Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 114: Có thời gian



Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

Đám người ồn ào sôi nổi rời khỏi hội trường, chuẩn bị đi tới nhà hàng thịt nướng ở bên cạnh để ăn khuya.

Ở bên ngoài hội trường có một vườn hoa nhỏ, Hứa Thừa Yến đi phía sau, lơ đãng ngẩng đầu vô tình nhìn qua, bỗng nhiên chú ý thấy một đạo thân ảnh đang ở vườn hoa.

Hứa Thừa Yến hơi ngơ ngác, nhìn chằm chằm bóng dáng kia vài giây, sau khi phản ứng lại, bèn quay ra nói với Tô Đường: "Tô Tô, mọi người cứ đi trước đi nhé, tôi có chút việc, lát nữa tôi đến sau."

"Ok." Tô Đường gật đầu rồi xoay người đi trước.

Còn Hứa Thừa Yến thì đi tới chỗ vườn hoa, cách bóng người kia càng lúc càng gần.

Ở trong vườn hoa, người đàn ông nọ đang đứng cạnh đèn đường, đầu ngón tay lấp loé một mạt ánh sáng nhỏ đo đỏ, không hề nhận ra có người đang tới gần.


Hứa Thừa Yến nhìn bóng lưng người nào đó, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Hạ Dương."

Hạ Dương nghe thấy tiếng, theo bản năng mà cúi đầu nhìn xuống thuốc lá ở trên tay.

Đợi đến khi chắc chắn đã dập tắt tàn thuốc rồi, Hạ Dương mới quay đầu lại.

Hứa Thừa Yến cũng đã đi tới cạnh Hạ Dương, cười nói: "Vừa nãy không thấy anh ở bên trong, còn tưởng là anh đã đi mất rồi."

"Anh chỉ ra ngoài hít thở không khí một chút thôi." Giọng điệu Của Hạ Dương rất bình đạm, không để ý mà hỏi: "Em phải về rồi à?"

Hứa Thừa Yến đáp lại: "Cùng mấy người bạn đi ăn khuya."

Hạ Dương gật đầu, cũng không nói chuyện tiếp nữa.

Hứa Thừa Yến chần chừ giây lát, sau vẫn lên tiếng: "Sáng thứ sáu, em có thời gian."

"Gì cơ?"

"Có muốn cùng ăn bữa cơm không?" Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Hạ Dương.


Lúc này đây, Hạ Dương đang đưa lưng về phía đèn đường, nửa khuôn mặt bị bóng tối bao trùm, không nhìn rõ cảm xúc trên đó, anh yên lặng không phát ra tiếng nào.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Hạ Dương cũng phản ứng lại được lời của cậu, ngay lập tức lên tiếng hỏi: "Mấy giờ vậy?"

"Buổi chiều em phải tới công ty." Hứa Thừa Yến nói, "Sớm chút thì được, xem anh có thể rảnh lúc nào."

Hạ Dương an tĩnh vài giây, sau mới cất tiếng nói: "Vậy 8 giờ sáng được không, sau đó anh lại đưa em tới công ty nhé."

Hứa Thừa Yến nghe thấy vậy, nhịn không được mà cười nhẹ một tiếng, hỏi: "Ăn cơm thôi mà cũng mất tận 5 tiếng à?"

Hạ Dương không nói gì, con ngươi đen nhánh không rõ đang nghĩ gì, chỉ yên lặng chăm chú nhìn vào thanh niên trước mắt.

"Vậy thì 8 giờ đi." Hứa Thừa Yến cũng không có ý kiến gì, "Gặp nhau ở quán cà phê Lam Sắc được không?"


Hạ Dương nhanh chóng gật đầu, đáp: "Được, anh sẽ qua đón em."

"Không cần đâu." Hứa Thừa Yến mỉm cười, "Không xa lắm, em đi bộ qua cũng được."

"Ừm."

"Vậy em đi ăn khuya trước đây." Hứa Thừa Yến xoay người rời đi trên mặt vẫn còn vương ý cười nói vọng lại: "Thứ sáu gặp lại nhé?"

"Thứ sáu gặp lại."

Sau khi rời khỏi đó, Hứa Thừa Yến đi thẳng tới nhà hàng thịt nướng, bước vào trong phòng.

Mọi người ở bên trong đang ồn ào sôi nổi ăn khuya, chơi tới gần sáng mới kết thúc buổi tiệc mừng này.

Hứa Thừa Yến có uống một ít rượu, hơi hơi say, đầu ong ong, được trợ lý đỡ lên xe.

