Bạch Linh cúi đầu nhìn y: "Ngài là góa phụ của lão hoàng đế phải không?"
"Điều gì khiến ngươi đưa ra phán đoán này?"
"Ngài có dung mạo có thể đảm nhiệm vị trí hoàng hậu trong cung."
Úc Trầm cười nói: "Vậy ra ngươi có thói quen trông mặt mà bắt hình dong."
Bạch Linh nói với giọng nghiêm túc: "Tôi không phải trông mặt bắt hình dong, mà là dung mạo của ngài trông rất phù hợp với thẩm mỹ của Y Tô Mạt Lai Tác."
Nhưng không thể không nói, thẩm mỹ của triều đại trước tốt hơn nhiều so với hiện tại.
Trước đây hắn còn đang thắc mắc, một O cao lớn cường tráng như vậy thì sao có thể xuất hiện trong hoàng cung của bạo quân. Bây giờ nhìn lại, hóa ra người này là người của triều đại trước.
Trước kia vì nâng cao thể chất của O, tăng tỷ lệ sinh sản, lão hoàng đế hướng toàn xã hội đề cao các tiêu chuẩn thẩm mỹ khỏe mạnh cường tráng.
Không chỉ có A phải xinh đẹp cường tráng, O cũng phải mạnh mẽ dẻo dai, giống như người trước mặt này.
"Như vậy, ngươi muốn quyền trượng sao?" Úc Trầm có hứng thú hỏi.
Bạch Linh trả lời một cách thành thật và cởi mở: "Ai mà không muốn quyền lực?"
"Vậy ngươi định dùng cái gì đến đổi? Ta nói rõ trước, nơi này của ta không nhận thêm bánh quy của chim nhỏ làm tiền thanh toán."
Lúc trước dùng bánh quy cho bữa sáng, suýt chút nữa bị mắc nghẹn.
Bạch Linh cúi người xuống, nắm lấy một lọn tóc vàng quấn quanh tay mình, tựa như nắm chặt mệnh môn của y. Bạch Linh lạnh lùng hỏi:
"Tôi có thể đưa ngài ra ngoài, cho ngài tự do, thế đủ chưa?"
Úc Trầm thản nhiên: "Nếu ta không muốn tự do thì sao?"
"Tôi không tin. Ngài không phải là người hài lòng với hiện trạng."
Bạch Linh bình tĩnh nhìn y: "Ta đã mấy lần uy hiếp ngài, nhưng ngài vẫn giữ nhân tố bất ổn là tôi ở bên cạnh, điều này đủ chứng tỏ... ngài không muốn cô đơn, muốn có chút hưng phấn, phải không?"
Úc Trầm thành thật mỉm cười: "Ngươi rất thông minh."
Nụ cười của y, bình tĩnh thanh thản như Ophelia* trong nước, nhưng lại có điều gì đó kì lạ. [*đọc thêm ở cuối chương]
AI ôm khăn mặt tiến vào, thật sâu hít vào, suýt chút nữa hét lên:
Không được! Chủ nhân đang trong kỳ nhạy cảm*, bạn sẽ mang thai đó! [*đọc thêm ở cuối chương]
Mà khoan, omega sinh học có thể đẻ trứng không?... chắc là không.
Vậy thì không sao.
Nhưng mà alpha trong kỳ nhạy cảm luôn thể hiện những cảm xúc táo bạo, ham muốn cao, khát vọng, v.v., đồng thời pheromone và tính công kích cực kỳ mạnh mẽ. Hơn nữa cấp bậc của chủ nhân nhà nó, một khi rơi vào kỳ nhạy cảm, ngay cả bạo quân cũng không dám tới gần.
Chim nhỏ máy này lại đang cưỡi trên người y?
Đừng để bị xé nát bởi đôi tay trần của chủ nhân.
