Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 193: PN



Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

Không tới 5 ngày, rồi Hứa Thừa Yến sẽ về.

*

Trong phòng chơi của du thuyền, Hạ Dương vừa chơi xong một ván cờ vua với Thẩm Tu Trúc thì nhận được điện thoại của Hứa Thừa Yến.

Điện thoại được kết nối, một giọng nam dịu dàng truyền đến___

"Tiên sinh."

"Ừ?"

Đầu dây bên kia thanh niên hít vào thở ra một hơi sâu, giống như cậu vừa mới đưa ra một quyết định khó, "Tiên sinh, em nghĩ kỹ rồi."

"Chơi chán rồi?" Hạ Dương dựa vào ghế sô pha, lười nhác nói, "Nếu chơi chán rồi thì về đi."

"Bọn mình có lẽ không thích hợp ở bên nhau nữa, tách ra thì hơn." Thanh âm của Hứa Thừa Yến rất nhẹ, "Đồ trong nhà, em sẽ chuyển đi sớm."

"Hứa Thừa Yến." Sắc mặt của Hạ Dương lạnh xuống, "Em còn muốn chơi tới khi nào nữa?"


Hứa Thừa Yến lâm vào trầm mặc.

"Quậy đủ chưa?" Hạ Dương gia tăng ngữ khí, những người khác trên bàn poker cũng chú ý sang bên này.

Hứa Thừa Yến bỗng nhiên cười một tiếng "Tiên sinh vẫn cứ như vậy..... có thể là chúng ta thật sự không hợp."

Hạ Dương không có kiên nhẫn mà trực tiếp tắt máy đi.

Cách đó không xa có một cậu ấm đi tới hỏi han tình hình, "Thế nào rồi?"

"Không có gì." Hạ Dương ngồi trên sô pha nhăm mắt lại, day mi tâm.

"Là điện thoại của Yến Yến à?"

"Ừ."

Người kia có hơi tò mò, hỏi: "Cãi nhau sao?"

Không đợi Hạ Dương đáp, bên cạnh đã có người lên tiếng trước, "Bỏ đi, chỉ là một tình nhân nhỏ thôi mà."

Trì Dật nâng ly rượu tới tham gia vào cuộc vui, tuỳ ý mà nói, "Mấy tình nhân nhỏ đều như vậy, nói tới nói lui chỉ có mấy vấn đề, không phải chỉ muốn có danh phận thôi sao?."


Trong giới thượng lưu của bọn họ đều như vậy, quen mấy tình nhân chỉ để giải toả mà thôi.

"Theo tôi ấy à, Hạ thiếu đối xử với cậu ta quá tốt rồi." Trì Dật cong mắt cười, "Dù sao cũng chỉ là tình nhân thôi, không cần phải quá tốt làm gì."

Một người khác cũng phụ hoạ, "Nếu như không quá phận, làm bạn trai để chơi đùa cũng có thể."

"Chỉ sợ có một vài người sẽ làm quá lên, còn đòi kết hôn nữa."

"Nhưng dù sao thì Yến Yến cũng thích Hạ thiếu như vậy, cho dù không có danh phận thì không phải vẫn sẽ ngoan ngoãn ở bên như thường sao."

Cả đám người cười vang.

Hạ Dương nhìn lịch sử cuộc gọi trên điện thoại, không nói gì, đút lại máy vào túi.

"Hạ thiếu, tới đây chơi một ván không?"

"Chơi." Hạ Dương đứng dậy, đi về phía bàn poker.

Còn cái đề tài liên quan tới Hứa Thừa Yến kia, rất nhanh đã bị bọn họ cho ra sau đầu, không còn ai nhắc tới nữa.


Cũng chỉ là một tình nhân nhỏ mà thôi.

Kiểu gì chẳng quay về.

*

Hạ Dương ở lại du thuyền một đêm.

Tới chiều ngày hôm sau, Hạ Dương rời khỏi thuyền, lái xe đưa Thẩm Tu Trúc về.

Lúc tới ngã tư, phải chờ đèn đỏ.

Xe dừng lại, Hạ Dương tựa vào cửa sổ, đầu ngón tay đặt trên vô lăng nhẹ nhàng gõ.

Đèn đỏ còn hơn hai mươi giây nữa.

Hạ Dương nhìn qua điện thoại, mở khoá màn hình.

Đúng lúc này màn hình sáng lên thông báo nhắc nhở thời tiết ở An Thạch, là nơi Hứa Thừa Yến đi.

Hạ Dương nhìn màn hình, rồi lại lên vòng bạn bè xem thử, thấy Giang Lâm đã đăng trạng thái mới.