Trợ lý đưa cậu về Chung cư, rồi đi rót một cốc nước ấm tới.

Hứa Thừa Yến dựa vào sô pha, nhấp ngụm nước ấm, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

Trợ lý ngửi mùi rượu bay trong không khí, nhịn không được mà lên tiếng: "Anh Chu à, sao anh lại uống nhiều như vậy chứ......"
"Uống mấy chén thôi." Hứa Thừa Yến lười biếc đáp lại, lấy điện thoại ra, lướt một vòng trên weibo.

Trợ lý thúc giục: "Anh Chu, anh nhanh đi tắm rồi còn nghỉ ngơi nữa."

"Không vội mà." Hứa Thừa Yến không thấy buồn ngủ tí nào, ngược lại tinh thần còn vô cùng phấn chấn, vẫn tiếp tục lướt weibo.

"Anh Chu, ngày mai anh còn phải dậy sớm nữa đấy." Trợ lý ở bên cạnh bất lực mà than nhẹ một tiếng, "Giờ đã hơn 2 rưỡi rồi."

"Không sao đâu." Hứa Thừa Yến vẫn cứ không hoảng không loạn mà đáp lại.

Nhưng mà trợ lý ở bên cạnh không bỏ cuộc mà thúc giục không ngừng, Hứa Thừa Yến đành phải bỏ điện thoại xuống, đi vào trong tắm rửa trước.

Chờ tới khi làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, đồng hồ cũng đã điểm 3 giờ.

Hứa Thừa Yến ngủ một giấc, sáng hôm sau 8 giờ đã bị đồng hồ báo thức kêu cho tỉnh lại.
Tuy rằng cậu giành được cúp ảnh đế, nhưng công việc thì vẫn phải làm như thường.

Hứa Thừa Yến rời giường rửa mặt, đi đến công ty.

Tất cả đều giống như ngày thường, không có sự khác biệt gì, phải chụp ảnh bìa quay video cho đại ngôn, rồi cả những cuộc hẹn phỏng vấn dày đặc không dứt.

Người đại diện cầm bảng lịch trình mới đưa cho Hứa Thừa Yến, nói: "Lịch trình mới của cậu, có thay đổi một chút, nhận thêm mấy buổi phỏng vấn nữa."

Hứa Thừa Yến nhận lấy xem thử, liếc một cái đã thấy trang lịch trình dày đặc hơn cả ma trận.

Cậu đọc qua một lượt, sau khi nhìn thấy lịch trình ngày thứ sáu thì nhíu mày nói: " Anh Phàm, sáng thứ 6 em không có thời gian, hôm đó ra ngoài đi ăn với bạn."

Vốn dĩ ban đầu cậu không có hoạt động nào vào sáng ngày thứ sáu, nhưng lịch trình mới lại cho vào nhiều thêm một buổi phỏng vấn.
Người đại diện trả lời: "Phỏng vấn xong thì đi ăn, vẫn kịp thời gian."

Người đại diện cũng chẳng để ý lắm, hắn nghĩ một bữa cơm thôi cũng chẳng tốn mấy thời gian, sáng đi nhận phỏng vấn trước sau về ăn vẫn kịp.

Tuy nhiên Hứa Thừa Yến vẫn nhíu mày, lại lên tiếng hỏi tiếp: "Có thể đổi sang ngày khác được không ạ? Thứ 5 hay thứ bảy đều được."

"Được rồi, để tôi hỏi thử bên kia xem thế nào." Người đại diện đồng ý hỏi lại giúp cậu.

Sau đó Hứa Thừa Yến vào trong studio chụp nội cảnh trước, người đại diện thì chờ ở bên ngoài, liên lạc lại với phóng viên để sửa thời gian.

Chờ tới khi Hứa Thừa Yến quay xong, người đại diện mới đi qua nói: "Đổi cho cậu thành thứ bảy rồi đó."

"Vâng. Làm phiền anh Phàm rồi ạ." Hứa Thừa Yến gật đầu.

"Lát nữa tôi gửi lại lịch trình cho cậu, về nhà nhớ xem đấy."
"Em biết rồi".

Hứa Thừa Yến gật gật đầu, tiếp tục một ngày bận rộn của mình.

Chẳng mấy chốc, đã tới ngày thứ năm.

Thứ năm phải thực hiện quay chụp cho đại ngôn, buổi tối cũng có lịch quay cảnh đêm.

Nhưng lần quay đêm này phải làm đi làm lại rất nhiều lần, đợi tới lúc đoàn đội kết thúc công việc, đã là 1 giờ sáng rồi.