Ngoảnh đầu lại thì linh kiện rơi khắp sàn nhà, chỉ còn lại có phần thân chính, hốc mắt đỏ hoe ngã xuống tấm thảm. Vừa khó khăn bò xung quanh nhặt dây điện và ốc vít, vừa lãnh đạm quật cường, điền đơn xin bồi thường theo kiểu kinh doanh:
[Ở đây và ở đây đều bị hư hỏng do ngài sử dụng không đúng cách, phiền ngài giúp tôi sửa chữa chúng]
Sau khi trả tiền, còn có thể giống như máy bán hàng tự động, ký vào hóa đơn, nói lời cảm ơn vì đã ủng hộ, yên lặng thối tiền lẻ cho bạn...
Tóm lại là rất thê thảm!
(M: Đoạn trên là tưởng tượng của bé AI, nó hay cho Bạch Linh là đồng loại vì em có một cái chân máy)
Người máy nhỏ ngẩng đầu lên, trên màn hình ảo màu xanh biếc lờ mờ gắn trên tường, kim đồng hồ màu đỏ tươi biểu thị nồng độ pheromone đã tiến gần đến giá trị tối đa mà cơ thể con người có thể chịu được trên một mét vuông.
Nhưng con chim kia hoàn toàn không để ý, ngược lại tiến thêm một bước thương lượng thêm điều kiện:
"Bạo quân muốn ép ngài giao ra quyền trượng, nhưng tôi sẽ không ép buộc ngài. Tôi chỉ muốn hợp tác."
Bạch Linh có kế hoạch lâu dài, ngoại trừ giết bạo quân, hắn còn tính toán tình thế gặp phải sau này. Hắn biết rõ, mình hiện tại không thể so sánh với thời kỳ hưng thịnh kiếp trước, trong tay không có hạm đội cũng không có thân tín, chỉ là một kẻ ám sát tư lệnh tay trắng.
Ngay cả khi hắn có thể ám sát thành công, hắn cũng thiếu sức mạnh để ổn định tình hình của một đế quốc khổng lồ.
Nhưng nếu có thể bắt được lá bài tẩy thái hậu này, mọi vấn đề sẽ được giải quyết.
Bởi vì triều đại trước bị lật đổ mới có mười năm, trong dân chúng vẫn còn rất nhiều bè phái khôi phục ngai vàng. Có thái hậu, có thể dựa vào sự hỗ trợ tài chính của phái khôi phục để xây dựng một đội ngũ lãnh đạo hữu dụng.
Đây là một hướng đi rõ ràng và rất khả thi.
Bạch Linh thở dài, quẻ bói của người vô gia cư quả nhiên rất chính xác. Vận mệnh không phải cho hắn làm hoàng hậu, mà là tặng hắn một hoàng hậu triều đại trước làm công cụ.
Y Tô Mạt Lai Tác, đừng lo lắng, tôi sẽ thay ông "chăm sóc" quả phụ xinh đẹp bơ vơ này.
Úc Trầm cũng hơi cong môi, hỏi lại:
"Nếu ta không đồng ý hợp tác thì sao?"
"Nếu ngài không đồng ý..." Bạch Linh liếc nhìn những chiếc vảy sáng lóe lên dưới làn nước tối tăm, "Vậy tôi không ngại bắt ngài đi, nhốt vào phòng tối, khóa ở bên giường, ngày đêm giày vò."
"A, đúng rồi." Vừa nói, hắn vừa nhặt miếng vảy từ dưới đáy nước lên, giữ nó giữa các đầu ngón tay, hàm ý sâu xa xem kỹ độ sáng của nó: "Ngài có vảy, còn có một mái tóc dài lộng lẫy, chẳng lẽ là huyết thống nhân ngư sao? Tôi nghe nói hoàng thất tiền triều rất yêu thích nhân ngư thuần huyết, vậy tôi sẽ làm cho ngài khóc, mỗi ngày mấy lần, ngài có thể cho tôi một ít ngọc trai được không? Đúng lúc có một số vũ khí muốn mua."