[Giang Lâm: Tem của anh dâu!!! Rất đẹp!!!! Siêu đỉnh luôn!!!]

Đi kèm với bài đăng còn có thêm mấy tấm ảnh nữa, ngoại trừ mấy bức về tem ra thì còn có không ít các đặc sản và quà lưu niệm nữa.

Hạ Dương nhìn thoáng qua thời gian bài đăng, là 3 tiếng trước.
Rất nhanh, đèn đỏ đã chuyển sang xanh.

Hạ Dương đặt điện thoại xuống, không bận tâm tới nữa.

Hạ Dương đưa Thẩm Tu Trúc về bờ biển Giang Nam ở thành Tây.

Thẩm Tu Trúc tháo dây an toàn ra, cười hỏi: "Anh có muốn lên ngồi chút không?"

Hạ Dương chỉ nhàn nhạt đáp: "Em lên nghỉ ngơi trước đi."

Thẩm Tu Trúc xuống xe lên trước, lại có vẻ không cẩn thận mà để quên bình giữ nhiệt trên xe.

Hạ Dương không chú ý mà trực tiếp lái xe về chung cư.

Sau khi vào trong chung cư, thấy chỗ hành lang cửa ra vào có bật đèn.

Trong bếp còn truyền tới động tĩnh rất nhỏ, giống như có người đang nấu nướng.

Hạ Dương cởϊ áσ khoác ra ném lên ghế, nghe thấy tiếng động tưởng là Hứa Thừa Yến ở nhà, thế là nói: "Làm cho tôi một bát hoành thánh."

Người trong phòng đi ra, cung kính gọi: "Cậu chủ."

Hạ Dương nhìn thấy là dì giúp việc, thoáng sửng sốt.
Dì đeo tạp dề đi tới trước tủ lạnh, lấy một bát hoành thánh nhỏ đã được gói kỹ ra, nói: "Đúng lúc Cậu Hứa vừa gói xong hết hoành thánh hồi chiều....."

Hạ Dương nhìn thoáng qua phòng ngủ, không thấy ai cả, phòng ngủ cũng vẫn được bài trí như cũ, không giống có dấu vết người trở về.

Hạ Dương đi tới phòng bếp, hỏi: "Em ấy đâu rồi?"

Dì đáp lại: "Dùng bữa xong thì đi ra ngoài rồi, chắc là có việc."

Hạ Dương gật đầu đáp lại, rồi vào thư phòng xử lý việc trước.

Dì nấu xong hoành thánh, thì mang tới chỗ Hạ Dương.

Hạ Dương nhìn hoành thánh trong bát, cầm thìa lên, ăn một miếng.

Rõ ràng hoánh thánh vẫn là loại cũ, chỉ khác người nấu lên thôi, nhưng hình như hương vị không còn giống nữa.

Hắn không có khẩu vị gì ăn tiếp nữa buông thìa xuống, trở lại phòng nghỉ.

Mãi tới sáng hôm sau, Hạ Dương nhận được điện thoại của Thẩm Tu Trúc.
"A Dương." Vẫn là giọng nam dịu dàng ấy, "Hôm qua em để quên bình giữ nhiệt trên xe của anh....."

"Bình giữ nhiệt sao?" Hạ Dương đứng dậy, xoa mi tâm, "Giờ đưa tới luôn hả?"

"Không sao, em cũng không cần gấp lắm___"

Nhưng Thẩm Tu Trúc còn chưa nói xong đã truyền tới tiếng ho, giống như bị cảm rồi.

Hạ Dương nhíu mày, đứng dậy, vừa ra ngoài vừa hỏi: "Bị cảm rồi sao?"

"Em không biết....."

Tiếp đến lại là một trận ho khan nữa, nghe rất đáng thương.

"Chắc là do hôm hứng gió lạnh trên boong thuyền."

"Đi bệnh viện xem chưa?"

"Chưa, chỉ là chút cảm mạo thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu...."

"Giờ tôi qua."

Hạ Dương tắt máy, vội cầm lấy chìa khoá xe, vừa mới chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cạch, có người mở cửa.

Hạ Dương ngẩng đầu lên, trông thấy là Hứa Thừa Yến.

Hai người nhìn nhau giây lát, rất nhanh đã tách ra.
Hạ Dương hỏi: "Tối qua em đi đâu thế?"

"Em sang chỗ Giang Lâm." Hứa Thừa Yến cúi đầu nhường vị trí, thuận miệng hỏi, "Tiên sinh muốn đến công ty à?"

"Thẩm Tu Trúc bị cảm rồi, tôi qua xem thế nào."

"Vâng." Hứa Thừa Yến gật đầu, nghe thấy lí do này vậy mà khá bình tĩnh.

