Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn

Chương 53: Ghen rồi



Hóa ra, Đan Vân Triệt cũng giống như mình.

Hóa ra, mình không phải là người duy nhất khó chịu.

Hạ Thanh Hồi cũng vui vẻ ôm lấy anh, "Vậy chúng ta... có thể tiếp tục ngồi cùng bàn rồi."

"Ừ."

Tốt quá.

Thật sự là quá tốt.

Chẳng bao lâu sau, vị trí trong lớp 8 đã được sắp xếp lại dựa trên kết quả thi tháng của học sinh. Hạ Thanh Hồi và Đan Vân Triệt cùng nhau ngồi ở hàng đầu tiên. 

Sau cuộc thi, trong trường xuất hiện nhiều cuộc tranh luận sôi nổi giữa các học sinh về thứ hạng lần này.

"Cả nhà tôi đều bị sốc. Lần này đại thần đứng thứ tư trong lớp!!! Tui vẫn không thể tin được sự thật tàn khốc này."

"Đúng vậy, còn khó tin hơn cả việc Hồi ca đứng hạng 3 cơ!!"

"Ở cấp độ kinh khủng của đại thần, tui tuyệt đối không tin chuyện này."

"Vậy thưa ngài, lần này thi hạng tư lần này là do con quỹ tình yêu sao?!!"

"Hồi ca cũng được hạng 3 vì tình yêu hả ah ah ah ah ah!!"

"Cậu không biết à, bây giờ cả khối đồn ầm lên hết rồi. Một đống người lớp 1 còn đang cười nhạo đại thần rơi khỏi tế đàn  kìa, tui mẹ nó chết cười."

Dù chỉ mới xa nhau một tháng nhưng Hạ Thanh Hồi lại có cảm giác như đã xa cách anh cả thế kỷ rồi vậy, một lần nữa cùng Đan Vân Triệt ngồi cùng một chỗ trong lòng quả thực ngọt như được tưới mật.

Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Thanh Hồi ngồi bàn đầu, mỗi một giáo viên đi vào dạy đều phải nhìn hai người dưới bục giảng ít nhất một lần. Cảnh tượng nhan sắc bùng nổ như  vậy, kích thích như vậy sao có thể không chú ý.

Trong lúc học, Hạ Thanh Hồi bị gọi lên trả lời câu hỏi  không biết bao nhiêu lần, ngồi ở dưới càng lúc càng nghiêm túc coi bài.

* Văn phòng tổ Hóa.

Sau khi nhận được tin tức từ Cố Yến Hồng, Đan Vân Triệt đi lên tầng bốn gõ cửa phòng làm việc của cô, "Cốc cốc —— "

Cố Yến Hồng đang nói chuyện với một nữ sinh, thấy anh đến cô vẫy vẫy tay, "Em đến rồi, lại gần đây đi,  có chuyện muốn nói với em."

Đan Vân Triệt bước tới trước mặt trước mặt Cố Yến Hồng, "Chuyện gì ạ?"

Cố Yến Hồng chỉ vào cô gái trước mặt rồi nói với anh, "Đây là học sinh cuối cấp, tên là Giản Ninh, cũng là học sinh tham gia thi hóa, em làm quen đi. Giản Ninh, đây là đàn em của em, tên Đan Vân Triệt."

Đan Vân Triệt lễ phép gật đầu với cô gái một cái.

Giản Ninh cười sáng lạn, "Chị biết em, trước đây chị cũng quan tâm đến cuộc thi cấp thành phố đó. Màn trình diễn của em rất tuyệt vời, chị rất ấn tượng."

"Cảm ơn."

Cố Yến Hồng nói tiếp, "Về phần Giản Ninh, em ấy vừa đạt huy chương vàng trong cuộc thi hóa học cấp tỉnh năm nay và được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa. Vì vậy, hiện tại không có việc gì ở trường nên cô nghĩ đến việc mời Giản Ninh hỗ trợ em. Giản Ninh sẽ giải thích kỹ càng quá trình tham gia thi đấu, kể cả trại huấn luyện, những điều em cần chú ý, chuẩn bị sách hướng dẫn và cả những thứ quan trọng khác nữa."