Vẻ mặt Úc Trầm cứng đờ một lúc, sau đó cười khẽ ra tiếng.
Tiểu hỗn đản quỷ kế đa đoan.
Nói ra những lời không lễ phép như vậy, thực sự đáng bị đặt trên đùi dạy dỗ một bài học.
Bạch Linh coi nụ cười của y là khinh thường.
Ngón tay thong thả lướt qua phần cằm nhẵn nhụi của Úc Trầm, đột nhiên khép bàn tay lại, bóp cổ họng y, Úc Trầm rên rỉ, cảm nhận được hơi thở nóng rực của điểu nhân to gan lớn mật kia, áp vào má y, thì thầm vào tai y một cách chán ghét:
"Vừa rồi ở trước mặt Cade sờ soạng tôi rất vui vẻ phải không?"
Úc Trầm giật mình, nguyên lai là ghi thù.
Y cúi đầu cười, thanh âm rung động: "Bây giờ ta cũng rất vui vẻ."
Vui vẻ cái lông? Mí mắt Bạch Linh co giật, hắn chỉ cảm thấy không khí tựa hồ trở nên đặc quánh.
Mà ở trong mắt của AI, trong nháy mắt kia, máy đo nồng độ pheromone dường như phát hiện ra năng lượng hạt nhân, phát ra âm thanh báo động. Trong ống kínhc của nó, pheromone alpha hiện lên một màu đỏ rực bao trùm thành phố, dâng lên thành một cơn thủy triều khổng lồ, khí thế hào hùng quét qua bốn phương tám hướng.
Không một omega nào có thể chịu được đòn tấn công dữ dội như vậy.
AI nhìn sang, thấy vòng eo và bụng săn chắc của Bạch Linh đầu tiên cứng lại, cuối cùng mềm nhũn rồi ngã xuống, bị Úc Trầm đứng dậy ôm vào khuỷu tay.
AI: tiêu rồi, các linh kiện điện tử đều cháy bốc khói.
Mà chủ nhân của nó đang đứng lên từ trong hồ bơi với ánh sáng u ám. Y giống như một ác ma vừa sống lại, cả người chán chường lại vui sướng, một tay xách gáy Bạch Linh, chân dài bước ra khỏi bồn, thả người trên tấm thảm dày bên chân.
"Rửa sạch, đóng gói, đưa lại đây."
Mệnh lệnh lời ít mà ý nhiều.
Dưới chân y, Bạch Linh tựa trán vào vách đá cẩm thạch lạnh lẽo của hồ bơi, vô thức ho khan hai tiếng, tiếp theo ôm chặt bụng, khó chịu cuộn tròn.
Đúng lúc này, có thứ gì đó từ trên người rơi xuống, lăn trên thảm.
AI nhặt nó lên, là một lọ thuốc.
Lại nhìn hồ bơi, trên đó nổi lên ghi chú ướt mem của bác sĩ với nét chữ nhòe nhoẹt.
[Sau khi uống tính tố A, cấm tiếp xúc gần gũi với alpha, nếu không...]
Nội dung sau "nếu không" đã theo mảnh giấy chìm xuống đáy hồ.
Bạch Linh cảm giác mình đang đi chân trần trong địa ngục.
Mạch máu chợt nóng chợt lạnh, cơn đau co thắt từ dạ dày, theo ruột một đường lan tràn đến tận sâu vùng bụng dưới, giống như có ai đó cắt mở khoang sinh sản, rồi đốt lửa bên trong, khiến hắn đau đến trướng không chịu nổi.
Loại cảm giác này vừa lạ vừa quen...
Bạch Linh hoảng hốt lấy lại trí nhớ.
—— bởi vì ngâm trong nước lạnh quá lâu nên khoang sinh sản bị đạn xuyên thủng của hắn đang nhiễm trùng.
