoa hồng khiến loài hoa này có vẻ không cao cấp, nhưng Dịch Nam Yên tự nhận mình là một người bình thường, cô thích màu sắc thuần khiết và hương thơm say lòng của hoa hồng đỏ, Dịch Nam Yên thậm chí còn cảm thấy trên đời này không có mùi hương nào có thể so sánh với hương hoa hồng, nhưng bây giờ cô cảm thấy vẫn có một hương thơm khác tuyệt hơn.
Điều này khiến Dịch Nam Yên đỏ cả mang tai, cô vừa mới tỉnh dậy còn chưa kịp lĩnh ngộ đã bị xua tan trong nháy mắt, cô lập tức buông tay ra, giống như muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người. Nhưng có lẽ là do đêm qua ngủ không yên giấc nên họ trở mình nhiều lần, mái tóc dài của hai người vướng vào nhau, động tác này khiến Dịch Nam Yên bị kéo mạnh đến mức da đầu đau nhức, lại ngã về chỗ cũ.
Diệp Sơ Hạ cũng bị cơn đau đột ngột đánh thức, hoang mang mở mắt ra và lên án:
"Đau quá."
Đôi mắt vừa mới ngủ dậy còn phủ một lớp sương mờ, giống như đóa hoa nhỏ đọng những giọt sương sớm, đôi môi hồng đào khép mở, chất giọng mềm mại ủy mị mang theo cảm giác mơ màng chưa tỉnh.
Trái tim của Dịch Nam Yên đập dữ dội không thể kiểm soát, vệt đỏ từ tai lan sang má, giống như một bông hồng đỏ kiều diễm quyến rũ chuẩn bị nở rộ.
Theo bản năng cô muốn vùi đầu vào gối coi mình như đà điểu, nhưng cô còn chưa kịp làm gì, Diệp Sơ Hạ đã tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn cô: "Chị Nam Yên?"
Dịch Nam Yên vờ bình tĩnh nói, "Tôi định đứng dậy đi rửa mặt, nhưng mà tóc của chúng ta bị vướng vào nhau rồi."
Khi nói điều này, cô đột nhiên nghĩ đến một câu: Kết lòng hợp dạ trọn đời.
Hai người tóc dài ngủ cùng nhau, luôn phải đối mặt với một chuyện rất đau khổ, hoặc là lo lắng về việc đè tóc của nhau trước khi đi ngủ, hoặc phiền muộn về việc tóc sẽ bị rối sau khi thức dậy, ngay cả khi tóc của Diệp Sơ Hạ không được tính là khô và xoăn nhưng thỉnh thoảng vẫn phải đối mặt với tình trạng khó xử của tóc rối.
Nàng đưa tay ra để chải tóc, nhưng Dịch Nam Yên không cử động, cô sợ Diệp Sơ Hạ sẽ phát hiện ra rằng tay cô đang run rẩy như thể phát bệnh, cô lén nhìn Diệp Sơ Hạ, bên má đối phương có một vết đỏ do không trở mình kịp thời, đặc biệt rõ ràng trên làn da trắng nõn, khiến nàng trông càng đáng yêu hơn.
Dịch Nam Yên xấu hổ nghiêng đầu, Diệp Sơ Hạ bị kéo khiến nàng cũng nghiêng người theo, bối rối nhìn Dịch Nam Yên:
"Chị Nam Yên?"
Dịch Nam Yên im lặng một lúc, che giấu sự xấu hổ trên mặt, nhưng nói chuyện có chút lắp bắp: "Tôi, tôi đi lấy lược."
Diệp Sơ Hạ thầm nghĩ, e rằng người này bị ngốc thật rồi, làm sao cô có thể tự mình đi lấy được?
Nàng nhìn Dịch Nam Yên với ánh mắt vô tội: "Chị Nam Yên, chân em hơi tê, lát nữa lấy được không?"
Dịch Nam Yên mím chặt môi, màu môi vốn dĩ nhợt nhạt gần như không thể phân biệt được với vùng da xung quanh, cô cứng ngắc đáp lại, ngồi bất động như cọc.
Sau khi hai người im lặng gần một phút, Diệp Sơ Hạ đặt tay lên cánh tay cô: "Được rồi."
Vết thương không nghiêm trọng lúc này đã đóng vảy, Diệp Sơ Hạ cảm thấy bây giờ giả vờ đau chân thì hơi làm màu, nên định đứng thẳng dậy, nhưng Dịch Nam Yên chưa kịp phản ứng, vẫn ngây người ngồi đó, vì vậy Diệp Sơ Hạ lại ngã ra sau với một tiếng ây da.
