Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái

Chương 80: Đánh giá tình cảm



Xe bus tiếp tục thận lợi di chuyển về phía trước, lúc này trong thùng xe lại yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có thể như có như không nghe thấy tiếng rung nhẹ từ điện thoại truyền đến.

Điện thoại của Hoắc Yến không biết rung lên bao lâu, số lượng tin nhắn trong nhóm WeChat hiện tại cũng tăng lên 99+, nhưng hắn trước sau vẫn không muốn mở tin nhắn nhóm.

Cho đến khi Hoắc Trạch nhắn một tin nhắn riêng tư: 「 Anh hai! ! ! Mau! Help! ! ! Em hiện tại đang bị ba mẹ vây hãm, mau tới giúp em đi! 」

Nhìn thấy tin nhắn này, Hoắc Yến mới chấp nhận số phận mở nhóm ban đầu có tên 《 Thưởng thức ăn dưa tiếng lòng của Diệp Lạc Dao 》 bây giờ biến thành 《 Đánh giá tình cảm của Diệp Lạc Dao 》.

Vừa mở ra liền nhìn thấy tin nhắn của mẹ Hoắc: 「 Đã nói rồi, Tiểu Dao thông suốt chỉ là vấn đề thời gian @Hoắc Yến, con nói xem mẹ có nói đúng không? 」

Ba Hoắc cũng nói theo: 「 Đã mở miệng hỏi Tiểu Diệu thế nào là thích rồi, ba thấy cũng không lâu nữa đâu. 」

Tin nhắn của Hoắc Cảnh theo sát: 「 Nhưng con vẫn cảm thấy ở độ tuổi này của Tiểu Dao nói chuyện yêu đương thì còn quá sớm. 」

Hoắc Trạch: 「 Yêu đương thì em không phải đối, nhưng tại sao phải là Tần Diệu! Tần Diệu cũng sàn sàn tuổi với anh hai đúng chứ? Quá già! 」

Hoắc Trạch vốn dĩ đã nhồi máu cơ tim rồi, nhìn thấy đoạn tin nhắn này của Hoắc Trạch càng trực tiếp nổi lên gân xanh rồi: 「 @Hoắc Trạch tối nay tốt nhất mày nên mở mắt ngủ đi! 」

Hoắc Trạch vội vàng giải thích: 「 Anh hai, không có, em chỉ làm so sánh mà thôi, em thật sự cảm thấy độ tuổi của Tần Diệu có chút lớn. 」

Mẹ Hoắc: 「 Nhiều tuổi sẽ biết thương người hơn. 」

Ba Hoắc: 「 @Hoắc Trạch con từng yêu đương với người lớn tuổi chưa? Con cứ nói người lớn tuổi không tốt? Ồ không đúng, ba đứa đều là cẩu độc thân ha ha ha ——— 」

Mẹ Hoắc: 「 Cẩu độc thân thì đừng nhúng tay quản nhiều như vậy, dù sao mẹ và ba con còn rất vừa ý Tiểu Diệu. 」

Ba Hoắc: 「 Sự nghiệp thành công, chưa từng yêu ai, đối xử rất tốt với Tiểu Dao. 」

Mẹ Hoắc: 「 Còn đẹp trai nữa. 」

Ba Hoắc: 「 Đúng! 」

Mẹ Hoắc: 「 Nhìn lại mấy đứa xem, hai đứa thì tử nhỏ đến lớn căn bản chưa từng yêu đương, một người thật không dễ dàng từng yêu một lần nhưng thiếu chút nữa làm hỷ đương cha..... Mấy đứa nói xem, mấy đứa có tư cách gì quản Tiểu Dao yêu đương? 」

(*) Hỷ đương cha 喜当爹: một thuật ngữ internet, xuất phát từ một mẩu tin tức internet. Thuật ngữ này chủ yếu được sử dụng để trêu chọc tình huống một người đèn ông cuối cùng cũng bắt được với nữ thần, nhưng nữ thần lại mang thai con của người khác.

Hai người kẻ xướng người họa, nói ra câu này còn tổn thương người khác hơn câu trước, căn bản không quan tâm đến sự sống chết của ba người còn lại trong nhóm.

Hoắc Trạch không thể chịu nổi nữa: 「 Con muốn rời nhóm. 」

Ba Hoắc: 「 Còn biết dùng rời nhóm đe họa bọn mình, cũng được, con rời đi, đến lúc ăn dưa không có phần con đâu. 」

Hoắc Trạch không nói chuyện nữa, bắt đầu điên cuồng @Hoắc Yến ở trong nhóm, ra hiệu hắn mau mau nói chút gì đó.

Hoắc Yến đâu phải không muốn nói gì đó, là do hắn hiện tại đã tức đến mức có chút nói năng lộn xộn.

Hắn chỉ tới tham gia một chương trình du lịch ăn dưa, kết quả thì hay rồi, chương trình du lịch tập này trực tiếp biến thành chương trình yêu đương, hắn đã bị mấy đôi tình nhân vây hãm, ba Hoắc mẹ Hoắc vậy mà còn tạo tổn thương cho hắn vào lúc này!

