Sau Ánh Bình Minh

Chương 29: "Nhưng tôi hối hận."



Tối nay hiếm khi Đoạn Minh Dương lại nói nhiều như vậy, trên đường về nói không ít về tình hình hiện nay và những bí mật của giới kinh doanh, nếu như có người chuyên ngành ngồi bên cạnh nghe, chắc chắn sẽ tựa như nhặt được của báu, nhưng đáng tiếc Lê Lạc lại là một người bên ngoài không hiểu gì về ngành này, anh chỉ nghe tai trái rồi ra tai phải, chỉ cần là không liên quan đến nhà anh, anh đều không để một chữ vào trong lòng.

So với những phân tích dài ngoằng chán ngắt này, anh càng quan tâm là khi nào mới được ăn cơm tối hơn.

Lần ra ngoài này không có chút thời gian dư dả nào, đi đi về, anh lại bị thương, nên thực sự là có hơi đói đến mức không chịu nổi, than vãn suốt cả một đường ông chủ lòng dạ hiểm độc áp bức nhân viên không cho ăn cơm.

Không ngờ là vừa về đến nhà Đoạn Minh Dương, bước vào cửa nhìn, trên bàn vậy mà lại bày những món ăn tinh xảo, từ món khai vị cho đến điểm tâm tráng miệng, muốn gì có nấy.

Chính giữa bàn ăn còn cắm hai giá nến vàng, bên trên cắm ba ngọn nến thơm màu trắng sữa, trong không khí vẫn còn mùi hương nồng nàn mĩ vị của thức ăn và mùi cam quýt thơm thanh mát.

"Trong nhà cậu nuôi cô tiên ống tre hay sao vậy?" Lê Lạc bất ngờ, "Chuẩn bị khi nào vậy?"

Đoạn Minh Dương kéo một cái ghế ra ngồi xuống: "Sau khi chúng ta đi."

"Hay lắm Giám đốc Đoạn, hóa ra cậu đã dự định từ trước là chỉ đi một lát rồi về, vậy mà còn cố ý để tôi sửa soạn lâu như vậy, cậu giỡn với tôi đó hả?"

"Tham gia yến tiệc, phải chỉn chu một chút."

Lê Lạc cũng ngồi xuống, thả lỏng cà vạt ra, cười cười nhìn hắn, hai giá nến ánh lên trong đôi mắt màu hổ phách, mờ mờ ảo ảo, giống như là phù thủy đang yểm bùa, chuyên thu thập hồn phách và trái tim con người.

"Vậy tôi hôm nay, có được coi như là chỉn chu không?"

Đoạn Minh Dương rót hai ly rượu vang, đưa một ly cho anh: "Dẫn anh Lê ra ngoài, không phải là vì sự chỉn chu."

"Hử? Vậy thì là vì cái gì?"

"Keng!" Hai ly rượu chạm vào nhau vang lên tiếng kêu thanh thúy.

Trước khi Đoạn Minh Dương ngửa đầu uống rượu có hơi khựng lại.

"Để mọi người cảm thán vì vẻ đẹp của anh."

Lê Lạc hơi ngây ra, sau đó bật cười: "Hiểm khi nghe được cậu khen tôi."

Nếu như là trước kia, anh chắc chắn sẽ vui hết cả một ngày.

Nhưng bây giờ... Anh có chút không hiểu được, mấy ngày nay người đối diện này vẫn luôn cố gắng thể hiện ý tốt với anh, rốt cuộc là hắn có ý gì. Đừng gì mà chán kiểu ngoan ngoãn ngọt ngào, nảy sinh hứng thú với kiểu người tính tình nóng nảy không chịu thua ai như một con ngựa hoang của anh nha.

Vậy thì thật là mỉa mai biết bao.

Chính tay giày vò anh trở thành thế này, bây giờ lại muốn chính tay dạy dỗ anh lại.

Nằm mơ giấc mộng đẹp gì vậy, kẻ ngu mới chạy từ đống phế thải của tình yêu mà quay về nơi đổ nát tan hoang kia.

Bữa cơm này hiếm khi được hòa hợp như vậy, không có cuộc chiến trên đầu lưỡi và mỉa mai trong sáng ngoài tối như thường ngày, bầu không khí giữa hai người họ hòa bình đến mức tựa như là những người bạn quen thuộc từ lâu, đúng là kì lạ.

Tâm trạng của Lê Lạc cũng không tệ, sau khi ăn xong cơm cũng không kêu gào đòi về như lúc trước nữa, anh bỏ chén đũa xuống rồi đi thẳng lên lầu tắm, hoàn toàn xem đây như là nhà của mình.