Lúc này Dịch Nam Yên mới sực tỉnh, mái tóc vướng víu khiến họ phải đồng bộ bước đi, nếu không chắc chắn sẽ làm da đầu đau nhói, Diệp Sơ Hạ không muốn lãng phí thời gian vào việc này nên nàng đã giơ tay luồn qua eo Dịch Nam Yên, để cô đến gần mình hơn để tránh bị giật tóc, rồi mới đứng dậy khỏi giường.
Nàng thực sự rất mạnh, ít nhất Diệp Sơ Hạ không cảm thấy bất kỳ phí sức nào khi nàng làm vậy.
Cơ thể của Dịch Nam Yên run lên, không phải vì cô bị sốc bởi sức mạnh to lớn của Diệp Sơ Hạ, mà bởi vì cô không thể chịu được sự gần gũi đột ngột này.
Quần áo mùa hè vốn đã mỏng, qua lớp vải mỏng, Dịch Nam Yên thậm chí có thể cảm nhận được bàn tay nóng bỏng trên eo mình, kích thích làn da xung quanh cô bắt đầu bốc hơi.
Giọng nói của Diệp Sơ Hạ vẫn ngọt ngào và mềm mại: "Chị Nam Yên, chị để lược ở đâu vậy?"
Bộ não của Dịch Nam Yên sắp ngừng hoạt động, cô chỉ ra vị trí theo phản xạ, Diệp Sơ Hạ nói: "Chị Nam Yên, chị nghe em chỉ huy nha, một hai một..."
Trên thực tế, nếu không phải kiêng dè hình tượng của mình, Diệp Sơ Hạ đã cắt phăng tóc của mình khi nàng gặp phải tình huống này thay vì kiên nhẫn chải thẳng nó, nàng không gặp nỗi lo rụng tóc như những thanh niên thời nay và cũng không sợ rằng việc làm hư tóc như vậy sẽ gây ra chứng hói đầu.
Nhưng hiện tại làm không được, một là duy trì hình tượng, hai là đầu tóc rối quá nhiều, bản thân Diệp Sơ Hạ cũng không đành lòng lắm.
Lấy chiếc lược từ trong tủ ra, Diệp Sơ Hạ kiên nhẫn chải thẳng, não Dịch Nam Yên đã chết máy nên chỉ biết nhìn nàng, nhưng khi Diệp Sơ Hạ chải đầu toát mồ hôi mũi, cô mới chợt phản ứng và cầm chiếc lược khác lên giúp đỡ, hai người quằn quại như vậy gần nửa giờ mới gỡ được mớ tóc rối, mặc dù vậy, trên mặt đất cũng rơi một mớ tóc, đặc biệt rõ ràng trên nền gạch trắng.
Đây là lần đầu tiên Dịch Nam Yên chải và rụng nhiều tóc như vậy, cô không khỏi có chút đau lòng, nhưng Diệp Sơ Hạ không quan tâm, sau khi đặt lược lại chỗ cũ, nàng ra ngoài, quay về phòng ngủ cho khách, một lúc sau, nàng lại ôm quần áo đã khô một nửa trở lại, nhìn Dịch Nam Yên cầu cứu: "Chị Nam Yên, quần áo của em chưa có khô nữa."
Với nhiệt độ của mùa hè, trong trường hợp bình thường, đồ giặt có thể khô ngay trong ngày, nhưng hôm qua trời mưa, quần áo mà khô vào ngày hôm sau thì mới là lạ.
Dịch Nam Yên quay mặt đi và ho hai tiếng, bình tĩnh nói: "Hai đứa mình cao xấp xỉ nhau mà, em mặc đồ của tôi đi."
"Có được không?" Diệp Sơ Hạ xấu hổ hỏi, liếc nhìn đôi tai đỏ bừng của Dịch Nam Yên, cảm thấy điểm ngại ngùng của cô thật là ngộ.
Không phải chỉ mượn quần áo để mặc thôi sao? Dù đây là vật dụng cá nhân thì cũng không đến nổi đỏ mặt mà? Huống chi, với thân phận của cô, ở nhà hẳn là có rất nhiều quần áo mới đúng không? Có gì phải xấu hổ khi nàng mặc quần áo mà cô chưa bao giờ chạm vào chứ?