Nguyên Lý như cá trở về biển, so với Sở Vương phủ còn thoải mái gấp mấy lần, hắn tự ý thức trách nhiệm chăm lo khách tới, sắp xếp chu đáo cho đám người Sở Hạ Triều.
Đợi sau khi đến bái kiến cha mẹ, Nguyên Lý mới kéo lấy thân thể mỏi mệt trở về phòng ngủ.
Vừa về tới trong phòng ngủ, hắn liền không nhịn được mà cười. Nguyên Lý là người rất thích cười, đôi mắt tròn xoe và mềm mại, một khi cười lại có cảm giác chân thành và tha thiết, khiến người ta không thể không buông bỏ cảnh giác.
Ba người hầu nhỏ trước mặt không khỏi kinh ngạc.
Nguyên Lý bỗng nhiên nói: "Quách Lâm, Uông Nhị nói muốn gặp ta?"
Quách Lâm nói: "vâng. Đây là tin tức quản gia ở nông trại truyền đến bốn ngày trước."
Nguyên Lý lại hỏi: "Hắn nói hắn có một việc muốn nói với ta, ngoài ta ra sẽ không nói cho những người khác?"
Quách Lâm không rõ ràng cho lắm, vẫn gật đầu.
Nguyên Lý lại nhìn về phía Triệu Doanh, Triệu Doanh cẩn trọng, từ trước đến nay phụ trách thay hắn thám thính tin tức, âm thầm xử lý mọi việc, hắn hỏi: "Uông Nhị đi sau khi vào nông trường đã làm những việc gì?"
Triệu Doanh cẩn thận mà nói: "Tuyệt không có gì khác thường. Duy chỉ có ngày mùng bốn xin nghỉ nửa ngày."
Nguyên Lý xoa thái dương, rốt cục lộ nở một nụ cười khổ, tự nhủ: "Hỏng bét. Dự cảm càng ngày càng không tốt."
Giữa trưa Dương Trung Phát vừa đã bắt đầu thăm dò hắn, hắn quả thực không nhận ra có gì đó không đúng. Nhưng khi Dương Trung Phát nhắc đến số hàng hóa kia lại là do nạn dân lân cận huyện Nhữ Dương cướp đi, Nguyên Lý liền lập tức cảnh giác, cũng nhanh chóng mà suy nghĩ liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
Trên mặt, hắn giả bộ không biết cùng Dương Trung Phát tiếp tục cười cười nói nói.
Sở Hạ Triều vừa mới nhìn thấy hắn liền không có thiện cảm, chỉ sợ là trong lòng hắn đã có hoài nghi, cho nên cố ý thăm dò. Lại thêm trước đó không lâu Uông Nhị thỉnh cầu nhất định phải gặp hắn một lần, Nguyên Lý luôn cảm thấy số hang hóa kia chính là bị đoàn người Uông Nhị cướp đi.
Nguyên Lý lại bắt đầu vò đầu, "Quách Lâm, ngày mai ngươi hãy sắp xếp một chút, ta muốn đi nông trường tìm Uông Nhị."
Trong phủ đều là người của Sở Hạ Triều, Uông Nhị không nên chủ động tới gặp hắn.
Quách Lâm đồng ý.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nguyên Lý không đi hướng nông trường ngay, mà là đến thư phòng tìm phụ thân Nguyên Tụng, đem bản kế hoạch bắt đầu tạo xà phòng thơm vừa viết xong tối hôm qua đưa cho hắn nhìn.
Nguyên Tụng không hiểu lắm mà đón nhận, cúi đầu nhìn lại. Một lát sau, hắn "ầm" một tiếng đứng lên, mặt không che giấu được sự kinh ngạc, "Đây, đây là, Lý Nhi, ngươi thật sự có thứ gọi 'Xà bông thơm' này ư?"
Nguyên Lý gật gật đầu, Nguyên Tụng lập tức thở càng lúc càng nhanh. Hắn bước nhanh đi tới một bên cửa, mở cửa xem xét trái phải, lại bước nhanh đóng cửa sổ lại.
Làm xong những việc này, hắn trở lại bên cạnh bàn hạ giọng, sắc mặt đỏ bừng, sợi râu run rẩy, "loại 'Xà bông thơm' này coi là thật trắng noãn bôi trơn như ngọc, tự mang mùi thơm ngát, có thể tẩy sạch chất dơ bẩn, da thịt trở nên bóng loáng tinh tế, người dùng sẽ rực rỡ hẳn lên?"
