Sau khi đổi xe xong, chiếc xe chạy thẳng một đường đến nhà lớn của nhà họ Lê ở ngoại ô thành phố.
Từ sau khi Lê Chính Hoành vào tù, căn nhà có diện tích lớn nhất của họ đã lâu rồi không có ai ở, cũng may là người làm và quản gia vẫn luôn tiến hành công việc quét dọn và sửa san hằng ngày, tuy là nhìn có vẻ trống trải đơn sơ, nhưng mà căn nhà lớn hào hoa vẫn thể hiện rõ được sự giàu có của người giàu đứng đầu thành phố năm xưa.
Lê Lạc bước đi trên hành lang đá Đại Lý quen thuộc của nhà mình, cười nói với Đoạn Minh Dương ở bên cạnh: "Sao nào, nhà tôi cũng không kém gì nhà họ Đoạn đúng không? Làm con rể nhà tôi cũng coi như không tệ nhỉ?"
"Không thể so sánh được." Đoạn Minh Dương nói, "Nơi đó như là một nhà tù, còn nơi này là thiên đường."
"Sao lại biết ăn nói như vậy chứ!" Lê Lạc thấy ngọt ngào, khoác lấy cánh tay hắn, "Cậu có thể đón mẹ cậu qua đây, dù gì nhà này cũng rộng lắm, ở thêm bảy, tám người nữa cũng vẫn còn dư chỗ."
Đoạn Minh Dương: "Sau khi bà ấy phẫu thuật xong thì tôi liền đưa bà ấy ra ngoại ô thành phố rồi, tránh xa nhà họ Đoạn, bây giờ bà đang ở nhà của Lâm Trừng, mỗi ngày đánh mạt chược rồi tản bộ, sống rất là vui vẻ, chưa chắc gì bà chịu đến."
Đoạn Minh Dương gật gật đầu: "Ừ."
Vòng qua hành lang, bốn người bọn họ dùng thang máy trong nhà lên đến lầu ba, đi thẳng đến sảnh phòng khách lớn. Đoàn luật sư đã nhận được thông báo, ngồi tại đó chờ sẵn từ trước.
"Hai đứa đừng tham gia vào nữa." Lê Chính Hoành nói, "Những chứng cứ này vất vả cho hai đứa rồi, còn chuyện phía sau, thì cứ giao cho ba đi."
Lê Lạc không vui vẻ: "Nhưng mà, ba, hai cha con họ gian xảo lắm, con phải đề ra sách lược cho ba chứ."
Lê Chính Hoành: "Ba và tên già họ Đoạn đó đã là đối thủ cả nửa đời người, ba hiểu ông ta hơn con. Chuyện này vốn dĩ là ân oán giữa hai người bọn ta, không nên dính dáng tới đời sau như bọn con, các con chịu khổ vì ba nhiều như thế rồi, cũng nên thả lỏng tinh thần thôi, đừng phí sức nữa."
Phùng Chí An cũng khuyên giúp: "Đúng đó, A Lạc, hai đứa con đều có công việc phải lo của mình, không thể làm trễ nãi được. Dù gì thì tất cả chứng cứ Tiểu Đoạn đều đã giao cho chú hết rồi, chú cũng rất rõ đầu đuôi mọi chuyện, ba con có vấn đề gì, hỏi chú là được rồi, yên tâm đi."
"Nhưng mà——" Lê Lạc còn muốn phản bác tiếp, nhưng Đoạn Minh Dương lại dùng tay ngăn anh lại.
"Vậy bọn con ra ngoài trước."
Lê Chính Hoành: "Được, các con cứ đi dạo đâu đó thoải mái đi, ba bảo quản gia chuẩn bị bữa tối, lát nữa nhớ về lại."
Đoạn Minh Dương: "Dạ, cám ơn chú Lê."
Bước ra khỏi phòng khách, Lê Lạc vẫn có chút không cam lòng: "Sao cậu lại không để tôi nói chứ, vụ án này là bởi vì tôi, tôi cũng muốn giúp ba trong vụ kiện này mà."
Đoạn Minh Dương nắm tay anh bước vào trong thang máy, nhấn nút xuống tầng hầm xe, nói: "Tôi nghĩ, ba anh có lẽ là không muốn anh có suy nghĩ như vậy, nên mới không cho anh tham gia vào."