"Đối với em mà nói, việc học chắc chắn không thành vấn đề, nên trong khoảng thời gian này nếu các em có thời gian thì cứ nói chuyện cùng nhau thôi." 

"Trong khoảng thời gian này?"

Giản Ninh gật đầu nói, "Đúng vậy, bởi vì sau đó chị còn có một ít chuyện phải xử lý, sẽ sớm phải rời khỏi thành phố một chuyến, chỉ rảnh trong một tuần này thôi. Nếu có thể, chị sẽ cung cấp cho em tất cả thông tin cần thiết. Chị tin đàn em thiên tài như em, sang năm hẳn có thể trực tiếp được cả hai Đại học Thanh - Bắc tuyển thẳng mà không có gì bất ngờ đấy."

Đan Vân Triệt tham gia cuộc thi cấp thành phố chỉ vì cuộc thi cấp tỉnh này, mục tiêu cuối cùng của anh là được tuyển thẳng chứ không phải là thi đại học.

Đan Vân Triệt suy tư trong chốc lát, rất nhanh đồng ý.

Vì thế nên trong một tuần này, Hạ Thanh Hồi thường xuyên nhìn không thấy bóng dáng của Đan Vân Triệt đâu. Hỏi anh đi đâu làm gì, anh chỉ nói là không cần lo lắng.

Càng như vậy Hạ Thanh Hồi lại càng tò mò. Làm cái gì mà thần thần bí bí? Cậu hỏi cũng thèm nói?

Hạ Thanh Hồi hôm nay đi vệ sinh về, lại không thấy Đan Vân Triệt đâu, nhưng hình như hai bạn học phía sau đang thảo luận chuyện gì đó.

Nhịn không được quay đầu lại hỏi bọn họ, "Ờm... các cậu biết Đan Vân Triệt đang làm gì hả?"

Hai bạn học ngừng ăn dưa, đưa mắt nhìn Hạ Thanh Hồi.

"Tui bà cậu nhỏ tiếng rồi mà, bị cậu ấy nghe được rồi nè thấy chưa!"

"Không phải tui nói cậu đừng có nhiều chuyện ở đây rồi à! Còn trách tui..."

Hai người vẫn không để ý tới Hạ Thanh Hồi.

Hạ Thanh Hồi không từ bỏ, tiếp tục hỏi, "Có thể nói cho tôi biết không?"

Hai người nhìn nhau vài giây, do dự liên tục vẫn cảm thấy không giấu nổi Hạ Thanh Hồi.

Bạn học A, "À...thì chuyện là gần đây mọi người đều nói rằng đại thần đang yêu đương với một nữ sinh..."

Cái gì???

Tính làm "Trò đùa quốc tế" giống Alibaba à? (1)

(1. Trò đùa quốc tế của Jack Ma: Alibaba, người bị khai trừ khỏi IACC, không sản xuất hàng giả mà là người khuân vác hàng giả. tui search trên baidu là vậy đó.)

Chuyện  Hạ Thanh Hồi không thể ngồi yên được, "Là ai tung tin này vậy? Có bằng chứng à?"

Bạn học B, "Ấy, Hồi ca anh đừng kích động. Chuyện là thế này, gần đây có nhiều người thường xuyên thấy đại thần đi  gặp một cô gái, như hình với bóng, thậm chí còn đi ăn cùng nhau."

Hạ Thanh Hồi, "??? Thiệt hay giả? Cô... cô gái đó, các cậu biết không?"

Bạn học A, "Nghe có người nói hình như là một chị gái năm cuối, lớn lên rất xinh đẹp, là hoa khôi trường cơ. Hơn nữa còn học rất giỏi, tuyển thẳng tới Đại học Thanh Hoa rồi."

Bạn học B, "Đúng vậy, bọn họ đều nói hai người đó rất xứng đôi. Nhưng mà tui không biết họ gặp nhau thế nào nữa?"

Không thể nào, không thể nào, không thể nào??

Hạ Thanh Hồi hoài nghi nhân sinh.

Trừ  ra, Đan Vân Triệt chưa bao giờ đến gần bất cứ ai!

Bây giờ còn là một nữ sinh??!

Đàn chị?