Nguyên Lý lần nữa gật đầu. Nguyên Tụng hít thở sâu vài hơi, và sự ngạc nhiên sau đó là niềm vui sướng tột độ.
Bất luận là chức năng hay hình dáng của loại xà phòng này hoàn toàn khác xa so với than tro và bồ kết hiện đang sử dụng, Nguyên Tụng tuy có thể nói xuất thân thấp kém nhưng lại có rất nhiều kiến thức. Hắn có thể chắc chắn mà khẳng định rằng ngay cả những gia đình quý tộc đó cũng chưa từng thấy qua một thứ gọi là "Xà bông thơm"!
Trong phần kế hoạch này, Nguyên Lý không chỉ viết cách làm thế nào có thể chế tạo mùi thơm khác biệt cho xà phòng, còn viết cách để xây dựng nên một cửa hàng xà bông thơm, cách đóng gói buôn bán xà bông thơm.
Xà phòng phổ thông bình dân thì có thể bán cho bách tính, ít lãi nhưng tiêu thụ số lượng lớn. Mà xà bông thơm thì tỉ mỉ đóng gói, lấy giá cao bán cho quý tộc thế gia, để thỏa mãn cảm giác hư vinh đẳng cấp quý tộc thế gia.
Nguyên Lý dự định bí mệt xây dựng nơi sản xuất xà bông thơm đầu tiên ở huyện Nhữ Dương, dùng người đáng tin cậy trong nhà mình gia phó, thử lần đầu tiên sản xuất xà phòng và xà bông thơm.
Chờ sau khi xà bông thơm được tạo thành, Nguyên Lý sẽ cầm theo thành phẩm đi tìm Sở Minh Phong nói chuyện hợp tác. Chờ sau khi đàm phán hợp tác, lại mượn tiếng Sở Vương Phủ, hiên ngang mà bán ra xà phòng cùng xà bông thơm.
Nguyên Lý không thể làm chuyện này ở Lạc Dương, nơi duy nhất hắn yên tâm chính là huyện Nhữ Dương bởi hắn đã tìm hiểu kỹ về nơi này rồi, vả lại phụ thân, phụ mẫu của hắn cũng sinh sống tại đây.
Nguyên Tụng cầm tờ giấy ngón tay run nhè nhẹ.
Nguyên Lý nhắc nhở: "Cha, ngài ngàn vạn lần nhớ kỹ, phương pháp tạo xà bông nhất định phải chú ý bảo vệ cẩn thận, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài. Nếu không phải người có thể tin tưởng được, không thể để cho người đó tiến vào nơi sản xuất xà bông thơm."
"Ta hiểu rồi, " Nguyên Tụng nghiêm sắc mặt, trong mắt có tàn khốc xẹt qua, "Lý Nhi, ngươi yên tâm, vi phụ biết việc này rất quan trọng."
Nói nói, hắn lại nhịn không được sờ lấy sợi râu cảm thán, cảm thấy tự hào, "Chẳng trách từ khi còn nhỏ ngươi đã nuôi nhiều heo trong nông trường như vậy. Ta nghĩ ngươi chỉ thích thịt lợn thôi, nhưng ta không nghĩ còn có thể làm vậy. Hóa ra là đang chuẩn bị cho ngày hôm nay? "
Nguyên Lý cười không nói.
Kể từ khi biết phần thưởng đầu tiên hệ thống đưa ra là công thức làm xà bông thơm , Nguyên Lý quả thực bắt đầu cố ý chăn nuôi lợn trong nhà. Nhưng khi đó hắn cũng không biết hệ thống ban thưởng là thật là giả, làm như vậy cũng chỉ là bởi vì tính cách cẩn thận.
"Xà phòng chỉ làm từ mỡ lợn không ăn được hoặc từ mỡ lợn bỏ đi mà làm ra, cũng sẽ không lãng phí thịt, " Nguyên Lý mím môi cười cười, "Thời điểm làm xà bông thơm, những loại thịt heo này cũng không thể lãng phí, có thể lấy cho người hầu, hộ vệ thêm chút đồ ăn."
Nguyên Tụng cười nói: "Ngươi luôn luôn như vậy. Nhân Thiện."
Sau khi nói xong mọi việc, Nguyên Tụng thực sự không thể tiếp tục chờ được nữa, hắn đem công thức tạo xà bông thơm cẩn thận từng li từng tí cất đi, vội vã lập tức đi ra ngoài bắt đầu xử lý chuyện này.