Tắm xong, phải bôi thuốc mới, anh tự mình không cách nào dán đúng chỗ được, vốn dĩ anh định dán đại cho xong, kết quả là đúng lúc Đoạn Minh Dương đi ngang qua phòng này, thấy anh đứng trước kính vặn vặn vẹp vẹo đưa cánh tay dài ra sau lưng dán bậy dán bạ, không nói tiếng nào liền đè anh xuống giường, vén vạt áo lên, nhất định phải dán thuốc thay cho anh bằng được.

Lê Lạc làm không lại hắn, liền dứt khoát yên tâm mà hưởng thụ phục vụ, trên miệng vẫn nói không ngừng: "Giám đốc Đoạn ép buộc tôi như vậy, mà lại chẳng phải là vì muốn cưỡng hiếp tôi, chỉ là vì bôi thuốc mà thôi, nói ra có ai tin không nhỉ?"

Đoạn Minh Dương không thèm để ý đến anh, anh tiếp tục nói nhiều: "Giám đốc Đoạn dịu dàng với người đã leo lên giường của mình như vậy sao? Bất kể là người đó có đến để làm tình với cậu, hay là đến để chống đối cậu hả?"

"Xong rồi." Đoạn Minh Dương thả áo anh xuống, đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Lát nữa Lâm Trừng đến đây, anh cứ ở yên trong phòng này, đừng ra ngoài."

Nụ cười của Lê Lạc cứng lại.

Sự vui vẻ cả buổi tối nháy mắt liền rút đi tựa như là thủy triều, hoàn toàn không còn chút dấu vết nào.

"... Cậu không thể tha cho cậu ấy à?"

"Anh Lê nói sai rồi." Đoạn Minh Dương chỉnh lại áo tắm của mình, "Không phải là tôi không tha cho cậu ấy, mà là anh không tha cho cậu ấy."

"Tôi thì sao?"

"Trừng Trừng có chút tình cảm non nớt, ban đầu cũng là vì ngưỡng mộ anh nên mới bước vào giới này, anh lại chăm sóc cậu ấy như vậy, sự ngưỡng có thể biến thành sự mến mộ mất thôi."

"Mến mộ tôi cũng còn hơn là mến mộ cậu, ít nhất tôi sẽ không chơi đùa với tình cảm của cậu ấy." Lê Lạc lạnh mặt đứng dậy, chắn trước mặt hắn, "Trừ khi cậu đuổi tôi đi, nếu không thì hôm nay cậu đừng hòng để Lâm Trừng đến bầu bạn với cậu."

Phòng bên cạnh chính là phòng ngủ của Đoạn Minh Dương, vừa nghĩ đến việc hai người họ ở trong phòng ngủ làm gì đó, sao anh có thể ngủ được chứ?

Đoạn Minh Dương: "Anh Lê, anh cố chấp như vậy, chỉ là vì nghĩ cho Lâm Trừng sao? Hay là... anh ghen?"

"Giám đốc Đoạn tự tin quá mức rồi, nếu như tôi có ý gì với cậu, tối qua đã hành động thực tế rồi."

Lúc này, chỗ cửa dưới lầu vang lên tiếng đóng cửa lớn, tiếp đó, là tiếng gọi: "Anh Minh Dương! Anh có nhà không?"

Lê Lạc nghe thấy giọng của Lâm Trừng, nhất thời bật cười: "Cậu còn đưa chìa khóa nhà cho cậu ấy?"

Đoạn Minh Dương nhướn mày: "Có vấn đề sao?"

"... Không có."

Chẳng qua là nghĩ lại, có người không được cho vào nhà phải ngồi chổm hổm ở cửa suốt cả một tháng liền, có người lại dễ dàng lấy được chìa khóa nhà mà ra vào tự do như vậy.

Sự thật trước mắt nhắc nhở anh một lần nữa, địa vị của anh trong lòng Đoạn Minh Dương năm xưa, có lẽ là còn không bằng cả một tình nhân nhỏ bé để chơi đùa.

Đoạn Minh Dương bước gần đến anh một bước: "Anh Lê thật sự muốn ngăn tôi lại sao?"

Lê Lạc ưỡn thẳng lưng: "Đương nhiên, nói được làm được."

"Được, vậy thì làm như anh nói." Đoạn Minh Dương rất là nhàn nhã, "Mời anh ra khỏi nhà tôi."