Hứa Thừa Yến đổi sang dép lê, nói: "Đồ trong nhà, em sẽ chuyển đi ngay đây, sau này sẽ không làm ảnh hưởng tới tiên sinh nữa."

Bước chân rời đi của Hạ Dương dừng lại, miết chìa khoá trong tay, hững hờ hỏi: "Vẫn chưa quậy đủ?"

Hứa Thừa Yến dừng lại, đưa lưng về phía Hạ Dương, không trả lời.

Hạ Dương lấy một điếu thuốc ra, châm lửa, chậm rãi nói: "Cáu kỉnh có phải cũng nên có mức độ thôi không?"

"Bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn chơi trò bỏ nhà ra đi?" Hạ Dương cười một tiếng.

Hứa Thừa Yến bấy giờ mới quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Hạ Dương, nhẹ giọng đáp lại: "Em không quậy."
"Hứa Thừa Yến" Hạ Dương gia tăng ngữ khí, "Tôi không có thời gian để chơi mấy trò này với em, cũng không có thời gian để dỗ dành em đâu, ngoan ngoãn một chút."

Dứt lời, Hạ Dương xoay người rời đi.

Cửa phòng bị đóng sầm lại.

Hứa Thừa Yến vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, Cậu mới cử động cơ thể, trở lại phòng ngủ, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

*

Hạ Dương đi tới bờ biển Giang Nam.

Thẩm Tu Trúc nằm ở trên giường, bác sĩ đang đo nhiệt độ ở bên cạnh.

"Có hơi sốt nhẹ một chút." Bác sĩ để lại một ít thuốc lên tủ đầy giường, dặn dò: "Mấy hôm nay chú ý, đừng để bị cảm lạnh."

Hạ Dương đang ngồi trên ghế sô pha gần đó, tay gác lên thành ghế nhẹ gõ, trông hơi mất tập trung, giống như còn đang nghĩ tới chuyện gì đó.

Sau khi bác sĩ rời đi, Thẩm Tu Trúc chống đỡ cơ thể ngồi dậy.
"Làm phiền anh rồi...." Gương mặt Thẩm Tu Trúc còn nhợt nhạt, yếu ớt nói, "Còn phải để anh cất công tới một chuyến nữa."

"Không sao." Hạ Dương đứng dậy đi về phía giường, đưa bình giữ nhiệt qua.

Thẩm Tu Trúc nhận bình, nói: "Bọn Trì Dật muốn em hỏi anh, tuần này anh có muốn ra ngoài chơi một buổi không? Có một trại ngựa mới mở, có vẻ rất thú vị."

Hạ Dương không trả lời ngay, ngồi trên ghế cạnh giường ngủ, cụp mắt nhíu chặt mày lại.

Thẩm Tu Trúc thấy vậy thì vươn tay qua, muốn vuốt phẳng giúp anh.

Hạ Dương nghiêng đầu, tránh cái đụng chạm này đi.

Tay Thẩm Tu Trúc cứng đờ giữa không trung, sau đó vờ như không có chuyện gì mà thu về, cười hỏi: "Hôm nay anh sao vậy? Nhìn tâm trạng có vẻ không tốt lắm."

"Yến Yến về rồi."

"Bọn anh...... cãi nhau à?" Thẩm Tu Trúc tỏ ra kinh ngạc.
Hạ Dương không đáp lại, coi như ngầm thừa nhận.

"Là bởi anh tới thăm em ư?" Thanh âm Thẩm Tu Trúc cũng mềm xuống, dịu dàng nói, "Không sao đâu, nếu như cậu ấy để ý như vậy, thì hãy về cùng cậu ấy đi, em chỉ là___"

Thẩm Tu Trúc chưa nói xong đã lên cơn ho khan, ôm lấy ngực, há miệng thở dốc.

Hạ Dương tiến lên, vỗ vỗ lưng Thẩm Tu Trúc.

Thẩm Tu Trúc vô thức nắm lấy tay áo của Hạ Dương, đợi sau khi đã ổn định lại nhịp thở, cười nói: "Em chỉ hơi cảm cúm một chút thôi, không có vấn đề gì đâu, anh mau về đi."

"Không cần."

Hạ Dương vẫn chọn ở lại, tới tận tối muộn, sau khi xác nhận trạng thái của Thẩm Tu Trúc đã đỡ hơn, mới rời đi.

Nhưng lúc trở về, Hạ Dương vẫn theo thói quen mà dừng lại trên đường, mua bánh kem trước khi về nhà.

Trong căn hộ tối tăm, không có ai để lại đèn chờ hắn nữa, Hứa Thừa Yến không ở.
Hạ Dương không để ý mà đặt bánh kem lên bàn, đi về phía phòng ngủ.

