Hai cô bạn cùng phòng kích động đến đứng thẳng lên, nhìn vào trông còn hưng phấn hơn Quý Kiều là đương sự.
Quý Kiều cười “ha ha” hai cái, nói chuyện tin nhắn của Hạ Thì Lễ cho bọn họ nghe.
Bạn cùng chung nhà, bốn bỏ năm lên liền là sống chung rồi.
Là một dân đọc ngôn tình có thâm niên và là người chuyên xem phim thần tượng, Hàn Trân Ny và Tiền Tĩnh Tĩnh đã nhanh chóng tưởng tượng ra những viễn cảnh có thể xảy ra trong kì nghỉ hè.
“Tắm xong mặc quần áo của cậu ấy!”
“Không không không, đi tắm quên cầm đồ theo để cậu ấy lấy hộ!”
“Sáng sớm chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng rồi làm đồ ăn sáng!”
“Buổi tối cùng nhau xuống nhà đi dạo.”
“Đêm đến gõ cửa phòng cậu ấy, nói rằng mình nằm mơ ác mộng nên sợ hãi!”
“Còn có thể cùng nhau ăn đồ nướng, uống bia, xem World Cup!”
“A a a a a a! Trời ạ! Quá là mong chờ luôn!”
“Kiều Kiều, cậu nhất định phải nắm lấy cơ hội!”
Hai người họ tưởng tượng đến những hình ảnh ấy liền kêo gào không ngừng.
Quý Kiều nói chuyện với hội chị em đến khi tắt đèn, ngay cả tin nhắn của Hạ Thì Lễ cũng không để ý rep lại.
Trong ký túc xá tối om thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng nói cười hưng phấn của con gái.
Hồi lâu sau, phòng bên cạnh hình như không chịu được liền gõ gõ vách tường.
Bọn họ liền nhanh chóng im lặng vài giây, rồi lại đồng thời không nhịn được mà nhỏ giọng nói cười.
Không biết qua bao lâu, ba người mới lần lượt ngủ thiếp đi, ký túc xá hoàn toàn trở lên yên ắng.
Sau đó liên tiếp mấy ngày, những cuộc nói chuyện đêm khuya ở phòng Quý Kiều không thoát khỏi đề tài ở chung kì nghỉ hè.
Mặc dù cách kì nghỉ hè vẫn còn mấy tháng, nhưng Quý Kiều đã âm thầm chờ mong.
Chỉ là rất vui vẻ.
Đối lập với cô, mấy hôm nay thấy Diêu Húc có vẻ không có tâm trạng gì.
Trong phòng thực nghiệm, Viên Kha Kha thỉnh thoảng vẫn tìm cậu ta hỏi đề mục hoặc nhờ mua cơm, biểu cảm vẫn luôn dịu dàng như trước.
Lần nào Diêu Húc cũng giúp, chỉ là không còn hưng phấn như trước nữa.
Gần đây tâm trạng Quý Kiều khá tốt, tấm lòng đồng cảm cũng lan tràn. Vì vậy tìm thời gian rảnh hỏi cậu ta có chuyện gì.
Diêu Húc thở dài: “Haizz, còn có thể làm sao, chỉ là bị từ chối thôi.”
Quý Kiều hơi ngạc nhiên, cô không ngờ cậu ta đã tỏ tình rồi.
“Vậy bây giờ cậu đang làm cái gì vậy? Theo đuổi cậu ấy sao?” Nghĩ đến việc cậu ta vì Viên Kha Kha mà bận tới bận lui, Quý Kiều đoán.
Quý Kiều “chẹp” một cái, “Sao cậu ấy không tìm người ở nhóm hạng mục của mình ấy? Biện Hách thì sao?”
Cô hiểu rồi, Biện Hách là người trong đội của trường. Viên Kha Kha được Biện Hách giới thiệu vào, quen biết rất nhiều giáo viên, cũng thuận lợi có một suất vào Đảng. Mà tính ngày thì kết thúc học kì này Biện Hách sẽ ra khỏi xã đoàn, việc Viên Kha Kha tiếp nhận vị trí cũng là việc hiển nhiên*.
*Gốc 顺利成章: thuận lí thành chương.
“Cậu ấy nói Biện Hách cũng là một người bạn tốt của cậu ấy.” Diêu Húc đáp.
