Giờ là 9 giờ sáng rồi sao nước vẫn trắng đục thế này.
Hiện tượng nước ngã màu vào sáng sớm hay đêm khuya là điều vốn dĩ rất bình thường nhưng bây giờ cũng có còn sáng sớm gì nữa đâu?
Đỗ Minh Nhật nhàm chán nói:"Anh quay lại rồi đấy à,sao lâu thế?"
Ngu Tinh Hà gãi đầu,"Không có gì,ta về thôi."
Nhìn thấy họ về sớm như vậy người giúp việc cũng tỏ vẻ ngạc nhiên,"Sao hôm nay cô cậu chủ về sớm thế?"
Đỗ Minh Nhật nhún vai,"Ở trường có một vài việc nên họ cho về sớm.Nhà có gì ăn không?Con đói."
Bà giúp việc:"À tôi có chuẩn bị trái cây đợi cậu về.Nó đang ở trên bàn,để tôi đi lấy."
Đỗ Minh Nhật:"Ấy,không cần đâu để con tự lấy cũng được."
Nguyễn Thái Khánh An:"Tôi có việc rồi,hai người ăn đi.Tôi lên phòng học bà không cần đem đồ ăn lên đâu."
Đỗ Minh Nhật:"Cũng có mời chị đâu."
Nguyễn Thái Khánh An trừng mắt một cái rồi xoay người bỏ đi.
Ngu Tinh Hà có hơi bất ngờ vì cách hai chị em họ đối xử với người giúp việc,cậu ngồi trên ghế trong phòng của Đỗ Minh Nhật,tay lấy nĩa ghim vào miếng táo rồi cho vào miệng,"Em thân với bà ấy lắm à?Người giúp việc ấy."
Đỗ Minh Nhật:"Đúng vậy,bà ấy làm việc ở đây từ khi em còn nhỏ xíu à.Bà ấy là một trong những người bên cạnh em lâu nhất."
Cậu cũng "ồ" một tiếng kinh ngạc.
Đỗ Minh Nhật ngồi ngay ngắn,"Giờ thì chúng ta bàn chuyện chính được chưa?"
Ngu Tinh Hà cũng trở nên nghiêm túc theo.
Cậu nhóc mở chiếc điện thoại lên giơ trước mặt cậu,trên màn hình xuất hiện một dòng tin nhắn.
"Thành thật xin lỗi các em học sinh và phuh huynh,vì một vài sự cố xảy ra sáng nay nên nhà trường sẽ cho các em nghỉ học một thời gian ngắn.Các em sẽ được nghỉ ngày mai,nếu xảy ra sự cố nào thêm nhà trường sẽ thông báo sau."
Ngu Tinh Hà:"Là thông báo của nhà trường?"
Đỗ Minh Nhật:"Đúng thế.Trước hết thì nhà trường sẽ hành động như phía cảnh sát,việc mà chúng ta đã dự đoán trước,là cho học sinh nghỉ học và cố gắng kiểm soát để tin tức không lan ra ngoài.Họ sẽ không để giới báo chí biết được chuyện này."
Ngu Tinh Hà:"Em có nghĩ là phía nhà trường biết được việc đang diễn ra không."
Đỗ Minh Nhật:"Chắc là không đâu,nếu có thì bên cảnh sát cũng sẽ bắt họ im lặng thôi.Mà thật ra cũng không cần làm thế,nếu lộ ra ngoài việc kinh khủng như vậy sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của họ."
Cậu nghe đến đây cũng gật đầu một cái.
Sự phấn khích hiện rõ trên khuôn mặt cậu nhóc,"Bây giờ anh không cần lo lắng quá nhiều đâu.Ta đã có thêm một chút thông tin rồi.Không nhiều nhưng cũng đủ."
