Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 154: < Gương vỡ lại lành 42> Chụp ảnh chung



Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

—————————————————

Sáng ngày hôm sau, Hứa Thừa Yến thức dậy rất sớm.

Hôm nay chính là hôn lễ của Giang Lâm.

Hứa Thừa Yến ngồi dậy, lại lay lay người đàn ông ở bên cạnh, đánh thức Hạ Dương.

Hạ Dương mở mắt ra, sau khi trông rõ được người trước mắt, theo thói quen mà kéo người vào lòng, gọi một tiếng: "Yến Yến....."

Hạ Dương vừa mới tỉnh, giọng nói còn mang theo sự lười biếng.

Hứa Thừa Yến lên tiếng nhắc nhở: "Anh phải về rồi, nếu không sẽ bị phát hiện mất."

Hạ Dương trầm mặc, cuối cùng không thể không đứng dậy, lê bước ra bên ngoài.

Sau khi Hạ Dương rời đi, thì Hứa Thừa Yến cũng đi làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo, đổi sang một bộ lễ phục tươm tất.


Thay đồ xong, cậu lại tự makeup cho mình một lớp trang điểm nhẹ.

Cậu đã sống trong giới giải trí mấy năm rồi, giờ việc makeup tạo kiểu gì đó, đều có thể tự làm được hết.

Khi đã chuẩn bị xong tất cả, Hứa Thừa Yến rời khỏi phòng, đi ra bên ngoài.

Trong biệt thự cũng đã náo nhiệt hơn, phòng khách không ít khách khứa đã tới, người làm tới lui dưới tầng một.

Giang Lâm thức dậy từ rất sớm, đang ngồi ở trên sô pha tám chuyện với bạn bè.

Mà khi Giang Lâm trông thấy Hứa Thừa Yến bước xuống, ánh mắt lập tức trở nên sáng bừng, chạy nhanh tới.

"Chu ca!" Giang Lâm ôm lấy bả vai của Hứa Thừa Yến, thần bí nói: "Anh à,để em giới thiệu một bạn học cho anh! Độc thân siêu đẹp trai luôn!"

Hứa Thừa Yến nhìn qua, ngay tức khắc trông thấy một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi trên sô pha.


Giang Lâm lan man không ngừng: "Để  em nói cho anh! Có rất nhiều người tốt! Anh có thể thử với bạn em xem biết đâu?"

Nói xong, cậu chàng định lôi kéo Hứa Thừa Yến sang bên kia chào hỏi.

Hứa Thừa Yến vội vàng cản lại động tác của cậu, nói: "Giang Lâm, không cần đâu, anh có người mình thích rồi."

Giang Lâm vừa nghe, khϊếp sợ mà thốt lên: "Ai cơ?!"

"Giờ vẫn chưa tiện....." Hứa Thừa Yến tỏ vẻ khó xử, không nói rõ với Giang Lâm là ai.

Nhưng mà Giang Lâm lại hiểu sang một ý khác, cho rằng Hứa Thừa Yến vẫn chưa hốt người về tay.

Hơn nữa ở chỗ này cũng không thích hợp lắm, không phải nơi để thảo luận những chuyện tư mật thế này.

"Anh à, anh thế mà lại gạt em!" Giang Lâm vỗ vỗ bả vai Hứa Thừa Yến, nói: "Chờ em xong việc, em sẽ hỏi lại anh!"

"Em cứ làm việc của mình trước đi." Hứa Thừa Yến cũng lên tiếng thúc giục.


Giang Lâm vẫy vẫy tay, rồi tiếp tục đi làm việc của mình.

Hôn lễ vẫn chưa bắt đầu, Hứa Thừa Yến bèn chọn một góc an tĩnh trong phòng khách ngồi đợi.

Tuy rằng có không ít khách, nhưng lại chẳng thể tìm được mấy ai quen thuộc.

Hứa Thừa Yến cầm một cốc nước ở trên bàn, dựa người vào sô pha.

Bỗng nhiên, cậu cảm nhận được gì đó,  vô tình ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, thấy được hình bóng quen thuộc___

Hạ Dương mặc một bộ vest lịch lãm, đang chậm rãi bước xuống.

