Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 121: < Gương vỡ lại lành 8> Đưa bạn nhỏ về



Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

Hạ Dương đắp chăn đàng hoàng lại cho bạn nhỏ của hắn, sau đó mới ngồi lại xuống ghế, vừa nhìn điện thoại vừa tiếp tục kể chuyện, dỗ cho bạn nhỏ có thể ngủ ngon.

Hứa Thừa Yến nằm trên giường, thật sự là không muốn nghe truyện cổ tích của trẻ con, không chịu nổi mà cất tiếng: "Anh đừng kể nữa."

Hạ Dương nhìn sang cậu, hỏi: "Không nghe hết à?"

"Không nghe." Hứa Thừa Yến trở mình, một bàn tay vươn ra từ trong ổ chăn, sờ sờ lên tủ đầu giường tìm điện thoại, nhìn qua thời gian, thấy sắp 11 giờ tới nơi rồi.

Nhưng mà hiện tại cậu vẫn không có cảm giác buồn ngủ nào, thế là lại lên weibo lướt hot search một lượt.

Hạ Dương ở bên cạnh thấy vậy, dựa tới gần, tịch thu điện thoại của Hứa Thừa Yến, nhíu mày nói: "Ngủ đi đừng nghịch điện thoại nữa."


"Em không ngủ được." Hứa Thừa Yến mở to đôi mắt, bàn tay vẫn còn đặt trên chăn.

Hạ Dương nhét lại cái tay ấy vào trong chăn, cẩn thận kéo chăn cao hơn, không nhanh không chậm mà nói: "Vậy em cứ nhắm mắt vào đi."

Hứa Thừa Yến cũng đã chán nản, nhưng sau vẫn làm theo mà khép mi lại.

Hạ Dương ngồi bên cạnh, bàn tay dừng lại trên người cậu, nhát được nhát không mà vỗ về.

Mà thanh niên ở trên giường đã nhắm hai mắt lại, hô hấp càng ngày càng vững vàng, dần dà cũng ngủ được.

Hứa Thừa Yến ngủ một giấc, nhưng cũng chỉ tới rạng sáng hai ba giờ, đã tự động tỉnh lại.

Hứa Thừa Yến mở mắt ra, theo bản năng mà sờ điện thoại xem giờ, lại ngồi dậy bật đèn lên.

Trong phòng trống không, chỉ còn lại một mình cậu, có lẽ Hạ Dương đã đi về rồi.

Cậu bước xuống giường, đi tới cạnh bàn rót cho mình một cốc nước, lại cảm thấy bụng hơi đói, thế là lục tìm mấy túi trên bàn.


Cũng may là người đại diện hôm qua có mua một ít đồ ăn vặt mang đến, Hứa Thừa Yến bóc một gói chocolate ra, ngồi trên ghế ăn từng chút.

Cũng bởi vì chỉ có một mình cậu, nên trong lúc ăn chocolate cũng không chú ý cái gì, âm thanh xé túi rất lớn.

Hứa Thừa Yến vừa ăn chocolate vừa lướt weibo.

Mãi cho tới khi Cậu ăn hết gần một nửa kẹo, bỗng nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền tới động tĩnh rất nhỏ.

Động tác của Hứa Thừa Yến bị chững lại, ngẩng đầu, nhìn về cửa phòng cách đó không xa.

Ở trong phòng bệnh có một gian nhỏ dành cho người nhà bệnh nhân, Hứa Thừa Yến gắt gao nhìn vào gian phòng đó, thấy được cánh cửa phòng mở ra, một đạo thân ảnh ra ngoài.

Sau khi Hứa Thừa Yến trông thấy Hạ Dương, có hơi sửng sốt.

Hạ Dương dường như mới tỉnh ngủ, cổ áo hơi nhăn nhúm, giống như bị người đánh thức.


"Em cứ tưởng là anh về rồi....." Hứa Thừa Yến đặt cocolate xuống, hơi cúi đầu, giống như đứa trẻ đang trộm ăn đồ ăn vặt thì bị phụ huynh bắt quả tang vậy.

Hạ Dương lại không ngại bị đánh thức, đi tới, thuận miệng hỏi: "Sao lại dậy rồi?"