Thật là quá đáng!

Hoắc Yến dưới sự tức giận chuẩn bị bắt đầu lên án ba Hoắc mẹ Hoắc công khai.

Nhưng còn không đợi hắn nghĩ xong một bài phát biểu thật dài, chính là vào lúc này, Hoắc Cảnh gửi một đoạn tin nhắn ————

「 Mặc dù con vẫn không đồng ý Tiểu Dao và Tần Diệu ở bên nhau, nhưng dù sao thì chúng ta cũng không phải Tiểu Dao, chúng ta cũng chưa biết rõ suy nghĩ của thằng bé, cho nên con tạm thời sẽ không nói gì nhiều. Chỉ là, hiện tại Tiểu Dao muốn xử lý thế nào với dư luận trên mạng? 」

Gửi xong câu này, Hoắc Cảnh theo sát @Hoắc Yến.

Hoắc Yến chỉ có thể xóa đoạn văn dài trong thanh hộp thoại, trả lời: 「 ? 」

Hoắc Cảnh: 「 Dù sao còn đang phát trực tiếp, anh không thể để người đại diện của Tiểu Dao trực tiếp liên hệ với nó, vừa hay Tần Diệu cũng đang ở cạnh em, em tiện thể hỏi hắn một câu cậu ta định xử lý thế nào. 」

Hoắc Yến: "......."

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha mẹ nó, hôm nay cùng nhau ra sức hành hạ hắn đúng không!

Hoắc Yến cất điện thoại, nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu rồi quay đầu lại.

Diệp Lạc Dao sau khi nói chuyện với Tần Diệu xong liền cất điện thoại, lúc này dựa vào lưng ghế ngủ, chỉ là ngủ thì ngủ nhưng ai có thể nói cho Hoắc Yến biết, tại sao sau khi ngủ còn muốn nắm tay không?

Tần Diệu ngồi cạnh Diệp Lạc Dao, nhận thấy Diệp Lạc Dao đã ngủ, hắn thả lỏng tay phải đang nắm chặt của hắn với Diệp Lạc Dao, giúp Diệp Lạc Dao điều chỉnh đầu sang tư thế thoải mái hơn, sau đó lạu nắm chặt tay Diệp Lạc Dao. Tay trái nhàn rỗi vẫn cầm điện thoại, tựa hồ đang trả lời tin nhắn.

Hoắc Yến càng nhìn càng tức giận.

Lúc này Tần Diệu chú ý đến tầm mắt của Hoắc Yến, trong mắt mang theo dò hỏi nhìn hắn.

Hoắc Yến không chút khách khí trừng Tần Diệu, qua loa bình ổn lại tâm tình của mình mới giơ điện thoại lên gật đầu.

Tần Diệu hiểu ý.

Hoắc Yến mở WeChat, nhắc lại câu hỏi mà Hoắc Cảnh hỏi gửi cho Tần Diệu.

Nhìn thấy tin nhắn Hoắc Yến gửi, lông mày Tần Diệu không nhíu lại chỉ một chút.

Thật ra ngay sau ngày từ khu nghỉ dưỡng trở về, Tần Diệu đã làm tốt công tác chuẩn bị.

Sau khi chắc chắn mình thích Diệp Lạc Dao, Tần Diệu cũng chưa từng nghĩ sẽ giấu giếm chuyện này. Khi đó Tần Diệu dự định chờ sau khi mình cùng Diệp Lạc Dao hiểu rõ tâm ý lẫn nhau rồi mới công khai chuyện này.

Nhưng Tần Diệu không bao giờ ngờ tới, mấy ngày trôi qua mà Diệp Lạc Dao vẫn chưa hiểu rõ tâm ý của mình, thậm chí còn thẳng thắn hỏi mình trước các khách mời và nhiều khán giả hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp.

Khoảnh khắc đó, trái tim Tần Diệu gia tốc đập nhanh, đồng thời hắn cũng có chút bất lực.

Nhưng suy đi nghĩ lại thì hình như từ khi quen biết Diệp Lạc Dao, Tần Diệu thường xuyên trải qua loại bất lực này.

Không khó chịu, ngược lại sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn khi được yêu cầu.

Cho nên sau khi suy nghĩ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Tần Diệu cho Diệp Lạc Dao một đáp án rõ ràng —— Thích.

Vừa nãy Tần Diệu cũng thấy hotsearch.

Chỉ qua mấy phút ngắn ngủi, tên hắn và Diệp Lạc Dao đã đứng đầu trên bảng hotsearch.

Bấm mở bài đăng weibo đầu tiên chính là đoạn cut từ phòng trực tiếp vừa rồi:

Khi Tần Diệu nói câu "thích" kia, toàn bộ phần bình luận phòng phát sóng yên tĩnh trong giây lát, sau đó màn hình liền bị vô số "a" và "?" vô nghĩa.