Lê Lạc: "Sao lại nói như vậy?"
Đoạn Minh Dương: "Anh vẫn luôn mang theo cảm giác tội lỗi, cảm thấy là do anh khiến ba anh vào tù, nhưng mà thực tế thì, tội lỗi không phải là anh, mà là nhà họ Đoạn."
"Giống như ba anh nói vậy đó, đây là ân oán giữa ông ấy và Đoạn Thiên Hựu. Anh chỉ là bị lợi dụng mà thôi, trở thành một mắt xích trong đó, nếu như anh biết sẽ tạo thành hậu quả như này, thì chắc chắn sẽ ngăn cản mọi chuyện xảy ra."
"Tôi biết là anh rất khó để mở lòng, tôi cũng giống như anh vậy, cũng có cảm giác tội lỗi, cũng là kẻ bị lợi dụng. Nhưng nếu như người trong cuộc là ba anh lại cho rằng chúng ta không liên quan gì, mà chúng ta lại mang theo cảm giác tội lỗi này, thì sẽ chỉ khiến ông ấy lo lắng thêm mà thôi."
"Vì để cho ông ấy có thể tập trung vào vụ kiện này, chúng ta không tham gia vào, đối với ông ấy mà nói mới là sự giúp đỡ lớn nhất."
"Ding!" Thang máy đã đến tầng hầm B1.
Lê Lạc chần chừ không muốn bước ra: "Cậu nói quả thực cũng khá là có lý... nhưng mà tôi vẫn muốn giúp ba tôi, ông ấy lớn tuổi rồi, tôi sợ ông ấy lực bất tòng tâm."
"Nếu như câu này của anh mà để cho ông ấy nghe thấy, có lẽ là chắc chắn sẽ nổi giận đó." Đoạn Minh Dương đứng trước cửa thang máy, đưa tay ra với anh, "Ông ấy không để anh tham gia vào, tôi nghĩ còn một nhân tố nữa: Người đứng ở vị trí cao như ba anh, khó tránh được có chút kiêu ngạo, cả nửa đời người đấu tranh với đối thủ đều ở thế thượng phong, đột nhiên lại bị chơi cho một vố lớn như vậy, cho dù là ngoài miệng không nói, trong lòng chắc chắn vẫn còn ghi thù chuyện này. Chỉ khi nào anh để cho ông ấy đích thân đánh thắng được vụ kiện này, thì ông ấy mới có thể nở mày nở mặt, triệt để mở lòng ra. Cho nên, cố gắng đừng can thiệp vào chuyện này, để cho ông ấy cố gắng thể hiện khả năng của mình đi."
Lê Lạc suy ngẫm một hồi, đành chấp nhận mà đặt tay vào lòng bàn tay hắn, cùng bước ra khỏi thang máy: "Sao đột nhiên tôi lại cảm thấy cậu còn hiểu ba tôi hơn cả tôi vậy nhỉ? Có chuyện gì? Lẽ nào cậu mới là con ruột của ba tôi?"
Đoạn Minh Dương nắm tay anh bước về phía trước: "Người ngoài cuộc thì tỉnh táo mà thôi."
Xe trong hầm xe cũng không nhiều, mấy chiếc xe yêu quý mà Lê Lạc thường hay lái đều đậu ở căn phòng trong thành phố rồi, chỗ này chỉ có chiếc xe thương vụ của ba anh và vài ba chiếc xe đua mà anh đã lái chán rồi. Anh chọn đại một chiếc, tiếng khởi động xe vang lên, anh liền ngồi lên vị trí ghế phó lái.
"Dẫn tôi đi đâu?"
"Đi đến công ty của tôi dạo." Đoạn Minh Dương chuyển vô-lăng xe, chầm chậm lái ra khỏi nhà xe.
"Sẵn tiện cho họ làm quen với bà chủ."
Xe đua đã lâu không lái, nhưng động cơ xe chạy vẫn còn rất mạnh mẽ, chưa tới nửa tiếng đồng hồ thì đã chạy từ ngoại ô đến thành phố, Lê Lạc vốn dĩ tưởng rằng quy mô công ty mới thành lập hai năm của Đoạn Minh Dương chắc cũng không lớn, ai ngờ đâu vừa đến nơi, liền phát hiện công ty có hẳn một tòa nhà.