Thủy cầm đế quốc là nền văn minh đẻ trứng, có rất nhiều quả trứng được sinh ra mà không rõ cha mẹ. Những quả trứng này được quốc gia nuôi lớn, khi 10 tuổi sẽ trải qua phân hoá, bởi vì không có cha mẹ, rất nhiều O trong giai đoạn đầu phân hoá sẽ bị người khác nhắm tới, bị làm cho mang thai khi học trung học, buộc phải bỏ học.
Bạch Linh cũng trải qua những điều tương tự trong quân đội.
Nhưng đối phương không thành công, nên tức giận bắn vào bụng hắn.
A nhiều O ít, omega có khả năng sinh sản vượt trội đã trở thành nguồn tài nguyên cạnh tranh âm thầm. Đây đã là sự thật mà mọi người trong đế quốc biết đến.
Nhưng có người nhất quyết đi ngược xu hướng, xoay chuyển hiện trạng này —— lão hoàng đế Y Tô Mạt Lai Tác, y từng phớt lờ làn sóng phản đối của các alpha trên khắp đất nước, dùng thủ đoạn cứng rắn như sắt bắt phía dưới đẩy mạnh [Chế độ người giám hộ AO], quy định tại Điều 59 của Hiến pháp.
Người giám hộ phải bảo vệ omega trong thời kỳ phân hóa, không được đánh dấu, không được bỏ rơi. Những người vi phạm sẽ đối mặt với án tù chung thân.
Nhưng sau khi omega bình an phân hoá thành công, người giám hộ sẽ có quyền ưu tiên được chọn làm phối ngẫu của omega.
Chế độ tưởng chừng như kỳ lạ này đã thành công biến đổi sự áp bức giữa AO thành sự cạnh tranh giữa A và A.
—— muốn có omega sao? Vậy hãy bảo vệ cậu ta/cô ta khỏi bầy sói A xung quanh, cho đến khi hoàn toàn trưởng thành, cam tâm tình nguyện thừa nhận bạn là bạn đời hợp pháp.
Nhân ngư với thủ đoạn cực đoan đã thành công khơi mào mâu thuẫn giữa AA, bị Hiệp hội A quyền quốc tế mắng: "Đồ ác ma đê tiện vô liêm sỉ chuyên bóc lột A!"
Nhưng mà lão hoàng đế kia không sợ xuống địa ngục, thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa, thốt ra những lời lẽ ngông cuồng tại hội nghị liên hợp quốc tinh tế:
"Bảo đảm tất cả quyền lợi của omega ngoại trừ tự do, là quốc sách cơ bản của đế quốc."
Chỉ với những lời này, cũng đủ để Y Tô Mạt Lai Tác bị khắc vào Trụ ma vương, trở thành bài văn gây tranh cãi nhất trong sách lịch sử tinh tế.
Nhưng Bạch Linh không ngờ, quả phụ của lão nhân kia cũng là một thảm họa!
Sau khi cố gắng tỉnh lại từ trong hỗn loạn, Bạch Linh mở đôi mắt chua xót, đập vào mắt là một trần nhà xa lạ.
Mình đang ở đâu......?
Ánh sáng mờ mịt, hắn phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn. Chiếc đèn nhỏ màu cam bên cạnh giường có chút chói mắt, xa xa là một dãy giá sách tối màu, bên trong tủ kính mạ vàng là rất nhiều bộ sách không xuất bản nữa, trong ánh sáng lẫn bóng tối chồng chéo, mặt kính phản chiếu một hình dáng tao nhã âm trầm.
Người nọ ngồi đơn độc trên chiếc ghế sofa trong góc, đôi chân dài bắt chéo, mái tóc vàng dày mượt ung dung buông xuống đầu vai, vẻ mặt vừa thú vị vừa ôn nhu:
"Chào buổi tối, chim nhỏ cô đơn."
"Ngài..." Bạch Linh vừa muốn chất vấn, đột nhiên cựa quậy một chút.