Bị chiếm đóng rồi.

Khán giả trong phòng phát trực tiếp khi đó thật sự sửng sốt.

Đợi đã, bọn họ vừa nãy không phải còn đang ăn dưa của Lưu Nghiên và Trầm Sung sao?

Một giây trước trên bình luận thậm chí còn có fans Lưu Nghiên bị phá vỡ phòng thủ ngay tại trận!

Sao đột nhiên lại biến thành Tần Diệu lên tiếng nói "thích" rồi?

Tần Diệu thích Diệp Lạc Dao?!

A?

Đây là màn tỏ tình bọn họ có thể nghe thấy qua phòng phát trực tiếp sao?

Còn có, Diệp Lạc Dao rốt cuộc cậu có chuyện gì vậy?

Cậu không phải là Dưa King à? Chuyện cậu giỏi nhất không phải là ăn dưa sao?

Vậy nên tại sao cậu còn hỏi Tần Diệu cái vấn đề "thích là gì"?

Hơn nữa Diệp Lạc Dao không chỉ thắc mắc tại sao mình lại thích Tần Diệu, cậu thậm chí còn bày tỏ sự nghi hoặc sau khi đọc bình luận cư dân mạng vừa gửi trên weibo.

Quần chúng ăn dưa ngốc luôn rồi, bọn họ hình như ăn được dưa của Dưa King rồi!

Fans của Diệp Lạc Dao cũng ngẩn người: Quả nhiên ăn dưa lâu bản thân cũng sẽ trở thành dưa!

Fans Tần Diệu càng ngạc nhiên hơn: Tần Diệu thích Diệp Lạc Dao từ khi nào? Tại sao bọn họ một chút cũng không phát hiện ra?

Sao trước đó không nhận ra manh mối này giữa hai người?

Hình như......... bắt đầu từ lúc leo núi ở tập trước.

Chẳng lẽ là vì nắm tay, sau đó thích nhau?

Mặc dù khi đó xác thực cũng có rất nhiều cư dân mạng kêu gào ship, nhưng cảm tình của hai người bọn họ phải chăng phát triển có chút nhanh?!

Hơn nữa trước kia không phải Tần Diệu đã nói rồi sao, hắn chỉ đang chăm sóc em trai.

Kết quả chăm sóc rồi săn sóc thành yêu luôn?

Hoắc Yến người ta đang ở bên cạnh đó!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tần Diệu vậy mà còn kiên định nói thích Diệp Lạc Dao khi Diệp Lạc Dao vẫn chưa xác định được tâm ý của mình.

Hai chữ đơn giản lại tràn đày cưng chiều dịu dàng.

Nào có ai nghe được mà có thể nhẫn nhịn không gào thét!

Đoạn video này vừa tải lên, khu bình luận toàn là:

"Mặc dù trước đây có rất ít manh mỗi cho thấy tình cảm của hai người bọn họ, tôi không phát hiện ra, nhưng điều này không ngăn cản tui ship CP!"

"A a a a đừng nói nữa, vốn dĩ đầu của fans CP đã bị câu nói vừa rồi của Tần Diệu chọc thủng, đối với CP tui tôn kính trước khi ship!"

"+1! Thật sự ship đến điên rồi! Ai hiểu được, sau khi Tần Diệu nói thích, Diệp Lạc Dao nói câu thích tiếp xúc thân thể với Tần Diệu sao lại không được coi là tỏ tình cơ chứ?! Tui không quan tâm, bọn họ chính là hai bên lao tới!"

"A a a a đúng vậy! Diệp Lạc Dao vừa rồi tự thừa nhận, cậu ấy không thích tiếp xúc thân thể với người khác, ngoại trừ Tần Diệu! Ngoại trừ Tần Diệu! Cái này còn chưa đủ nói rõ được ý gì sao?"

"Tần Diệu là duy nhất! Anh ấy là đặc biệt!"

"Đúng đúng đúng, hơn nữa trong đêm cuối cùng chơi trò nói thật đại mạo hiểm của lần ghi hình tập đầu tiên, Diệp Lạc Dao cũng từng nói trong số các khách mời có mặt, chỉ có Tần Diệu là mẫu người lý tưởng của ẻm!"

"Trời ạ, các cô hiện tại mau đi xem phát trực tiếp, bọn họ thậm chí còn tay nắm tay nữa!"

Nhìn thấy tin bình luận này, cư dân mạng lập tức dốc toàn lực ra trận.

Vì thế vốn dĩ cảnh ngồi xe nhàm chán nhất mỗi tập trong chương trình, bây giờ số lượng người trực tuyến đạt mức cao kỷ lục.

Tổ chương trình vô cùng hiểu các khán giả muốn xem gì, trực tiếp thiết lập giao diện của Diệp Lạc Dao và Tần Diệu thành chủ phòng phát sóng.

Ống kính là góc độ nhìn xuống, càng xem rõ ràng hơn.