Hoa khôi trường?

Tuyển thẳng Đại học Thanh Hoa??

Bọn họ thật sự không nói đùa à??

Nếu chỉ có một hai người nói thì Hạ Thanh Hồi sẽ không tin, nhưng mỗi ngày trên đường đi đều có thể nghe thấy người khác nghị luận chuyện này, khó mà không tin cho được.

Cho đến một ngày, trong giờ học thể dục, Hạ Thanh Hồi nhìn thấy Đan Vân Triệt đang trò chuyện với một chị gái dưới bóng cây.

Cho đến một ngày, cậu lên lầu 4 đưa đồ, lại nhìn thấy hai người cùng ngồi trong văn phòng nói chuyện.

Hạ Thanh Hồi nhịn không được lén nép ở cửa ra vào, đàn chị lớn lên thật sự rất đẹp.

Trong khi nói chuyện với Đan Vân Triệt, cô còn vỗ nhẹ lên vai anh, vẻ mặt vô cùng vui mừng.

Nhưng mà khoảng cách quá xa, Hạ Thanh Hồi không thể nghe được bọn họ nói cái gì cả.

Càng quá đáng hơn là trong tiết tự học buổi tối, đàn chị trực tiếp tìm tới cửa lớp, nhỏ giọng gọi tên cậu, "Đan Vân Triệt, ra ngoài đi, chị có cái này cho em."

Chị gái mang theo một cái túi, cười cười đưa cho Đan Vân Triệt. Rồi trước khi mọi chuyện kết thúc, hai người cười nói rôm rả ở cửa rất lâu rồi mới tách ra.

Đúng, đúng vậy, Đan Vân Triệt cười.

Đan Vân Triệt mỉm cười với cô ấy.

Hạ Thanh Hồi tận mắt nhìn thấy Đan Vân Triệt mỉm cười với cô gái đó.

Những tin đồn gần đây nghe được và cả lần tận mắt thấy này, Hạ Thanh Hồi trong lòng tin tưởng 90%.

Còn có 10% còn lại cũng tràn ngập nguy cơ.

"Bây giờ nghe hiểu chưa?"

Hạ Thanh Hồi gật đầu, lấy lại sách vở. Cậu nhìn đồng hồ thấy đã gần đến giờ ăn trưa.

Đan Vân Triệt đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.

Hạ Thanh Hồi cố ý ho hai tiếng, nói với anh, "Ờ thì, trong thẻ ăn của tôi hôm nay hết tiền rồi, buổi trưa hôm nay... cậu đi ăn với tôi đi."

Chủ động mời  cùng nhau ăn cơm.

Đan Vân Triệt do dự thật lâu, cuối cùng lấy tấm thẻ ra đặt lên bàn, "Buổi trưa hôm nay tôi có việc, em cứ cầm thẻ của tôi đi ăn đi." Sau đó cầm áo khoác lên rồi rời đi.

Hạ Thanh Hồi:???

Lần đầu tiên chủ động lại bị Đan Vân Triệt từ chối?!

Vậy ra là định đi ăn với chị gái đó??

Cho nên chuyện mọi người nói đều đúng có phải không??

Chẳng trách gần đây dường như cậu ấy không còn quan tâm đến mình nhiều như trước nữa. Hoá ra...cậu ấy thực sự có tình yêu mới???!!

Vốn vẫn còn 10% đang hấp hối, hiện tại Hạ Thanh Hồi chắc chắn 300%  là Đan Vân Triệt cùng đàn chị yêu nhau.

Ngẫm lại cũng đúng ha ha, hai người bọn họ đâu phải là một đôi, người ta vì sao không thể tìm người khác nói chuyện yêu đương?

Vậy thì sao?

Tại sao mình phải vất vả như vậy để được ngồi cùng bàn với cậu ấy chứ?

Nhìn tình yêu của cậu ấy với người khác?

Hạ Thanh Hồi càng ngày càng cảm giác mình giống như một trò đùa.

Vậy cái người hết hôn rồi ôm tôi suốt ngày trước đây chỉ là đùa nghịch lưu manh chứ gì??

Đến câu cá ngốc (2) à???