"Cạch", có tiếng kim loại thanh thúy va chạm, Bạch Linh ngạc nhiên quay đầu lại, thấy tay phải của mình bị trói vào cột giường.
Hắn bị nhốt trong căn phòng xa lạ.
Thứ dùng làm còng tay hóa ra là một chiếc vòng bằng vàng được đính một viên đá quý màu xám trắng hình trăng tròn.
"Không có đạo cụ thuận tiện nào nên ta tìm cái nào vừa với kích cỡ cổ tay của ngươi."
Cái quái gì vậy?! Bạch Linh gần như muốn chửi ầm lên..
Trước tiên, ai lại sử dụng đồ trang sức làm còng tay, vàng về cơ bản được sử dụng để chế tạo áo giáp chống đạn, và lò phản ứng hạt nhân.
Bạch Linh tức cười: "Đối xử với tôi như vũ khí hạt nhân à?"
Úc Trầm ôn nhu nói: "Vậy thì không phải, chỉ là vì ngươi nói mình tóc trắng, cái này hợp với màu tóc của ngươi hơn."
"Ngài thực sự để ý đến chuyện đó à?" Bạch Linh không chút nào che giấu trào phúng.
"Lão đông tây* như ta luôn có chút ít tật xấu kỳ lạ, làm quen là được."
(*lão già, người già, mang ý mắng)
Chiếc còng tay đó là của y, tất nhiên là thứ trước đây y giữ lại để khuyên răn bản thân khi mang. Đây là lần đầu tiên lấy ra và đeo vào cổ tay người khác.
Giọng nói Úc Trầm trầm thấp nhỏ nhẹ, như thể dung túng đối phương phát giận. Y nghe thấy tiếng thở nhẹ bất thường, gọi AI, ra lệnh:
"Cậu ấy có chút phát sốt, mang cho cậu ấy một ly sữa bò nóng."
Bạch Linh nghe được hai chữ "sữa bò", giống như đột nhiên bị ấn nút, kiên quyết từ chối: "Tôi không uống!"
Úc Trầm quay đầu lại, trên môi mang theo chút trêu đùa: "Vậy ta nên đút ngươi ăn cái gì đây, bánh mì trùng sao?'
Bánh mì trùng được ăn bởi các loài chim nhỏ, đương nhiên không phù hợp với chim săn mồi. Bạch Linh cũng không phải là tiểu O nhỏ tuổi mặc cho người khác chọc ghẹo, cố ý liếc nhìn y một cái, trả lời lại một cách mỉa mai:
"Bánh mì trùng của ngài? Vậy thì tôi có thể thử chúng." (M: mình đoán ý của ẻm là chơi từ đồng âm, 'trùng' là côn trùng đó nhưng 'trùng' của anh Trầm thì trong t*nh trùng =)))
AI há hốc mồm: Nổi loạn quá, thiên hướng hổ sơn hành* a!
(*Biết rõ trong núi có hổ, thích đi lên núi, biết rõ có nguy hiểm nhưng vẫn liều lĩnh. Ẩn dụ về sự không sợ hãi và dám chấp nhận rủi ro.)
Nó lén nhìn phản ứng của chủ nhân, phát hiện đối phương hiếm thấy mà trầm mặc mấy giây, sau đó lặng lẽ đặt chân xuống, điều chỉnh tư thế ngồi.
Vẻ mặt kiêu ngạo ẩn trong góc tối u ám, Úc Trầm chậm rãi chuyển động ngón tay, mỉm cười không rõ ý tứ:
"Không ai dạy ngươi, nói lung tung sẽ phải trả giá đắt sao?"
Đây gần như là một lời cảnh báo.
Nhưng mà con chim to gan lớn mật căn bản không sợ sệt chút nào. Hai má hắn đỏ bừng vì sốt cao, nhưng đôi mắt màu tro lại lạnh lùng như gió tuyết bay qua. Cong đôi môi nhợt nhạt, hắn hừ lạnh một tiếng, bước một chân qua giường, oán giận đá vào đầu gối của Úc Trầm, cứng rắn kiêu ngạo nói:
"Có gan thì dạy tôi."