Diệp Lạc Dao lúc này đã ngủ, đeo một cái bịt mắt hoạt hình, đầu hơi nghiêng, theo chuyển động của ô tô chậm rãi ngả từng chút về phía Tần Diệu.

Mắt thấy đầu cậu sắp rơi xuống, Tần Diệu ngồi cạnh vẫn luôn xem điện thoại đột nhiên giơ tay, nhẹ nhàng đặt đầu Diệp Lạc Dao lên vai mình.

Sau khi đặt cẩn thận, Tần Diệu còn không quên điều chỉnh ghế ngồi, chỉ vì để Diệp Lạc Dao ngủ thoải mái hơn.

Bình luận: "A a a a a a ————."

"Hôm nay tôi gào thét bằng tiếng vịt!"

"Mẹ ơi mẹ ơi, hai người bọn họ thật sự chưa yêu nhau sao? Cũng quá ngọt rồi!"

"Thật, vì một màn này tui trực tiếp ship điên cuồng!"

"Vẫn đang nắm tay!"

"Mười ngón đan nhau!"

"A a a, Tần Diệu anh vậy mà còn lén lút dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay của Diệp Lạc Dao!"

Cư dân mạng trong phòng phát trực tiếp kêu la không thấy.

Sao có thể ngọt như vậy cơ chứ!

Còn có, trước đó tại sao bọn họ không phát hiện ra điều gì đó không đúng giữa hai người bọn họ!

Lúc này, một bình luận nhẹ nhàng lướt qua: "Đừng nói là các cậu, ngay cả Hoắc Yến có lẽ cũng không ngờ tới."

Bình luận này vừa xuất hiện, làn đạn lập tức bật cười.

"Đúng ha, ban nãy khi Tần Diệu nói thích với Diệp Lạc Dao, không biết các cậu có chú ý không, sắc mặt Hoắc Yến đen luôn ha ha ha."

"Nhìn thấy rồi nhìn thấy rồi! Ban nãy cũng vậy, ánh mắt kia của ảnh thật sự như đang vèo vèo bắn tên! Có thể nhìn ra Hoắc Yến rất tức giận!"

"Này, nhưng mà nói gì thì nói, trong số các khách mời chương trình tập này số người có đối tượng hình như hơi nhiều?"

Rất nhanh có cư dân mạng đếm: Chu Tử Kiện và Văn Tương Nguyệt, Lưu Nghiên và Trầm Sung ( mặc dù fans bọn họ đều không thừa nhận ), Diệp Lạc Dao và Tần Diệu, còn có Lê Tư Viễn và Đoạn Đình Diễn có quan hệ rất sâu, cùng với Câu Sử lão sư vẫn chưa chắc chắn phải chăng là độc thân hay không.

"Sh~, chương trình này của chúng ta, thật sự không phải chương trình yêu đương à?"

"Như vậy còn lại, cũng chỉ có Hoắc Yến và Văn Hoài........ Ha ha ha ha ha ——."

Cư dân mạng ăn dưa phát ra tiếng cười không đạo đức.

Chủ đề thảo luận càng thảo luận càng lệch.

Nhưng vẫn có rất nhiều cư dân mạng và người hâm mộ chú ý đến Tần Diệu và Diệp Lạc Dao.

Tần Diệu đơn giản xem qua dư luận trên mạng, chắc chắn không có bất cứ ngôn từ nào bất lợi cho Diệp Lạc Dao mới quay lại giao diện WeChat trả lời tin nhắn của Hoắc Yến: 「 Tôi đã để người theo dõi dư luận, trước khi Dao Dao chưa xác nhận được tâm ý của mình, tôi sẽ không có bất kỳ phát ngôn nào, nhưng mọi người có thể yên tâm, tôi cũng sẽ không để bất cứ người nào tổn thương em ấy trong thời gian này. 」

Hoắc Yến xem tin nhắn trả lời xong, tâm tình mới tốt hơn một chút: 「Cậu tốt nhất nên vậy, bằng không...... cậu cũng biết Diệp Lạc Dao ngoại trừ tôi còn có hai người anh trai nữa đúng không. 」

Tần Diệu cười nhẹ một tiếng, trả lời: 「 Ừm, tôi biết. 」

Hoắc Yến không trả lời Tần Diệu nữa, cúi đầu chuyển tin nhắn Tần Diệu vừa gửi vào trong nhóm.

Hai người trao đổi qua tin nhắn, mặc dù không có âm thanh nhưng phía sau xe bus vẫn luôn có ánh mắt không ngừng nhìn về phía hai người.

Cho đến khi Tần Diệu và Hoắc Yến lần lượt buông điện thoại xuống, những khách mời khác lúc này mới hưng phấn thu hồi tầm mắt.

Cư nhiên không có đánh nhau, bầu không khí còn có chút hòa hợp.

Chậc.

Xe bus tiếp tục chạy đi, Diệp Lạc Dao càng chìm sâu vào giấc ngủ hơn, hiếm khi còn mơ thấy mình khi còn nhỏ.