Nguyên Lý cũng rời thư phòng đi. Quách Lâm đã đợi ở ngoài cửa, thấp giọng nói: "Đại công tử, nông trường đã chuẩn bị đâu vào đấy."
Nguyên Lý nhìn sắc trời một chút, "Dùng cơm xong rồi đi."
Bình thường bách tính bình dân một ngày thực ra chỉ dùng hai bữa cơm, một là đồ ăn sáng, một là bữa tối, giữa trưa cũng không ăn cơm. Nhưng quy định như vậy đối với nhà giàu có người ta lại không áp dụng, chỉ cần có tiền có thức ăn, đừng nói một ngày ba bữa, cho dù là một ngày năm bữa cũng chẳng có người để ý.
Sau khi ăn bữa trưa xong, Nguyên Lý liền chuẩn bị đi tới nông trường. Nhưng khi Quách Lâm vừa mới đem ngựa của hắn dắt đến bên ngoài phủ, liền gặp ngay đoàn người của Sở Hạ Triều cùng Dương Trung Phát từ bên ngoài trở về.
Nguyên Lý nhanh chóng dừng lại, trên mặt nở nụ cười như gió xuân ấm áp chào hỏi bọn họ.
Đoàn người này từ sang sớm đã đi khắp huyện Nhữ Dương dò xét, nhưng một buổi sáng trôi qua, bọn hắn lại không có chút thu hoạch nào, không khỏi tinh thần mệt mỏi.
Dương Trung Phát đáp lại, "Nguyên công tử, ngài đang muốn ra ngoài sao?"
Nguyên Lý cười, "Nhìn dáng vẻ chư vị chắc là đi dạo ở huyện Nhữ Dương cũng mệt mỏi rồi?"
Dương Trung Phát thở dài, "Không sai, huyện Nhữ Dương tuy nói là nhỏ, nhưng thật ra khá lớn."
Nguyên Lý cùng hắn nói vài câu khách sáo, sau đó cầm dây cương trở mình lên ngựa. Đang muốn lặng lẽ mà rời đi, Sở Hạ Triều đột nhiên nói, "Nguyên công tử chuẩn bị đi đâu?"
Ngữ khí của hắn khá nhẹ nhàng, xưng hô cũng thay đổi thành khách khí “Nguyên công tử”, dường như là bởi vì biểu hiện hôm qua của Nguyên Lý đối với hắn đã giảm bớt hoài nghi, cũng có lẽ là bởi vì sau khi ăn con gà kia.
". . ." Nguyên Lý nghiêng đầu nhìn lại, đỏ thắm dây cột tóc xuyết ở đầu vai, hắn giương môi cười cười, mặt mày trong sáng nhu hòa, "Vất vả lắm mới trở về đến huyện Nhữ Dương, nhân cơ hội này đi nông trường quan sát một chút."
Sở Hạ Triều ánh mắt đảo qua hắn, hắn đột nhiên quay đầu ngựa, phi ngựa đến bên người Nguyên Lý, "Nghe có vẻ thú vị, sao ngươi không dẫn ta đi?"
Hắn trong lòng nở nụ cười, nhanh chóng đồng ý, "Đương nhiên là được. Chỉ là nông trường bẩn thỉu, xin tướng quân đừng để ý."
Dương Trung Phát thắc mắc: "Tướng quân?"
Sở Hạ Triều phất phất tay, để bọn hắn tiếp tục điều tra..
Dương Trung Phát nghe lệnh, mang theo những người khác trở lại trong phủ Huyện lệnh.
Nông trường ở nông thôn, khoảng cách từ phủ Huyện lệnh cưỡi ngựa cần phải đi nửa canh giờ. Càng đi về phía nông thôn, con đường càng long đong gập ghềnh, khắp nơi có thể thấy được những vũng nước, móng ngựa một chân nếu là dẫm vào hố, cả người lẫn ngựa đều phải ngã cái thảm thiết.
Nguyên Lý đã đi qua con đường này mấy lần, cũng đã quen thuộc, lạ là lần đầu tiên Sở Hạ Triều tới, nhưng cũng giống như đi trên mặt đất bằng phẳng.
Nguyên Lý cố tình muốn thử kỹ năng của hắn một chút, cố ý hướng đường nhỏ khó đi. Hắn dẫn đầu lao vùn vụt như gió, Sở Hạ Triều theo sát. Nhanh chóng người hầu đi theo Nguyên Lí không đủ sức dần dần mất bóng.
