Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
——————————————————
Lúc Tần Chu tới đoàn phim, có thể cảm nhận được những ánh mắt như xa như gần dừng lại trên người cậu.
Cũng không biết có phải do cậu đã quá nhạy cảm hay không, luôn có cảm giác người khác đang bàn luận về chuyện của cậu.
Tần Chu nhanh chóng đi tới phòng nghỉ, ngồi một mình ở bên trong, muốn yên tĩnh mà học kịch bản, không nghĩ tới chuyện trên hot search nữa.
Nhưng càng không muốn nghĩ, thì lại càng khó để lơ đi được.
Bởi vì đã đưa điện thoại cho người đại diện, không biết tình trạng trên mạng hiện giờ ra sao, nên càng lúc càng lo âu hơn.
Tần Chu dựa vào sô pha, kịch bản một chữ cũng không vào.
Không lâu sau, thì Giang Lâm cũng tới đoàn phim.
Tần Chu tiếp nhận, trầm mặc một lúc, sau mới lên tiếng : "Giang Lâm, anh quên mang điện thoại theo rồi, em có thể cho anh mượn máy một chút không?"
Giang Lâm không nghĩ nhiều, lấy điện thoại của mình ra cho Tần Chu mượn.
Tần Chu vừa nhận được điện thoại, đã lên weibo vào hot search để xem.
Nhưng trên bảng tìm kiếm lại không có đề tài nào liên quan tới việc Tần Chu từng phẫu thuật thẩm mỹ, thế là Tần Chu trực tiếp gõ những từ mấu chốt để tra thử.
【# Tần Chu phẫu thuật thẩm mỹ # cũng được quá nhỉ, rõ ràng vừa rồi còn lên hot search, giờ lại đột nhiên biến mất! Bội phục bội phục luôn đó 】
【# Tần Chu phẫu thuật thẩm mỹ # hoá ra là cái người sửa mặt nào đó có hậu đài lớn như vậy à? Tôi thấy cậu ta cũng chẳng nổi tiếng lắm, đây là do kim chủ đau lòng cho tiểu tình nhân rồi, gỡ hot search nhanh thế ư?! 】
Tuy rằng đã gỡ hot search xuống, những tin liên quan cũng đã xoá, nhưng mà cư nentizen thì vẫn còn đó, vẫn sẽ tiếp tục thảo luận chuyện này.
Thậm chí có người còn tìm ra bộ phim đầu tiên mà cậu đóng, biến những cảnh diễn của cậu thành gif rồi đăng lên.
【# Tần Chu phẫu thuật thẩm mỹ # cho mọi người nhìn thử sửa mặt lần đầu tiên đóng phim, kỹ thuật diễn rác muốn chết luôn 】
Tần Chu nhìn gif, nhất thời trở nên xuất thần.
Lần đầu tiên cậu đóng phim, không nhập vai được, kỹ thuật diễn cũng rất kém cỏi.
Dù sao thì cậu cũng chưa từng học qua lớp đào tạo diễn xuất nào, kỹ năng đều là tự mình mày mò.
Giang Lâm ở bên cạnh dịch người vài, tuỳ ý liếc màn hình một cái, lập tức nhíu mày, "Anh, đừng xem nữa."
Tần Chu không nói lời nào, chỉ hơi cúi đầu xuống.
Giang Lâm ôm lấy Tần Chu, vỗ vỗ an ủi cậu, "Anh ơi, không sao đâu."
Tần Chu cúi đầu gục xuống vai của Giang Lâm, mệt mỏi nói: "Có ảnh....."
Lúc ấy khi cậu xảy ra tai nạn xe, có ở lại An Thạch một thời gian.
Lúc đầu cậu chỉ tuỳ tiện bịa bừa một cái tên làm công lấy tiền ở An Thạch, cũng may nơi đó không có yêu cầu khắt khe về thân phận gì đó, cũng may trong địa phương cũng có rất nhiều người không có hộ khẩu đi làm thuê giống cậu.
Về sau cậu tích góp được một số tiền, liền đưa bà nội tới nơi khác, cũng làm luôn chứng minh thư.