Đó là một ngày mặt trời rực rỡ.

Diệp Lạc Dao không nhớ mình khi đó mấy tuổi, chỉ biết thân cao của mình đứng vừa bằng chiều dài đùi của mẹ Hoắc.

Mẹ Hoắc ở trong bếp bận rộn không biết đang làm cái gì, Diệp Lạc Dao giống như cái đuôi nhỏ luôn đi theo sau lưng mẹ Hoắc, còn có một tiếng máy ồn ào vang lên không ngừng.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng máy ồn ào rốt cuộc cũng dừng lại.

Mẹ Hoắc cười nói: "Được rồi!"

Diệp Lạc Dao ôm lấy đùi mẹ Hoắc: "Con muốn uống! Mau đưa cho con."

Mẹ Hoắc buồn cười, cầm lấy một chiếc cốc thuỷ tinh, rót một cốc sữa bò đưa cho cậu: "Có chút nóng, con thử xem mùi vị có giống không."

Sữa yến mạch vừa mới làm xong mùi vị đặc biệt ngọt ngào, trong lúc nhất thời cả căn bếp đều là hương vị của yến mạch.

Diệp Lạc Dao cầm cốc thuỷ tinh chậm rãi đi tới phòng khách, sau đó mới uống một ngụm nhỏ.

Mùi sữa tinh khiết xuyên qua vị giác, Diệp Lạc Dao chớp chớp mắt.

Mẹ Hoắc ngồi xuống đối diện cậu, thấy vậy hơi nhíu mày: "Mùi vị không đúng sao?"

Diệp Lạc Dao gật nhẹ đầu.

Mẹ Hoắc không hiểu: "Nhưng mẹ làm theo công thức con đưa cho mẹ mà?"

Dừng một lát, bà đột nhiên thở dài: "Nếu Tiểu Tần ở đây....."

Lời này chỉ nói một nửa, bà ngừng lại lắc đầu: "Mẹ lại làm cho con một cốc khác nhé?"

Diệp Lạc Dao ôm cốc, lắc đầu: "Không cần đâu ạ."

Cũng chính vào lúc này, Diệp Lạc Dao đột nhiên ý thức được một chuyện, cậu không nhịn được mở miệng nói: "Mặc dù nguyên liệu và cách làm đều như nhau, nhưng hình như mùi vị sữa yến mạch của mỗi người làm ra đều khác nhau."

Ánh mắt dịu dàng của mẹ Hoắc rơi trên người cậu, một lúc sau mới cười gật đầu: "Ừm, bởi vì chúng ta là con người, là cá thể độc lập, không phải máy móc được cài đặt sẵn chương trình tinh vị, không chỉ là sữa, bao gồm dụng cụ cùng các loại bánh nướng bánh kem khác, do những người khác nhau làm cho nên đều có mùi vị khác nhau."

Diệp Lạc Dao gật đầu, uống hết cốc sữa trong tay mình rồi đặt cốc lên bàn.

Chính là lúc này, cậu đột nhiên ngẩng đầu đối diện với người phụ nữ vẻ mặt dịu dàng trước mặt: "Đúng rồi, con có thể hỏi người một câu không?"

Mẹ Hoắc nói: "Con hỏi đi."

"Con muốn biết cái gì là thích?"

"Dao Dao, chúng ta tới rồi."

Diệp Lạc Dao chợt mở bừng mắt, lúc này mới phát hiện mình đang tựa trên vai Tần Diệu, khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí chỉ cần Diệp Lạc Dao hơi ngẩng đầu, trán liền có thể chạm vào môi Tần Diệu.

Chậm rãi chớp mắt, Diệp Lạc Dao cảm thấy tư thế này của mình kề sát cùng Tần Diệu, có chút quá mức thân mật.

Nhưng không biết vì sao, trong lòng cậu lúc này không cảm nhận được gì khác ngoài vui vẻ.

Thậm chí Diệp Lạc Dao còn muốn duy trì tư thế này lâu hơn một chút.

Hoắc Yến đứng dậy liền thấy một màn này, cơn tức giận bị hắn kìm nén bấy lâu rốt cuộc cũng bộc phát: "DIỆP LẠC DAO!"

Diệp Lạc Dao giật nảy mình, ngồi thẳng dậy.

【 Anh hai làm gì vậy? Làm mình giật thót tim! 】

Giật mình mới tốt!

Hoắc Yến ở trong lòng hừ một tiếng, sau đó mới cười nói: "Anh thấy em hình như chưa tỉnh nên muốn lớn tiếng gọi em tỉnh."

Diệp Lạc Dao không nói nên lời nhìn Hoắc Yến.

【 Anh hai thật trẻ con! 】

Đúng, hắn trẻ con đó!

Dù sao tâm tình Hoắc Yến lúc này tốt hơn nhiều rồi, cũng không tranh cãi cùng Diệp Lạc Dao nữa, tự mình cầm hành lý xuống xe trước.