"Nguyên công tử, " hắn ta đuổi tới ngày càng gần, hơi thở mang theo hơi nóng, giọng nói trầm trầm, "Không khác biệt lắm ."
Nguyên Lý chậm rãi dừng ngựa, trên mặt đỏ bừng nhiệt, vươn tay quạt, đối nam nhân giơ ngón tay cái lên, "Tướng quân, đại nhân."
Sở Hạ Triều nhìn thấy hắn đưa ngón tay cái, híp lại nửa con mắt, giọt mồ hôi theo khuôn mặt của hắn trượt đến hàm dưới, cảm giác lộ ra mấy phần ướt át. Hắn mặc dù chưa thấy hành động này, nhưng đại khái có thể hiểu được nghĩa cũng không cùng Nguyên Lý tiếp tục so đo.
Đó là một con đường dài, ít nhất là chạy một vòng tròn lớn hơn con đường bình thường, hai con ngựa đổ mồ hôi vì chạy nóng, chúng bước đi chậm rãi, chậm rãi, giảm bớt hơi thở nặng nề của mình.
Đuôi ngựa lắc tới lắc lui, không kiên nhẫn mà đuổi mấy con muỗi sang một bên. Một vài người bên bờ ruộng đang bắt sâu cho mạ, ngẩng đầu lên nhìn nhìn bọn họ, rồi cúi đầu xuống và tiếp tục chăm sóc cây trồng.
Nguyên Lý bị rất nhiều muỗi cắn, hắn đập một chưởng muỗi chết trong lòng bàn tay, buồn bực nhìn Sở Hạ Triều, "Tướng quân, sao muỗi cũng không tới cắn ngươi?"
Sở Hạ Triều giống như cười mà không phải cười, liếc mắt nhìn làn da trắng như ngọc của Nguyên Ly, "Có lẽ là bởi vì Sở mỗ không thanh tú như Nguyên công tử." Nguyên Lý: ". . ."
Hai con ngựa càng lúc càng gần, có lẽ là bởi vì vừa mới sóng vai chạy cùng nhau mà thêm tình nghĩa, cũng có lẽ là bởi vì xuân tháng ba quá náo nhiệt, bọn chúng bắt đầu thân mật, cọ mình vào nhau.
Đùi Sở Hạ Triều nhiều lần đụng phải chân Nguyên Lý có chút ma sát nóng nóng. Nguyên Lý cũng không có cảm giác gì, Sở Hạ Triều đã bị loại cảm xúc cổ quái này làm cho toàn thân khó chịu, hắn nhíu mày, hung hăng kéo qua dây cương.
Ngựa bị lôi kéo đau, nghẹn ngào hú vài tiếng, ngoan ngoãn cách Nguyên Lý xa chút.
Một khắc đồng hồ về sau, hai người mới đến nông trường.
Lúc này, những người khác bị bọn họ bỏ lại dọc đường đã tới rồi, Nguyên Lý xuống ngựa nhìn Quách Lâm.
Quách Lâm không để lại dấu vết gật đầu. Một nụ cười thoáng qua miệng Nguyên Lý.
Hắn cố ý mang theo Sở Hạ Triều nhiều chạy một vòng như vậy, chính là vì để Quách Lâm đến nông trường sớm một chút xử lý sự tình bên trong, thuận tiện nói cho nhóm nông dân rằng có khách quý từ xa Lạc Dương đến, để những người này biết trước.
Quản gia tiến lên phía trước nói: "Đại công tử, nước nóng cùng đồ ăn đã chuẩn bị kỹ càng, ngài có muốn thay quần áo trước?"
Nguyên Lý gật gật đầu, lập tức có người tới dắt ngựa cho hắn và Sở Hạ Triều. Cho ngựa ăn và tắm cho chúng nó.
Đây cũng không phải là vì Nguyên Lý thích sạch sẽ quá mức, mà là việc cần phải làm mỗi lần tới nông trường.
Vùng nông thôn xa xưa sạch sẽ khác xa như trong tưởng tượng, không có hệ thống xử lý nước thải và nhà vệ sinh công cộng, đâu đâu cũng thấy nước thải và rác rưởi của lợn, trâu bò và cừu là điều không thể bỏ qua trên đường đi bộ. cũng tốt, nhưng một khi cưỡi ngựa, chắc chắn sẽ bị bắn bẩn.
Nguyên Lý quản lý nông trường đã rất tốt, mỗi ngày có người dọn vệ sinh. Phân và nước tiểu sẽ làm thành phân bón. Hắn thường xuyên căn dặn quản gia mỗi ngày giám sát nông dân trước khi ăn cơm phải rửa tay, ba ngày một lần tắm rửa, lúc này mới có thể khiến nông trường sạch sẽ, tươi mát được.