Đỗ Minh Nhật nói thêm:"Ban đầu ta suy đoán rằng chú Lâm có vấn đề về thần kinh hoặc liên quan tới chất cấm nhưng có vẻ là không rồi.Có một học sinh khác giống hệt ông ấy,nó có thể là một căn bệnh được gây ra bởi một viruss bí hiểm hoặc là cái gì đó khác.Em không biết nữa,nhưng nó thật bí hiểm và thú vị... "
Cậu nói đến đây lập tức chỉnh sắc mặt ho khan một tiếng,"Không,ý là nó thật bí hiểm,kì lạ ấy."
Ngu Tinh Hà:"Nếu giả sử nó là bệnh đi vậy thì làm cách nào để ta biết được nguồn gốc và ngăn chặn nó đây?Nó mà liên quan tới mấy cái sinh học hay khoa học hay thậm chí là xuất phát cả trong tự thì ta chịu thua.Làm sao mà xử lí được?Bên quân đội can thiệp thì cũng khó mà nhúng tay vào."
Đỗ Minh Nhật:"Không đâu.Ta chỉ cần tìm hiểu người nằm trong diện nhiễm bệnh là đã tốt lắm rồi.Từ đó có thể phần nào suy ra những người khác.Không chống được nhưng cũng biết cách mà né."
Ngu Tinh Hà:"Xét nạn nhân cũng khó đó vì bố tôi và cậu nam sinh kia đã không cùng độ tuổi,công việc và sinh hoạt cũng khác nhau nữa.Biết thế nào mà lần bây giờ?"
Đỗ Minh Nhật:"Có một người sẽ có thêm người nữa,có thêm người nữa sẽ có rất nhiều người.Bố anh thì không cần nói,ta cần thông tin của đàn anh từ đó mới kết luận được."
Ngu Tinh Hà:"Làm sao mà biết được cậu ta sống như thế nào chứ?"
Cậu chịu thôi,mấy cái này bản thân Ngu Tinh Hà không có kinh nghiệm xử lí.
Cậu nhóc giơ ngón trỏ lên lắc qua lắc lại,"Không Không,ta không biết nhưng bọn họ biết đó."
Ngu Tinh Hà:"?"
Đỗ Minh Nhật:"Những người thân bên cạnh anh ta."
Điều này làm Ngu Tinh Hà phải mở to mắt ngạc nhiên,đúng rồi ngay từ đầu ta có thể làm vậy mà.
Đỗ Minh Nhật khoanh tay,mặt đầy đắc ý,"Chúng ta một lần nữa đi đến trường.Các học sinh sẽ không lập tức về nhà nhanh như vậy,ta chỉ cần hỏi những người ở lại thôi."
Ngu Tinh Hà vỗ tay tán dương,"Oa,được đó."
Cậu nhóc được khen liền cười phổng mũi.
Thế là giữa trưa hai người lén lút rời đi đến trường.
Ngu Tinh Hà lại bắt đầu suy nghĩ,mục đích hiện tại của họ là tìm được bố cậu nhưng còn Đỗ Minh Nhật thì sao,mục đích thật sự của cậu ta khi giúp Ngu Tinh Hà cũng vậy à?
Tất nhiên là không rồi,nói chính xác thì Đỗ Minh Nhật giúp Ngu Tinh Hà để lấy thêm thông tin vì nó có liên can đến Đỗ Trung Trực,bố cậu ta.
Cậu thật lòng muốn biết tình trạng bây giờ của Đỗ Trung Trực,tuy cậu cũng thấy sự liên can của quân đội thật kì lạ nhưng Đỗ Minh Nhật đã nói là có liên quan đến bố cậu,cậu nhóc giúp cậu vì trong chuyện này có mắc xích chung.
Sự xuất hiện kì lạ của đặc chủng trước đó khiến cậu cũng suy luận ra sự liên kết nhưng vẫn không rõ tại sao cậu nhóc lại chọn cậu.
Muốn biết lắm nhung khi Ngu Tinh Hà nghe được mối quan hệ giữa Đỗ Minh Nhật và bố cậu ấy trước đó làm cậu không dám mở miệng.
Sau đêm hôm đó Ngu Tinh Hà không còn nhắc đến bố của Đỗ Minh Nhật nữa.