Chờ khách mời trên xe đều xuống gần hết, Tần Diệu lúc này mới buông tay Diệp Lạc Dao: "Chúng ta cũng đi thôi."

Diệp Lạc Dao cúi đầu nhìn tay mình, cho đến khi Tần Diệu lấy được hành lý, Diệp Lạc Dao vẫn không nhúc nhích.

Tần Diệu khẽ nhíu: "Dao Dao, sao vậy?"

Diệp Lạc Dao lúc này mới định thần lại, nghĩ ngợi nói: "Em vừa có một giấc mơ không đầu không đuôi, em đang suy nghĩ." Nói rồi Diệp Lạc Dao đứng dậy, cười nói: "Chúng ta xuống thôi."

Tần Diệu cùng cậu xuống xe bus, hỏi: "Suy nghĩ ra chưa?"

Tầm mắt của Diệp Lạc Dao rơi trên bàn tay đang đẩy hai hành lý của Tần Diệu, cong môi: "Ý của Tần tổng hỏi là cái nào?"

Tần Diệu ngước mắt, bắt gặp đôi mắt tạo thành ý cười của Diệp Lạc Dao.

Nhịp tim vào giờ phút lỡ đập lệch một nhịp.

Tần Diệu ánh mắt dịu dàng, sau đó nụ cười càng rộng hơn: "Xem ra em gần nghĩ ra rồi."

Diệp Lạc Dao không trả lời, dời ánh mắt nhìn về phía trước, sau đó kinh ngạc nói: "Tiếp theo chúng ta phải đi thuyền sao?"

Hoắc Yến quay đầu, nhìn thấy Diệp Lạc Dao không nắm tay với Tần Diệu nữa, tâm tình càng vui vẻ hơn, giải thích: "Đạo diễn nói biệt thự chúng ta ở lần này ở giữa hồ." Nói rồi Hoắc Yến dừng lại: "Em ở được không?"

Tần Diệu không hiểu nhìn Hoắc Yến.

Diệp Lạc Dao bất lực: "Em từng nói rồi, em chỉ không thích nước, em lại không có sợ nước!"

【 Cái này có gì mà không dám ở? 】

Tần Diệu thu hồi tầm mắt.

Hoắc Yến cũng không hỏi nhiều.

Khách mời đến đủ, tổ chương trình trước tiên dùng thuyền lớn giúp bọn họ mang hành lý đi trước, sau đó để lại mấy cái thuyền nhỏ, mỗi thuyền hai hoặc ba khách mời, để bọn họ tự do lập đội.

Tần Diệu không do dự đưa tay về phía Diệp Lạc Dao, hai người lên một chiếc trong số đó trước.

Chu Tử Kiện theo bản năng nhìn Văn Tương Nguyệt, Văn Tương Nguyệt không nói chuyện, liếc Văn Hoài.

Văn Hoài thấy vậy khẽ cười: "Ngơ ngác ở đó làm gì, chúng ta cũng đi thôi."

Chu Tử Kiện trong lòng nhất thời trầm xuống, hắn đang định đi tìm Tống Triết Hàm lập đội liền nghe thấy Văn Hoài nói: "Chu Tử Kiện, anh không đi?"

Chu Tử Kiện sửng sốt.

Không chỉ hắn, các khách mời khác cũng sôi nổi nhìn qua.

Không phải, ba người cùng ngồi thuyền?

Người lái thuyền ở đầu thuyền, Chu Tử Kiện và Văn Tương Nguyệt ngồi đối nhau, Văn Hoài lại ngồi ở giữa bọn họ?

Kết quả thật sự là vậy.

Nhưng mà thuyền nhỏ dù sao cũng là hai hàng ghế đối mặt nhau, Văn Hoài ngồi gần Văn Tương Nguyệt, Chu Tử Kiện chỉ có thể ngồi đối diện hai người.

Diệp Lạc Dao thấy vậy, khóe miệng không nhịn được lại cong lên.

【 Ha ha ha ha, Văn Hoài không cho Chu ca một chút thời gian ở riêng, mình coi như cũng nhìn ra, hắn lần này đồng ý tham gia chương trình chính là đơn thuần tới phá rối! 】

Các khách mời lúc này cũng phân chia thuyền xong.

Hai người Lưu Nghiên và Trầm Sung ngồi một thuyền, Đoạn Đình Diễn và Tống Triết Hàm ngồi một thuyền, còn lại Lê Tư Viễn và Hoắc Yến ngồi một thuyền.

Hoắc Yến nhìn Lê Tư Viễn đối diện mình, nhướng mày: "Tôi còn cho rằng cậu sẽ ngồi cùng Đoạn Đình Diễn cơ."

Lê Tư Viễn giọng điệu không vui: "Anh cũng không ngồi cùng đám Diệp Lạc Dao và Tần Diệu à?"

Hoắc Yến: "Đó là vì tôi có mắt nhìn."