Quý Kiều: ….
Không ngờ luôn, cô gái này nuôi cá à?
Tay trái một con, tay phải một con.
“Cậu không nhận ra cậu ấy chỉ đang lợi dụng cậu giúp cậu ta ôn tập đề cấp 2 với thuận tiện làm chân chạy vặt thôi sao?” Quý Kiều vô cùng nghi ngờ đầu óc của tên này.
“Không phải chứ?” Diêu Húc cau mày, “Đó chỉ là bạn bè giúp đỡ nhau thôi. Cậu đừng nghĩ nhiều.”
Quý Kiều: …
Gòi xong, hoàn toàn không cứu được cậu nữa rồi.
Từ sau cuộc nói chuyện Quý Kiều liền không quan tâm đến Diêu Húc nữa.
Không cần biết là cậu ta thực sự là bạn bè hay muốn âm thầm theo đuổi đi nữa đều là chuyện ngươi tình ta nguyện.
Khoảng thời gian vào tháng 6, người trong phòng thực nghiệm trở lên nhiều hơn.
Bước vào tháng thi cử, thư viện thường xuyên chật ních người, trong phòng học lại không có điều hòa.
Phòng thực nghiệm có điều hòa lại an tĩnh trở thành nơi tuyệt vời để ôn tập.
Trong khoảng thời gian ngắn, gần như tất cả những người được vào phòng thực nghiệm đều tự giác chạy đến đây, ôn tập thi học kì.
Quý Kiều cũng không phải ngoại lệ.
Bây giờ bọn họ gần như không còn tiết học nữa, nhiệm vụ chủ yếu là ôn tập.
Cuối tuần này, Quý Kiều ăn cơm cùng hội chị em xong, một mình cầm ô đi đến phòng thực nghiệm.
Trên đường ngẫu nhiên gặp được Diêu Húc cũng đang trên đường từ nhà ăn đến.
Trên tay cậu ta đang cầm một cốc sinh tố đậu xanh vẫn còn mát lạnh, vội vã đi trên đường.
Quý Kiều vội gọi cậu ta lại.
Bước chân Diêu Húc thoáng khựng lại, bấy giờ cậu ta mới chú ý đến Quý Kiều.
“Ấy cậu cũng đến rồi!”
Quý Kiều khẽ gật đầu, ánh mắt di chuyển đến cốc sinh tố trên tay cậu ta.
“Cái này cho người khác.” Diêu Húc giải thích, “Nếu cậu muốn thì mai bảo anh Hạ mang cho cậu.”
Cuối tuần Hạ Thì Lễ có việc nên về nhà rồi, phải ngày mai mới quay lại.
“Lại là Viên Kha Kha à?” Quý Kiều hiểu rõ.
Diêu Húc đáp một tiếng.
Cậu ta vốn định ngủ trưa xong mới đến cơ. Sau đó lại nhận được tin nhắn của Viên Kha Kha nhờ cậu ta khi nào đến thì mang hộ một cốc sinh tố. Cậu ta nghĩ dù sao ở ký túc xá cũng không có chuyện gì, vì vậy liền đến sớm chút.
Quý Kiều không để ý mà gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Cùng nhau đi đến phòng thực nghiệm, Diêu Húc không ít lần giục Quý Kiều: “Nhanh lên nhanh lên.”
“Chân cậu cũng không ngắn mà, sao đi chậm vậy?”
“Đi nhanh sẽ ra mồ hôi mà!” Quý Kiều phàn nàn, “Hay là cậu đi trước một mình đi.”
Bước chân Diêu Húc hơi khựng lại rồi đi ngay: “Tôi đi trước nhá, không thì sinh tố tan mất.”
Quý Kiều trừng cậu ta một cái, không tin được cậu ta lại bỏ cô lại một mình đi trước.
Nhìn bóng lưng xa dần của Diêu Húc, Quý Kiều thở dài.
Tên rác rưởi Diêu Húc, trọng sắc khinh bạn.
Không còn tên quỷ thúc giục ở bên cạnh, Quý Kiều cứ chậm rì rì mà cầm ô đi về phía trung tâm kỹ thuật, trên đường thuận tiện còn cho mấy con mèo hoang ở trường ăn.
Con mèo đen này thường xuyên đi qua đi lại ở con đường này, Quý Kiều tận mắt nhìn cái bụng của nó béo dần lên.