Vào phòng, bước chân Hạ Dương dừng lại, nhìn quét một lượt, bỗng cảm thấy phòng ngủ mà hắn vẫn quen thuộc dường như quạnh quẽ hơn.

Vốn dĩ trên giường có hai cái gối đôi, nhưng giờ được thay một cái ga giường mới, bên trên cũng chỉ còn lại một cái gối đầu, cốc nước bên cạnh tủ đầu giường cũng chỉ còn một.

Hạ Dương nhận ra không đúng lắm, đi thử tới phòng thay đồ, nhìn thấy đồ trong tủ cũng đã vơi mất một phần.

Mà bên chỗ bồn rửa mặt, bàn chải hay khăn mặt cũng chỉ có một.....

Những đồ vật có đôi được sử dụng hàng ngày, giờ chỉ còn lại một nửa.

*

Hứa Thừa Yến đã dọn đồ ra khỏi chung cư rồi.

Giang Lâm là người đầu tiên biết chuyện, cậu cũng là người tìm phòng ở cho Hứa Thừa Yến.
Phòng mới thuê ở thành phố khác, không gian rất nhỏ, nhưng Hứa Thừa Yến nói như vậy là đủ rồi.

Giang Lâm sắp sếp lại đồ đạc cho Hứa Thừa Yến, nhịn không được mà hỏi: "Anh dâu, bọn anh chia tay thật à?"

Hứa Thừa Yến thừa nhận.

Chẳng qua nếu nói đúng ra thì, cậu với tiên sinh không hẳn là chia tay.

Giang Lâm vội hỏi: " Tại sao lại chia tay vậy?"

Động tác trên tay Hứa Thừa Yến sững lại, cũng không biết phải trả lời sao nữa.

Năm năm qua vẫn là do cậu chủ động, dù cho không có danh phận thì vẫn cam tâm tình nguyện.

Nhưng thời gian lâu dài, cậu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Đã năm năm rồi, cậu cũng phải vì bản thân mà suy tính chuyện tương lai.

Hứa Thừa Yến: "Thì do cảm thấy....... Không hợp nữa."

Cậu và tiên sinh không hợp.

Lúc trước cậu còn có thể ảo tưởng, vị trí của mình trong lòng tiên sinh rất đặc biệt.
Nhưng giờ cậu đã biết rồi, tiên sinh không thích cậu, có dây dưa cũng không có ý nghĩa gì.

Hứa Thừa Yến lại mở một cái hộp, bỏ hết đồ bên trong ra cất vào tủ.

"Vậy sau này anh có dự định gì không?" Giang Lâm lo lắng quan sát thần sắc trên mặt của Hứa Thừa Yến.

"Tạm thời cứ để như vậy đã." Hứa Thừa Yến vẫn chưa nghĩ ra, nhưng cũng mỉm cười đáp lại.

Giang Lâm lại cẩn thận hỏi: "Vậy thái độ của anh em thế nào?"

Hứa Thừa Yến ngẫm nghĩ, trả lời: "Cũng không có thái độ gì, vẫn như trước thôi."

Vẫn giống như lúc trước.

Muốn cậu đừng nháo nữa, muốn cậu hãy trở nên ngoan hơn chút.

Tiên sinh mãi mãi đều như thế.

"Anh dâu___" Giang Lâm ngập ngừng muốn khuyên can.

Hứa Thừa Yến cắt ngang: "Đừng gọi anh dâu nữa."

Hứa Thừa Yến xoa đầu của Giang Lâm, "Gọi bằng tên của anh đi."
Cuối cùng, Giang Lâm chỉ đành đổi thành: "Anh.....Yến."

"Anh đây." Hứa Thừa Yến nở nụ cười, đôi mắt cũng cong cong.

Giang Lâm cũng bị chọc cười, nhịn không được mà trêu đùa: "Đúng là không quen mà, em vẫn quen gọi anh dâu hơn."

"Không sao...... sau này sẽ quen thôi."

Sẽ quen thôi.

*

Hứa Thừa Yến rời đi, không tạo nên bất cứ bọt sóng nào.

Hạ Dương không có phản ứng gì, không gọi điện thoại, cũng không gửi tin nhắn.

Cứ như thể người kia chưa từng tồn tại, chẳng bận tâm chút nào cả.

Cuối tuần, Hạ Dương tới bãi cưỡi ngựa.

Bọn mấy người Trì Dật đã lên ngựa từ trước, hình như đang định so tài.

Sức khoẻ Thẩm Tu Trúc yếu hơn, không thể tham gia các hoạt động mạnh, nên ngồi xem trên ghế.