Chủ yếu là không muốn đi ăn cơm chó, nhìn càng thêm phiền lòng! Bực mình!

Lê Tư Viễn nặng nề hừ một tiếng.

Chỉ là vào lúc này, giọng nói của Đoạn Đình Diễn từ chiếc thuyền khác truyền tới: "Tư Viễn, nếu cậu muốn ngồi cùng với tôi, tôi hiện tại cũng có thể đổi với Hoắc lão sư."

Lê Tư Viễn lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, sau đó đột nhiên giơ tay vẫy tay với Đoạn Đình Diễn: "Vậy anh qua đây."

Chỉ cần Đoạn Đình Diễn dám tới, thì Lê Tư Viễn dám đạp hắn xuống nước.

Đoạn Đình Diễn cảm nhận được một cơn khí lạnh, lập tức quay đầu, vén áo cứu hộ trên người lại, cười nói: "Thôi thôi, Tư Viễn, tôi tin sau này chúng ta chắc chắn sẽ có rất nhiều cơ hội cùng nhau, hôm nay thì thôi!"

Lê Tư Viễn trợn trắng mắt: "Đồ hèn."

Người lái thuyền chèo thuyền đưa nhóm người từ từ tiến đến giữa hồ.

Đợi thuyền cập bến, mọi người lúc này mới phát hiện, thay vì nói là biệt thự giữa hồ, chi bằng nói đây là hòn đảo nhân tạo loại nhỏ.

Trên đảo không chỉ có một số phương tiện sinh hoạt cơ bản, còn có một số cửa hàng,

Biệt thự mà nhóm khách mời và Diệp Lạc Dao ở càng giống trang viên hơn, bên ngoài còn có một bể bơi rất lớn.

Chỉ là phòng trong biệt thự, vẫn sắp xếp giống như các tập trước. Mỗi tầng có hai gian phòng xép, biệt thự có tổng cộng bốn tầng, ngoại trừ tầng một còn lại đều phòng xép, tổng cộng sáu phòng xép, mười hai phòng ngủ.

Cũng có nghĩa, tập này trong số bọn họ có khách mời có thể ở chung một phòng ngủ với người khác.

Rất nhanh đến tiết mục chia phòng, lần này không ai mở miệng nói đi tham quan trước.

Diệp Lạc Dao hướng ánh mắt về phía mọi người đang có các loại thần sắc khác nhau, khóe miệng nhếch cao.

【 Xem ra, mọi người đều có ý tưởng cả rồi! 】

Hoắc yến nghe đến đây hai mắt trực tiếp sáng lên, nhìn về hướng Diệp Lạc Dao: "Anh với em ở chung một phòng."

Diệp Lạc Dao sửng sốt, theo bản năng muốn từ chối, nhưng không đợi cậu mở miệng liền nghe thấy Hoắc Yến nói tiếp: "Làm sao? Chẳng lẽ em không muốn ở chung với anh?"

Diệp Lạc Dao:

【 Đúng là có ý định này. 】

Nhưng nghĩ lại, Diệp Lạc Dao lại cảm thấy ở chung Hoắc Yến cũng không vấn đề gì.

Dù sao nếu mình có chuyện muốn tìm Tần Diệu, có thể trực tiếp đến phòng Tần Diệu tìm hắn là được.

Vì thế Diệp Lạc Dao gật đầu: "Được thôi."

Tần Diệu nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của Diệp Lạc Dao, cũng không phản đối mà nhìn về phía Tống Triết Hàm: "Tôi với cậu?"

Rồi lại nhìn sang Lê Tư Viễn: "Hoặc là hai chúng ta cũng được."

Tống Triết Hàm mở miệng trước: "Hai chúng ta đi."

Lê Tư Viễn không giành được với Tống Triết Hàm, quai hàm hơi siết chặt.

Chính là lúc này, Đoạn Đình Diễn lên tiếng nói: "Tư Viễn, nếu không......."

"Tôi và Trầm Sung."

Lê Tư Viễn trừng mắt nhìn Đoạn Đình Diễn.

Đoạn Đình Diễn ho nhẹ một tiếng, thở dài: "Vậy tôi với ai? Chu ca? Văn Hoài, hai người ai ở chung với tôi?"

Hai tập trước Chu Tử Kiện chọn phòng đều là ở cùng Văn Tương Nguyệt, nhưng hôm nay Văn Hoài có mặt ———

Diệp Lạc Dao chút khó kiềm chế được khóe miệng, nhỏ giọng nói với Tần Diệu: "Em cảm thấy Văn Hoài chắn chắn sẽ không để Chu ca ở chung với chị dâu."

Quả nhiên, Diệp Lạc Dao vừa dứt lời liền nghe thấy Văn Hoài cười nói: "Tôi và mẹ tôi chung một phòng ngủ, anh không ý kiến đâu đúng không?"

Câu cuối cùng là nói với Chu Tử Kiện.

Chu Tử Kiện chấp nhận số phận gật đầu, cười nói: "Không có, đương nhiên không có!"