Úc Trầm không cầm nổi lòng mà tưởng tượng dựa vào những lời này ——
Đó là dáng dấp đi săn.
╭┈ • ┈ ୨୧ ┈ • ┈╮
*Kỳ nhạy cảm:
Một thiết lập trong truyện ABO, nó đề cập đến một chu kỳ sinh lý xảy ra ở Alpha, tương tự như kỳ động dục của Omega, Alpha trong giai đoạn mẫn cảm sẽ xao động bất an và giải phóng pheromone của mình, sẽ có địch ý với những Alpha khác, thậm chí dùng pheromone để trấn áp đồng loại, đối với Omega cũng sẽ càng khát vọng, hy vọng được Omega an ủi. Trường hợp nghiêm trọng có thể mất đi lý trí, cần được cách ly.
*Bức tranh Ophelia của Sir J.E Millais
Bức tranh miêu tả cảnh Ophelia quyên sinh vì cái chết của cha cô và sự phản bội của người tình Hamlet (Shakespeare, 2008). Khi nhìn vào toàn cảnh của bức tranh, chúng ta thấy một người phụ nữ, tên Ophelia, đang nằm giữa một con suối đầy bùn, đeo một tấm mạng che mặt lộng lẫy được dát bạc. Xung quanh nàng là nhiều loại hoa cỏ: Góc trên của bức tranh có một cây liễu bị bật gốc với một cụm cây bụi. Một khóm cây thủy sinh ở góc trái bên dưới và có những cây thủy sinh khác trong nước dưới thân cô ấy. Như đã đề cập, có một số chi tiết cơ thể của nàng cũng cần được chú ý. Khuôn mặt của nàng nhợt nhạt một cách bất thường và hoàn toàn vô cảm. Cả mắt và miệng đều đang mở hé. Mái tóc đỏ óng ả xõa tung trong làn nước âm u. Đôi tay vô lực nổi trên mặt nước. Thân dưới và eo đã chìm trong nước.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, khuôn mặt của Ophelia đã thu hút sự chú ý lớn từ người xem bởi những biểu cảm tinh tế. Đôi mắt trống rỗng có thể truyền tải sự tuyệt vọng và sự điên cuồng đến mức nguy hiểm của một người phụ nữ đang chìm trong sự thống khổ, rất giống như những tưởng tượng của độc giả khi đọc Hamlet. Tiếp theo, mọi người có thể nhận thấy rằng nàng Ophelia mở hờ đôi môi mỏng, dường như đã hoàn toàn thả lỏng cơ mặt, sẵn sàng cho cái chết, hoặc là "nàng đang niệm những giai điệu cũ" như mô tả trong vở kịch.
Qua khuôn mặt này, cái chết của Ophelia gắn liền với cái đẹp và sự dịu dàng hơn là sự sợ hãi và xấu xí. Mọi người có thể coi lý do họa sĩ thể hiện cái chết theo cách này là rất mâu thuẫn. Một mặt, bản thân những mâu thuẫn là sự phản ánh đặc điểm lịch sử của thời đại Victoria (Pearce, 1991), chẳng hạn như sự kết hợp giữa cái chết và cái đẹp. Mặt khác, đó là một ảo ảnh được cố tình tạo ra.
Tóm lại, bức tranh Ophelia thể hiện cả sự ca ngợi đối với "huyền thoại về sự điên rồ" tiêu biểu trong thời đại Victoria, và sự cảm thông đối với số phận của phụ nữ được phản ánh bởi số phận bi thảm của nàng Ophelia.
(Trích The visual analysis of the representation of women in Sir John Everett Millais's Ophelia (1851), Bởi Sarah Zhang. Lược dịch bởi Artplas)