"Vậy là cậu tính làm nghiêm túc đó hả?" Lê Lạc bất ngờ nói, "Tôi tưởng là cậu chỉ định làm nghề tay trái cho vui thôi."
Đoạn Minh Dương: "Anh có thấy tôi khi nào chơi cho vui chưa?"
Lê Lạc nghĩ lại, đúng vậy, Đoạn Minh Dương làm gì đều nghiêm túc, còn nhìn lại anh, làm gì cũng như là chơi vậy, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, cũng coi như là một kiểu bù trừ cho nhau rồi.
Hai người họ trực tiếp đi vào tòa nhà bằng cửa chính, cho dù Lê Lạc đã đeo kính râm, nhưng mà những người gặp anh hầu như đều nhận ra được. Nhân viên bên này lần đầu tiên có thể tận mắt thấy anh ở khoảng cách gần như thế, tỷ suất ngoái đầu lại là trăm phần trăm.
Lúc chờ thang máy, có vài nhân viên nữ ở phía xa tụ tập lại cùng nhau hưng phấn mà thảo luận chuyện gì đó, ánh mắt cứ thỉnh thoảng liếc qua phía anh. Lê Lạc vừa nhếch môi lên, nhấc tay gác lên vai Đoạn Minh Dương, lập tức liền nghe thấy mấy nhân viên nữ đó hét thầm lên, ánh mắt của ai nấy đều lóe lên tia lửa như là sói vậy.
Bước vào thang máy, cách ly khỏi những ánh mắt nóng bỏng ấy, anh mới thả tay xuống, cười hi hi mà nói:
"Phát chút đường cho fan CP, đừng bất ngờ, hai chúng ta lâu lắm rồi chưa hoạt động gì."
Sắc mặt Đoạn Minh Dương không hề thay đổi: "Công ty bọn tôi có quy định, bất kỳ chuyện gì xảy ra trong nội bộ công ty đều không được nói ra ngoài, nếu không để bị điều tra ra thì sẽ lập tức đuổi việc, còn truy cứu trách nhiệm pháp luật. Cho nên cho dù họ biết được mối quan hệ của chúng ta, cũng sẽ không tùy tiện nói ra ngoài."
Lê Lạc: "Hả... Chả trách mà cậu dám dẫn tôi đến đây. Không nói sớm, uổng công rải đường rồi, tôi còn tưởng là lại chuẩn bị lên hot search nữa ấy chứ."
"Hôm nay anh đã là hot search nổi nhất rồi." Đoạn Minh Dương nói, "Khắp trên các diễn đàn mạng đều đang thảo luận chuyện anh đến nhà tù đón ba anh ra. Đang lúc quan trọng này, thì tốt nhất là đừng có thêm vấn đề gì nữa, tránh làm mất đi sự chú ý của mọi người với vụ án."
Sự hứng thú của Lê Lạc bị dập tắt: "Được rồi, vậy thì đợi cho chuyện này qua đi đã."
Khó khăn lắm mới vượt qua được muôn trùng thử thách, cuối cùng mới xác định quan hệ, nhưng lại không thể bày tỏ tình cảm một cách quang minh chính đại, anh đúng là thê thảm mà.
Cửa thang máy vừa mở ra, liền đến khu vực làm việc, hai người bọn họ còn chưa bước vào cửa, thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc:
"Vai diễn này không đột phát, rất dễ khiến cho thẩm mỹ của người xem mệt mỏi."
Một giọng nói quen thuộc khác cũng vang lên: "Điểm đột phá thì sẽ có rủi ro, vẫn nên yên yên ổn ổn mà diễn sở trường của mình trước, đợi phim điện ảnh tung ra xem phản ứng của mọi người rồi mới suy nghĩ đến chuyện đột phá."
"Đang bàn gì đó?" Lê Lạc đẩy cửa bước vào, nói với hai người ở bên trong: "Sao hai người lại ở đây?"
Đặng Lương vừa quay đầu, bất ngờ mà nói: "Anh Lạc! Không phải là anh về nhà ba anh rồi sao!"
Kim Nhân vẫn bình tĩnh như cũ: "Anh Lạc, chúng tôi đang thảo luận về bộ phim tiếp theo."