Sau này Quý Kiều thường xuyên bỏ ít đồ ăn cho mèo ở trong cặp, khi nào gặp được liền cho chúng nó ăn.
Lúc Quý Kiều đến phòng thực nghiệm không hề nhìn thấy bóng dáng Diêu Húc đâu.
Đang thời gian nghỉ trưa, hiếm khi thấy trong phòng thực nghiệm không có nhiều người, chỉ có Viên Kha Kha và một nam sinh lạ mặt.
Hai người họ sát đầu lại nhau, đang nhìn vào máy tính thảo luận cái gì đó.
Quý Kiều đợi một lúc, vẫn không thấy Diêu Húc trở lại.
Cô nhắn tin cho Diêu Húc: “Đi đâu rồi??”
Một lúc lâu sau Diêu Húc mới gửi một hàng dấu chấm: “……”
Quý Kiều: “??”
Diêu Húc: “….”
Quý Kiều khó hiểu: “Cậu sao thế?”
Diêu Húc: “Đừng hỏi nữa. Là bạn thì tối nay cùng tôi uống một chầu.”
Quý Kiều ngạc nhiên, đi một vòng quanh phòng thực nghiệm mà vẫn không nhìn thấy Diêu Húc. Trái lại lại tìm thấy một cốc sinh tố đậu xanh còn chưa bóc vỏ ở thùng rác bên ngoài phòng thực nghiệm, ngay cả ống hút cũng bị vất chung.
Quý Kiều nhìn thùng rác một lát, quay lại phòng thực nghiệm, đứng đến bên cạnh Viên Kha Kha.
Viên Kha Kha cảm nhận thấy, cùng nam sinh bên cạnh cũng ngẩng đầu lên nhìn Quý Kiều.
Quý Kiều khẽ cười, giọng điệu thân thiện hỏi: “Viên Kha Kha, đây là bạn trai cậu sao?”
“Không phải, chỉ là bạn tốt của tôi thôi.” Viên Kha Kha cười cười đáp.
“Bạn tốt à?” Quý Kiều lộ ra biểu tình hiểu rõ.
“Vậy nên cậu vẫn chưa chia tay với đàn anh Biện Hách phải không?”
“Tôi với đàn anh Biện Hách vẫn chỉ là bạn thôi mà.” Viên Kha Kha lập tức mở to mắt sửa lại.
“À, không ở bên nhau sao?” Quý Kiều ngạc nhiên, “Tôi thấy anh ấy ôm eo cậu, cứ tưởng là hai người đang ở bên nhau chứ.”
Mặt Viên Kha Kha trong phút chốc liền đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Chắc là cậu nhìn nhầm rồi.”
Quý Kiều gật đầu, có chút đăm chiêu: “Có lẽ là trời tối quá, mắt với tai của tôi và bạn tôi đều có vấn đề rồi. Anh ấy không hề ôm eo cậu, cậu cũng không muốn anh ấy đừng véo cậu…”
Trong phòng thực nghiệm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Biểu cảm của nam sinh bên cạnh Viên Kha Kha ngạc nhiên, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa Quý Kiều và Viên Kha Kha.
Quý Kiều khẽ cười một cái, quay lại chỗ ngồi của bản thân.
Không lâu sau, cô nghe thấy âm thanh thu dọn đồ đạc sột soạt ở phía sau.
Quay đầu lại lần nữa thì hai người kia đã không còn ở đó nữa rồi.
Giây phút nhìn thấy cốc sinh tố trong thùng rác, Quý Kiều liền gần như đã hiểu rõ.
Cái tên ngốc Diêu Húc này chắc chắn là đã nhìn thấy cái gì trước nên đau lòng rồi.
Suy đoán này đến tối nay sẽ được kiểm chứng thôi.
Đến tối, Diêu Húc nhất định phải kéo Quý Kiều đi uống rượu cùng.
Quý Kiều gửi một tin nhắn cho Hạ Thì Lễ, đồng ý với Diêu Húc.
Hai người đối mặt nhau ngồi ở ghế dài trước siêu thị trường học, trên bàn ngổn ngang vài lon bia rỗng.
Quý Kiều cùng cậu ta uống một ít, không nhịn được lại nhắc nhở: “Đừng uống nữa! Lại uống nữa là bị ngộ độc cồn đấy!”
