"Vừa rồi cậu..." Hoàng Lộ nhìn người mới với vẻ mặt cạn lời.
"Như chị thấy đấy." Lâm Hòe giơ điện thoại, "Tôi vừa đặt hàng..."
"Đệt, tại sao anh lại đặt hàng!" HKT rống lên, "Anh có nghe bọn họ vừa nói gì không??"
"Nghe được mà."
"Trò chơi bắt đầu vào ngày mai, hôm nay không cần mua hàng." Đường Văn lên tiếng, "Anh có mục đích gì? Không muốn sống nữa à?"
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Lâm Hòe buông lỏng tay: "Tôi có chút sốt ruột, muốn đi tìm quỷ... À không, tìm người, thử một chút..."
"Anh thử cái gì?"
"Thử xem suy nghĩ của tôi có..."
"Anh..."
"Thôi bỏ đi, đừng quan tâm cậu ta." Sở Thiên đột nhiên nói, "Người mới mà, ban đầu thì gan lắm cho đến khi đâm đầu vào tường mới biết mùi, tò mò một chút cũng là điều bình thường."
Mọi người:...
"Tôi nói có đúng không?"
Hắn nhìn về phía Lâm Hòe, bắt gặp Lâm Hòe cũng đang ngước mắt nhìn mình liền nhếch mép cười: "Hồi đó tôi cũng như vậy."
Mọi người nói không nên lời, Hoàng Lộ lo lắng hỏi: "Cậu mua đồ bảo hộ à?"
"Đúng vậy."
Lâm Hòe vừa đáp, vừa thoát khỏi giao diện đặt hàng "Áo liệm cao cấp: Tặng bạn một giấc ngủ ngàn thu".
"Thật ra tôi còn có mục đích khác, đó là thử chức năng khiếu nại." Lâm Hòe chỉ vào màn hình điện thoại, "Chỉ còn mười phút nữa là đến mười hai giờ, nếu không giao kịp, tôi sẽ báo cáo." Nói xong, y lại thở dài, "Không phải tôi khó tính, đã hứa giao hàng trong ngày, muộn một giờ, một phút, một giây cũng là muộn. Người xưa đã nói, hoàng đế hay dân thường đều có tội như nhau, nếu NPC nhân viên giao hàng vi phạm quy tắc trò chơi, tôi liền gọi 12306..."
Mọi người:...
"Sau đó hẳn là sẽ thay một người giao hàng mới." Lâm Hòe tiếp tục, "Tôi muốn thử xem trong trò chơi này có bao nhiêu người giao hàng, ấy."
Sở Thiên cười lớn, đoạn tiến tới khoác vai Lâm Hòe.
"Chỉ là trò chơi thôi, nếu không vi phạm quy tắc, thoải mái một chút cũng chả sao." Sở Thiên Thư vỗ hai phát lên vai Lâm Hòe, "Người mới à, cậu dũng cảm thật đấy."
Lâm Hòe bị vỗ đến đau, cực kỳ nghi ngờ hắn vừa cố tình. Nhưng do ngại thân phận của đối phương nên không tiện nổi giận.
Sở Thiên thản nhiên buông y ra, ngồi trở lại trên sô pha. Nhận ra Lâm Hòe đang nhìn mình chằm chằm, hắn ngẩng đầu, ra vẻ khó hiểu: "Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?"
Lâm Hòe đang âm thầm nhìn chằm chằm: ... Người này nhạy thật.
"... Tôi không." Lâm Hòe dời mắt.
"Phì." Sở Thiên nói, "Đừng xấu hổ."
Lâm Hòe: "Hả?"
"Tôi biết tôi đẹp trai." Sở Thiên tự luyến nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú, "Cũng sẽ có người cùng giới vừa nhìn đã phải lòng tôi, điều này hết sức bình thường, cậu không cần phải ngại."
Lâm Hòe: ... Tôi chỉ muốn ném anh vào thùng rác.
Sở Thiên: "Ha ha ha ha ha ha ha!"