Ánh mắt của Hạ đảo qua một vòng trong phòng khách, chuẩn xác dừng lại ở trên người thanh niên.

Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung, nhưng cũng tách ra rất nhanh.

Hứa Thừa Yến nghiêng đầu tránh đi, cúi đầu uống nước của mình.

Hạ Dương cũng xuống tầng đi về một phía khác của phòng khách, hai người tránh trạm mặt, thật giống như chẳng hề quen biết.
Hứa Thừa Yến ngồi lại trong phòng khách thêm một lúc, rồi đi ra ngoài, tới bờ biển.

Ở phía bờ cát, chỗ ngồi cũng đã chật hơn nửa, Hứa Thừa Yến tìm chỗ của mình, an tĩnh tựa lưng xuống.

Thời gian chính thức bắt đầu buổi lễ đã không còn xa nữa, khách khứa cũng bắt đầu lục tục đi ra ngoài.

Đúng lúc này, Hứa Thừa Yến phát hiện ra chỗ ngồi của Hạ Dương ở ngay bàn cách vách, cách chỗ mình khá xa, có lẽ là ý của Giang Lâm muốn tách bọn họ ra.

Bãi biển, chỗ bờ cát, nơi tổ chức hôn lễ___

Tất cả đều mang một bộ dáng vô cùng tươi đẹp.

Hôn lễ chính thức bắt đầu, Hứa Thừa Yến ngồi bên dưới khán đài, dõi theo Giang Lâm.

Giang Lâm mặc một bộ tây trang thuần màu trắng, đang đứng ở bên cạnh Viên Liệt, trông hai người rất xứng đôi.

Hứa Thừa Yến ngồi bên dưới, nhìn hai nhân vật chính trao đổi nhẫn cho nhau, rồi tới cái ôm hôn.
Không khí rất náo nhiệt, Hứa Thừa Yến cũng bị lây theo một ít, nở nụ cười, cùng ồn ào với mọi người.

Ở giữa những tiếng hoan hô ấy, Hứa Thừa Yến nhịn không được mà nhìn sang bên cạnh, thấy được Hạ Dương đang ngồi ở bàn bên cạnh.

Hạ Dương yên tĩnh ngồi trên ghế, trên mặt vẫn mang biểu cảm lãnh đạm như cũ, nhìn rất không phù hợp với xung quanh.

Sau khi trao đổi nhẫn, người làm mang bánh kem kết hôn lên.

Giang Lâm cắt bánh, đưa bánh chia cho mọi người.

Hứa Thừa Yến cũng nhận được một phần, nhưng cậu không thích ăn đồ ngọt, chỉ nếm một chút sau thì cũng không động tới nữa.

Bởi vì đang mặc vest, nên Hứa Thừa Yến cảm thấy hơi nóng, thế là đứng dậy, muốn nghỉ ngơi một lát.

Vừa hay bên cạnh có một khu che nắng được dựng tạm, Hứa Thừa Yến đi về phía đó, tránh dưới bóng cây.
Hứa Thừa Yến ngồi trên ghế, nhìn náo nhiệt ở chỗ xa xa đằng kia.

Trong lúc cậu còn đang bận nhìn, liền trông thấy Hạ Dương đang đi về phía này.

Hạ Dương vòng qua đám người, đi tới bên cạnh thanh niên.

Hai người cùng nhau ngồi dưới bóng mát, Hạ Dương hỏi: "Sao em lại tới đây?"

"Hơi nóng, em muốn đi nghỉ chút." Hứa Thừa Yến mỉm cười, lại hỏi: "Anh thì sao?"

Hạ Dương: "Tới tìm em đó."

Hứa Thừa Yến cong mắt, nhìn Giang Lâm ở đằng kia, nhịn không được mà cảm khái: "Giang Lâm kết hôn rồi......"

"Ừm."

"Cậu ấy còn kết hôn trước cả anh....." Hứa Thừa Yến chưa kịp nghĩ ngợi gì đã thốt ra.

Hạ Dương không đáp lại.

