Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 105: Tiểu Ôn bị bệnh



Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

Đoàn phim.

Tần Chu ở trong phòng nghỉ, theo thầy giáo kinh kịch học hí khúc.

Cậu đóng vai nam chính là một đào kép, có mấy cảnh quay cần phải hát tuồng.

Bởi vì thời gian hơi gấp gáp, cậu là giữa chừng mới tới cứu nguy cho đoàn phim, không kịp học trước những điệu hí, đạo diễn liền tạm thời mời một thầy giáo về để chỉ đạo, về sau thì hậu kỳ lại chỉnh âm thanh đi một chút.

Tần Chu tập luyện một hồi, lúc rời khỏi phòng nghỉ để hít thở không khí, lại trông thấy con mèo hoang ngày hôm qua lần nữa.

Lần này mèo con vẫn ngồi xổm bên cạnh phòng nghỉ như cũ, nhìn chằm chằm những người tới lui.

Tần Chu đi qua xem thử, rồi quay trở lại phòng nghỉ, lấy một cái bánh giăm bông ở trên bàn, sau đó tìm thêm một hộp cơm sạch sẽ mang ra.


khi đã xé nhỏ hết giăm bông, Tần Chu liền đẩy hộp đồ ăn tới trước mặt mèo hoang nhỏ.

Mèo nhỏ chậm chạp bước qua ngửi thử trước, sau mới cúi đầu nhai từng miếng.

Tần Chu đứng ở bên cạnh, cẩn thận mà đánh giá bé mèo hoang nhỏ này.

Mèo nhỏ hôm nay sạch sẽ hơn ngày hôm qua một chút, lông cũng đã được xử lý, giờ nhìn không giống mèo hoang nữa, có lẽ là được nuôi trong nhà.

Mèo con nhỏ vẫn ngoan ngoãn ăn bánh giăm bông, toàn thân phủ bởi bộ lông màu nâu nhạt, trên mặt còn có hoa văn màu xám nâu____

Giống như một con báo nhỏ.

Tần Chu vuốt ve đầu mèo con, sau mới xoay người quay lại phòng nghỉ.

Phải hơn nửa tiếng nữa mới kết thúc thời gian đóng phim, Tần Chu soi gương sửa sang lại phối sức trên đầu mình, tiện thể đặt một quả cầu lông nhỏ lên chiếc ghế bên cạnh.

Trong lúc cậu đang bận rộn sửa lại đống phụ kiện, vô tình cúi đầu xuống, bất ngờ trông thấy bên cạnh đã nhiều hơn một con mèo.


Mèo nhỏ không biết đã lẻn vào trong từ bao giờ, còn bò lên ghế ngồi, duỗi móng vuốt nhỏ của mình ra chơi đùa với quả cầu lông, nghịch tới nghịch lui.

Mèo con ngẩng đầu lên, dùng hai chân trước của mình ôm lấy quả cầu lông, kêu lên một tiếng rõ to với Tần Chu, "Miao~"

Mèo con có lẽ đã coi quả cầu như một món đồ chơi, muốn mang nó đi.

Tuy nhiên Tần Chu hơi lo lắng mèo con sẽ không cẩn thận mà ăn luôn quả cầu lông, cho nên đã lấy nó ra khỏi người mèo nhỏ, đặt lại lên bàn.

Mèo con vẫn còn ngồi xổm trên ghế, ánh mắt trông mong mà nhìn chằm chằm quả cầu trên bàn.

Tần Chu lại sờ đầu của mèo con, không đành lòng nói: "không thể chơi được."

Tần Chu đứng dậy, đi tới giá để vật dụng linh tinh ở bên cạnh xem thử, định tìm một món đồ thích hợp để cho mèo con chơi.

Nhưng khi lúc cậu vừa xoay người lại, đã thấy trên ghế trống vắng không thấy mèo đâu, dường như nó đã rời đi rồi.


Còn có một thứ nữa cũng biến mất theo, chính là quả cầu lông vốn đặt trên bàn.

Mèo con nhỏ ngậm món đồ chơi mới, chạy về trong sân của Tề gia.