Lê Lạc bước qua, nhìn một kịch bản chất thành núi ở trên bàn, đầu căng to ra: "Tôi vừa mới quay xong điện ảnh, hai người đã vội vàng tìm bộ tiếp theo cho tôi rồi à? Có thể để tôi nghỉ ngơi chút được không?"
Anh ấm ức lắc lư cánh tay Đoạn Minh Dương: "Giám đốc Đoạn, anh coi bọn họ kìa, làm gì có ai chèn ép nghệ sĩ như vậy chứ."
Đặng Lương lần đầu tiên thấy được cảnh chủ nhân vô pháp vô thiên nhà cậu làm nũng một cách ngang ngược như vậy, cả người nổi hết da gà da vịt lên, dè dặt mà nói: "Chính là Giám đốc Đoạn bảo bọn em tới để chọn kịch bản mà..."
Lê Lạc nghe vậy lập tức dừng tay, mặt tràn đầy nghiêm túc: "Chọn xong chưa? Đưa tôi xem nào."
Đặng Lương: "?"
Lê Lạc quay đầu lại, cười với Đoạn Minh Dương: "Mới nãy chỉ là đùa thôi, tôi yêu nghề lắm."
Đoạn Minh Dương nhìn anh một cái đầy sự bất lực, kéo anh ngồi lên ghế sofa. Đặng Lương chỉ nhắm một mắt mở một mắt với hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia mà thôi.
"Nếu như anh cảm thấy mệt, thì để sau vậy." Đoạn Minh Dương nhàn nhạt nói, "Dù gì cũng là phim của công ty nhà mình, diễn viên quan trọng thì cơ bản đều là của công ty mình, muốn quay lúc nào thì quay lúc đó, cho anh làm chủ."
Lê Lạc thầm nghĩ trong lòng làm bà chủ thực sự quá sung sướng mà. Nhưng mà anh cũng không muốn để Đoạn Minh Dương cảm thấy anh chỉ biết chơi mà thôi, không lo cho sự nghiệp.
"Cho tôi xem kịch bản trước đi, dù gì rãnh rỗi thì cũng ngồi không, nếu hợp thì quay."
"Ừm." Đoạn Minh Dương ngẩng đầu, "Đưa kịch bản mà mấy cậu chọn đây."
Giọng điệu này, khí thế này, xém chút nữa là Đặng Lương hô theo "Vâng! Hoàng thượng, đây là những kịch bản trình cho Hoàng hậu nương nương đây ạ."
Cậu đưa kịch bản ra, Kim Nhân đã liền giới thiệu ngay: "Có hai nhân vật cũng không tệ, một cái là dạng nhân vật Đại thiếu gia mà anh Lạc hay diễn, phim thời Dân quốc. Một cái là dạng nhân vật phản diện rất có tính đột phá và thử thách, phim hình sự. Tôi cho rằng cái thứ hai thích hợp anh Lạc hơn, dù gì thì anh Lạc cũng đã diễn phim ngôn tình hơn năm năm rồi, có lẽ là người xem sẽ muốn nhìn thấy một vai diễn khác biệt hơn."
Đặng Lương phản bác: "Không phải là anh Lạc vừa mới diễn phản diện sao, em cảm thấy trước khi phim điện ảnh ra mắt thì không nên diễn phản diện nữa, như vậy lúc phim điện ảnh công chiếu mới có tính bất ngờ, mới có chủ đề để bàn luận."
Hai người ai cũng có lý của người đó, Lê Lạc mở kịch bản xem sơ qua, không thấy có gì đặc biệt, nhất thời cũng khó mà đưa ra quyết định, quay đầu lại hỏi Đoạn Minh Dương: "Cậu muốn xem tôi diễn vai nào? Tôi thấy đều được cả."
Đoạn Minh Dương trầm tư một lát, hỏi: "Hai bộ phim có những khuyết điểm gì?"
Đặng Lương ngẫm nghĩ: "Khuyết điểm hả... Quay phim thời Dân quốc có thể sẽ khá lâu, còn lại thì cũng không có gì nữa. À, đúng rồi, bộ phim này là chuyển thể, nam chính trong nguyên tác là tóc ngắn, vì để sát với nguyên tác nhất, anh Lạc cần phải cắt tóc. Đúng lúc lần trước anh Lạc nói muốn cắt tóc, vậy thì không có vấn——"
"Nhận phim cảnh sát đi."