"Muốn ăn."

Hạ Dương nhìn thoáng qua đống đồ ăn trên bàn, hỏi: "Em muốn ăn gì? Anh bảo chú Văn mang tới cho."

Hứa Thừa Yến vội nói: "Không cần đâu, em ăn chocolate là được rồi."

Hạ Dương cũng không nói tiếp nữa, kéo một cái ghế qua, ngồi xuống bên cạnh thanh niên.

Hứa Thừa Yến cầm một thỏi chocolate, xé vỏ ngoài ra, lại nhìn sang người bên cạnh, tuỳ ý hỏi: "Anh không đi ngủ à?"

Hạ Dương không nhanh không chậm mà đáp lại: "Bạn nhỏ tỉnh rồi, phải đi trông nom bạn nhỏ chứ."

"Anh diễn tới nghiện rồi à?" Hứa Thừa Yến bật cười.
"Ừm."

Hứa Thừa Yến lại ăn tiếp chocolate, rồi lại quay sang nhìn Hạ Dương ở trong phòng cùng mình, bèn nói: "Anh cứ đi ngủ trước đi, em chỉ ngồi một lúc rồi thôi."

Dù sao thì ngày nào cậu cũng bị thức giấc tầm hai ba giờ sáng, cũng đã quen rồi.

Nhưng mà sau khi Hạ Dương nghe thấy những lời này lại không có động tác gì, chỉ trả lời lại: "Em vẫn chưa ngủ."

Hứa Thừa Yến thuận thế mà hỏi: "Vậy nếu như em không ngủ, anh cũng sẽ không ngủ à?"

Hạ Dương không trả lời xem như ngầm thừa nhận.

Hứa Thừa Yến than nhẹ một hơi, đành nói: "Em ngủ đây, anh cũng nên đi ngủ sớm một chút đi."

Nói xong, cậu liền đứng dậy, quay lại giường tiếp tục nằm.

Hạ Dương cũng đi tới cạnh giường, thấp giọng nói: "Đừng chơi điện thoại nữa, ngủ sớm đi."

Hứa Thừa Yến đồng ý, nhắm mắt lại.
Hạ Dương bồi ở bên cạnh, tự mình canh chừng cho bạn nhỏ ngủ.

Nhưng mà bạn nhỏ ở trên giường vẫn cứ lăn qua lộn lại, có vẻ như không ngủ được.

Hạ Dương cách chăn mà vỗ nhẹ trấn an cậu, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Yến Yến."

Hứa Thừa Yến có chút bực bội mà mở mắt ra, nói với Hạ Dương: "Giường này em ngủ không thoải mái tí nào hết".

"Ngủ trước đêm nay thôi, mai thì đổi sang phòng khác."

Hứa Thừa Yến không có thói quen ở lại trong bệnh viện, vẫn nói: "Không cần phiền vậy đâu."

"Em cảm thấy mình ngủ không được, không liên quan tới hoàn cảnh." Hứa Thừa Yến trở mình, "Ngày mai em chuyển tới nơi nào an tĩnh để nghỉ ngơi vậy."

Hạ Dương phát ra tiếng nói: "Anh biết có một chỗ rất thích hợp để nghỉ dưỡng, em có muốn suy nghĩ chút không?"

"Ở đâu vậy?"

Hạ Dương trả lời: "Nhà cũ của anh."
Hứa Thừa Yến hơi kinh ngạc, buột miệng hỏi: "Em đến nhà cũ của anh để nghỉ ngơi á?"

"Ở nhà cũ rất an tĩnh, thích hợp để cho em tĩnh dưỡng." Hạ Dương kéo cao chăn trên người thanh niên lên, thừa dịp nói: "Vừa hay có thể giám sát em nữa".

Hứa Thừa Yến trầm mặc chốc lát, sau vẫn nói: "Không thể tuỳ tiện dẫn người khác về nhà cũ được."

Hạ Dương thong thả mà ung dung nói: "Bạn nhỏ bị bệnh rồi, em có đặc quyền."

"Lấy đâu ra đặc quyền chứ......" Hứa Thừa Yến nhịn không được mà nở nụ cười, nhìn người nào đó ở cạnh giường.

