Trong lúc ba Hoắc và mẹ Hoắc còn đang hai mặt nhìn nhau, người phụ nữ trên ghế sofa đứng dậy, tươi cười chậm rãi đi về phía Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến.
"Hai đứa đi đường trở về vất vả rồi, mau tới đây ngồi đi!" Người phụ nữ nói với giọng điệu ôn nhu, trên mặt mang theo ý cười.
Ai không biết còn cho rằng Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến rất thân quen với cô ta.
Diệp Lạc Dao không chỉ không tiến lên, thậm chí còn cẩn thận lùi về sau nửa bước.
【 Không, không phải tiểu thanh mai vừa về nước sao? Hôm nay có lẽ là ngày đầu tiên đến nhà chúng ta đúng không? Chẳng phải cô là khách à? Tại sao cô còn có phong thái nữ chủ nhân hơn mẹ tôi vậy? 】
Nghĩ rồi Diệp Lạc Dao nhìn qua ba Hoắc, trong mắt tràn đầy khiển trách.
【 Mặc dù trong nhà tiểu thanh mai vừa phá sản, chồng lại ly hôn với cô ta quả thật khá đáng thương, nhưng ba Hoắc, ba cũng không thể dẫn ai về nhà đều được! 】
【 Ba Hoắc, thanh đao ôn nhu nhưng đao nào đều trí mạng! 】
Ba Hoắc chỉ cảm thấy lồng ngực đau đơn.
Không phải!
Ông chìm đắm trong hương ôn nhu khi nào?
Diệp Lạc Dao, con nói chuyện thì phải dựa vào sự thật và căn cứ!
Còn có, Tống Ngọc căn bản không phải được mình dẫn về!
Nghĩ tới đây, ba Hoắc liền thấy tức, quay đầu trừng mắt với Hoắc Cảnh.
Hoắc Cảnh: "......."
Nói đúng ra, chuyện này cũng không có quan hệ gì với hắn!
Tống Ngọc tìm đến công ty Hoắc gia nói mình là họ hàng của Hoắc gia, Hoắc Cảnh chỉ có thể gặp mặt.
Trùng hợp khi đó mẹ Hoắc đang ở công ty.....
Hoắc Cảnh không nói nên lời mà nhìn ba Hoắc.
Rõ ràng là mẹ đưa người ta về, sao ba không đi trách mẹ Hoắc ấy?
Ba Hoắc xoay đầu lảng tránh ánh mắt khiển trách của Hoắc Cảnh.
Chuyện này thì liên quan gì đến mẹ Hoắc? Ba chỉ là gặp người người bạn cũ mười mấy năm không gặp ở công ty, sau đó mời cô ta về nhà ăn cơm thôi.
Đều là lỗi của Hoắc Cảnh!
Mẹ Hoắc quan sát ánh mắt giao lưu của hai ba con, ở một bên nắm chặt tay thành quyền, thậm chí còn nhéo cánh tay mình mới nhịn xuống không để mình người thành tiếng.
Cái này thật sự không thể trách bà được, bà vốn có quen Tống Ngọc, thấy nhiều năm như vậy không gặp liền mời người về nhà dùng bữa, bà nào biết lại trùng hợp như vậy?
Hoắc Yến không biết ba Hoắc và Hoắc Cảnh đang nghĩ cái gì, hắn chỉ cảm thấy Diệp Lạc Dao nói vô cùng có lý, hiểu rõ mà gật đầu, cũng cùng Diệp Lạc Dao lùi về sau nửa bước, sắc mặt hơi lạnh lùng ngước mắt nhìn về phía ba mẹ vẫn bất động trong phòng khách hỏi: "Ba mẹ, đây là ai?"
Câu hỏi này rất không khách sáo, không chỉ không đặt người phụ nữ này vào trong mắt, còn hoàn toàn phớt lời lời chào hỏi quan tâm của cô ta.
Biểu tình của người phụ nữ lập tức có chút bi thương.
Diệp Lạc Dao quan sát rất cẩn thận, không bỏ sót bất cứ biến hóa nào trên mặt cô ta, thấy vậy lại lần nữa cảm khái:
【 Quả nhiên lại là một người có nhân cách biểu diễn! 】
Cảm khái xong, Diệp Lạc Dao cũng nhìn về hướng mẹ Hoắc hỏi: "Mẹ Hoắc, là khách ạ?"
Mẹ Hoắc trừng mắt nhìn ba Hoắc, còn không đi giới thiệu?
Chẳng lẽ cứ để bọn họ đứng ở đó?
Ba Hoắc có một loại tâm không cam tình không nguyện nhưng vẫn đứng lên cùng mẹ Hoắc, đi về phía Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến, giới thiệu nói: "Vị đây coi như là em họ của ta, mẹ cô ấy là em nuôi của bà nội các con, hôm qua vừa về nước, các con gọi cô ấy một tiếng dì Tống là được."