Sở Thiên ngồi trên ghế cười nghiêng ngả, không cẩn thận bị đập đầu, mất hết hình tượng ôm đầu gào khóc kêu đau. Lâm Hòe yên lặng quay đi.
... Y chợt cảm thấy người này có chút ngốc.
Diệp Hiến chỉ biết trơ mắt đứng nhìn hiện trường nồng nặc khí gay. Cậu cảm thấy nếu ở chung với hai người này lâu chút nữa, chắc chắn bản thân sẽ phát điên. May lúc này cũng đã muộn, mọi người đã về phòng nghỉ ngơi gần hết. Bọn cậu coi như là số ít vẫn còn ở đây.
Cậu nhìn hai tên thần kinh trong phòng khách lần cuối rồi thở dài đi lên tầng.
Vì vậy lúc này chỉ còn lại Lâm Hòe tự tìm chết, và Sở Thiên. Sau khi cơn đau do đập đầu cùng quần chúng chướng mắt hoàn toàn biến mất, Sở Thiên tinh thần phơi phới, bắt đầu lục lọi tìm kiếm đồ ăn.
Lâm Hòe ngồi trên sô pha nhìn hắn chằm chằm:...
"Sao anh không lên ngủ đi?" Nhìn cái người gần như chui cả đầu vào tủ lạnh kia, Lâm Hòe có chút chán ghét nói.
"Dân IT bọn tôi không có chuyện đi ngủ đúng giờ." Sở Thiên lục lọi tủ lạnh, "Uầy, đồ hộp, hoa quả, còn có cả sữa... Ý, sao không có mì ăn liền?"
Lâm Hòe ngước mắt: "Tôi không nghĩ sẽ có người bỏ mì ăn liền vào tủ lạnh."
"Ồ, cậu nói đúng." Sở Thiên lấy ra một hộp sữa, đoạn lắc lắc thứ đồ uống trong tay như để xác nhận rằng nó không có độc. Hắn hút một hơi, mơ hồ nói, "Còn cho chúng ta cả đồ ăn. Lần trước vào chơi, chậc, mở tủ lạnh ra toàn thịt với đầu người, chẳng ăn được gì... Thậm chí lần này còn được mua sắm không giới hạn, so với bố Ma* còn hào phóng hơn. Ợ."
Lâm Hòe: ... Y thật sự rất muốn đuổi người này đi.
"Anh không sợ ma à?" Lâm Hòe cố tình hỏi.
Sở Thiên: "Nếu tôi trả lời là có, ma sẽ không giết tôi nữa sao?"
Lâm Hòe: ... Anh nói đúng, vậy bây giờ để tôi giải quyết anh là được.
Không hiểu vì sao, Lâm Hòe luôn cảm thấy người này rất kỳ quái, dường như đối với mình có một sự quan tâm đặc biệt. Dù không hiểu rõ nguyên nhân của sự chú ý này nhưng quan điểm của y từ trước đến nay vẫn chỉ có một, đó là loại bỏ mọi dấu hiệu bất thường trước khi nó xảy ra.
... Vậy nên.
Y cúi đầu, mắt hơi đỏ, hai tay đưa ra sau.
"Vậy không bằng, cứ ăn chơi tận hưởng giây phút hiện tại." Sở Thiên bổ sung, "Lại nói... Tầng một này, chỉ còn lại hai người chúng ta."
Hắn dừng động tác, nhìn về phía Lâm Hoài đang cúi đầu chờ thời cơ.
Lâm Hòe cũng mỉm cười.
"Vậy thì sao?"
"Vậy nên, nếu cậu muốn làm chuyện gì gì đó với tôi, cậu có thể xuống tay ngay bây giờ." Sở Thiên nói, "Cô nam quả nam, trăng thanh gió mát, tôi có thể nhìn ra, nãy giờ cậu cứ dán mắt vào tôi như vậy, thích tôi rồi phải không?"
Lâm Hòe:...