Diêu Húc kêu gào: “Hai người thông đồng với nhau phải không? Lời thoại sao cũng giống nhau thế? Cho dù là bị ngộ độc cồn tôi cũng phải uống!”
Quý Kiều khẽ mím môi, nhân lúc cậu ta không để ý lén đổ một ít bia đi rồi lại đẩy về phía cậu ta.
“Cậu đã thấy gì?” Cái bộ dạng đau khổ vì tình này.
Sau khi uống hai lon, Diêu Húc tiếp tục nói chuyện buổi trưa nay cho Quý Kiều nghe.
Lúc cậu ta đến phòng thực nghiệm trước, đúng lúc nhìn thấy cảnh Viên Kha Kha và nam sinh kia đùa giỡn thân mật.
“Nói ra thì cậu không tin. Nhưng ngay trong giây phút đó, tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ.”
Diêu Húc “chẹp” một cái.
Biểu cảm xu nịnh cùng lấy lòng cũng giống y chang.
Giây phút đó, cảm giác lạnh lẽo của cốc sinh tố tràn từ đầu ngón tay đến toàn thân.
Trước đó vịt chết còn cứng mỏ không thừa nhận những lời Quý Kiều nói, nhưng khoảnh khắc đó, Diêu Húc đột nhiên liền hiểu ra. Nam sinh này, chắc chắn lại là một “người bạn tốt” khác trong miệng Viên Kha Kha.
Cô ta có rất nhiều rất nhiều bạn tốt, mỗi một người bạn tốt đều là nam sinh có cảm tình với cô ta. Cô ta không thích bọn họ, nhưng lại không nỡ bỏ những thứ tốt mà những người bạn tốt này đem đến.
Vì vậy, “bạn tốt” trở thành cái cớ và danh nghĩa tốt nhất.
Diêu Húc không thể không thừa nhận, thực sự Viên Kha Kha với người trong suy nghĩ của cậu ta không giống nhau.
“Haizz, cậu nói xem sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ?” Cậu ta liên tục thở dài.
Quý Kiều cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, sao chúng ta lại xui xẻo như vậy chứ, đều gặp phải những loại người như vậy.”
“Cái gì mà chúng ta?” Diêu Húc chau mày sửa lại lời cô, “Anh Hạ của tôi mới không phải người như vậy đâu!”
Quý Kiều khẽ cười không nói gì, cầm lấy lon bia uống một ngụm.
Diêu Húc nhìn Quý Kiều đang uống bia, “chẹp” một cái: “Cậu yên tâm đi!”
Cậu ta mở một lon mới đưa cho Quý Kiều, cầm lon của bản thân uống một hơi cạn hết.
“Nói với cậu cái này nhá, tôi cmn cho dù sau này ngoại tình thì Hạ Thì Lễ cũng không thể nào ngoại tình đâu!”
Cậu ta thở dài: “Vốn dĩ tôi còn cho rằng Hạ Thì Lễ yêu thầm tôi cơ, sợ hãi lo lắng nửa ngày. Kết quả cậu vừa đến cái tôi cmn liền thất sủng.”
Chắc là Diêu Húc uống nhiều rồi, cũng lắm lời hơn.
Các loại lời nói cái gì mà “sau này kết hôm muốn làm phù rể” đều nói ra hết.
Quý Kiều vội vàng ngắt lời cậu ta: “Được rồi đừng nói nữa. Mới năm nhất đã nói kết hôn cái gì chứ, chuyện sau này ai mà biết được?”
“Chẳng lẽ cậu không muốn kết hôn cùng anh Hạ của tôi sao?” Diêu Húc liếc cô một cái, không tin tưởng.
Quý Kiều mặc một cái váy liền màu vàng, dưới bóng đêm trông càng nổi bật. Da cô trắng như tuyết, mái tóc dài bay bay, đôi mắt trong đêm càng sáng ngời.
Quen biết cô lâu rồi, Diêu Húc càng cảm thấy cô làm chị dâu mình thì tốt lắm.
Quý Kiều lắc đầu: “Chưa nghĩ đến.”
“Đừng có mạnh miệng, nếu như sau này anh Hạ của tôi với cậu không yêu nhau, chắc chắn là cậu khóc chết mất.”
Quý Kiều khẽ cười, uống cạn lon bia trong tay.