Sau đó nữa thì cậu gia nhập vào giới giải trí, lúc bị hỏi cũng tránh nhắc tới An Thạch, chỉ nói mình là người phương Bắc.
Dù sao thì cậu hướng dẫn viên du lịch và bà nội đều chuyển tới từ phương Bắc, ở nơi đây lại không có người thân hay bạn bè gì, cho dù những người sống ở An Thạch có nhìn thấy 'Tần Chu' trên mạng, cũng chủ cho rằng trùng họ trùng tên mà thôi.
Nhưng không ngờ được hiện tại bị đào lại ảnh cũ lên, còn bị nhận ra nữa.
"Không sao đâu không sao đâu." Giang Lâm vội vàng an ủi, "Sẽ xử lý tốt thôi."
Tần Chu cũng bình tĩnh lại, bèn đi sang chỗ phòng hoá trang.
Chỉ là Tần Chu vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều bởi tin hắc trên hot search, lúc đóng phim trạng thái vẫn không đúng lắm.
"Cắt!" Đạo diễn nhìn Tần Chu trên sân khấu, ông cũng đã biết chuyện hot search, thế là nói với Tần Chu: "Hôm nay cậu nghỉ ngơi trước đi, ngày mai quay lại cảnh này".
"Xin lỗi đạo diễn Uông......" Tần Chu bước xuống sân khấu, nhanh chóng hối lỗi: "Tôi diễn không được tốt."
Đạo diễn Uông lắc đầy: "Không có, cậu diễn thật sự rất có linh khí."
Đạo diễn Uông nghĩ tới những bình luận ở trên mạng, vỗ vỗ bả vai của Tần Chu, nói: "Chuyện trên mạng cậu đừng nghĩ nhiều làm gì, xem càng nhiều càng hoài nghi bản thân."
"Cho dù phẫu thuật thẩm mỹ thật thì có làm sao chứ, không trộm lại không cướp." Đạo diễn Uông than nhẹ một tiếng, "Chỉ cần cậu đừng dính vào những thứ tệ hại là được....."
Dù sao thì nam chính ban đầu của đoàn phim bọn họ bin tuôn ra những thứ dơ bẩn, phẩm hạnh không tốt, bị tất cả mọi người chống lại.
Đến mức mà phẫu thuật thẩm mỹ đối với họ mà nói, không phải chuyện to tát gì, rất bình thường.
Đạo diễn Uông không ngại hot search, đơn thuần cảm thấy cư dân mạng nhàm chán tới hoảng rồi.
Tần Chu về phòng nghỉ tẩy trang trước, chuẩn bị về chỗ ở của mình.
Sau khi tẩy tra v xong, Tần Chu và Giang Lâm cùng nhau đi về.
Nhưng Tần Chu vẫn để ý chuyện ở trên hot search, mà điện thoại thì lại không có, không biết giờ trên mạng thế nào rồi, người đại diện lại không ở trong phòng, chắc là đi ra ngoài rồi.
Thế là Tần Chu lại mươn điện thoại của Giang Lâm, nhưng lần này Giang Lâm không đồng ý, không muốn cho cậu lên weibo.
Mãi tới chạng vạng tối, người đại diện mới trở lại.
Người đại diện trả lại di động cho Tần Chu, nói: "Được rồi, không sao rồi."
"Làm phiền anh Phàm ạ."
"Người kia không phải cậu, trực tiếp xử lý theo chiều hướng bịa đặt là được." Người đại diện xua xua tay.
Tần Chu cẩn thận không nói chuyện.
Chờ tới sau khi người đại diện đã rời đi, Tần Chu vội vàng click mở hot search, thấy người đại diện đã dùng nick của cậu để ra văn bản thanh minh, phòng làm việc cũng gửi những account marketing cho luật sư, chuẩn bị dùng pháp luật để giải quyết.
Dư luận ở trên mạng cũng bắt đầu lắng xuống, những account marketing tung tin ban đầu cũng lên tiếng xin lỗi, trọng điểm của netizen cũng thiên về việc trùng họ trùng tên.