Diệp Lạc Dao lập tức cười càng vui vẻ hơn.

【 Cho dù có, Chu ca lúc này cũng không dám nói ra! 】

Vì thế còn lại một gian phòng ngủ để lại cho Lưu Nghiên.

Chia phòng xong, nhóm người liền chuẩn bị quay về phòng thu dọn đơn giản trước.

Diệp Lạc Dao quay về phòng tùy tiện buông hành lý của mình xuống rồi chạy đi tắm.

Tắm xong bước ra liền thấy Hoắc Yến ngồi trên sofa nghịch điện thoại, Hoắc Yến nói: "Anh cũng đi tắm."

Diệp Lạc Dao gật đầu, quay về phòng cầm điện thoại rồi xuống lầu.

Hôm nay đến nơi còn khá sớm, trời lúc này đang là đầu giờ buổi chiều, mặt trời nóng nhất.

Diệp Lạc Dao vừa xuống lầu liền nhìn thấy một bóng người có chút lạ mắt ngồi trên sofa trong phòng khách, nhìn thấy Diệp Lạc Dao đi xuống, hắn còn chào với Diệp Lạc Dao một tiếng.

Nghe thấy giọng nói, Diệp Lạc Dao mới dám chắc chắn: "Anh là Đoạn Đình Diễn?"

Đoạn Đình Diễn đã thay chiếc váy trên người, lại tẩy đi lớp trang điểm khoa trương trên mặt, lúc này mặc bộ quần áo bình thường đơn giản, đường nét tuấn lãng.

Nghe thấy lời này của Diệp Lạc Dao, Đoạn Đình Diễn bật cười: "Làm sao? Tôi mặc đồ nam không đẹp?"

Diệp Lạc Dao lắc đầu: "Không, nói chứ, còn rất đẹp trai."

【 Mình chỉ có chút tò mò, Lê Tư Viễn rốt cuộc yêu đương qua mạng với anh thế nào. 】

Đương nhiên, Diệp Lạc Dao khẳng định không thể hỏi thẳng mặt.

Vì thế Diệp Lạc Dao cầm điện thoại đi đến sofa bên cạnh ngồi xuống, chuẩn bị mở bản ghi nhớ ra đọc.

Cậu vừa ngồi xuống thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Diệp Lạc Dao và Đoạn Đình Diễn cùng ngẩng đầu, thấy Lê Tư Viễn tức giận đùng đùng chạy ra ngoài biệt thự.

Diệp Lạc Dao bối rối: "Làm sao vậy?"

Đoạn Đình Diễn cũng hơi ngồi thẳng người.

Chính là vào lúc này, lại có tiếng bước chân vội vàng vang lên, kèm theo còn có giọng nói kinh hoàng của Trầm Sung: "Mau! Mau ngăn Lê Tư Viễn......"

Đoạn Đình Diễn hơi xoay đầu nhìn hắn.

Trầm Sung thở hổn hển: "Anh ấy....... Lê Tư Viễn, anh...... anh ấy đi tìm người đại diện của mình."

Đoạn Đình Diễn: "Cậu ấy đi tìm người đại diện của mình thì cứ tìm." Đột nhiên mí mắt hắn khẽ giật: "Cậu ấy chẳng lẽ biết người đại diện của mình là bạn của tôi?"

Trầm Sung gật đầu liên tục, trên mặt tràn đầy nóng vội, vội vàng giải thích: "Tôi không biết anh ấy không biết chuyện này, cho nên......"

Khách mời phi hành bọn họ trước khi ghi hình còn cùng nhau ăn một bữa cơm, trên bàn cơm Đoạn Đình Diễn nói chuyện này cho Trầm Sung và Văn Hoài, nhưng Trầm Sung không biết Lê Tư Viễn cũng không biết chuyện này!

Vừa nói xong, biểu cảm của Lê Tư Viễn lập tức thay đổi, sau đó nắm chặt tay chạy xuống lầu.

Trầm Sung nhận thấy không đúng, lúc này mới vội vàng chạy theo.

Đoạn Đình Diễn đưa tay vỗ đầu: "Vậy còn đứng ngẩn ở đó làm gì!"

Vừa dứt lời, Đoạn Đình Diễn tức tốc chạy ra ngoài.

Diệp Lạc Dao nhìn Trầm Sung, rồi lại nhìn bóng lưng của hai người.

【 Người đại diện của Lê Tư Viễn là bạn của Đoạn Đình Diễn, vậy có nghĩa lần này Đoạn Đình Diễn tới tham gia chương trình cũng có liên quan đến quản lý của Lê Tư Viễn? 】

Nghĩ đến đây, Diệp Lạc Dao có chút kinh ngạc:

【 Cho nên Lê Tư Viễn và người đại diện của anh ấy đánh nhau chính là vì nguyên nhân này sao?! 】

【 A a a a, không được, mình cũng phải đi ngăn anh ấy lại! 】

—————————

Trời nóng xỉu á mấy má :(
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.