Hạ Dương đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tu Trúc, ánh mắt nhìn phía trước, thật giống như mọi thứ xung quanh đều không liên quan tới hắn vậy.
Trên đường đua, Trì Dật đã chạy xong một vòng, trông thấy Hạ Dương với Thẩm Tu Trúc cứ mãi ngồi một chỗ ở khu nghỉ ngơi, thế là dừng lại, ngồi trên lưng ngựa mà gọi với: " Hạ thiếu chơi không?"

"Không chơi." Phản ứng của Hạ Dương khá lạnh nhạt.

Trì Dật xuống ngựa, hỏi: "Hạ thiếu sao thế? Mấy hôm nay tâm trạng không tốt hả?"

Hạ Dương không đáp lại.

Trì Dật cũng đã quen với cái thái độ này của Hạ Dương, cầm khăn lau mồ hôi trên mặt, thuận miệng hỏi: "Yến Yến đâu rồi? Không dẫn cậu ấy đến sao?"

Hạ Dương vẫn không trả lời.

Ngược lại Thẩm Tu Trúc ở bên cạnh lại thấp giọng đáp: "Cãi nhau rồi."

"Vẫn quậy à?" Trì Dật thoáng bất ngờ.

Một cậu ấm khác đúng lúc đi qua, cũng xen vào hóng chuyện: "Quậy cái gì cơ? Ai cãi nhau thế?"

Trì Dật: "Yến Yến đó, vẫn còn đang giận lẫy với Hạ thiếu."
"Vẫn nháo à?" Trên mặt của người nọ cũng lộ sự kinh ngạc: " Yến Yến cũng to gan như vậy à? Ngày thường không nhìn ra nha....."

"Bình thường mà." Trì Dật cũng không bất ngờ, cười nhạo một tiếng, "Bình thường càng giữ im lặng, thì càng thích giữ chuyện trong lòng."

"Chuyện của Yến Yến là thế nào vậy?" Người nọ nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn thấy Hứa Thừa Yến và Hạ Dương chiến tranh lạnh lâu như thế.

Dù sao thì năm năm qua, ở trước mặt Hạ Dương Hứa Thừa Yến vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng, tình cảm rất tốt.

"Có thể là do quá vội vàng." Trì Dật đầy ẩn ý mà nhìn về phía Thẩm Tu Trúc, "Muốn có danh phận, ép Hạ thiếu tỏ thái độ."

Cậu ấm đi tới, tuỳ ý nói: "Giờ mấy tình nhân đều rất tinh ranh, không phải đòi tiền thì chính là danh phận, lòng tham không đáy."
"Được rồi." Hạ Dương cắt ngang.

Những người khác lập tức không dám lên tiếng.

"Mấy người chơi tiếp đi." Hạ Dương đứng dậy rời khỏi khu nghỉ ngơi chuẩn bị về.

Hạ Dương rời khỏi bãi cưỡi ngựa, lúc đã yên vị trên xe thì rút điện thoại ra.

Hạ Dương nhìn lướt qua, trong điện thoại toàn là tin công việc, không có tin nhắn của Hứa Thừa Yến.

Hạ Dương lại nhấp vào danh bạ, dừng lại ở tên của Hứa Thừa Yến.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không ấn gọi.

Chỉ là một trận chiến tranh lạnh mà thôi.

Khó chịu nên quậy, muốn trốn nhà ra đi.

Mặc kệ thế nào đi nữa, cuối cùng rồi sẽ về.

*

Trận chiến tranh lạnh này, còn lâu hơn so với Hạ Dương tưởng tượng.

Đã qua hơn nửa tháng, hai người vẫn không có bất cứ liên hệ nào.

"Vẫn chưa làm lành à?"

Trong quán Bar, nột đám người đều đang bàn luận về chuyện của Hứa Thừa Yến.
"Cũng lâu lắm rồi.....tôi nhớ không phải là tháng trước, Hứa Thừa Yến bỏ nhà ra đi sao?"

"Bỏ đi, đi rồi thì cho đi luôn đi, Hạ thiếu đổi một người khác là được."

"Cái tính tình kia của Hứa Thừa Yến, đoán chừng là muốn có danh phận rồi."

Hạ Dương nghe âm thanh nghị luận sôi nổi xung quanh, không có phản ứng gì, tự uống rượu của mình.

Cuộc nói chuyện trong quán bar đổi từ đề tài này sang đề tài khác.

Nói từ Hứa Thừa Yến tới các loại tình nhân nhỏ, rồi lại từ tình nhân nhỏ tới các người mẫu nổi tiếng trên mạng, rồi lại từ mấy người mẫu đổi sang xe, đồng hồ.....