Lê Lạc ngây người, không ngờ là hắn lại dứt khoát như vậy: "... Cậu thật sự đuổi tôi đi?"

"Nếu như tôi đã có thể cho anh ở lại, vậy thì tại sao không thể đuổi anh đi?"

Lâm Trừng dưới lầu lại gọi vài tiếng mà không có ai trả lời, cậu bước lên lầu, nghe thấy tiếng nói chuyện nên bước vào trong phòng, thấy hai người họ cậu liền ngạc nhiên mà nói: "Anh Lạc, sao anh lại ở đây?"

Lê Lạc còn chưa mở miệng, Đoạn Minh Dương liền vòng qua anh, trực tiếp khoác lấy Lâm Trừng bước ra ngoài: "Anh ấy đến làm khách, bây giờ chuẩn bị đi rồi, chúng ta về phòng nói chuyện."

"Đoạn Minh Dương!"

Ba người đồng loạt khựng lại.

Sắc mặt Lê Lạc đen lại: "Tôi cảnh cáo cậu——"

"Anh Lê lại muốn cảnh cáo tôi?" Đoạn Minh Dương ngắt lời anh, trong mắt như là có sự mỉa mai, "Anh ngoài việc lớn tiếng cảnh cáo tôi ra, còn có thể làm được gì?"

Lê Lạc nghe thấy câu này, xem chút là xắn tay áo lên nhào vào đánh nhau, nhưng mà xem xét mặt mũi của Lâm Trừng, anh cố gắng nhịn lại.

"Tôi đúng là không thể làm gì được, nhưng mà có tôi ở đây, cậu đừng hòng làm gì cậu ấy!"

Lâm Trừng bị kẹp ở giữa hai người rơi vào tình huống khó xử: "Khoan đã... Anh Lạc, anh Minh Dương, hai người rốt cuộc là đang cãi gì vậy? Sao hình như là lần nào em đến, hai người đều cãi nhau vậy? Hay là em về trước..."

Đoạn Minh Dương giữ cậu lại: "Không có gì, Trừng Trừng, anh Lạc của em chỉ là không cam lòng mà thôi."

"Hả? Không cam lòng chuyện gì?"

"Không cam lòng chuyện em có chìa khóa nhà anh, không cam lòng chuyện em được anh chăm sóc, không cam lòng... tại sao anh ấy không phải là em."

Lời nói của Đoạn Minh Dương tựa như một con dao bén nhọn quyết liệt, tàn nhẫn mà moi hết ruột gan người trước mặt ra.

"Tôi nói có đúng không, anh Lê?"

Lê Lạc cắn chặt hàm, siết chặt nắm tay, móng tay dường như là đâm vào da thịt.

Anh chầm chậm hít sâu một hơi, sự nghẹn ứ tức tối ở trong lòng lại chẳng thể nào tan đi được, giọng nói trầm lặng mà bén nhọn, giống như một thanh kiếm rỉ sét rất lâu rồi, bị sự oán hận và giận dữ nhiều năm gặm nhấm, lạnh lép bức người, đột nhiên ra khỏi vỏ, đối đầu với con dao kia.

"Cậu đúng là tự coi trọng mình, cậu đã quên năm xưa tôi từng nói như thế nào trong điện thoại sao?"

[Cậu trong mắt tôi là một con chó.]

Nhiệt độ trong mắt Đoạn Minh Dương chợt giảm xuống.

"Tại sao phải không cam lòng những chuyện này chứ..." Lâm Trừng lờ mờ nhận ra hình như là vấn đề nằm trên người mình, cậu quay đầu lại, "Anh Minh Dương, có phải là anh Lạc hiểu lầm... mối quan hệ giữa chúng ta không? Em... Em có thể nói với anh ấy không?"

Đoạn Minh Dương nhìn chằm chằm người trước mặt, thấp giọng nhả ra hai chữ: "Tùy em."

Lâm Trừng lập tức đi về phía Lê Lạc mấy bước: "Anh Lạc, anh Minh Dương chăm sóc em như vậy là vì... vì... mấy năm mà anh Minh Dương ra nước ngoài học, không thường hay về nhà, dì em thân thể lại không khỏe, nên chỉ đành ở trong bệnh viện, nên cả nhà em liền chăm sóc cho dì. Cho nên sau khi anh ấy về nước mới giúp đỡ em như vậy, chỉ là một dạng như cám ơn mà thôi, không phải là như anh nghĩ đâu..."

Lê Lạc nhất thời chưa phản ứng lại được: "Dì em?"