Làm việc cả ngày, Hứa Thừa Yến đã mệt tới đờ người, sau khi trở lại xe bảo mẫu, thì trực tiếp dựa lưng vào ghế ngủ một giấc nông.

Phải tới khi xe đã dừng lại, trợ lý ở bên cạnh lúc này mới lên tiếng đánh thức cậu.

Hứa Thừa Yến trở lại chung cư, trợ lý cũng tiến vào theo, nói: "Anh Chu, anh mau đi ngủ trước đi."

Trợ lý cảm thán: "May là sáng mai không có hoạt động gì, anh có thể ngủ một giấc hẳn hoi rồi."

Hứa Thừa Yến mơ mơ màng màng trả lời cho qua, chân thì đã bước vào trong phòng ngủ.
Cậu chịu đựng cơn buồn ngủ đang xâm chiếm, cố tẩy trang tắm rửa xong, rồi mới lên giường, mí mắt cũng càng ngày càng nặng.

Tuy nhiên trước khi đi gặp chu công, Hứa Thừa Yến sực nhớ ra cuộc hẹn vào sáng thứ sáu với Hạ Dương, thế là lại cố lên tinh thần, lấy điện thoại đặt đồng hồ báo thức, sau mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Thế là đúng 6 rưỡi ngày hôm sau, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên những tiếng chuông kêu gọi.

Dù Hứa Thừa Yến vẫn còn ở trạng thái mệt rã rời, nhưng vẫn cố bò dậy, đi làm vệ sinh cá nhân trước.

Đợi đánh răng sửa mặt xong, vẫn chưa tới 7 giờ, cách thời gian hẹn còn khoảng một tiếng nữa.

Hứa Thừa Yến nhàm chán mà ngồi trên giường, gửi tin nhắn cho Hạ Dương, xác nhận thời gian và địa điểm thêm lần nữa.

Rất nhanh, bên phía Hạ Dương đã trả lời lại.
Hứa Thừa Yến nhìn thời gian, vốn dĩ định sẽ ra cửa lúc 7 rưỡi, nhưng suy nghĩ một lúc, sau vẫn quyết định cứ tới trước.

Hứa Thừa Yến đứng dậy, đội mũ lên chuẩn bị ra khỏi nhà.

Lúc Cậu rời khỏi phòng ngủ, bất ngờ trông thấy trợ lý vẫn còn đang ở trong phòng khách.

Trợ lý cả đêm đều không ngủ, đang ngồi trước máy tính, chỉnh sửa lại ảnh cho cậu.

Thấy Hứa Thừa Yến đi ra, trợ lý có hơi kinh ngạc hỏi: "Anh Chu, dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm?"

Sau lại trông thấy bộ dáng đội mũ của Hứa Thừa Yến, nhìn giống như là đang định ra ngoài, thế là trợ lý hỏi: "Anh muốn ra ngoài à?"

"Ừm. Có chút việc, anh ra ngoài một chuyến." Hứa Thừa Yến thừa nhận, đi về phía cửa nhà.

"Anh chu, anh cũng mới chỉ ngủ được mấy tiếng thôi." Trợ lý lo lắng, còn nói thêm: "Không ngủ thêm một chút à?"
"Không cần đâu." Hứa Thừa Yến đeo khẩu trang lên, vẫn nói với trợ lý: " cô cũng nên đi nghỉ đi."

"Em sửa xong rồi ngủ sau." Trợ lý ngáp một cái, sau đó lại tiếp tục công việc: "Dù sao hôm nay cũng được Tiểu Duyệt thay ca mà".

Hứa Thừa Yến ra khỏi cửa, đi tới quán cà phê.

Cùng lúc đó, ở chung cư của người nào đó.

Hạ Dương đã thay xong quần áo, ngồi lên xe.

Hạ Dương nhìn thoáng qua thời gian, giờ vẫn còn kịp, có thể tới quán cà phê trước 7 rưỡi.

Hạ Dương tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Tài xế cũng dựa theo kinh nghiệm đi đường thường ngày, tránh những tuyến đường dễ bị kẹt xe để tiết kiệm thời gian.

Chỉ là lần này, trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lúc đầu tuyến đường này chỉ hơi kẹt một chút, nhưng càng đi lên, tốc độ của xe lại càng ngày càng chậm, những hàng xe bị kẹt cũng càng ngày càng dài, cả đằng trước lẫn đằng sau đều không nhìn thấy điểm cuối.
Tài xế nhất thời trở nên do dự, sau vẫn quay đầu lại, nói với người đàn ông ngồi ở ghế sau: "Hạ tổng, phía trước bị kẹt xe rồi ạ."