Giới thiệu xong, lại giới thiệu đơn giản về Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến với Tống Ngọc.
Miêu tả về Tống Ngọc trong tiểu thuyết gốc không quá ít, nên không cần ba Hoắc giới thiệu thì Diệp Lạc Dao cũng biết thân phận của Tống Ngọc.
Chỉ là điều khiến Diệp Lạc Dao có chút nghi ngờ là:
【 Dựa theo tuyến thời gian trong tiểu thuyết, lẽ ra Tống Ngọc vừa về nước sẽ liên hệ với ba Hoắc luôn, tại sao ba Hoắc lại nói hôm qua cô ta mới về nước? 】
Ba Hoắc nhìn mẹ Hoắc.
Cũng đồng bộ không hiểu.
Sau đó lại nghe Diệp Lạc Dao bừng tỉnh đại ngộ nói:
【 Khó trách trước đó không nhìn thấy Tống Ngọc trong bữa tiệc của Dương gia, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cô ta thật sự thích ba Hoắc, vừa về ngày hôm sau liền tìm đến nhà chúng ta luôn. 】
【 Chẳng lẽ từ nhỏ đã yêu thầm ba Hoắc! 】
Ba Hoắc nghe đến đây trên đầu đầy hắc tuyến.
Mấy cái lung tung gì đây?
Cả nhà Tống gia di cư khi Tống Ngọc mới 3 tuổi, lần cuối cùng gặp mặt là khi ông và mẹ Hoắc kết hôn!
Một đứa trẻ 3 tuổi sao có khả năng yêu thầm mình được?
Ba Hoắc lập tức oan ức nhìn mẹ Hoắc.
Mẹ Hoắc mím chặt môi, giả vờ như minh đang tức giận.
Ba Hoắc: "......."
Ông thật sự oan uổng!
Sao lại tức giận với mình chứ?
Lại nhìn sang Tống Ngọc bên cạnh, cô ta đã đè nén vẻ đau thương trên mặt, lần nữa lộ ra nụ cười với Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến: "Xin chào, không ngờ bọn nhỏ chớp mắt một cái đã lớn như vậy rồi." Nói rồi cô ta hơi khựng lại, quay đầu nhìn ba Hoắc: "Nói tới cũng tại em, anh họ anh đừng tức giận với bọn họ, là em đã lâu chưa trở về cho nên bọn họ không biết em cũng là bình thường......"
Ba Hoắc trong lòng vốn đã uất ức, nhưng lại vì có người ngoài nên không thể trực tiếp giải thích với mẹ Hoắc, lại nghe thấy những lời không rõ ràng của Tống Ngọc, cơn tức giận của ông lập tức bùng lên: "Cô coi thử cô đang nói cái gì?"
Tống Ngọc cho rằng ba Hoắc muốn an ủi mình, ý cười trên khóe miệng tức khắc càng sâu, cảm động nói: "Anh họ......"
"Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi sẽ tức giận với bọn họ?"
"Còn có, đừng nói Hoắc Yến và Tiểu Dao chưa từng gặp cô, ngay cả Hoắc Cảnh cô cũng chưa từng gặp đúng không?"
Ba Hoắc càng nói càng tức giận, giọng điệu càng thêm không khách khí: "Cả nhà cô ra nước ngoài, tổng cộng trở về chỉ có mấy lần, ngay cả mẹ tôi qua đời nhà các người cũng không một ai tới. Bây giờ thì tốt rồi, trong nhà phá sản, biết trở về nhờ vả họ hàng rồi. Ha ha."
Lời vừa dứt, toàn bộ đại sảnh biệt thự rơi vào im lặng.
Diệp Lạc Dao không nhịn được trực tiếp ở trong lòng phì cười.
【 Ha ha ha ha ha, trời ạ, ba Hoắc hôm nay làm sao vậy, chẳng lẽ tự lắp đặt radar dò kỹ nữ cho mình? Trong nháy mắt liền nhận ra trong lời của tiểu thanh mai có vấn đề. 】
【 Nếu ba Hoắc cứ giữ thái độ này với tiểu thanh mai, vậy mình cũng không cần lo lắng nữa! 】
Ba Hoắc vốn dĩ còn tức giận, nghe thấy lời này của Diệp Lạc Dao lập tức có chút đắc ý, lại có chút không vui.
Rốt cuộc Diệp Lạc Dao xem ông thành loại người gì vậy?
Ông ít nhiều cũng sống hơn nửa đời người, loại người gì mà chưa từng thấy qua, còn có khả năng không phân biệt được trà xanh à?
Diệp Lạc Dao không biết ba Hoắc đang nghĩ gì, tầm mắt cậu chưa từng rời khỏi Tống Ngọc, luôn nhìn phản ứng của cô ta.