“Tôi mới không như vậy đâu. Tình cảm của tôi cho đi được cũng thu lại được. Tôi không giống cậu, vì cô gái không thích mình mà ở đây mua say.”
Biểu cảm của Diêu Húc hơi cứng lại, nhìn chằm chằm vào cô.
“Cao thủ à nha, Quý Kiều!”
Cậu ta không kìm nổi mà vỗ tay hai cái, lại nhìn mấy lon bia ngổn ngang trên bàn, ngạc nhiên kêu.
“Đệch, chúng ta uống nhiều thế này rồi cơ à?”
Quý Kiều nhướn mày, “ừm” một tiếng.
“Tôi đã nói với cậu tôi uống rất được mà, tôi có thể uống thêm…”
Cô vừa nói vừa quay về hướng siêu thị, giọng nói đột nhiên nghẹn lại.
Hạ Thì Lễ đứng cách bàn họ vài bước, yên tĩnh nhìn hai người họ.
Trong đêm tối, anh đưa lưng về phía ánh đèn siêu thị, không nhìn rõ sắc mặt. Anh đứng thẳng tắp, hai tay đút túi, dường như đã đứng ở đó rất lâu rồi, nhưng hai người bọn họ đang mải mê uống bia nói chuyện phiếm không hề nhận ra.
Ánh mắt anh thản nhiên nhìn xa xa về phía hai người họ, giống như một đám mây nhè nhẹ phiêu phiêu.
Trong lòng Quý Kiều “thịch” một cái, nhanh chóng nhớ lại xem bản thân có nói cái gì không nên nói ra không.
Nhưng cũng có lẽ là do uống nhiều rồi, não cô cũng đặc dính lại như keo vậy, cũng không nhớ ra cái gì được.
“Anh Hạ đến rồi!” Trái lại, Diêu Húc lại vô cùng vui vẻ, tươi cười hớn hở gọi Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ bước vài bước đến, ánh mắt dừng trên mấy lon bia trên bàn vài giây.
“Kết thúc chưa?” Anh hỏi hai người.
“Kết thúc rồi.” Diêu Húc lập tức đáp.
Hạ Thì Lễ không quan tâm cậu ta, ánh mắt sâu thẳm đáp lên khuôn mặt Quý Kiều, giọng điệu ấm áp: “Cậu vẫn còn muốn uống sao?”
Quý Kiều mím môi, liên tục lắc đầu.
Rõ ràng là giọng nói Hạ Thì Lễ rất dịu dàng, nhưng tại sao nghe vào lại có gì đó kì kì?
“Chúng ta về ký túc xá nhé?” Anh nói.
Quý Kiều và Diêu Húc nhìn nhau một cái, ngoan ngoan đồng ý ý kiến này.
“Diêu Húc, cậu có thể tự về ký túc xá không?” Trên đường, Hạ Thì Lễ đột nhiên hỏi.
Diêu Húc ngạc nhiên một giây, lập tức gật đầu: “Có thể có thể có thể! Tôi còn chạy được ngon lành lắm, hai người cứ đi từ từ.”
Vừa nói xong, cậu ta đã chạy lướt đi như một cơn gió.
Bây giờ đang là giữa mùa hè, cây ngô đồng trong sân trường cành lá tươi tốt. Dưới bóng đèn đường vàng nhạt, bóng cây mờ mờ ảo ảo chiều xuống đất.
Quý Kiều và Hạ Thì Lễ song song đi trên đường, nhất thời im lặng.
Con người có những lúc rất kì lạ, lúc càng muốn nhớ lại cái gì thì lại càng không nhớ ra.
Bây giờ Quý Kiều là như vậy, vắt óc ra cũng không nhớ ra mình đã nói năng vớ vẩn gì trước mặt Diêu Húc.
“Vì sao các cậu lại muốn uống bia?” Hạ Thì Lễ đột nhiên hỏi.
“Diêu Húc thất tình mà.” Quý Kiều nghĩ một lát, trình bày lại chuyện đã phát sinh ngày hôm nay.
Hạ Thì Lễ nghe giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái, rũ mắt nhìn Quý Kiều.
Hôm nay cô mặc cái váy hở vai, bả vai thon gầy bị mái tóc quăn che đi một chút, loáng thoáng lộ ra làn da trắng như tuyết. Tay chân thon dài, dáng người mảnh khảnh.