"Kẹt xe?" Hạ Dương lúc này mới mở mắt ra, nhìn dòng xe bên ngoài.

Giờ này, ở trên đường đã chen đầy xe.

Hạ Dương khẽ nhíu mày, nhìn xuống thời gian, đã 7 rưỡi.

Tài xế nói: "Hình như ở đằng trước xảy ra tai nạn xe, giờ đổi đường khác cũng không kịp nữa......"

Hàng mày tuấn tú của Hạ Dương càng nhăn chặt hơn, nhưng cũng không thay đổi được gì, bèn rút điện thoại ra gọi cho Hứa Thừa Yến.

"Yến Yến."

" Ơi?"

Hạ Dương nói: " Anh có lẽ sẽ tới muộn, giờ đang bị kẹt xe."

Hứa Thừa Yến trả lời: "Không sao, cũng không vội."

Hạ Dương hỏi: " Em đến chưa?"

"Cũng không khác mấy....." câu trả lời của Hứa Thừa Yến khá là lấp lửng mơ hồ, không trả lời trực tiếp.
Hạ Dương cho rằng đối phương vẫn chưa ra khỏi nhà, thế là nói: "Em đợi thêm một lúc hẵng đi."

"Ừm."

Tuy trả lời vậy nhưng lúc này, Hứa Thừa Yến đã có mặt ở quán cà phê.

Giờ vẫn còn rất sớm, mới có 7 rưỡi, quán cà phê cũng không có nhiều khách, hơi vắng vẻ.

Hứa Thừa Yến nâng ly lên, chậm rãi thưởng thức.

Lại thêm 10 phút trôi qua, Hứa Thừa Yến nhận được tin nhắn của Hạ Dương, là một cái định vị.

Thêm 10 phút nữa, Hạ Dương gửi tới tin nhắn định vị thứ hai.

Mà cái định vị này vẫn giữ nguyên chỗ cũ, không thấy di chuyển được chút nào.

Hứa Thừa Yến uống cà phê, tiếp tục chờ đợi trong sự nhàm chán.

Còn 5 phút nữa là 8 giờ, Hạ Dương gọi cho cậu một cuộc.

"Anh vẫn còn đang ở trên đường." Hạ Dương xoa xoa mi tâm: "Cũng không biết tới lúc nào mới đến được"
Hứa Thừa Yến vẫn như cũ đáp: "Không vội."

"Anh Xin lỗi."

"Không sao đâu." Hứa Thừa Yến cười, "sáng nay em có thời gian mà."

Hạ Dương hỏi: "Em đến rồi à?"

Hứa Thừa Yến nhìn số trên bàn, đáp lại: "Mới đến thôi, em đang ngồi ở bàn số 9."

"Ừm. Bên chỗ của anh chắc cũng sắp xong rồi."

Sau khi tắt điện thoại, Hứa Thừa Yến tiếp tục ngồi đợi, vừa uống cà phê vừa nghịch điện thoại.

Tuy nhiên tới tận hơn 8 rưỡi, Hạ Dương vẫn chưa đến, có lẽ vẫn còn đang trên đường.

Đúng lúc này, người đại diện gọi điện cho cậu.

Người đại diện nói: " giờ cậu tới công ty chụp lại một bộ ảnh nhé, hôm nay phải đưa cho người ta rồi."

Hứa Thừa Yến hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Bộ ảnh lần trước xảy ra chút vấn đề...." Người đại diện cũng không thể nào giải thích rõ ràng ở trong điện thoại được, nhanh chóng nói: "Cậu cứ tới công ty trước đi, càng nhanh càng tốt."
Người đại diện giải thích qua điện thoại vài câu, thúc giục Hứa Thừa Yến mau đến công ty tăng ca.

Hứa Thừa Yến chỉ đành đứng dậy, chuẩn bị tới công ty chụp ảnh bổ sung lần hai.

Cậu vừa đi, vừa rút điện thoại ra gọi cho Hạ Dương, hỏi: "Hạ Dương, anh vẫn còn đang ở trên đường à?"

Hạ Dương: "Anh sắp tới nơi rồi đây."

Hứa Thừa Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ngoài đó chỉ có người đi bộ đang tới tới lui lui, bèn nói với Hạ Dương: "Hay là hôm nay huỷ nhé, em có việc đột xuất, phải đi rồi."

Trong điện thoại trở nên trầm mặc, không thấy Hạ Dương nói gì.