【 lúc trước khi nhìn thấy hot serch tôi đã cảm thấy kỳ quái, chỉ là trùng một cái tên..... không biết có bao nhiêu người trùng tên với minh tinh nữa】
【 cẩn thận so sánh hai người, khác biệt thật sự rất lớn, khác nhau từ trong xương, tôi rất tò mò viện thẩm mỹ nào có thể đổi đầu như vậy, tôi cũng muốn đi 】
【 giải tán giải tán, lại là một dưa thối, tưởng là đào lại lịch sử đen, kết quả lại là phốt sai người trùng họ tên 】
【 hầy, tui còn tưởng chuyện gì lớn lắm cơ, cho dù có sửa mặt thật thì cũng có sao đâu 】
Tuy Dư luận đã đổi chiều, nhưng vẫn còn rất nhiều anti-fan.
【 kim chủ này xem ra cũng máu mặt ghê nhỉ? 】
【 không có đánh giá gì với dưa này, nhưng hậu đài của Tần Chu đúng là mạnh thật, mấy cái account marketing cứng xương kia đều đăng bài lên weibo 】
Dù phòng làm việc đã lên tiếng làm sáng tỏ chỉ là trùng hon tên, nhưng vẫn có những anti-fans không chịu buông tha.
Tần Chu đang lướt weibo, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Viên Liệt.
Tần Chu nhấp chấp nhận, "Viên tổng."
"Thân phận của cậu đã không còn vấn đề gì nữa, mấy đuôi nhỏ đều quét sạch sẽ rồi." Viên Liệt nói, "Cậu đi qua An Thạch, nhưng người ở An Thạch không phải là cậu, chỉ là trùng hợp bị trùng họ tên mà thôi."
Viên Liệt cũng biết thân phận của Tần Chu, chuyện thế thân kỳ thật rất dễ điều tra ra.
Nhưng hôm nay khi hắn tra lại, nhận ra thân phận của Tần Chu đã hoàn chỉnh rồi, không còn bất cứ lỗ hổng nào nữa, rõ ràng là đã có người giúp đỡ bao che.
Cũng bởi vì vấn đề thân phận sớm được xử lý, co nên việc xử lý hot search hôm nay cũng rất dễ dàng.
Viên Liệt nói tiếp: "Đợi sau tôi sẽ gửi một phần tài liệu qua cho cậu, sau cậu chỉ cần nhớ thông tin mà tôi gửi là được."
"Cảm ơn Viên tổng."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tần Chu nhận được file tài liệu Viên Liệt gửi tới.
Tần Chu download thông tin về, thấy trên đó tất cả đều là hơn hai mươi năm cuộc đời của 'Tần Chu' rõ ràng tỉ mỉ, không sót cái gì, cũng không nhìn ra lỗi gì.
Hot search bôi đen đã được giải quyết một cách viên mãn, Tần Chu cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Buổi tối, Giang Lâm ở lại phòng của Tần Chu, muốn ngủ cùng cậu.
Hai người nằm chung trên một cáu giường, đắp chăn, cùng nhau nói rất nhiều chuyện.
Nhưng phần lớn thời gian vẫn là Giang Lâm nói chuyện, Tần Chu ở bên cạnh lắng nghe.
Giang Lâm kể rất nhiều về cuộc sống hàng ngày, tuy nhiên đề tài vòng tới vòng lui, đều sẽ trở lại trên người Viên Liệt.
Nhưng nói nhiều, Giang Lâm cũn hơi mệt, bèn ghé vào bên người Tần Chu, nhỏ giọng thủ thỉ: "Anh à, anh không có gì muốn nói sao?"
"Anh đang nghe em nói đây." Tần Chu nhịn không được mà nở nụ cười.
"Anh có thể nói chuyện của mình mà."
Tần Chu suy nghĩ, sau vẫn nói: "Dường như cũng không có gì hay để kể, ngày nào cũng quay phim hết."
"Quay phim cũng vui nha."
Tần Chu xoa đầu Giang Lâm, không nói chuyện.
Đóng phim với cậu mà nói cũng chỉ là công việc.
Lúc đầu khi cậu gia nhập làm diễn viên, chỉ vì đây là con đường kiếm tiền nhanh nhất, có thể giúp cậu tích cóp tiền thuốc men.