Lâm Trừng: "Dạ, anh Minh Dương là anh họ em."

Lê Lạc nháy mắt cứng người lại, cả người anh như là bị sét đánh.

Lâm Trừng tiếp tục nói: "Anh Lạc, lần trước anh nói em phải tự lập, nhưng mà thực ra em vẫn có chút lo lắng. Cho nên anh Minh Dương nói tối nay em qua đây ở, ngày mai trực tiếp đưa em đến nơi quay chương trình, anh ấy đi chào hỏi đạo diễn một tiếng, nhờ ông ấy chăm sóc em một chút, nên em, em, em đồng ý rồi. Xin lỗi anh... Đáng lẽ em nên tự mình đối diện, không thể cứ mãi ỷ lại vào người khác như vậy."

"... Sao trước kia em không nói?"

Lâm Trừng gãi đầu: "Anh Minh Dương bảo em đừng nói với người khác mối quan hệ giữa hai bọn em, nhất là những người trong giới, nếu không truyền ra ngoài sẽ bị người khác nói này nói nọ."

Lê Lạc cắn răng, sức lực dần nặng nề hơn, bờ môi càng ngày càng trắng bệch ra, im lặng vài giây, đôi mắt vằn đầy tia đỏ nhìn về phía Đoạn Minh Dương:

"Cậu cố ý, đúng không?"

Đoạn Minh Dương trả lời rất lạnh nhạt: "Tôi không hiểu ý của anh Lê."

"Được, vậy thì tôi nói rõ ra một chút." Giọng của Lê Lạc lạnh như băng, "Đoạn Minh Dương, cậu không cho Lâm Trừng nói với tôi, cố ý để tôi hiểu lầm quan hệ giữa hai người, có phải là vì chờ đợi phút giây này hay không, vả vào trong mặt tôi, nhìn trò hề của tôi?"

"Tôi không hề nghĩ như vậy."

"Vậy thì cậu cho tôi một lý do chính đáng đi?"

Đoạn Minh Dương nhìn thẳng anh, hỏi: "Tôi nói rồi, thì anh sẽ tin tôi sao?"

"Cũng đúng." Lê Lạc tự mình cười nhẹ một tiếng, "Lý do của cậu có gì mà đáng nghe chứ? Nói đi nói lại thì đều là giả hết."

Anh cầm lấy áo khoác của mình trên ghế, khoác lên vai, tiếp đó quay lưng lại, ung dung mà mặc áo chỉnh tề, cài cúc lại.

Đầu ngón tay anh khẽ run rẩy, anh không ngừng hít thở thật sâu.

Đợi sau khi mặc xong, anh quay người lại, trên mặt đã không thể nhìn thấy bất kì cảm xúc nào, giống như là đeo lên một lớp mặt nạ vô hình vậy.

"Giám đốc Đoạn, chuyện hợp tác của chúng ta, những chuyện có thể làm tôi đều đã làm hết rồi, không còn giá trị lợi dụng nữa, không cần phải làm những chuyện lừa gạt tình cảm này để giữ tôi lại. Còn về bên ba tôi, cậu bằng lòng giúp được bao nhiêu thì giúp, những chuyện còn lại, tôi tự mình lo."

Lê Lạc nói xong, nghiêng đầu lướt qua vai hắn mà đi thẳng về phía cửa.

Đoạn Minh Dương đưa tay bắt lấy cánh tay của anh: "Anh đi đâu?"

"Chẳng phải là cậu bảo tôi đi sao? Nhà của Giám đốc Đoạn, dường như là chưa bao giờ hoan nghênh tôi cả, vậy thì hà cớ gì tôi lại tự tìm khổ chứ."

Năm ngón tay của Đoạn Minh Dương siết lại, siết chặt khiến cho cánh tay anh hơi đau: "Tôi không cho Trừng Trừng nói, là bởi vì——"

Một tiếng gọi tên thân mật, khiến cho màng nhĩ của Lê Lạc phát đau.

Đã từng trong lúc họ quấn quýt thân mật với nhau, anh có hỏi Đoạn Minh Dương: "Lúc cậu gọi tôi có thể thân mật một chút được không? Đừng lạnh lùng như vậy nữa..."

Đoạn Minh Dương đáp: "Sao thì mới tính là thân mật?"

"Ví dụ như... Có thể gấp đôi tên lên gọi chẳng hạn..."

Lúc đó khắp mặt Lê Lạc đều đỏ ửng lên, thực ra là có một ít xuất phát từ sự xấu hổ.