Nhưng điều đó không có nghĩa là người nông dân không thích sạch sẽ, chỉ là họ không có khả năng để người luôn sạch sẽ.
Người giàu có có thể mỗi ngày dùng nước nóng tắm rửa, sớm tối súc miệng bằng nước muối, thỉnh thoảng còn dùng hoa tắm, tắm bằng hạt đậu, nhưng người nghèo thì không.
Tắm rửa sau khi ra ngoài, Nguyên Lý tinh thần sảng khoái, hắn nhìn bên cạnh xem xét, Sở Hạ Triều cũng đi ra, thay một bộ quần áo khác không vừa lắm.
Trông có vẻ có chút chật, lồng ngực căng phồng.
Quản gia cười xin lỗi nói: "Đã phái người đi khắp trong huyện tìm quần áo cho đại nhân, xin đại nhân không trách móc."
Sở Hạ Triều sắc mặt tím lại, giật nhẹ căng cứng cổ áo.
Nguyên Lý nhịn cười, "Quản gia, đưa bọn ta đi dùng cơm ."
Quản gia cúi đầu khom lưng, "vâng vâng."
Bữa tối ở nông trường không khác gì khẩu vị ở nhà Huyện lệnh, thậm chí còn có phần thoải mái hơn một chút, Nguyên Lý luôn cảm thấy Sở Hạ Triều liếc mắt nhìn mình trong bữa ăn, còn chưa kịp đoán ra cái liếc mắt này là có ý gì, Sở Hạ Triều đã hô lớn muốn ăn cơm.
Nguyên Lý cũng vừa ăn một bữa trước cách đây không lâu, cũng không phải là rất đói. Hắn nhìn xem Sở Hạ Triều ăn hết bát này đến bát khác, khóe miệng co giật. Được ăn quả là một điều may mắn.
Cơm nước xong xuôi, người hầu đem bộ đồ ăn cùng bát đũa lần lượt cất đi, Sở Hạ Triều liếc nhìn Nguyên Lý một cái, đột nhiên nói: "Nguyên công tử tới nông trường chỉ là tắm rửa ăn cơm sao?"
Nguyên Lý bảo quản gia đem sổ sách tới, "Sao có thể như thế? Ta còn có sổ sách muốn xem qua."
Sở Hạ Triều giật nhẹ môi, trong mắt không có gì ý cười, "Có đúng không, ta tưởng rằng quản gia nông trường mỗi tháng sẽ đem sổ sách đưa đến chủ nhà, mà không phải chủ nhân tự mình đến nông trường lấy xem chứ."
Nguyên Lý ở trong lòng thở dài, Sở Hạ Triều thật sự là một đầu nuôi không quen Bạch Nhãn Lang.
Hắn ta hôm qua chỉ ăn đồ ăn của mình, bởi vì Dương Trung Phát không điều tra được gì nên thái độ của anh ta đối với Nguyên Lý cũng dịu đi rất nhiều, tưởng rằng Sở Hạ Triều sẽ không nghi ngờ mình nữa, nhưng ai biết rằng một khi hắn ta gặp phải một chút nghi ngờ, liền trực tiếp trở lại trạng thái tàn nhẫn, lạnh lùng ban đầu. Ngay cả khi nghi ngờ này là không cần thiết để đề cập tới.
Nguyên Lý cảm thấy mình có lẽ đã biết tại sao Sở Vương và Dương thị lại có thái độ khác biệt như vậy đối với con trưởng và con thứ.
Sở Hạ Triều quả thật xấu tính, người nào đối xử chân thành với hắn, e rằng từ trong ra ngoài hắn sẽ lập tức khiến người ta lạnh cả sống.
Cũng may, Nguyên Lý cũng sớm chuẩn bị tốt đón tiếp Sở Hạ Triều, hắn căn bản là không mong Sở Hạ Triều nghi ngờ hắn.
Hai người bọn họ vừa thăm dò, liền xem ai có thể cao hơn một bậc.