Bản thân cô không hề biết, vừa rồi cô ngồi ở đó, có bao nhiêu người đi qua đi lại nhìn cô.
Nếu không phải có Diêu Húc ngồi đối diện, sợ rằng đã có vài nam sinh đến xin phương thức liên lạc của cô rồi.
Hạ Thì Lễ khẽ mím môi, không quá thích giả tưởng này.
Trong lúc Quý Kiều nói, hai người bất giác đã đi đến dưới tòa nhà ký túc xá nữ từ bao giờ.
Hạ Thì Lễ dừng lại bước chân, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía Quý Kiều, lo lắng hỏi: “Bây giờ cậu cảm thấy thế nào, đau đầu không?”
Quý Kiều vô thức lắc đầu: “Không đau nha. Tôi cũng không có say.”
Đôi mắt đen nhánh của cô sáng long lanh, đơn thuần thành thật.
Ánh mắt của Hạ Thì Lễ dừng trên đôi môi đầy đặn mềm mại của cô vài giây, khẽ gật đầu.
“Vậy cậu lên đi.”
Trong lòng Quý Kiều cảm thấy biểu hiện của anh có chút kì lạ, nhưng lại không nói ra được.
“Lời cậu nói còn được tính không?” Cô trực tiếp hỏi.
Hạ Thì Lễ khựng lại hai giây: “Ừm, tôi sẽ đến giúp cậu chuyển đồ ở ký túc xá.”
Quý Kiều có chút không hiểu, khẽ chau mày: “Cậu nói là chuyện năm hai chuyển ký túc xá hay là chuyện nghỉ hè đến nhà cậu?”
Hạ Thì Lễ cảm thấy dáng vẻ ngây ngô của cô bây giờ có chút đáng yêu, khẽ cười ra tiếng.
“Cả hai. Được không?”
Trong lòng Quý Kiều thoáng nhẹ nhõm, khẽ gật đầu rồi đi lên.
Sau khi nhìn cô đi lên, Hạ Thì Lễ men theo lề đường trở về ký túc xá.
Trên đường thỉnh thoảng có những ánh mắt lén lút hoặc công khai nhìn anh, anh không để ý, trong đầu đều là Quý Kiều và những lời cô đã nói.
“Chuyện sau này ai nói trước được chứ?”
“Tình cảm của tôi cho đi được cũng thu lại được.”
Là, vậy sao?
Cả đường đi Hạ Thì Lễ đều cau chặt mày, vừa đến cửa ký túc xá liền nghe thấy âm thanh chơi game và nói chuyện.
Thấy anh trở lại, Diêu Húc lập tức bật dậy đón: “Anh Hạ, sao hôm nay đã về rồi? Không phải bảo ngày mai mới về sao?”
Hạ Thì Lễ nhìn cậu ta, lời ít ý nhiều giải thích: “Quý Kiều nhắn tin bảo rằng các cậu đang uống rượu.”
Diêu Húc vội vàng ồn ào: “Ấy tối nay cậu đừng có nhìn tôi như vậy. Hôm nay tôi thực sự không uống được bao nhiêu đâu.”
Hạ Thì Lễ tỉnh bơ gật đầu: “Ừm, không nhiều, cũng chỉ 6-7 lon bia thôi.”
“Đấy cũng không phải tất cả đều là tớ uống.” Diêu Húc lập tức bán đứng đồng đội, “Quý Kiều ít nhất uống 2-3 lon.”
Hạ Thì Lễ lắc đầu cười: “Cậu ấy uống 2-3 lon?”
Hôm đấy ở nhà anh, cô uống được mấy ngụm đã say rồi. Vừa rồi cô đi đường vẫn ổn định như vậy, đấy là bộ dạng đã uống 2-3 lon sao?
Hạ Thì Lễ không tin.
“Thật đấy!” Diêu Húc xoắn xuýt cả lên, thực sự lo lắng Hạ Thì Lễ sẽ cho rằng cả 6-7 cái lon rỗng đó đều là cậu ta uống.
“Tớ đã nói với cậu từ sớm là tửu lượng của Quý Kiều tốt mà cậu không tin. Tôi lừa cậu làm cái gì chứ? Cậu cẩn thận nhớ lại xem có phải trước mặt cậu ấy là 2-3 cái lon không?”