Nhưng giờ lại không cần phải tiết kiệm tiền thuốc nữa, bỗng nhiên lại có chút mê man.
"Giang Lâm." Tần Chu cúi đầu, mệt mỏi nói: "Anh có hơi hối hận."
Hối hận vì làm thế thân của người khác, làm hại cậu hướng dẫn viên du lịch bị lan truyền ảnh lên mạng.
Cũng hối hận ngày đó đã nói muốn đi vào trong trại cùng cậu ấy, cuối cùng chỉ còn dư lại một mình mình sống sót.
Giang Lâm hỏi: "Làm sao vậy?"
"Chỉ là có hơi mệt." Tần Chu thấp giọng nói.
Đôi khi, cậu cũng không biết rốt cuộc thì mình đang kiên trì vì điều gì.
Hướng dẫn viên du lịch đã đi rồi, bà nội cũng không còn nữa, chỉ còn chừa lại mỗi mình cậu.
Cậu nhớ nguyện vọng của người kia chính là đóng phim, cùng Bùi Nguyên quay phim___
Nhưng giờ cậu đã hợp tác với Bùi Nguyên rồi, nguyện vọng đã hoàn thành, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất nặng nề.
Là cậu đã lấy trộm thân phận của người khác, trộm đi sinh mệnh của người khác.
Hôm tai nạn xe cộ đó, người chết phải là cậu mới đúng.
"Nếu như ngày đó anh không muốn lên trại thì tốt rồi...."
Giang Lâm vươn tay, sờ sờ đầu Tần Chu, an ủi: "Anh à, anh đừng nghĩ nhiều nữa."
Tần Chu không lên tiếng nữa, nhắm mắt lại, hô hấp nhẹ dần.
Nếu như không có vụ tai nạn xe cộ kia thì tốt rồi.
Một tháng sau, 《 lê viên 》 đóng máy.
Đúng lúc tới thời gian nghỉ đông, rất tốt.
Tần Chu về lại Nam Thành.
Gần tới lúc ăn tết, Tần Chu có một đoạn thời gian nhàn rỗi.
Tuy nhiên sang năm lại sắp xếp không ít công việc, mấy đại ngôn hay ảnh bìa gì đó, đều được ấn định vào năm sau.
Giang Lâm gọi điện thoại tới, hỏi: "Chu ca, anh có muốn sang chỗ em ăn tết không?"
"Không cần đâu."
"Nhưng mà anh chỉ có một mình...."
Tần Chu: "Không sao, còn Tô Đường nữa mà, năm nay cùng cô ấy đón tết."
Lúc trước mỗi dịp tết đến, cậu đều về bên cạnh bà nội.
Nhưng giờ bà nội đã không còn nữa, mà trùng hợp là quan hệ của Tô Đường với người trong nhà đang căng thẳng, nên năm nay cậu và Tô Đường cùng nhau trải qua.
Giang Lâm cũng chỉ đành nói: "Vậy sang năm em lại tìm mọi người."
"Ừm."
"Đến lúc đó cùng tới nhà hàng Mộ Quang ăn nhé!"
"Được." Tần Chu nhận lời.
Tết càng ngày càng đến gần, Tần Chu cũng chuẩn bị mua sắm đồ tết.
Mà Tô Đường cũng vừa mới chuyển tới Nam Thành, cách không xa chỗ Tần Chu, hai người bèn cùng hẹn nhau đi siêu thị.
Ở trong siêu thị có rất nhiều người mua hàng, hai người đội mũ đeo khẩu trang, lẫn vào trong đám đông.
Siêu thị có chỗ làm bánh quẩy, nhưng người mua hơi nhiều, cần phải xếp hàng.
Tô Đường có hơi thèm, liền lôi kéo Tần Chu tới cuối hàng, vừa đợi vừa chơi điện thoại.
Bỗng nhiên, Tô Đường trông thấy một bài đăng lập tức nhăn mày.
Tô Đường kéo góc áo của Tần Chu, đưa điện thoại ra trước mặt cậu, không kiên nhẫn mà nói: "Cậu xem cái tên bắt chước này nài, phiền quá!"
Tần Chu liếc xem, thấy một bức ảnh tự sướng.