Hạ Dương không tham gia vào thảo luận của bọn họ, uống rượu hết chén này tới chén khác.

Lúc rời khỏi quán bar, Hạ Dương đã ở trong tình trạng say xỉn, ngồi trên xe, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Lái xe ngồi ghế trước, quen thuộc mà chạy về phía chung cư.
Hạ Dương an tĩnh nhìn qua cửa kính xe, thoáng thất thần.

Có thể là do vừa mới uống nhiều rượu quá, đại não không còn được tỉnh táo.

Lúc tới một giao lộ đèn đỏ, Hạ Dương bỗng nhiên nói: "Đổi đường đi."

Lái xe sửng sốt, cẩn thận hỏi lại: "Đi đường nào ạ?"

Hạ Dương nói một cái tên.

Thế là lái xe rẽ sang đường, đi qua nửa vòng nội thành, đi sang một thành phố khác, dừng lại trước một tiểu khu.

Tra được chỗ ở của Hứa Thừa Yến cũng không có gì khó, chỉ có điều đây vẫn là lần đầu tiên hắn tới.

Trời đã khuya, trên đường cũng không có mấy người.

Hạ Dương ngồi trên xe rất lâu, không bước xuống, chỉ ngây người nhìn về phía cửa tiểu khu.

Mà khi hắn định chuẩn bị bảo lái xe trở lại chung cư, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở ven đường___
Trong tay Hứa Thừa Yến xách theo một túi bia, đi về phía cổng Tiểu khu.

Hạ Dương xuống xe, gọi một tiếng về phía cậu: "Yến Yến."

Cách đó không xa, Hứa Thừa Yến dừng bước chân lại, nghiêng đầu, có hơi ngạc nhiên.

Hạ Dương bước tới từng bước một, rồi dừng chân trước mặt Hứa Thừa Yến.

"Tiên sinh" Hứa Thừa Yến cong mắt, giọng nói vẫn dịu dàng như thuở nào.

Hạ Dương châm một điếu thuốc, mở miệng hỏi: "Khi nào thì em về?"

Hứa Thừa Yến sửng sốt, giọng nói còn mang theo sự không chắc chắn, "Về sao?"

"Đã nửa tháng rồi, cũng nên chơi chán rồi đi." Hạ Dương nhìn thoáng qua cổng ký túc xá, "Mai hãy về đi."

"Tiên sinh." Hứa Thừa Yến tỏ vẻ nghi ngờ, "Em cho là...... chúng ta đã chia tay rồi."

Hứa Thừa Yến cụp mắt xuống, bổ sung thêm một câu, "Nếu như có thể được tính là chia tay."
"Em còn đang giận lẫy cái gì thế?" Hạ Dương nhíu mày, trực tiếp hỏi: "Em muốn gì? Tiền? Hay là danh phận?"

"Tiên sinh, em không muốn những thứ đó." Hứa Thừa Yến thở dài một tiếng, "Chỉ là muốn tách ra, cảm thấy chúng ta không hợp thôi."

"Tiên sinh trước đó cũng đã nói, từ trước tới giờ chúng ta không phải là quan hệ ở bên nhau."

"Đã không phải là quan hệ ở bên nhau, vậy thì tách ra vẫn hơn."

Hạ Dương càng nghe càng phiền, tiến lên một bước, cắt ngang "Hứa Thừa Yến."

Nhưng Hứa Thừa Yến lại lùi một bước, bảo trì khoảng cách với Hạ Dương.

Sắc mặt của Hạ Dương lạnh xuống, xoay người rời đi.

Hai người lần nữa tan rã không vui.

*

Trận chiến tranh lạnh này, kéo dài rất lâu.

Hạ Dương vẫn không gọi điện hay gửi tin nhắn như cũ.

Cũng chỉ ở chung cư, đợi khi nào Hứa Thừa Yến quậy đủ sẽ trở về.
Trong nhà tuy thiếu mất một nửa đồ dùng hàng ngày, nhưng vết tích sinh hoạt của người kia không hề biến mất.

Trên tường vẫn còn treo tranh mà Hứa Thừa Yến chọn lựa, trong thư phòng vẫn còn những bản nháp do chính Hứa Thừa Yến tiện tay vẽ lại, trong phòng ngủ, cũng vẫn còn lưu lại mùi của Hứa Thừa Yến.

Thỉnh thoảng Hạ Dương cũng vẫn sẽ lái xe qua một thành phố khác, dừng ở một góc hẻo lánh không gây chú ý, nhìn chăm chú vào lối vào tiểu khu.