Tống Ngọc rõ ràng cũng đơ người.
Cô ta chỉ cảm thấy vừa rồi Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến hoàn toàn lơ cô ta, khiến cô ta có chút mất mặt nên muốn khéo léo nói ra sự bất mãn của mình.
Dựa theo lẽ thường, trưởng bối cảm thấy tiểu bối không có lễ phép, phụ huynh chẳng phải nên trách mắng tiểu bối sao?
Tại sao ba Hoắc lại trách ngược lại mình?
Còn nói bọn họ ngay cả đám tang của dì cũng không tới dự, chẳng phải muốn nói cô ta bất trung bất hiếu sao?
Tống Ngọc sống đến từng tuổi này chưa từng gặp phải người không cho cô ta mặt mũi như vậy, nụ cười trên mặt cũng không giữ được, vành mắt đỏ lên: "Anh họ...... Em......"
【 Ồ hố, không phải chứ, tiểu thanh mai cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc? 】
Diệp Lạc Dao vẻ mặt kinh ngạc.
Mẹ Hoắc ra vẻ tức giận trừng mắt với ba Hoắc, sau đó mở miệng nói: "Anh xem anh nói cái gì vậy! Cả nhà Tiểu Ngọc không tới tham gia phúng viếng khẳng định là vì trước đó công ty bọn họ bận rộn công việc, có việc nên không thể đi được?"
Tống Ngọc ngấn lệ muốn rơi mà không rơi được, nghe mẹ Hoắc nói, cô ta miễn cưỡng nở nụ cười với mẹ Hoắc: "Chị dâu, vẫn là chị quan tâm......"
"Mà không, em xem bây giờ công ty phá sản rồi không bận nữa nên lập tức quay về sao?" Mẹ Hoắc nói hết mấy lời còn sót lại.
Diệp Lạc Dao: "Khụ khụ khụ khụ ——."
【 Mình thật sự thiếu chút nữa không nhịn được ha ha ha ha. 】
【 Khụ khụ khụ, toang rồi, bị nghẹn nước bọt rồi —— 】
Hoắc Yến vội vàng quay đầu không để Tống Ngọc nhìn thấy nụ cười trên mặt mình, tỏ vẻ rất quan tâm Diệp Lạc Dao mà vỗ nhẹ vào lưng cậu: "Không sao chứ?"
Diệp Lạc Dao lắc đầu: "Không, không sao......."
【 Mau mau mau, mình muốn xem vẻ mặt của tiểu thanh mai bây giờ thế nào? 】
Tống Ngọc đứng yên tại chỗ, cô thật sự không ngờ mình sẽ bị ba Hoắc mẹ Hoắc không chừa chút mặt mũi nào.
Sắc mặt cô lúc này lúc xanh lúc trắng, cảm xúc trong mắt thay đổi, cũng không thể bật khóc, trái lại hai tay nắm chặt thành nắm đấm, một lúc lâu mới khàn giọng nói: "Em...... em biết bây giờ em nói gì cũng muộn rồi, chuyện năm đó thật sự là nhà em không đúng, xin lỗi......."
"Nhưng mà anh họ, chị dâu, cũng hy vọng hai người hiểu cho em, khi đó em vừa mới kết hôn với William, tình cảnh trong nhà anh ấy thật sự đang rất phức tạp, em cũng xác thật không có thời gian trở về......"
"Đừng nói nữa." Mẹ Hoắc ngắt lời cô ta, nháy mắt với ba Hoắc.
Bà còn muốn tìm hiểu rõ mục đích chuyến đến tìm của Tống Ngọc rốt cuộc có phải là vì ba Hoắc mà tới hay không, nếu tiếp tục ép hỏi nữa, bà sợ sẽ làm người ta tức đến bỏ chạy, không còn chuyện hay để xem nữa.
Ba Hoắc hiểu ý mẹ Hoắc, đối với chuyện này rất bất lực, nhưng vẫn mở miệng nói: "Đều qua rồi, chúng ta cũng đừng nhắc chuyện cũ nữa." Nói rồi ông nhìn về phía Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến: "Mấy đứa mau lên lầu thay quần áo rồi xuống, cả nhà đều đợi mấy đứa về ăn cơm đấy."
Diệp Lạc Dao xem náo nhiệt vô cùng vui vẻ, nghe ba Hoắc nói liên tục gật đầu: "Vâng, con thay quần áo xong sẽ xuống."
Chờ Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến thay quần áo xong xuống lầu, ba Hoắc mẹ Hoắc còn có Hoắc Cảnh đều ngồi quanh bàn ăn.
Diệp Lạc Dao quét mắt một vòng, không nhìn thấy Tống Ngọc thì có chút kinh ngạc.
【 Hở? Chẳng phải nói muốn ở lại ăn tối sao? Chẳng lẽ sau khi bọn mình rời đi, ba Hoắc mẹ Hoắc lại ra tay khịa cô ta chạy mất? 】
Mẹ Hoắc trong lòng buồn cười.