Tâm trạng hiện tại của Lâm Hòe giống như con mèo mắc kẹt trong ngăn kéo, vào không được mà ra cũng không xong. Sở Thiên dần tiến lại gần, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của y liền xua tay nói: "Thôi không trêu cậu nữa, nghiêm trọng đến vậy sao, trông cậu cứ như sắp khóc vậy..."
Lâm Hòe:...
Sở Thiên cầm sữa lên lầu, trước khi đi còn vẫy tay với y: "Này, Lâm Hòe, nếu tí nữa có quỷ..."
"Hả?"
"Nếu tí nữa có quỷ, cậu có thể đừng chết trong tủ lạnh được không?" Sở Thiên nói, "Tôi còn muốn ăn đồ ăn trong đó..."
Lâm Hòe:...
"Thôi bỏ đi, đối với cậu không nên có yêu cầu cao như vậy." Sở Thiên nhún vai, nhìn về phía Lâm Hòe, tùy tiện nói, "Cậu có thể tiếp tục chờ, tôi lên trước."
Lâm Hòe đáp: "Ờ."
Với loại người này nói một chữ cũng lãng phí, Lâm Hòe quyết định giữ vững thái độ cao quý lạnh lùng.
"À đúng rồi," Sở Thiên nói, từ trong túi lấy ra một vật gì đó, "Cái này cho cậu."
Nói xong, hắn ném chiếc cờ lê cho Lâm Hòe.
Cờ lê rơi vào tay Lâm Hòe vô cùng chuẩn xác, như một cú ném ba điểm. Lâm Hòe vừa chạm vào đã lập tức vứt nó sang một bên như bị phỏng.
"Cậu làm gì thế!" Hắn rống lên.
"Này, lại còn dám ghét bỏ quà của anh Sở?" Sở Thiên ngả ngớn nói, "Quỷ tới thì dùng cái này đập vào đầu nó, nhớ kỹ đó nha, mỗi nhát một con."
Hắn dùng ngón tay chỉ chỉ vào gáy: "Đập vào đây."
Nói xong, hắn ngáp một cái rồi uể oải trở về phòng.
Sở Thiên cuối cùng cũng biến mất. Phòng khách giờ chỉ còn lại Lâm Hòe. Sô pha trong này rất lớn, cờ lê một bên, y một bên.
"Ý gì vậy... Muốn khiêu khích nhau à, lại còn đưa thứ này cho mình..." Lâm Hòe nhìn chằm chằm thứ đồ nằm trên ghế sô pha, giống như mèo con đang nhìn chằm chằm vào quả dưa chuột, "Mình luôn cảm thấy thứ này có hơi thở mạnh mẽ của..."
Y dán mắt vào chiếc cờ lê, sau khi xác nhận xung quanh không có người hay quỷ, liền lấy một cái móc áo đẩy nó ra xa.
Có lẽ là đã khuya, dòng điện trong biệt thự có chút chập chờn, trong phòng mặc dù không có gió nhưng đèn chùm vẫn lay động.
"Dingdong, đơn hàng của bạn đang được giao, quỷ giao hàng hân hạnh được phục vụ bạn."
Âm báo cũ kĩ trong điện thoại vang lên, Lâm Hòe liếc nhìn thời gian.
11:59.
"Nhanh như vậy..." Y cảm thán, không biết nên vui hay nên buồn.
Bức tường đối diện cửa đã chuyển sang màu đỏ máu, những viên gạch giữa các mối nối xi măng phập phồng dữ dội, giống như những tia máu lúc nhúc trong cơ thể. Nó co vào như đang sinh nở, sau lúc lâu, một chiếc hộp màu đen được đưa vào thông qua cái lỗ 20x50 cm.
Khoảnh khắc hộp đen xuất hiện, Lâm Hòe đang ngồi xổm ở cửa đột nhiên đứng phắt dậy.
Hắn nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay lạnh ngắt của nhân viên giao hàng đang đưa vào từ bên ngoài.
"Nói cho ta biết." Y thì thầm với đôi mắt đỏ ngầu, "Con quỷ kia..."
"Có phải là ta không?!"