Có vài lần, hắn trông thấy Hứa Thừa Yến từ trong tiểu khu bước ra.

Hứa Thừa Yến cũng nhận ra chiếc xe ở ven đường, biết Hạ Dương ở bên trong.

Nhưng cả hai người đều chưa một lần nói chuyện lại với nhau.

Hạ Dương vẫn cứ ở trong xe, còn Hứa Thừa Yến thì vẫn cứ đi đường vòng tránh xe đi.

Mãi tới một tháng sau, vẫn là Hạ Dương phá vỡ cục diện trước, xuống xe ngăn cản thanh niên tại cổng của tiểu khu.
"Khi nào em mới về?" Hạ Dương hỏi lại lần nữa.

Hứa Thừa Yến không trả lời, hơi cúi đầu xuống.

Hạ Dương lại cứng ngắc mà nói: "Sau khi em về, chúng ta có thể kết hôn."

Hứa Thừa Yến sửng sốt, còn tưởng là mình nghe nhầm nữa, "Tiên sinh?"

"Chúng ta sẽ kết hôn." Hạ Dương lặp lại lần nữa.

Hứa Thừa Yến rơi vào trầm mặc.

Hạ Dương: "Em chuyển về đi."

Hứa Thừa Yến mấp máy môi, sau vẫn nói: "Kết hôn, là phải kết hôn với người mình thích."

Hạ Dương không trực tiếp trả lời, nhưng cũng ậm ừ đáp lại, xem như là thừa nhận.

Hứa Thừa Yến lại hỏi: "Tiên sinh có chắc đó là thích, mà không phải là thói quen không?"

Cho dù là cây bút, đã sử dụng 5 năm, lúc đột nhiên mất đi cũng sẽ cảm thấy không nỡ.

Không phải là thích, mà chỉ là thói quen thôi.

"Không phải là thói quen." Hạ Dương sửa lại lời của cậu.
Hứa Thừa Yến không tiếp tục tranh luận cái vấn đề này nữa, mà hỏi: "Vậy Thẩm Tu Trúc thì sao?"

"Nếu như chúng ta kết hôn, tiên sinh định xử lý cậu ta như thế nào? Không phải tiên sinh xem em là thế thân của cậu ta ư?"

Hạ Dương ngây người, cau mày nói: "Anh không xem em là thế thân."

"Có đúng không?" Hứa Thừa Yến không hỏi lại, mà cảm thán, "mặc kệ ra sao đi nữa, thì ở trong lòng anh, cậu ta vẫn là tồn tại đặc biệt."

Hạ Dương: "Nếu em không thích, sau này anh sẽ không gặp cậu ta nữa."

Hứa Thừa Yến cười lắc đầu, "Vẫn bỏ đi thì hơn...."

Đáp án này, hơi chậm mất rồi.

Nếu như cậu có thể nghe được sớm hơn chút thì tốt......

Hứa Thừa Yến nghiêng người, không muốn tiếp tục nói chuyện nữa, định vòng qua người Hạ Dương mà đi.

Nhưng Hạ Dương lại vươn tay nắm lấy cổ tay của thanh niên, càng lúc càng dùng lực.
"Em về đi."

Hứa Thừa Yến nhìn cái tay đang nắm tay mình, ánh mắt từ từ dịch lên, đối diện với cái nhìn của Hạ Dương.

"Tiên sinh, Hạ tiên sinh." Thần sắc Hứa Thừa Yến chân thành, lại đổi sang một xưng hô khác, "Hạ tổng."

"Hạ tổng", Cái xưng hô lịch sự mà xa cách.

Hứa Thừa Yến dời cách tay của Hạ Dương đi: "Hạ tổng, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa,  đã chia tay rồi."

"Anh không đồng ý!" Hạ Dương thất thố mà đáp lại.

"Hạ tổng không phải là ngài đã đồng ý rồi sao?" Giọng nói Hứa Thừa Yến mang theo sự xa cách, nhắc lại: "Lần trước ở tong điện thoại, Hạ tổng đã nói qua, bảo là tôi đừng về nữa."

"Sau này coi nhau như người xa lạ, giống như thuở ban đầu đi." Hứa Thừa Yến xoay người rời đi.

Dù sao thì vốn dĩ bọn họ sống trong hai thế giới khác nhau, giờ chỉ chỉnh lại mối quan hệ, trở lại dáng vẻ đáng phải có mà thôi.
"Yến Yến!"

Hứa Thừa Yến nghe thấy anh gọi, nhưng không quay đầu, vờ như không nghe thấy gì cả.

Hạ Dương ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng người càng lúc càng cách xa mình kia.

Hình như hắn, đã làm mất Yến Yến rồi.