Trên ảnh, là một thanh niên mắt đào hoa đang cười, bên dưới mắt là một nốt ruồi đón lệ nho nhỏ.
【 nhận được lời mời tới tiệc tối hắc kim, năm sau gặp nha ~】
Tần Chu nhanh chóng nhận ra người nọ là ai, hơi kinh ngạc mà hỏi: "Chị thêm bạn tốt với cậu ta à?"
"Lần trước cùng nhau tham gia một hoạt động, cậu ta một hai phải thêm tôi." Tô Đường nhíu mày, "Thật sự càng xem càng thấy phiền, ngày nào cũng khoe khoang."
Tô Đường nhìn trạng thái mới cập nhật kia, càng nghĩ càng tức.
"Dựa vào đâu mà cậu ta lại có thư mời, còn tôi thì không chứ!"
Thiệp mời của tiệc tối Hắc Kim rất khó để lấy được, có thể nhận thiệp đều là những người có địa vị cao, đặc biệt là những thiên kim tiểu thư cậu ấm phú nhị đại gì đó.
Những nghệ sĩ tuyến hai tuyến ba không có tư cách tham gia, càng không cần phải nói đến những hot mạng như Cố Dĩ Phong.
Tô Đường: " Cậu không biết thôi, cậu ta ngày nào cũng đăng ảnh tự sướng, nhìn trang phục là biết bắt chước theo cậu!"
Tần Chu khẽ nhíu mày, không nói gì.
Cậu và Cố Dĩ Phong không có tí liên hệ nào, thậm chí một câu cũng chưa từng nói , Nhưng Cố Dĩ Phong trông có hơi giống cậu, phong cách mặc quần áo cũng giống nhau nên có chút không thoải mái.
"Nghĩ lại vẫn còn thấy bực!" Tô Đường tức giận, "Ngày nào cũng cọ nhiệt độ của cậu."
"Bỏ đi, cũng không quản được." Tần Chu an ủi, "Chị đừng xem bài đăng của cậu ta nữa là được."
"Không được, tôi muốn xem." Tô Đường lắc lắc đầu, "Nhìn thấy cậu ta sống thoải mái như vậy, tôi liền tức giận."
Tần Chu nói sang chuyện khác, hỏi: "Chị muốn mấy phần bánh quẩy?"
Tô Đường vội vàng ngẩng đầu nhìn lên đằng trước, thấy sắp tới lượt bọn họ rồi, thế là nói: "Hai đi, đợi lát nữa mang cho Trì tiêu một phần."
Tô Đường ở trong kí túc xá mà công ty sắp xếp, cách Lâm Trì Tiêu rất gần.
Nhưng mấy hôm nay Lâm Trì Tiêu khá bận, còn đang chạy show, ban ngày không có ở chung cư.
Tần Chu hỏi : "Không phải anh ấy còn bận à, mang qua sẽ lạnh mất."
"Không sao, tôi hỏi rồi, hôm nay anh ấy 6 giờ là tan rồi, mang đi là vừa đẹp!"
Vì thế Tần Chu mua ba phần bánh quẩy, mỗi người một phần.
Trên đường về, Tô Đường xách theo hai túi lớn, nói chuyện không ngừng: "Chờ lát tôi hỏi thử xem Trì Tiêu có muốn ăn tết cùng chúng ta không, đến lúc đó ba người chúng ta ra ngoài ăn lẩu!"
"Được." Tần Chu đồng ý tới.
Rất nhanh, hai người tách nhau ra ở giao lộ, Tần Chu cũng về lại chung cư của mình.
Lần này cậu mua không ít đồ tết, Tần Chu đặt túi lên trên bàn, chậm rãi kiểm tra lại đồ.
Lúc cậu kiềm tra được một nửa thì điện thoại vang lên.
Tần Chu lấy điện thoại ra xem, thấy là người đại diện gọi tới.
Sau khi kết nối, người đại diện vào thẳng vấn đề: "Tần Chu, chỗ tôi có thiệp mời tiệc tối, cậu có muốn đi không?"
Tần Chu hỏi : "Tiệc nào vậy ạ?"
"Tiệc tối Hắc kim."