Y chờ lâu như vậy chính là để thời khắc này được thẩm vấn NPC!
Bàn tay quỷ bị y sống chết nắm lấy, giãy dụa như lên cơn, nhưng vẫn không thể thoát ra.
"Trả lời mau!" Lâm Hòe liếm môi, cười lạnh, "Nếu không, ta sẽ kéo ngươi vào đây... dọc theo cái lỗ này. Xương cốt của ngươi sẽ bị nghiền nát, cơ thể cũng biến thành một đống bầy nhầy. Muốn cảm nhận một chút không?"
Để có được sự thật, y không ngần ngại làm ra loại chuyện mà con người coi là ngu ngốc. Hy sinh nhiều như vậy cũng chỉ là để bắt lấy nhân viên giao hàng hỏi cho ra nhẽ trong thời khắc không người này.
Y nghiến răng và bắt đầu dùng lực.
"Âyyyyyy... Âyyyyyy!"
Toàn bộ cánh tay của quỷ giao hàng bị y kéo vào trong, rồi đến nửa bả vai.
Chiếc hộp đen rơi xuống đất phát ra một tiếng "keng".
"A!"
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, cùng lúc đó, Lâm Hòe cũng ngã phịch xuống đất.
Y nhìn cánh tay mình đang cầm, khờ luôn.
Gã giao hàng đó... cứ thế tự chặt đứt tay luôn!
"Cắn đuôi chạy trốn?" Lâm Hòe ôm cánh tay quỷ đẫm máu, "Lợi hại như vậy? Ngươi thà chết cũng không chịu trả lời câu hỏi của ta?"
Nhân viên giao hàng nhanh chóng bỏ chạy. Lâm Hòe muốn sống một cuộc đời bình yên ngồi dưới sàn nhà, nhìn cánh tay nói không nên lời.
Sau khi nghĩ một hồi, y thản nhiên bỏ cánh tay vào tủ lạnh.
Quỷ giao hàng thà chết chứ không chịu khuất phục, y cảm thấy cũng không nên vì sự an toàn của bản thân mà đi gây khó dễ cho nó... Tiếp theo, y phải tìm cách để bắt được con quỷ thực sự.
Với suy nghĩ này trong đầu, y nhặt chiếc hộp lên.
Sau đó lấy ra chiếc áo ngủ màu đen được làm bằng lụa đang tỏa ra âm khí nồng nặc (áo liệm). Bên trên gắn nhãn "không co rút".
Không co rút? Lâm Hòe lắc lắc chiếc áo.
Chiếc áo vốn còn đang vặn vẹo trong hộp sau khi được Lâm Hòe cầm lên lại cực kỳ yên lặng, như bao áo ngủ bình thường khác.
"Để ta đoán, ngài đây được làm bằng chất vải hút nước đúng không." Lâm Hòe cười lạnh, "Không co rút, bởi vì hút nước? Nếu có người nào nhặt được ngươi, ngươi sẽ hút người đó đến da cũng không còn. Xem xét thấy bộ dạng của ngươi cũng không tồi, nên biết điều cư xử cho đúng mực, nghe rõ chưa?"
Áo ngủ tự động di chuyển vài lần không cần đến gió, giống như đang cúi đầu khom lưng.
"Ngoan." Lâm Hòe sờ sờ, tơ lụa mềm mại làm cho y có chút không nỡ buông tay.
Y chợt cảm thấy trò chơi này cũng khá hay. Ít nhất, nó cũng cho y cơ hội mua được những thứ thú vị như vậy... Tất nhiên, những điều này đều phải dựa trên tiền đề rằng y không phải là con quỷ cần bị giết kia.
Sờ áo ngủ một hồi, Lâm Hòe quay đầu vừa vặn bắt gặp nhân viên giao hàng bên ngoài chiếc cửa sổ sát đất.
Gã bò trên kính như một con nhện, thân hình mảnh khảnh nghiêng một góc 120 độ. Nhìn thấy Lâm Hòe, gã há miệng, bày ra vẻ mặt oán hận.