Hứa Thừa Yến lên tiếng giải thích: "Là chuyện công việc, giờ em phải qua studio, sáng không rảnh nữa."

Hạ Dương vẫn im lặng như cũ.

Qua một lúc lâu sau, mới nghe thấy Hạ Dương trả lời: "Ừm."

Hứa Thừa Yến tắt máy, rời khỏi quán cà phê, đi về phía công ty.
Quán cà phê vẫn vắng vẻ như vậy.

Nhưng chưa được mấy phút, cánh cửa của quán lại được mở ra lần nữa, có vị khách mới bước vào.

Người đàn ông khoác chiếc áo gió màu đen đứng bên ngoài cửa, biểu cảm trên mặt còn hơi lạnh lùng.

Cách đó không xa, có hai nhân viên phục vụ đang nhỏ giọng nói chuyện.

"Đi dọn bàn số 9 thôi."

"Người ở bàn đó đi rồi à? Không phải nãy còn đang đợi người sao?"

"Đi rồi." Người nọ thở dài một tiếng, "Đã chờ hơn 1 tiếng đồng hồ, vẫn không ai tới, chắc là không đợi nữa...."

Sau khi rời khỏi quán cà phê, Hạ Dương bèn trực tiếp đi tìm Viên Liệt, hỏi lịch trình của Hứa Thừa Yến.

Đến khi Hạ Dương đi vào studio, Thấy Hứa Thừa Yến đang ngồi ở trên sô pha, ở bên cạnh có thợ makeup đang trang điểm giúp cậu.

Hứa Thừa Yến vẫn còn nhắm mắt, sau khi thợ makeup trang điểm mắt cho cậu xong mới mở ra, lướt một vòng xung quanh, ngay lập tức nhìn thấy Hạ Dương.
Hạ Dương lại gần, thấp giọng nói: "Anh xin lỗi, trên đường đi bị kẹt xe."

Hứa Thừa Yến đang trong trạng thái kinh ngạc, đáp lại: "Không sao."

Hạ Dương lại hỏi: "Đợi lâu lắm phải không?"

Hứa Thừa Yến mỉm cười, nhẹ giọng trả lời: "Không lâu."

"Anh xin lỗi." Hạ Dương cụp mắt xuống, nói ra lời trong lòng: "Hôm nay còn thời gian để ăn bữa cơm nữa không?"

"Hôm nay chắc là không được rồi." Hứa Thừa Yến lắc đầu, "Phải chụp rất lâu."

Cậu cũng bất ngờ nhận được thông báo của người đại diện, tới công ty chụp bổ sung ảnh bìa, không biết phải chụp đến bao giờ.

Chỉ có thể nói, hai người bọn họ hôm nay không có vận may___

Một người giữa đường kẹt xe, một người lại phải tăng ca đột xuất.

Hạ Dương: "Vậy ngày mai có thời gian không?"

"Cũng không có ."

"Ngày kia thì sao?"
Hứa Thừa Yến chỉ mỉm cười, không có trả lời trực tiếp.

Hạ Dương cũng coi như biết được đáp án, nhưng vẫn kiên trì hỏi: "Vậy khi nào thì em có thời gian thế?"

"Không biết nữa." Hứa Thừa Yến lấy một cái găng tay từ chỗ nhân viên đeo lên.

"5 tiếng, em đã nhận lời rồi."

Hứa Thừa Yến điều chỉnh lại găng tay, không nhanh không chậm mà nói: "Rõ ràng là do hôm nay anh đến muộn mà."

Hạ Dương đã đến muộn.

Đã hẹn trước là 8 giờ, nhưng cậu đợi tới tận 8 rưỡi, Hạ Dương vẫn chưa đến.

Mặc kệ lí do là gì đi chăng nữa, muộn chính là muộn.

Hạ Dương: "Lần sau sẽ không đến trễ nữa."

"Lần sau thì nói." Hứa Thừa Yến mỉm cười lịch sự, chỉnh xong găng tay, chuẩn bị đi chụp nội cảnh.

Tuy nhiên đi được một nửa, Hứa Thừa Yến bỗng nhiên phản ứng lại, câu nói kia của mình hình như hơi có lệ, thế là lại quay đầu ra phía sau nhìn thử.
Quả nhiên thấy Hạ Dương vẫn đứng im chỗ cũ, chưa nhúc nhích.

Hứa Thừa Yến lấy điện thoại của mình ra xem thử thời gian biểu, lại đi tới trước mặt Hạ Dương mà nói: "Thứ bảy tuần sau nhé."

"Buổi tối thứ bảy tuần sau, em có thời gian."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.