"Đương nhiên không phải chỉ để xem sổ sách, " Nguyên Lý chậm rãi nói, " phụ thân xưa nay thích hạ điền, trải nghiệm niềm vui lao động của bách tính. Đồng ruộng bên trong nông trường này là của cha ta, bây giờ chính là thời điểm cấy mạ, chỉ là phụ thân thân thể mệt nhọc, chính vụ um tùm, đương nhiên là con cái phải vì cha mẹ lo lắng chút ít. Ta lần này đến nông trường chính là vì thay cha làm ruộng. Vừa vặn gia phụ thích dùng cá trích ở hồ trong nông trang này, ta ít ngày nữa sẽ phải trở lại Lạc Dương, cũng muốn làm tốt bổn phẩn nên đến đây câu mấy con cá mang về."
Trung thành và hiếu thảo luôn là xu hướng chính trị đúng đắn ở Bắc Chu, chỉ cần hai chữ này được dùng làm cái cớ, Thiên Vương lão tử không thể nói gì về hắn.
Khuôn mặt tuấn tú và thâm trầm của người đàn ông không có biểu hiện gì khác, "Tẩu tẩu thật sự rất hiếu thuận."
Nguyên Lý dối trá cùng hắn khích lệ lẫn nhau, "So với đệ đệ còn kém xa."
Trong phòng bầu không khí có chút ngưng trệ, Lâm Điền mang hai chén nước trà tiến đến phá tan bầu không khí.
Nguyên Lý cầm sổ sách trên tay, "Ta còn phải xem sổ sách một lát, đệ đệ nếu nhàm chán, chi bằng ta cho người đưa ngươi đi một vòng nông trường xem thử?"
Sở Hạ Triều mở to mắt, khóe môi kéo lên, "Không cần. Ta ở đây nhìn ngươi làm việc, tẩu tẩu."
Nói xong, hắn cực kỳ thoải mái mà đẩy cái bàn trước mắt ra, gối đầu ra hai tay đằng sau nằm xuống. Thân hình cao lớn giống như dãy núi chập trùng lên xuống, Sở Hạ Triều nhắm mắt lại, dường như đang ngủ.
Nhưng Nguyên Lý biết hắn không ngủ. Hắn ra hiệu để Lâm Điền đi xuống dưới, nhân lúc mặt trời chưa lặn, xem sổ sách dưới ánh chiều tà.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại âm thanh trang giấy lật qua lật lại, cùng hai tiếng thở dài.
Lớn nửa canh giờ trôi qua, Sở Hạ Triều giống như ngủ thật.
Vừa mới cất bước, Sở Hạ Kiều vốn đang nhắm mắt bỗng nhiên mở to hai mắt, sắc bén nhìn hắn, "Ngươi đi đâu vậy?"
Nguyên Lý lông mày cau lại, "Nhà xí."
Sở Hạ Triều ngồi dậy, "Ta cũng đi."
Nguyên Lý: ". . ."
Trên đường đi Đi nhà xí, ánh mắt Nguyên Lý thỉnh thoảng nhìn về phía sau, nhìn Sở Hạ Triều không xa không gần mà đi theo hắn.
Hắn rất muốn tìm một cơ hội đi gặp Uông Nhị, chỉ là Sở Hạ Triều dùng mọi cách gây phiền toái nhưng lại là một biện pháp hữu dụng nhất, theo sát hắn mọi lúc, triệt để ngăn cản cơ hội hắn đi gặp Uông Nhị.
Nguyên Lý cau mày.
Phiền.
Nhưng để hắn bực bội, Sở Hạ Triều đã coi như là thành công.
Nguyên Lý vùi đầu đi vào nhà xí, Sở Hạ Triều không cùng theo vào. Sau khi giải quyết xong nhu cầu về sinh lý, Nguyên Lý mới bình tĩnh lại đi ra ngoài, chỉ thấy Sở Hạ Triều ngồi xổm ở ven đường, co đầu gối lại, quần áo chật chội quấn quanh thân hình cường tráng không biết phải làm sao
Nguyên Lý phản ứng nhanh chóng lui về sau trốn ở góc tường thò đầu ra.
Lần này hắn thấy rõ Sở Hạ Triều đang làm gì.
Sở Hạ Triều đang đào lấy nước bùn.
Trên mặt không chút biểu cảm, hắn không chút do dự quét sạch những bóng bùn và những loài bò sát ghê tởm, nhặt một đồng tiền bẩn thỉu từ trong nước bùn lên, dùng đầu ngón tay cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên bề mặt, rồi nhét vào thắt lưng.
Nguyên Lý lần đầu nhìn thấy Sở Hạ Triều nghiêm túc như vậy.
Như thể đó không phải là một đồng tiền, mà là một liều thuốc chữa bách bệnh có thể cứu được binh lính của hắn.