"Đặc quyền của bạn nhỏ."

Hứa Thừa Yến cười hỏi: "Anh thế này là muốn dẫn em về nhà cũ sao?"

Hạ Dương cũng nhẹ giọng đáp lại: "Ừm, đưa em về nhà."

Hứa Thừa Yến không nhận lời ngay, chỉ trả lời: "Cho em suy nghĩ một đêm đã."

"Được."
Hứa Thừa Yến vùi mình trong chăn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hạ Dương tắt đèn, xoay người về lại gian phòng của mình.

Nhưng chờ tới buổi sáng khi Hứa Thừa Yến tỉnh lại, lại không nói câu trả lời cho Hạ Dương, dường như đã cho chuyện này vào lãng quên rồi.

Hứa Thừa Yến dựa người vào thành giường, an tĩnh chuẩn bị ăn bữa sáng.

Hạ Dương thì ngồi ở cạnh cửa sổ, cũng không chủ động nhắc tới chuyện nhà cũ, coi như chưa từng xảy ra cuộc nói chuyện hôm qua.

Người đại diện cũng tới rất sớm, đang ngồi cạnh giường bệnh.

Hứa Thừa Yến hỏi: "Anh Phàm, khi nào em mới tiến vào đoàn vậy?"

"Lùi cho cậu tới tháng sau." Người đại diện đưa bữa sáng qua, dặn dò: "Tôi đã sắp xếp tốt cho cậu rồi, tháng này cậu cứ chuyên tâm nghỉ ngơi đi, không có hoạt động đâu."

Hứa Thừa Yến nhíu mày, nói: "Cho em nghỉ ngơi ba ngày là được rồi."
"Không được." Thái độ lần này của người đại diện rất kiên quyết, "Nói chung tháng này cậu cứ thành thật một chút, mỗi ngày phải ngủ ít nhất tám tiếng."

Hứa Thừa Yến theo đà mà nói: "Vậy thì đổi nơi khác nghỉ ngơi nhé, ngủ trong bệnh viện không thoải mái, hôm nay em muốn về."

"Cái này thì được." Người đại diện gật đầu đồng ý.

Chờ sau khi ăn xong bữa sáng, Hứa Thừa Yến liền đứng dậy, đi thay quần áo trước.

Chờ thay xong lúc đi ra ngoài, thấy Hạ Dương vẫn còn ở cạnh bên cửa sổ, bèn tới gần.

Hứa Thừa Yến đi đến cạnh Hạ Dương, trông thấy ngoài trời đã có nắng.

Giờ đã vào thu rồi, dạo trước thời tiết đều là lạnh, hôm nay khó mà thấy được một ngày thời tiết đẹp.

"Nắng rồi......" Hứa Thừa Yến cảm thán, nói chuyện phiếm: "Lát nữa em phải về chỗ ở một chuyến."
Hạ Dương nghe được, nhìn ra ngoài cửa sổ, cất tiếng nói: "Sau khi trở về nhớ ba bữa phải ăn đúng giờ, tối thì phải ngủ trước 10 giờ, nghịch điện thoại ít thôi."

Hứa Thừa Yến nhìn sang người bên cạnh, lên tiếng hỏi: "Anh thế này là muốn giám sát em bất kể ngày đêm đấy à?"

"Hửm?" Hạ Dương không hiểu lắm mà nhìn sang cậu.

Hứa Thừa Yến suy tư một chút, sau vẫn nói: "Không phải hôm qua anh bảo là muốn đưa em về nhà cũ tĩnh dưỡng à? Nếu giờ vẫn còn tính thì____"

Hạ Dương phản ứng lại rất nhanh, lưu loát dứt khoát mà nói: "Tính."

Hứa Thừa Yến cong mắt cười: "Đợi lát nữa em về lấy ít quần áo rồi đi."

"Không cần mang cũng được." Hạ Dương cụp mắt xuống, "Trong tủ có quần áo của em."

Hứa Thừa Yến hỏi: "Vậy nếu như em muốn mang thêm ít đồ thì thế nào? Ví dụ như đồ chơi cho Kỳ Kỳ chẳng hạn?"
Hạ Dương: "Đồ chơi của nó nhiều lắm rồi, chất đầy cả phòng."