Hứa Thừa Yến cũng nhận ra đề tài này hình như hơi ái muội, không nói nữa.

Ở nơi xa, Giang Lâm lẫn trong đám người ồn ào kia, ôm lấy cổ Viên Liệt.

Hai người trao nhau nụ hôn trước mặt mọi người, nhận sự chúc phúc của khách nhân, quang minh chính đại cùng nhau.
Hứa Thừa Yến nhìn đôi uyên ương đó, nhất thời xuất thần.

Ánh mắt của Hạ Dương cũng dừng lại ở trên tay cậu, nhìn ngón áp út___

Ở trên đó trống rỗng.

Nếu như có thể đeo nhẫn lên, chắc hẳn sẽ đẹp lắm.

Nghĩ như vậy, Hạ Dương nhịn không được mà vươn tay ra, nắm lấy tay trái cậu, mười ngón đan vào nhau.

Hứa Thừa Yến cũng không từ chối, ngoan ngoãn nắm lấy tay anh.

Hai người an an tĩnh tĩnh ngồi một chỗ.

Một lát sau, Hứa Thừa Yến mở miệng: "Chúng ta về biệt thự đi."

"Ừm." Hạ Dương đồng ý.

Hai người đứng dậy, quay về biệt thự trước.

Hứa Thừa Yến đi tới ban công tầng một, chậm rãi nhấp một ngụm trà, vẫn nhìn về phía bờ cát như cũ.

Tuy rằng biệt thự cách bờ biển hơi xa, nhưng từ chỗ này của ban công, vẫn có thể nhìn được bọn Giang Lâm.

Ở khoảng cách rất xa, Hứa Thừa Yến nhìn thấy mấy nhϊếp ảnh gia, đang chụp ảnh cưới cho Giang Lâm với Viên Liệt.
Giang Lâm ôm lấy bả vai của Viên Liệt, hai người cùng tạo ra những tư thế thân mật.

Hứa Thừa Yến ngắm nhìn hai người chụp ảnh cưới, bỗng nhiên lên tiếng gọi: "Hạ Dương."

Hạ Dương đáp lời, đi về phía cậu.

"Chúng ta vẫn chưa chụp ảnh chung." Hứa Thừa Yến nhìn Hạ Dương, nhất thời tâm huyết dâng trào, hỏi: " Hay là bọn mình cũng chụp mấy tấm đi."

Chỉ có điều Hạ Dương lại đáp lại không liên quan lắm: "Có."

"Gì cơ?"

Hạ Dương: "Bọn mình có ảnh chụp chung."

Nói xong, Hạ Dương bèn rút điện thoại ra, nhấp vào phần album, tìm được một bức ảnh từ rất lâu, "Tấm này."

Hứa Thừa Yến ngó vào xem thử, thấy trong ảnh là mình và Kỳ Kỳ, còn có cả Hạ Dương nữa.

Trong ảnh, cậu đang ngồi trên đất sờ đầu Kỳ Kỳ, Hạ Dương thì ở bên cạnh hơi cúi người xuống......

Hứa Thừa Yến nhìn bức ảnh này, nhớ ra năm ngoái lúc cậu còn tham gia chương trình tống nghệ ở Hà Lan, bị một nhϊếp ảnh gia chụp.
Lúc ấy cậu gặp Kỳ Kỳ chạy ra ngoài, định đưa nó về, giữa đường đụng phải Hạ Dương, sau đó thì có một nhϊếp ảnh gia đi ngang qua chụp hai người.

Nhưng mà Hứa Thừa Yến vẫn nhớ , lúc ấy Hạ Dương có đi nói chuyện với người kia, ảnh này đáng lẽ bị xoá rồi mới đúng.

"Không phải nó bị xoá rồi ư?" Hứa Thừa Yến hỏi.

Hạ Dương: "Anh Không bỏ được."

Hứa Thừa Yến nở nụ cười: " Thế mà anh vẫn giữ lại à......"

Thời gian tham gia tống nghệ đã trôi qua hơn một năm rồi, cậu cũng đã quên cái vụ bị chụp này từ lâu.