Nghĩ gì vậy?
Khó khăn lắm mới về Hoắc gia cùng bọn họ, Tống Ngọc sẽ rời đi dễ dàng như vậy à?
Mặc dù mẹ Hoắc không tiếp xúc nhiều với Tống Ngọc, nhưng khi còn trẻ cùng từng nghe từ bà Hoắc đã mất, Tống Ngọc này nhìn thì tâm cao khí ngạo, kỳ thật lại là một người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Sau khi cả nhà bọn họ di cư ra nước ngoài, nền móng đã không còn vững chắc.
Mà chồng trước William của Tống Ngọc xuất thân từ quý tộc nổi danh tại Châu Âu, theo lý mà nói nhà trai không có khả năng chấp nhận thân phận của Tống Ngọc, nhưng Tống Ngọc lại làm được.
Hơn nữa hai vợ chồng bọn họ vừa nói khó nghe như vậy, rõ ràng là đang trào phúng Tống Ngọc, nhưng Tống Ngọc lại không tức giận, ngược lại còn giả vờ yếu đuối xin lỗi, có thể tưởng tượng khả năng tâm kế và thủ đoạn của Tống Ngọc.
Cũng khó trách Diệp Lạc Dao sẽ nói, trong cốt truyện gốc, Tống Ngọc có thể làm cả nhà bọn họ tan nát.
Ánh mắt mẹ Hoắc lần lượt quét qua những người ngồi trên bàn, cuối cùng rơi trên người Diệp Lạc Dao, khóe miệng chợt lộ ra một nụ cười nhẹ.
Chỉ là đáng tiếc, có Tiểu Dao nhà bọn họ ở đây, bất kể Tống Ngọc muốn làm cái gì đều sẽ chỉ biến thành rổ tre đựng nước cũng bằng không.
Diệp Lạc Dao chú ý đến tầm mắt của mẹ Hoắc, chậm rãi chớp chớp mắt.
【 Chẳng lẽ mấy ngày không gặp nên quá nhớ mình! 】
Mẹ Hoắc nghĩ đến những hotsearch mấy ngày qua mà thở dài trong lòng.
Quả thật cũng có chút nhớ nhung!
Nhưng mà vẫn cần giải thích: "Dì Tống của các con tới phòng vệ sinh rồi, chúng ta đợi cô ấy một lát đi."
【 Thì ra là vậy, chưa đi là được. 】
Diệp Lạc Dao thở phào, lấy điện thoại ra lướt xem cốt truyện liên quan trong bản ghi nhớ.
【 Dù sao thì người nhà bọn mình đã là đại phản diện trong tiểu thuyết, cho nên cốt truyện miêu tả về việc tiểu thanh mai đề nghị sống ở Hoắc gia cũng rất rõ ràng. 】
【 Để mình xem thử....... Tìm thấy rồi! 】
【 Thì ra là như vậy, mọi chuyện đều có có lý. Cốt truyện gốc là khi anh hai vẫn chưa nhìn rõ bộ mặt thật của Tô Thụy, thật sự cắt đứt quan hệ với gia đình. Anh ấy vừa đi, ba Hoắc mẹ Hoắc vô cùng đau lòn, thậm chí vì anh hai mà nổ ra một trận tranh cãi cực kỳ gay gắt. Sau lần cãi nhau này, hai người còn chưa hòa giải, cứ tiếp tục chiến tranh lạnh, thậm chí còn cãi nhau một trận ngay vào ngày đi tham gia tiệc của Dương gia! 】
Hoắc Yến nghe đến đây đột nhiên có chút chột dạ, vội vàng cúi đầu uống ngụm nước để che giấu.
Ba Hoắc mẹ Hoắc lên án mà liếc mắt nhìn hắn, không nói gì nhiều yên tĩnh chờ câu tiếp theo của Diệp Lạc Dao.
【 Bởi vì còn đang chiến tranh lạnh cho nên ba Hoắc mẹ Hoắc đương nhiên sẽ không đứng cùng nhau trong bữa tiệc, vào thời điểm quan trọng này, tiểu thanh mai xuất hiện nhận thân với ba Hoắc! 】
【 Cô ta thật biết chọn thời điểm! 】
Diệp Lạc Dao nghiến răng nghiến lợi.
Mấy người Hoắc gia sôi nổi gật đầu.
Không phải sao.
Bị cô ta nắm bắt ngay tại thời điểm mấu chốt hai chồng cãi nhau.
Sau đó thì sao sau đó thì sao?
Về sau lại xảy ra chuyện gì?