Nhưng mà Đoạn Minh Dương chẳng hề đồng ý, hắn đối xử với anh tàn nhẫn như vậy, nhưng mà lại chẳng chịu ban ơn cho anh một tiếng xưng hô dịu dàng.

Cũng giống như việc trước giờ hắn chẳng cho anh một lời hứa nào cả.

Có lẽ là chỉ vì đến lúc vứt bỏ anh, hắn có thể tự nhiên mà rút mình ra thôi.

Quả thực là thông minh.

Lê Lạc giãy ra khỏi tay hắn: "Không cần giải thích, lần này tôi can thiệp vào chuyện riêng của cậu, chỉ là bởi vì tôi xem Lâm Trừng như em trai mình, không muốn để cậu ấy đi sai đường mà thôi. Nếu như mọi chuyện không phải như tôi nghĩ vậy thì tôi yên tâm rồi. Còn những việc khác, tôi sẽ không lo chuyện bao đồng nữa."

Đoạn Minh Dương không nhường đường cho anh, vẫn chắn trước mặt anh như cũ: "Anh không quan tâm là tôi có người khác hay không sao?"

"Tại sao cậu là nghĩ là tôi quan tâm?" Lê Lạc hỏi xong mới chợt như bừng tỉnh, cười thấp một tiếng, "Giám đốc Đoạn, con người cậu thật đáng sợ. Anh cậu chỉ là sỉ nhục thân thể của tôi, nhưng cậu lại muốn sỉ nhục sự tự tôn của tôi? Cậu cho là tôi không biết mục đích của việc cậu hỏi câu này và để cho tôi hiểu lầm quan hệ của cậu và Lâm Trừng là gì sao? Chẳng qua chỉ là muốn ép tôi thừa nhận, tôi từng có... tình cảm đó với cậu thôi, đúng không?"

Hầu kết của Đoạn Minh Dương lên xuống: "...Đúng."

"Nhưng mà rất đáng tiếc, thật sự không có, trước kia không có, sau này cũng không có."

Lê Lạc cười lạnh, đôi mắt hẹp dài để lộ ra sự chán ghét rõ ràng.

"Trong mắt tôi, trước kia cậu là rác rưởi, bây giờ vẫn là rác rưởi, cả đời này đều là rác rưởi, người như cậu, không xứng để có được trái tim chân thành của người khác. Cậu giống y như ba cậu vậy, đều nên xuống địa ngục."

Sắc mặt của Đoạn Minh Dương nháy mắt trầm xuống, thậm chí là trắng bệch ra, hầu kết lên xuống liên tục, nhưng mà lại không nói gì, Hắn nhìn anh, giống như là đang nhìn một người lạ xa xôi nào đó.

Lâm Trừng không nhịn được: "Anh Lạc, anh nói như vậy có phải là hơi..."

"Khó nghe đúng không? Đó là vì em không trải qua những chuyện mà anh đã trải qua, nếu không thì, có thể em còn nói khó nghe hơn cả anh."

Lê Lạc vòng qua hai người họ, lúc sải bước ra cửa, nghiêng đầu qua, liếc xéo Đoạn Minh Dương sau lưng:

"Tôi sớm muộn gì cũng khiến cho cậu hối hận vì năm xưa dây vào tôi."

Đoạn Minh Dương quay lưng lại với anh, không nhúc nhích, giọng nói trầm thấp:

"Tôi không hối hận."

Bước chân sải ra của Lê Lạc khẽ khựng lại.

"Nhưng tôi hối hận."

Hối hận vì xúc động mà quấn lấy, hối hận dễ dàng chìm đắm vào, hối hận sự si mê nhiệt tình của mình, nhưng hối hận nhất, vẫn là bây giờ biết nên hận hắn, thế mà anh lại chẳng thể nào khống chế được trái tim đang cháy lại của mình.

Đoạn Minh Dương làm được rồi, dùng Lâm Trừng làm mồi nhử, dụ ra sự quan tâm mà ánh giấu tận sâu trong lòng.

Nhưng thực ra không nhất thiết phải vậy.

Anh vẫn luôn biết rõ, trái tim mà mình đã lỡ trao lầm năm xưa, chưa bao giờ có thể thực sự thu hồi lại.

Nếu như Đoạn Minh Dương giữ lấy thật chặt, vậy thì cho dù là trăm sai ngàn sai, cho dù là phải xuống địa ngục, anh vốn dĩ cũng bằng lòng đi cùng hắn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.