Xuyên qua tiền viện, mèo con chạy về phía đình ở bên kia.

Trong đình, Hạ Dương đang làm việc với máy tính.

Mà ở bên chân của anh, chó lớn màu trắng đen vẫn còn đang nằm.

Chó lớn trông có vẻ lười biếng, bỗng nhiên nó nhận thấy cái gì, lỗ tai trên đầu giật giật, thoáng nâng cơ thể dậy, nhìn sang bên cạnh.

Mèo con lững thững bước đến, đi tới bàn, cúi đầu nhả quả cầu lông xuống, mềm mại mà kêu: "Miao~~"

Hạ Dương nghe thấy tiếng mèo kêu, nhìn thoáng qua quả cầu lông, khẽ nhíu mày: "Mi tha ở đâu về thế?"

"Miao~~" mèo nhỏ kêu rất vô tội.

Hạ Dương không có hứng thú gì với quả cầu lông kia, cũng không quan tâm nữa, thu hồi ánh mắt về.
Nhưng Kỳ Kỳ lại thò qua, lại gần cái bàn, ngửi ngửi mùi hương còn sót lại trên quả cầu lông.

Sau đó, Kỳ Kỳ duỗi móng vuốt của mình ra, khều khều quả cầu lông xuống đất.

Hạ Dương không quản một lớn một nhỏ ở bên cạnh nữa, tiếp tục xử lý công việc của mình.

Mãi cho tới khi chạng vạng tối, người hầu mới lên tiếng nhắc nhở: "Cậu Chủ, 6 giờ rồi."

Hạ Dương dừng công việc lại, lúc đứng dậy, nhìn một vòng xung quanh, không thấy Kỳ Kỳ và mèo con đây, chắc là lại chạy tới chỗ khác chơi rồi.

Hạ Dương đi về phía nhà lớn, lúc đi qua hành lang, trông thấy quản gia đang nói chuyện gì đó với người hầu, thoáng thoáng nhắc tới 'tiểu Ôn'.

Quản gia cũng nhận ra Hạ Dương tới, liền dừng đề tài lại, lên tiếng chào: "Cậu chủ."

Hạ Dương thuận miệng hỏi: "Tiểu ôn làm sao vậy?"
Quản gia có chút bất đắc dĩ, "Buổi tối nó không ăn gì."

Bước chân đang đi của Hạ Dương chững lại.

Vài giây sau, Hạ Dương mới lên tiếng: "Để tôi đi xem."

Sáng ngày hôm sau.

Lúc Tần Chu đi tới đoàn phim, thấy Tiểu trình đang ngồi xổm bên ngoài phòng nghỉ.

Tần Chu bèn đi tới, liền trông thấy bé mèo ở trong góc tường.

Tiểu Trình vuốt ve đầu mèo con, ở bên cạnh chơi cùng nó.

Tần Chu không để ý nữa, bước vào phòng hoá trang, trang điểm tạo hình.

Xuất diễn của cậu khá nhiều, cả sáng nay đều là cảnh quay của cậu.

Chờ tới khi Tần Chu hoàn thành, đã là 12 giờ trưa.

Tần Chu trở lại phòng nghỉ, nhanh chóng cởϊ áσ khoác ra, ngồi xuống trước quạt để nhận gió mát.

Tuy rằng giờ đã vào thu, nhưng dạo gần đây trời nắng nhiều, hơn nữa còn mặc những bộ quần áo dày nặng, mỗi lần quay xong là toàn thân đều đổ mồ hôi.
Tiểu Trình cũng đang ở phòng nghỉ, lại gần nói chuyện: "Anh Tần Chu, mèo con về rồi."

Tần Chu tỏ thái độ đã biết, lấy hộp cơm bên cạnh ra, chuẩn bị ăn.

Tiểu Trình quơ chân, nhỏ giọng nói: "Em muốn đi tìm chú Tiểu Dương."

Tần Chu cũng không biết chú tiểu Dương trong miệng nhóc này là ai, nhưng thường xuyên nghe thấy nhóc nhắc đến chú tiểu Dương, đoán chắc là quan hệ của hai người rất thân thiết, vì thế nói: "Đợi ăn cơm  xong anh đưa nhóc qua."