Liền nghe Diệp Lạc Dao tiếp tục lẩm bẩm trong lòng:
【 Không bao lâu sau khi ba Hoắc và tiểu thanh mai gặp nhau, Dương gia liền xảy ra hỏa hoạn, ba Hoắc trong lúc tránh né hỏa hoạn không cẩn thận bị thương ở cánh tay, tiểu thanh mai liền vội vàng lái xe đưa ba Hoắc tới bệnh viện, thậm chí còn không thèm thông báo với mẹ Hoắc! Cái này cũng thật quá đáng! 】
【 Khi hỏa hoạn xảy ra, mẹ Hoắc ngay lập tức nghĩ tới ba Hoắc, rất lo lắng, thậm chí còn chuẩn bị xông vào hiện trường hỏa hoạn để tìm người, nếu không phải phía sau được người kéo lại, hậu quả....... Không dám tưởng tượng! 】
Diệp Lạc Dao nhìn đến hàng chữ này liền cảm thấy lo lắng.
【 Tiểu thanh mai thật quá đáng! 】
Hơn cả quá đáng!
Còn phải khen một câu cấp bậc thật cao!
Hoắc Yến Hoắc Cảnh đều cau mày.
Ba Hoắc cũng bị dọa một phen, vội vàng nắm chặt tay mẹ Hoắc.
Bởi vì Diệp Lạc Dao có mặt nên ông không thể mở miệng nói, cầm điện thoại gõ một hàng chữ: "Em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ không cãi nhau với em."
Mẹ Hoắc vốn dĩ nghe xong cũng rất tức giận, bây giờ nhìn thấy hàng chữ trên điện thoại của ba Hoắc, khóe môi tức khắc có chút không khống chế giương lên.
Tiếng lòng của Diệp Lạc Dao vẫn đang tiếp tục:
【 Đợi đến lúc mẹ Hoắc tới bệnh viện, ba Hoắc vừa mới làm phẫu thuật xong chưa tỉnh, tiểu thanh mai cố ý giả vờ rất thân thiết với ba Hoắc, mẹ Hoắc đương nhiên hiểu lầm! 】
【 Sau khi ba Hoắc mê man tỉnh lại, mẹ Hoắc lại cãi nhau với ông. Ba Hoắc cảm thấy mẹ Hoắc không quan tâm đến thương thế của mình nên rất đau lòng, mà mẹ Hoắc lại cảm thấy ba Hoắc quá thân cận với tiểu thanh mai. Sau cuộc cãi vã lần này, mẹ Hoắc cũng không đến thăm ba Hoắc lần nào nữa, cho đến ngày ba Hoắc xuất viện, mẹ Hoắc vốn định nói chuyện với ba Hoắc, kết quả không nghĩ tới vừa đến bệnh viện, không gặp được ba Hoắc mà chỉ nhìn thấy tiểu thanh mai. 】
Âm điệu của Diệp Lạc Dao đột nhiên cất cao:
【 Quan trọng là —— tiểu thanh mai vậy mà lại đeo chiếc nhẫn cưới mà dì hai bí mật trộm bán đi ngay vào thời điểm này! 】
Cả nhà nghe đến đây đều hít vào một hơi lạnh.
Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm lại thêm hiểu lầm, đây chẳng phải đang buff chồng chết để ly hôn sao?!
Cũng mau cũng may!
Trước mặt, chuyện bọn họ cần lo lắng đều không xảy ra.
Diệp Lạc Dao cũng thở phào.
【 May thay mấy chuyện này đều không xảy ra! 】
Chính vào lúc này, giọng nói ôn nhu của Tống Ngọc lại lần nữa vang lên: "Hửm? Sao mọi người còn chưa động đũa? Là đang chờ em sao?"
Người trên bàn đều lần lượt ngước mắt nhìn Tống Ngọc.
Tống Ngọc hơi dừng chân, không biết có phải là do cô ta gặp ảo giác hay không, cô ta luôn cảm thấy địch ý của cả nhà bọn họ đối với mình giống như lại tăng lên rồi?
Nội tâm Tống Ngọc thình thịch một tiếng
Không phải chứ?
Cô ta vừa mới quay về, thậm chí còn chưa nói chuyện riêng với ba Hoắc, bọn họ đã phát hiện ra mục đích của mình rồi sao?
Không có khả năng.
Trừ phi cả nhà bọn họ có thuật đọc tâm!
Nếu người Hoắc gia thật sự biết được Tống Ngọc đang nghĩ cái gì, bọn họ có thể sẽ không nhịn được bật cười.
Xin lỗi, bọn họ thật sự có thuật đọc tâm, nhưng không phải đọc tâm của Tống Ngọc.
Tống Ngọc âm thầm bình tĩnh lại, nắm chặt tay phải của mình nhanh chân bước tới chỗ ngồi của mình ngồi xuống: "Xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu."
Mẹ Hoắc dẫn đầu nở nụ cười: "Không sao, được rồi, hiện tại người đã đủ, bắt đầu dùng bữa đi."