"Grừ-!" Gã phẫn nộ rống lên.
Tay phải của con quỷ trước đó đã bị Lâm Hòe kéo đứt, vậy mà vào giờ phút này, một cánh tay mới đã bắt đầu mọc ra từ miệng vết thương.
Lâm Hòe nhìn gã một lúc, sau đó tiến lại gần cửa sổ.
"Ừm... Ta trả lại tay cho ngươi nhé?"
Nhân viên giao hàng:...
"Chết đi..." Lâm Hòe nghe được thanh âm oán hận của gã, "Chết đi!!"
Lâm Hòe:...
Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, gã giao hàng nhìn chằm chằm thanh niên gầy yếu trong phòng, đoạn nở một nụ cười vặn vẹo.
"Ha ha ha, hi hi hi..." Gã lắc vai, "Các ngươi... đều sẽ chết hết..."
Miệng gã cười toét đến tận mang tai. Lâm Hòe nhìn hai gò má rách toạc của con quỷ trước mặt, sau một lúc, cũng mỉm cười.
"Chậc, kiêu ngạo quá, vào nhà còn không làm được." Lâm Hòe ném chiếc áo xuống đất, từng bước đi tới, "Mấy loại chuyện dọa người qua kính thế này, ta tám trăm năm cũng chưa từng thử qua."
Lâm Hòe nói, giọng điệu có chút hoài niệm.
Y ghé sát vào gã giao hàng qua một lớp kính dày, dùng đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào đối phương hồi lâu, sau đó nói: "Đây là thái độ hân hạnh phục vụ của ngươi đấy à?"
Lâm Hòe mỉm cười dịu dàng bên trong lớp kính.
"Nhìn cho kỹ." Y dùng ngón tay gõ nhẹ, "Đây mới là nụ cười chuẩn chỉnh."
Nói xong, y cũng bắt đầu cười. Nụ cười lan dần từ đôi môi anh đào căng mọng đến khóe miệng. Sau đó tại đây chậm rãi nứt toạc ra, để lại một vết rách quỷ dị trên làn da trắng nõn, lộ ra vô số răng nanh cùng thịt rách.
Lâm Hòe vẫn tiếp tục cười, vết rách dọc theo má lan ra sau gáy, tạo thành vòng tròn, một lúc sau, đầu từ vết nứt tách ra làm hai, một nửa không chịu được trọng lực rơi xuống đất, nửa kia lại giống như quả trứng đã tách vỏ, bên trong hỗn loạn như một bát canh cà chua trứng, vô số mạch máu cùng dây thần kinh đập loạn xạ.
Nhân viên giao hàng:...
Lâm Hòe vươn tay, ngửa nửa đầu ra sau, chống cằm nhìn gã bằng khuôn mặt đẫm máu: "Nhìn rõ chưa? Đây mới là nụ cười chuẩn chỉnh, còn muốn ta làm mẫu lại lần nữa không?"
Nhân viên giao hàng:...
Gã lặng lẽ trèo xuống khỏi tấm kính. Lâm Hòe vô cùng cao hứng khi thấy gã chấp nhận lời xin lỗi của mình.
Bởi vì vừa mới đến cho nên phải tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với quỷ quái nơi đây. Tuy gã chưa trả lời câu hỏi của Lâm Hòe nhưng y vẫn rất hài lòng.
Y lấy cánh tay ra khỏi tủ lạnh, dùng tay nhẹ nhàng xoa dịu miệng vết thương rồi ném ra ngoài cửa.
Cuối cùng, y ôm áo ngủ lên tầng.
Được nửa đường, y sờ lên đầu, sau đó khó nhọc hít một hơi thật sâu.
Đã lâu không vận động đầu như vậy, cười lên có chút không quen.
Lâm Hòe có chút cảm khái nghĩ, đoạn lắc lắc chiếc áo liệm trong tay, nhẹ nhàng cảnh cáo: "Sau này đừng gây phiền toái cho ta, ta còn muốn tiếp tục chơi."