*

"Yến Yến!" Hạ Dương bừng tỉnh từ trong mộng, đã ra một thân mồ hôi lạnh.

Nơi trái tim trống rỗng, giống như đã đánh mất thứ gì đó.

Cảnh tượng cuối cùng hiện trong đầu chính là bóng dáng thanh niên rời đi không chút do dự, mặc kệ cho hắn giữ lại thế nào cũng không lay chuyển được cậu.

Hạ Dương ngồi trên giường, hơi thở dồn dập, đại não rối tinh rối mù, vẫn chưa ổn định lại, trái tim trong lồng ngực cũng đập loạn không ngừng, không rõ là hiện thực hay trong mơ.

"Yến Yến....."

Đêm đã khuya, xung quanh tối đen như mực.

Bỗng nhiên, một trản đèn vàng ấm áp xuất hiện trong bóng tối mịt mù, bên cạnh cũng truyền tới một giọng nam quen thuộc___
"Anh sao vậy?"

Giọng nam kia vẫn còn khàn khàn, mơ màng giống như chưa tỉnh ngủ.

Hạ Dương khẽ giật mình, nhìn sang bên cạnh.

Thanh niên chống thân thể mà ngồi dậy, vẫn chưa tỉnh ngủ, đưa tay dụi dụi mắt, nhẫn trên ngón áp út cũng lập loè toả sáng dưới ánh đèn.

Hạ Dương tiến lên, ôm chặt người vào lòng.

"Yến Yến." Hạ Dương gục xuống vai cậu, trạng thái không ổn định mà lặp đi lặp lại: "Yến Yến..... Yến Yến...."

Hứa Thừa Yến bối rối, vỗ vỗ lưng của Hạ Dương, hỏi : "Anh gặp ác mộng sao?"

"Ừm."

"Không sao rồi." Hứa Thừa Yến ôm người trước mắt, yên lặng làm gối cho anh.

Hạ Dương dùng sức rất lớn, ôm rất lâu, giống như không có ý định tách ra.

Hứa Thừa Yến thử thăm dò mà vỗ lưng anh, nhắc nhở: "Được rồi."

"Để anh ôm thêm một chút." Hạ Dương gục xuống cần cổ của thanh niên, thanh âm khàn khàn.
Hứa Thừa Yến nhịn không được mà bật cười: " Anh vẫn hay nói em giống trẻ con, em thấy anh còn giống hơn ấy..... gặp ác mộng, còn muốn được người khác dỗ nữa."

Hạ Dương không phản bác.

Hứa Thừa yến lại vỗ lên vai của Hạ Dương, dùng giọng dỗ trẻ con: "Bạn nhỏ ngoan, đừng sợ nữa."

Cảm xúc của Hạ Dương dần ổn định, nhịn không được mà nghiêng đầu, hôn lên môi thanh niên.

Hứa Thừa Yến phối hợp với động tác hôn của anh, cũng thuận miệng hỏi: "Anh mơ thấy gì vậy?"

Động tác của Hạ Dương cứng đờ lại.

Hứa Thừa Yến thoát khỏi cái ôm của Hạ Dương, trông thấy gương mặt của Hạ Dương, nhất thời hiếu kỳ, sao lại trắng bệch vậy....... "Rốt cuộc anh đã mơ thấy cái gì vậy?"

Hạ Dương cúi đầu, nắm chặt tay thanh niên, bất giác mà sờ lên nhẫn trên ngón áp út của cậu, nói khẽ: "Mơ không thấy em nữa, anh không tìm được em."
"Không sao rồi." Hứa Thừa Yến nắm lại tay của Hạ Dương, chủ động ôm anh, "Giờ tìm được về rồi."

Hạ Dương cũng nhắm mắt lại, hôn lên tai cậu.

"Ừ, anh tìm được em về rồi."

——Hoàn———

———————————————————-

Gần 200 chương truyện, cuối cùng cũng end rồi 🎉🎉🎉, cảm ơn mọi người đã đi cùng mình một chặng đường dài như vậy nhé ❤️❤️❤️.

Đây là bộ truyện đầu tiên mà mình edit, vẫn còn rất nhiều thiếu sót, có nhiều chỗ vẫn lậm qt nhưng vẫn được mọi người đón nhận mình thật sự rất vui, cũng phải cảm ơn các bạn trong quá trình đọc đã soát lại lỗi chính tả để mình có thể hoàn thiện truyện hơn nữa ❤️❤️❤️.

Giờ chúng ta phải chính thức nói lời tạm biệt với Yến Yến và Hạ tổng rồi.
Lời cuối mong các reader của mình có một ngày đọc truyện vui vẻ nha❤️❤️.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.