Hoắc gia không có quy định ăn cơm không được nói chuyện.
Mẹ Hoắc rất hứng thú với buổi ghi hình kỳ này của Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến, mở miệng hỏi mấy câu.
Dù sao kỳ này còn có một chủ đề nhạy cảm nên nói chuyện liền nhắc tới Đoạn Hạo Nghiêm.
Diệp Lạc Dao nghe vậy lập tức vểnh tai, nghiêng đầu nhìn Hoắc Yến.
Hoắc Yến hắng giọng: "Chuyện này có gì để nói đâu?"
Hoắc Cảnh ánh mắt nhàn nhạt: "Dù gì cũng là tình địch cũ của em, sao lại không có gì để nói?"
Ba Hoắc mẹ Hoắc không nhịn được cười.
Mẹ Hoắc nói: "Nói thật, mẹ cũng không ngờ con sẽ công khai làm rõ ngay trên chương trình."
Hoắc Yến nói: "Vậy cũng không có cách, nếu con không làm rõ, dựa vào cái tính tình thối kia của Đoạn Hạo Nghiêm khẳng định sẽ ngáng chân con và Diệp Lạc Dao cả một kỳ, rất phiền."
Diệp Lạc Dao cũng gật đầu theo.
【 Đúng thật. 】
Cả nhà bọn họ trò chuyện vui vẻ, Tống Ngọc căn bản không thể chen vào được, cô ta suy nghĩ một lát lên tiếng hỏi: "Là tống nghệ gì vậy? Dì ra nước ngoài lâu quá nên rất ít khi chú ý đến mấy chương trình này, sao Tiểu Yến lại cùng tham gia chương trình với tình địch?"
Nghe cô ta nói, ánh mắt của người Hoắc gia lập tức tập trung trên người cô ta.
Hoắc Yến tiện miệng lấy lệ: "Đều qua rồi, không quan trọng."
Trùng hợp đầu bếp bưng một đĩa tôm hùm lên.
Hoắc Yến nói: "Dì Tống nếm thử đi."
Giọng điệu chiếu lệ của hắn quá rõ ràng, trên mặt Tống Ngọc hiện lên một kia gắng gượng.
Nhìn đĩa tôm hùm lớn trước mặt, Tống Ngọc nói: "Được, vậy để dì bóc một con trước cho Tiểu Yến nhé?"
Diệp Lạc Dao lắc đầu như trống tỏi: "Dì Tống, ba Hoắc mẹ Hoắc từ nhỏ đã dạy con phải tự lập, cho nên con muốn ăn cái gì con sẽ tự bóc!"
【 Thật đó! 】
Tống Ngọc chỉ có thể nói: "Được rồi, vậy dì tự ăn vậy."
Mẹ Hoắc cúi đầu, lại muốn cười rồi.
Bỗng dưng nghe thấy giọng nói nghi hoặc của Diệp Lạc Dao vang lên:
【 Í —— chờ đã, chiếc nhẫn đeo trên tay tiểu thanh mai sao quen mắt quá vậy? 】
Người Hoắc gia đồng thời dừng động tác.
Bàn ăn của Hoắc gia là bàn tròn, Hoắc Yến và Hoắc Cảnh ngồi đối diện với Tống Ngọc.
Cách có chút gần nên mọi người chỉ có thể nhìn lướt qua kiểu dáng của chiếc nhẫn.
Nói chứ, thật sự có chút quen mắt!
Hoắc Cảnh và Hoắc Yến nhìn nhau.
Không phải chứ?
Tống Ngọc ngồi cạnh mẹ Hoắc, mẹ Hoắc chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn rõ.
Nhưng thời điểm vừa tới, trên tay Tống Ngọc chẳng phải không đeo cái gì sao?
Tại sao đột nhiên muốn đeo nhẫn.
Mẹ Hoắc nghi hoặc trong lòng, không nhịn được hơi nghiêng đầu.
Chính lúc này, giọng nói kinh ngạc của Diệp Lạc Dao vang lên:
【 Không phải chứ! Nhẫn cưới không có khả năng còn có phiên bản thứ hai đúng không? Chiếc nhẫn kim cương kia của mẹ Hoắc không phải đang trên tay Trang Lâm sao? 】
Mẹ Hoắc con ngươi trừng lớn.
Thật sự là trứng bồ câu của mình?
(*) Trứng bồ câu = kim cương to bằng quả trứng bồ câu.
Không đúng.
Mẹ Hoắc nhìn ba Hoắc.
Ba Hoắc cũng có vẻ mặt kinh ngạc.
Không có khả năng, chiếc nhẫn kia là ông tìm người chuyên môn chế tạo, trên chiếc nhẫn còn có mã hóa đặc biệt, cả thế giới chỉ có một chiếc!