Tiểu Trình gật đầu, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Tiểu Trình liền sắp xếp cặp gọn gàng, chuẩn bị đi tìm chú tiểu Dương.

Tần Chu cũng đứng dậy, nắm lấy tay nhỏ của Tiểu trình, đi ra ngoài.

Tần Chu hỏi: "Chú tiểu Dương sống ở đâu thế?"

"Ở bên kia ạ!" Tiểu Trình hưng phấn mà chỉ về một hướng, "Ở chỗ của chú tiểu Dương có thể xem cừu lớn be , còn có chó lớn và mèo nhỏ nữa!"
Tiểu trình kéo theo Tần Chu, nhanh chóng chạy tới ngôi nhà chú Tiểu Dương đang ở.

Lúc mới bắt đầu Tần Chu còn tưởng là tới bên khu dân cư, nhưng càng đi, cậu càng nhận ra còn đường này không đúng lắm, đây chính là đường đi tới đại viện của Tề gia.

Mắt thấy phía trước là đại viện của Tề gia, mà tiểu Trình vẫn chưa chịu dừng lại , Tần Chu bèn hỏi: "Có đi nhầm đường không thế?"

"Không mà." Tiểu Trình lắc đầu, "Chú Tiểu Dương ở bên trong đó."

Tiểu Trình nắm lấy tay của Tần Chu, dừng lại trước cổng lớn.

Tần Chu còn hơi nghi hoặc, sau khi thấy người ra mở cửa, liền chuyển sang sửng sốt.

"Bác Văn!" Tiểu Trình vẫy vẫy tay với quản gia.

Quản gia mở cửa ra, trông thấy Tần Chu ở bên ngoài, cũng kinh ngạc một phen.

"Chú Văn ạ." Tần Chu lên tiếng chào, lại hỏi: "Sao chú lại ở đây thế?"
"Chăm sóc cho cậu chủ." Quản gia mỉm cười, dẫn cả Tiểu Trình và Tần Chu vào bên trong.

Vào trong sân, Tiểu trình liền buông tay Tần Chu ra, vô cùng vui sướng mà chạy tới nhà lớn.

Ở trong phòng, Tiểu Trình vừa mới nhìn thấy bóng người trên sô pha, đã vội vàng nhào tới:, "Chú tiểu Dương, xem cừu lớn be be đi!"

Tiểu Trình vẫn luôn nhớ thương bộ phim hoạt hình kia, bò lên sô pha, ngồi xuống cạnh người đàn ông.

Hạ Dương cũng lấy một cái máy tính bảng tới, bật bộ phim hoạt hình cừu lớn kia lên.

Tiểu trình ôm máy tính bảng, lại nhìn xung quanh bốn phía, lên tiếng hỏi: "Chó lớn và mèo con của chú đâu rồi?"

Hạ Dương: "Ở bên ngoài."

"Vậy ạ......" Tiểu Trình gật đầu, cúi đầu xem phim hoạt hình, còn bổ sung thêm: "Anh Tần Chu cũng tới đó."

Động tác của Hạ Dương  dừng lại, nhìn sang cậu hỏi lại: "Tần Chu cũng tới?"
Tiểu Trình còn đang mải mê xem hoạt hình, trả lời: "Vâng, anh Tần Chu đang ở bên ngoài."

Hạ Dương nghe thấy câu trả lời ấy, liền đứng dậy, bước ra bên ngoài.

Trong sân, Tần Chu đang nói chuyện phiếm với lão quản gia.

"Tiểu Trình rất hay tới đây ạ?"

"Cậu chủ hình như rất thích Tiểu Trình." Lão quản gia cười gật đây, lại hỏi : "Cậu chủ đang ở bên trong đấy, cậu có muốn vào không?"

"Cháu... chắc là thôi ạ." Tần Chu dừng chân lại, cười nói: "Cháu chỉ đưa tiểu Trình qua đây thôi, cũng muốn biết chú tiểu Dương mà mỗi ngày nhóc kia treo trên miệng là ai."