Đoạn Minh Dương không chờ cậu nói xong: "Thử thách chính mình, mới có điểm đột phát được."
Kim Nhân: "Ừm, đúng là có tính thử thách đó, có cảnh giường chiếu với nữ chính."
"..."
Đầu mày Đoạn Minh Dương xoắn lại như là sợi dây thừng vậy, chỉ vào một xấp kịch bản trên bàn, trầm giọng trách: "Bao nhiêu là kịch bản, mà hai người không chọn được cái nào khác sao?"
Cuối cùng Lê Lạc không nhịn được nữa, cười thật lớn, nước mắt cũng sắp chảy ra: "Ha ha ha... Vậy thì chúng ta, cứ, cứ nghỉ ngơi đã, chờ thêm những kịch bản khác nữa, xem thử xem có chương trình giải trí gì không, ha ha ha..."
Mắt Đặng Lương sáng lên: "Đúng có thật! Có một chương trình kinh doanh nhà hàng gửi lời mời, thời gian cũng rất phù hợp!"
Lê Lạc nhớ lại khả năng bếp núc không tệ của Đoạn Minh Dương, cũng khá là có hứng thú: "Có thể dẫn bạn theo không?"
Đặng Lương: "Cũng không nói là không được... Nhưng mà chắc phải là minh tinh thì mới được, chứ nếu không thì tỷ suất xem đài sẽ bị ảnh hưởng."
"Giám đốc Đoạn của chúng ta chẳng phải là một minh tinh sao?" Lê Lạc cười tựa lên vai hắn, "Hai chúng tôi cùng đi, đảm bảo tỷ suất xem đài sẽ bùng nổ."
Đoạn Minh Dương đẩy anh ra: "Đừng làm bậy, tôi không thích hợp để lộ mặt đâu."
Kim Nhân: "Anh Thâm và Hạ Hy Ải đã xác nhận là sẽ đi, tỷ suất xem chắc không thành vấn đề nữa, Giám đốc Đoạn đi hay không cũng không ảnh hưởng mấy."
"Hả, hai người họ nữa sao..." Lê Lạc lập tức mất hết khí thế, chán nản ủ rũ, "Độ quốc dân của hai người họ cao như vậy, hai chúng ta đi chắc chắn sẽ thu, vậy thì thôi đừng ai đi nữa, tránh để bị người khác bảo là cảm giác CP không bằng họ."
Kim Nhân: "Ba tháng sau, quay hai mươi ngày, trong lịch trình của ngài hiện tại cũng chưa có sắp xếp gì."
Lê Lạc cau mày: "Ầy, hay là đừng đi nữa, chúng ta không góp vui chỗ này, không thắng được đâu."
Đoạn Minh Dương nhìn anh một cách lạnh lùng: "Anh Lê, đừng diễn nữa, tôi biết anh đang dùng kế khích tướng."
Lê Lạc lập tức đổi mặt, cười tủm tỉm sáp lại: "Biết rồi mà cậu còn cắn câu à?"
Đoạn Minh Dương tiến lại gần, kề sát bên tai anh, thấp giọng nói:
"Tình nguyện cắn câu mà thôi."
Lê Lạc lại bị người đàn ông này làm cho rung động điên cuồng lần thứ N.
Đoạn Minh Dương nói xong, liền quay đầu nói với Kim Nhân: "Nếu như sau này trong 20 ngày đó có sắp xếp gì thì đều từ chối hết. Hỏi thêm tổ chương trình, có thiếu nhà tài trợ hay không, chúng ta có thể tài trợ thêm, điều kiện trao đổi là tăng thêm cảnh cho anh ấy."
Lê Lạc bị hắn chỉ nói: "Giám đốc Đoạn, thủ đoạn ra tay trước để chặn đứng người khác này của ngài rất là không biết xấu hổ đó."
Đoạn Minh Dương thản nhiên nói: "Anh là mặt mũi và là đại diện cho công ty chúng tôi, nếu như đã muốn ra trận, vậy thì phải dùng hết mọi tài nguyên để anh có thể thắng."
Lê Lạc lại cười nghiêng ngả tựa lên vai hắn một lần nữa.
Làm một bà chủ có được muôn vàn sự yêu thương, đúng là sung sướng mà.