Vậy chiếc nhẫn trên tay Tống Ngọc ——
Diệp Lạc Dao cũng biết giá trị của chiếc nhẫn của mẹ Hoắc, cho nên cậu rất nhanh phản ứng lại:
【 Chẳng lẽ là bắt chước? 】
【 Trong nguyên tác chính là vì chiếc nhẫn này trực tiếp dẫn đến việc ba Hoắc mẹ Hoắc ly hôn. Nhà đầu giá có ghi chép, chính Trịnh Tu đã đấu giá được chiếc nhẫn này, Trang Lâm còn cố ý khoe khoang trước mặt chúng ta, mình và mẹ Hoắc đều không thể nhìn lầm...... 】
【 Cho nên...... chính là vì tiểu thanh mai không mua được chiếc nhẫn của mẹ hoắc nên cô ta mới không xuất hiện trong bữa tiệc Dương gia, mới vội vội vàng vàng trở về vào ngày hôm qua? 】
Hoắc Cảnh nhướng mày.
Cho nên đây chính là hiệu ứng cánh bướm do thay đổi hướng phát triển của cốt truyện?
Hoắc Yến cảm thấy cực kỳ có lý, nhưng hắn vẫn có chút không hiểu, tại sao Tống Ngọc chấp niệm với cái nhẫn này.
Mẹ Hoắc lập tức phản ứng lại.
Lúc đến công ty không đeo nhẫn, cố ý đưa ra vào thời điểm này, không phải là để mình thấy sao?
Chỉ đáng tiếc, chiếc nhẫn này căn bản không phải là nhẫn của mẹ Hoắc.
Tống Ngọc có lẽ cũng không biết, bằng không cô ta cũng sẽ không công khai mà đeo trên tay như vậy.
Diệp Lạc Dao cũng nghĩ tới vấn đề này.
【 Tống Ngọc quả nhiên muốn gieo rắc xích mích tình cảm giữa ba Hoắc mẹ Hoắc, chỉ đáng tiếc, bởi vì cô ta không nước, chỉ nhìn từng thấy chiếc nhẫn kia của mẹ Hoắc ở trong hôn lễ của ba Hoắc mẹ Hoắc, cho nên cô ta căn bản không ngờ tới mình vậy mà lại mua được hàng nhái ha ha ha. 】
【 Nhưng mà, nếu như mẹ Hoắc thừa nhận chiếc nhẫn này là của mình vào lúc này, sau đó vô tình không cẩn thận tiết lộ tai sao muốn bán chiếc nhẫn cưới này —— 】
Diệp Lạc Dao nhịn không được, cúi đầu cười khẽ.
【 Sao mình có thể hư như vậy! 】
Những người khác đáy mắt đều mang theo ý cười.
Ai nói Diệp Lạc Dao hư?
Diệp Lạc Dao, giữ gìn quan hệ hoà thuận trong gia đình, ngoan!
Tống Ngọc, gây xích mích cho quan hệ của ba mẹ, hư!
Không lâu sau, đầu bếp lại lần lượt bưng lên những món hải sản khác.
Có hàu sống, cũng có cua hoàng đế.
Mấy món ăn này mặc dù trước khi đưa lên bàn đã được chế biến qua, nhưng vì kích thước hải sản vốn đã lớn nên lúc ăn vẫn cần phải dùng tay phụ trợ.
Đợi đến khi cả nhà ăn gần xong, mẹ Hoắc mới giống như đột nhiên phát hiện ra, nghiêng đầu nhìn Tống Ngọc: "Tiểu Ngọc, chiếc nhẫn này trên tay em sao nhìn quen mắt như vậy? Đẹp lắm."
Sau khi Tống Ngọc đi vệ sinh cố ý đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, cả một buổi trưa chỉ đợi câu nói này của mẹ Hoắc!
Trong mắt cô ta hiện lên một tia đắc ý, lúc này tỏ vẻ lơ đãng giơ tay, cười nói: "Vậy sao, em cũng rất thích, là...... một người rất quan trọng tặng cho em."
Cô ta nói lời mơ hồ, nói xong lại tựa như lơ đãng mà liếc nhìn ba Hoắc.
Cảnh tượng này được mẹ Hoắc và những người khác thu vào trong mắt.
Diệp Lạc Dao liên tục cảm khái:
【 Đệt mợ, hành động này của cô ta thật cao tay! Nếu không phải mẹ Hoắc biết được tung tích của trứng bồ câu của mình, có lẽ thời điểm này đã bắt đầu nghi ngờ ba Hoắc rồi? 】
【 Đáng tiếc —— 】
Diệp Lạc Dao xem với vẻ mặt như đang xem kịch hay.
Sau đó nghe mẹ Hoắc cười nói: "Nhìn sơ qua rất giống với chiếc nhẫn cưới của chị, anh nói có phải không?"
Câu cuối cùng là nói với ba Hoắc.