Mấy hôm nay cậu luôn nghe thấy tiểu Trình nhắc tới chú Tiểu Dương, cũng hơi tò mò về người này.

Nhưng mà chú tiểu Dương này lại không phải là người của đoàn phim, cũng ít nhiều có chút lo lắng người nọ đối xử không tốt với Tiểu Trình.
Tuy nhiên giờ cậu đã biết ' Chú tiểu Dương' chính là Hạ Dương, cũng coi như yên tâm phần nào.

Tần Chu lên tiếng: "Chú Văn, cháu về đoàn phim trước đây."

Lão quản gia thấy vậy bèn hỏi: "Là bộ phim kinh kịch thời dân quốc đó à?"

"Vâng." Tần Chu gật đầu, lên tiếng giải thích, "Nam chính bị thay giữa chừng, cháu tới để thế chỗ."

"Khó trách." Lão quản gia bừng tỉnh đại ngộ mà gật đầu.

Lúc trước khi đoàn phim qua đây để quay, ông có xem qua tư liệu, không thấy tên của Tần Chu.

Tần Chu: "Chờ lát nữa cháu sẽ tới đón tiểu Trình ạ."

Nói xong, cậu định rời đi.

Tuy nhiên khi cậu vừa mới xoay người, đã trông thấy một thân ảnh cách đó không xa.

Hạ Dương chậm rãi đi tới, nhìn người trước mắt, nhất thời không nói câu gì.

Hai người đã mấy tháng không gặp nhau, cũng hơi lạ lẫm, không biết phải nói gì.
Tần Chu đánh giá người đàn ông trước mặt, nhận ra Hạ Dương đã thay đổi không ít.

Loại thay đổi này không thể mói rõ ra được, chính là cảm giác càng ngày càng thành thục, cũng trầm ổn hơn không ít.

Tần Chu lở miệng đánh tan sự im lặng: "Tôi về trước đây."

Hạ Dương hỏi: "Không ở lại một chút sao?"

Tần Chu suy nghĩ, sau vẫn nói: "Không cần, buổi chiều còn có việc."

Buổi chiều cậu có cảnh quay, còn tiểu Trình lại không có, nhóc đó sẽ ở lại đây rất lâu.

Hạ Dương lên tiếng, nói: "Anh tiễn em."

Hạ Dương đưa Tần Chu ra ngoài cửa, lại hỏi: "Sao đột nhiên lại tới đây thế?"

"Qua để đóng phim." Tần Chu giải thích, "Đoàn Phim thay đổi nam chính giữa chừng."

Hạ Dương gật gật đầu.

Tần Chu hỏi: "Anh thì sao? Tới đây để làm việc à?"

"Nghỉ ngơi thôi." Hạ Dương tuỳ ý trả lời.
Chẳng mấy chốc, hai người đã ra ngoài cửa.

Tần Chu bước ra ngoài .

Còn Hạ Dương thì vẫn ở trong sân, nhìn theo bóng lưng rời đi của Tần Chu, sau vẫn không kìm được mà gọi một tiếng: "Yến Yến."

Tần Chu dừng chân, quay đầu nhìn lại.

Hạ Dương tiến lên trước mấy bước, dường như đang muốn nói gì.

Tuy nhiên lời còn chưa kịp nói ra, đã bị đánh gãy.

"Cậu chủ!" Người hầu nhanh chóng chạy qua, trên mặt còn mang sự nôn nóng.

Hạ Dương nhìn hầu gái, khẽ nhíu mày, lại hỏi: "Sao thế?"

"Tiểu Ôn hình như bị bệnh rồi, không chịu ăn uống gì hết." Người hầu cũng rất sốt ruột.

Hạ Dương càng nhăn chặt mày hơn, lại nhìn sang Tần Chu ở bên cạnh.

Tần Chu không biết 'tiểu Ôn' mà người hầu nhắc tới là ai, nhưng nghe ra có vẻ là người rất quan trọng.

Vì thế Tần Chu lên tiếng: "Nếu như có việc thì cứ xử lý trước đi."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.