Không ngờ được thế mà Hạ Dương lại trộm giữ ảnh lại, còn lưu tới tận bây giờ.

Hứa Thừa Yến trầm tư, nói: "Anh gửi cho em đi."

Hạ Dương bèn gửi tấm ảnh này cho Hứa Thừa Yến..

Hứa Thừa Yến nhận được ảnh, lưu về máy.

Cậu nhịn không được mà phóng to ảnh hơn, nhìn kỹ từng chi tiết trong ảnh.
Đây là lần đầu tiên cậu chụp ảnh chung với Hạ Dương, cũng là bức ảnh chụp chung duy nhất.

Sau khi đã tỉ mỉ ngắm xong ảnh, Hứa Thừa Yến lại nhìn về phía bờ cát.

Bỗng nhiên, cậu nhận thấy có một nhϊếp ảnh gia đi về phía biệt thự.

Người này chắc là hơn ba mươi tuổi, đang cúi đầu xem ảnh trên camera, có lẽ là định quay về biệt thự để nghỉ ngơi.

Đúng lúc này, Nhϊếp ảnh gia ngẩng đầu lên, nhìn về phía ban công.

Hứa Thừa Yến đứng trên ban công, vẫy vẫy tay với người nọ.

Hứa Thừa Yến hô: "Có thể chụp hộ bọn tôi bức ảnh không.?"

"Được thôi." Nhϊếp ảnh gia gật đầu, đi về phía ban công.

Hứa Thừa Yến quay ra nói với Hạ Dương: "Lại đây cùng chụp ảnh nào."

"Bây giờ ư?" Hạ Dương sửng sốt, nhìn về phía nhϊếp ảnh gia, vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Hứa Thừa Yến trực tiếp kéo Hạ Dương về phía mình, hai người đứng song song, mặt đối diện ống kính.
Tư thế của cả hai nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, giống như đang chụp ảnh giấy chứng nhận vậy.

Nhϊếp ảnh gia đứng ở bên ngoài ban công, chọn một góc độ tốt, bắt đầu: "Ba! Hai! Một!"

Nhϊếp ảnh gia nhìn vào máy ảnh, nhịn không được mà nói: "Tiểu soái ca ở bên tay trái thả lỏng một chút! Cười lên nào!"

Hứa Thừa Yến nghe thấy vậy, đẩy đẩy cánh tay của Hạ Dương.

Hạ Dương cũng cố điều chỉnh lại biểu cảm, cố gắng khống chế cảm xúc.

Nhưng nhϊếp ảnh gia vẫn không hài lòng với hình ảnh này, rõ ràng là nhan trị của hai người này không hề kém, hoàn cảnh ánh sáng cũng chuẩn bài, nhưng ảnh chụp ra vẫn không mang lại hiệu quả như mong muốn.

Thanh niên bên phải thì còn tốt, rất có cảm giác màn ảnh, nhưng cái vị bên trái kia lại chỉ có một gương mặt cứng ngắc, hai người đứng chung khung hình vô cùng không hài hoà.
Cũng may là nhϊếp ảnh gia đã có nhiều kinh nghiệm trong việc chụp ảnh cưới, theo thói quen mà nói: "Tiểu soái ca bên trái cười rộ lên nào! Gần hơn chút nữa! đúng đúng đúng! Biểu cảm không cần phải lạnh như vậy đâu!"

Hạ Dương thử rất nhiều lần, nhưng vẫn không có thói quen đối diện với ống kính, thở dài một tiếng, nói với Hứa Thừa Yến: "Hay là cứ bỏ đi? Đừng chụp nữa."

"Anh thật là...."

Hứa Thừa Yến có chút bất đắc dĩ, thật sự là không có biện pháp, một tay vòng lấy cổ của anh, thoáng kéo xuống thấp hơn một chút, hôn lên.

Hạ Dương ngẩn ra, theo thói quen mà duỗi tay, bảo vệ phía sau lưng thanh niên.

Nhϊếp ảnh gia cũng nhanh chóng ấn chụp, cả màn này đều bị máy ảnh lưu lại.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.