Ba Hoắc lúc này đương nhiên phải phối hợp với mẹ Hoắc, ngó qua nhìn trực tiếp gật đầu: "Chính là nhẫn cưới của em."
Tống Ngọc thế nào cũng không ngờ mẹ Hoắc lại trực tiếp thừa nhận đây chính là nhẫn của mình.
Theo như tình huống bình thường, lẽ nào chẳng phải nhìn thấu nhưng không nói thẳng sao?
Lâm Quân Di rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tống Ngọc còn chưa nghĩ nên trả lời thế nào, liền nghe mẹ Hoắc hỏi: "Em biết người tặng nhẫn cho em mua được ở đâu không?"
Tống Ngọc sắc mặt trắng bệch, mẹ Hoắc căn bản không hiểu lầm nguồn gốc của chiếc nhẫn này của cô ta, bây giờ kế hoạch của cô ta hoàn toàn bị cắt đứt, cô ta ánh mắt xoay chuyển, mở miệng nói: "Em không biết, khi anh ấy tặng cho em không có nói......"
Mẹ Hoắc: "Ồ, vậy sao. Chiếc nhẫn này là chị đem đi bán vào khoảng thời gian trước, không ngờ lại được người quen của em mua được."
Tống Ngọc hoàn toàn chết lặng.
Cái gì?
Là mẹ Hoắc chủ động bán?
Vậy hôm nay cô ta đeo chiếc nhẫn này quả thật chính là thất bại!
Nghĩ rồi Tống Ngọc nhìn ba Hoắc, mới phát hiện ba Hoắc căn bản không thèm nhìn cô ta.
Cô ta âm thầm nghiến răng, không ngờ chiêu này vậy mà không thể tạo ra khoảng cách giữa bọn họ.
Vậy hiện tại phải làm sao?
Mình tốn một khoản tiền lớn để mua chiếc nhẫn này.
Không thể để mẹ Hoắc nói chiếc nhẫn này là nhẫn cưới của bà, mình phải hào phóng trao chiếc nhẫn qua tay cho chị ta được?
Tống Ngọc cố gắng bảo trì biểu cảm trên mặt, đè nén mọi cảm xúc trong lòng mình xuống.
Không thể để chủ đề dừng lại, dựa theo lời mẹ Hoắc hỏi: "Nhẫn cưới quan trọng như vậy, chị dâu tại sao chị lại muốn bán nó đi vậy?"
Diệp Lạc Dao lúc này đã sắp không nhịn được cười nữa rồi.
【 Mẹ Hoắc thật sự nghĩ đến điểm này! Ha ha ha ha mình nóng lòng muốn xem biểu cảm sau khi Tống Ngọc biết được "sự thật"! 】
Hoắc Cảnh Hoắc Yến cũng mong chờ, khóe miệng của hai người thậm chí còn nhếch lên.
Mẹ Hoắc xoay đầu, không nói chuyện, vẻ mặt sâu xa.
Tống Ngọc cảm thấy kỳ lạ, lại thêm sau khi kế hoạch cô ta bị đứt đoạn trong đầu cũng có chút loạn, không nghĩ nhiều nói: "Sao vậy? Chị dâu không tiện nói sao?"
"Không phải." Mẹ Hoắc thở dài: "Nói ra có chút xấu hổ, chị có một người em họ đáng thất vọng, trộm đồ trang sức của chị đem đi bán, vừa hay ngày đó cô ấy trộm nhẫn của chị, bị chị bắt được."
"Vậy nếu đã bắt ngay tại hiện trường, tại sao còn muốn bán nhẫn cưới?" Tống Ngọc đột nhiên cảm thấy sự tình giống như có chút không đúng.
Cô ta vô thức đưa tay xoa vuốt chiếc nhất trên ngón giữa, sau đó ngước mắt nhìn những người trên bàn.
Vừa nhìn, Tống Ngọc liền sửng sốt.
Sao biểu cảm của những người có mặt lại tế nhị như vậy?
Chẳng lẽ bọn họ đều biết mẹ Hoắc chủ động cầm chiếc nhẫn đi bán?
Tống Ngọc vô thức cắn môi, vậy chẳng phải mình giống như một tên hề?
Sau đó nghe mẹ Hoắc vẻ mặt khó khăn nói: "Bởi vì..... cách cô ấy trộm đồ trang sức thật sự không thể chấp nhận được, cô ấy vì để tránh chị phát hiện ra, đã trực tiếp nuốt luôn đồ trang sức. Chiếc nhẫn này, cũng như vậy."
Cũng như vậy?
Giống vậy?
Đầu óc Tống Ngọc lập tức trống rỗng.
Giây tiếp theo, cô ta đột nhiên dùng tay che miệng chạy nhanh về phía nhà vệ sinh.
Diệp Lạc Dao không nhịn nổi nữa, trực tiếp bật cười ha ha ha.