Hứa Thừa Yến lại hỏi: "Vậy tiểu Ôn thì sao? Tiểu Ôn thích gì thế?"

"Đều không cần."

Hứa Thừa Yến gật gật đầu, cười: "Vậy thì em không mang nữa."

Hứa Thừa Yến thu dọn đồ đạc một chút, sau nói với người đại diện một tiếng, rồi mới rời đi cùng Hạ Dương.

Hạ Dương đã gửi tin nhắn cho tài xế trước đó, xe đã đợi ở dưới tầng.

Hai người cùng lên xe.

Xe chạy về hướng nhà cũ, đến ngoài sân mới đỗ lại.

Ở trong sân, có một chú chó lớn mang màu lông đen trắng đang lười biếng nằm xuống mặt cỏ phơi nắng.

Chó lớn cũng nghe thấy tiếng xe, lười nhác mà nhìn ra phía cửa, thấy được chiếc ô tô quen thuộc.

Nhưng Kỳ Kỳ cũng không chạy ra đón chủ nhân, mà chỉ nhìn chằm chằm về phía cửa xe thôi.

Nó chẳng phải đợi lâu, cửa xe đã bật mở, Hạ Dương bước xuống.
Kỳ Kỳ thấy Hạ Dương quay về, không có phản ứng gì, vẫn quỳ rạp trên mặt cỏ phơi nắng như cũ.

Nhưng ngay sau đó, phía sau Hạ Dương xuất hiện một bóng hình.

Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm người kia, nháy mắt đứng dậy, chạy vội về phía cửa sân.

Ở chỗ đó, Hứa Thừa Yến vừa mới bước xuống xe, đã trông thấy Kỳ Kỳ như bay nhào về phía mình.

Hứa Thừa Yến dang tay đỡ lấy Kỳ Kỳ, xoa xoa đầu chó lớn.

Kỳ Kỳ vẫn còn rất kích động, nhào vào trong lòng Hứa Thừa Yến không ngừng cọ qua lại.

Hứa Thừa Yến sờ đầu vuốt lông chó lớn một lúc lâu, sau mới đứng dậy, cùng chó lớn đi vào trong biệt thự.

Ở trong phòng khách dưới tầng 1, tiểu Ôn đang an tĩnh cuộn người trên sô pha.

Hứa Thừa Yến nhìn thấy 'Báo con nhỏ' trên sô pha, có hơi hoài niệm.

Đã nửa năm không gặp, giờ Tiểu Ôn đã lớn hơn trước nhiều, lông cũng mềm mượt hơn, vừa nhìn đã biết được nuôi rất tốt.
Hạ Dương: "Phòng vẫn ở trên tầng hai."

Nói xong, Hạ Dương liền bước lên lầu, dẫn Hứa Thừa Yến quay trở lại phòng ngủ.

Hứa Thừa Yến vào trong phòng, nhận ra bài trí bên trong không có gì thay đổi, quần áo lúc trước của cậu vẫn được để trong tủ.

Hứa Thừa Yến dạo quanh phòng một vòng, sau mới rời đi, xuống tầng 1 tìm Kỳ Kỳ.

Còn Hạ Dương thì một mình đến thư phòng, có việc phải làm.

Hứa Thừa Yến liền ở dưới tầng 1, chơi cùng Kỳ Kỳ.

Mãi tới tận khoảng hai tiếng sau, Hứa Thừa Yến mới trông thấy Hạ Dương đi xuống.

Trong tay của Hạ Dương còn cầm một bảng biểu, đưa cho cậu: "Về sau anh sẽ giám sát em, em chỉ được làm việc và nghỉ ngơi dựa theo cái này thôi."

Hứa Thừa Yến nhận lấy xem qua, phát hiện đây là thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi cứng nhắc___

Chi tiết tới mức, ba bữa ăn mấy giờ, sáng mấy giờ rời giường, trưa ngủ bao lâu, còn có cả thời gian vận động buổi chiều nữa, cả thời gian kể chuyện buổi tối cũng được cho vào......
Hạ Dương đúng là đã xem cậu là trẻ con mà nuôi rồi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.