Áo liệm: Không dám nhúc nhích, không dám nhúc nhích.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Lâm Hòe nhẹ nhàng khéo léo chạy về phòng, dọc đường tránh được một con ma nữ đang nằm trên cầu thang chờ cơ hội đẩy người, một con quỷ đang nằm trên đèn, đồng thời còn dùng ánh mắt cảnh cáo một con ma khác đang cố đẩy một con quỷ như y đập vào tường. Bọn này dường như không tin vào tà ác, còn muốn xông lên theo bầy. Lâm Hòe cũng không muốn làm lớn chuyện, vậy nên chỉ có thể tặng cho chúng nó một nụ cười mỉm quỷ dị.
Sau khi nhìn thấy nụ cười của y, mấy con ma kia dừng động tác, đứng chết lặng tại chỗ. Lâm Hòe nghĩ thầm: "Hãy mỉm cười với thế giới và thế giới sẽ mỉm cười lại với bạn" Quả nhiên là danh ngôn. Với tâm thế của một người tốt vừa làm chuyện tốt, y mở cửa.
So với thế giới nguy hiểm bên ngoài, trong phòng ngủ lại yên tĩnh lạ thường. Có lẽ do quy tắc hạn chế, bọn quỷ kia thấy y vào phòng cũng không dám gây sự. Ngược lại ngay sau khi bước vào trong, một cảm giác mệt mỏi nặng nề liền đổ ập lên người Lâm Hòe.
Đây là cơ chế bảo vệ của trò chơi chăng? Y nghĩ.
Sở Thiên, người đã lên tầng từ lâu, vẫn chưa ngủ. Hắn ngồi trên tấm thảm, lưng tựa vào tường, ngơ ngác nhìn trời.
Như đang suy nghĩ gì đó.
Thấy người kia về, Sở Thiên quay đầu tắt đồng hồ trên điện thoại: "Mười phút, không tệ, nhanh hơn tôi nghĩ."
Lâm Hòe có chủ ý táo bạo: "Anh đang đợi tôi sao?"
"Ừm." Sở Thiên cất điện thoại. Có lẽ do ánh đèn mờ ảo nên hắn không còn mang bộ dạng ngả ngớn như ban ngày, thay vào đó là dáng vẻ sâu hun hút cùng với đôi mắt sáng ngời.
- Hắn có phát hiện ra điều gì không?
Lâm Hòe nheo mắt.
Hai người đối mặt nhìn nhau, đương lúc Lâm Hòe cảm thấy cái hành động chạm mắt kiểu này cực kỳ gay và muốn chuyển tầm nhìn ngay lập tức, thì Sở Thiên đang lẳng lặng nhìn y lại đột nhiên mỉm cười nói: "Lại gần chút."
"... Anh muốn làm gì?" Lâm Hòe vừa nói, vừa nhìn về phía Diệp Hiến đang nằm trên giường, "Trong phòng còn có người, chẳng lẽ anh muốn ở đây..."
Sở Thiên:...
Lâm Hoè nhìn đối phương, hiếm khi thấy hắn trưng ra bộ mặt cạn lời như vậy. Đoạn Sở Thiên thở dài, sau khi ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt hắn đã đổi thành một nụ cười rạng rỡ.
"Lại nói tiếp, tôi vẫn luôn tò mò."
Nói xong, hắn đứng dậy, từng bước một tiến về phía Lâm Hòe.
"Ồ? Anh tò mò cái gì?" Lâm Hòe cũng cười nói.
- Đồng thời giấu đôi tay với bộ móng nhọn hoắt ra sau lưng.
"Thật sự mà nói, cậu với tôi, đều là "người" cả." Sở Thiên tiếp tục lên tiếng. Ánh đèn mờ ảo như một tấm màng lọc khiến cho nụ cười của hắn lúc này càng thêm nham hiểm.
"Ồ?"
Lâm Hòe không ngờ hắn lại đưa ra nhận định như vậy. Trong chốc lát, hiện trường "hai người chiến nhau trong phòng ngủ" ban đầu biến thành cảnh tượng có chút "đen tối*".