(2. Diao Kaizi là một từ lóng thường được sử dụng trên Internet, chủ yếu có nghĩa là phụ nữ có động cơ thầm kín để quyến rũ những người đàn ông giàu có và đẹp trai. Trong số đó, Kaizi là một thuật ngữ xúc phạm nam giới. Nói đúng hơn, nó đồng nghĩa với việc bị lợi dụng, và là tên gọi khác của một người đàn ông đã bị lừa dối.)

Thật là quá đáng!

Lố bịch!

Hạ Thanh Hồi tức giận không chịu nổi, liên tục mấy ngày lựa chọn phớt lờ Đan Vân Triệt. Hơn nữa bây giờ chỉ cần Đan Vân Triệt nói chuyện là cậu lại muốn đánh người.

Bài kiểm tra tiếng Anh của lớp được phát cho mọi người. Đan Vân Triệt đầu tiên là lấy bài của Hạ Thanh Hồi xem trước, "Bài viết này làm sao vậy, không nên sai nhiều như vậy, tôi đọc không hiểu gì cả?"

Hạ Thanh Hồi giật lại bài kiểm tra, "Cậu không cần xem, đợi tí nữa tôi lên lầu tìm giáo viên hỏi."

Đan Vân Triệt rốt cục không thể chịu đựng được nữa.

Mấy ngày nay có chuyện gì xảy ra với Hạ Thanh Hồi vậy? Thái độ đối với anh hoàn toàn không giống với lúc trước?

"Hạ Thanh Hồi, em làm sao vậy?"

"Tôi?" Hạ Thanh Hồi chỉ vào mũi mình, "Ha. Tôi rất tốt! Không cần cậu quan tâm!"

Đan Vân Triệt nắm cổ tay cậu, "Vì sao lại tức giận?"

Hạ Thanh Hồi dùng sức hất tay anh ra, "Ai tức giận? Tôi không có! Bỏ ra!"

Chuông tan học vừa vang lên, Hạ Thanh Hồi đẩy mạnh ghế ra sau, đứng dậy đi ra ngoài.

Cậu cũng không biết mình muốn đi đâu.

Dù sao chính là muốn đi thôi. Nếu không một lát sau không chừng chị gái kia lại đến tìm anh, cậu không đi là muốn ở lại tìm ngược ha gì?

Hạ Thanh Hồi nắm chặt nắm đấm, nổi giận đùng đùng đi thẳng về phía trước. Vừa đi vừa lầm bầm lầu bầu.

"Đan Vân Triệt người ta vốn chưa từng nói thích mày đúng chưa? Tất cả đều là con mẹ nó mày tự mình đa tình!"

"Đậu má! Hạ Thanh Hồi mày bây giờ đang làm cái gì? Mắc gì tức giận? Không có danh phận mày tức giận cái quần gì? Mày buồn bực cái rắm!"

"Nói đi, nói đi Đan Vân Triệt, cậu mau nói đi, cậu với hoa khôi trường rất xứng đôi đúng?"

"Đúng đúng, Đan Vân Triệt cậu thật lợi hại, nam nữ đều thích. Thật ra tui là ao cá của cậu đúng không? Thật ra cậu là một thằng đểu đúng không!?"

"Còn nói cái gì mà tui rất quan trọng? Nói cái gì mà có tình cảm đối với tui? Cậu đối với người khác cũng như vậy sao? Tui đúng là nhìn lầm cậu rồi!!"

"Uổng công đêm đó tui đã sống thật với cảm xúc của mình rất lâu, tui khóc bù lu bù loa nước mắt nước mũi tèm lem đấy thây, đổi lấy kết quả là cậu với người khác tình chàng ý thiếp một bên??"

"Đan Vân Triệt lưu manh, một tên biến thái, bây giờ còn thêm cái danh tra nam! Ta nhổ vào! Đồ tra nam!!"

Hạ Thanh Hồi cảm giác cả người mình đều sắp nổ tung. 

Điện thoại đột nhiên vang lên.

Là Phùng Duệ.

"Này, Hồi ca, nghe nói mày với đại thần lại ngồi cùng bàn nữa à? Sao nào, đang vui lắm chứ gì?" (:> cừi vl)

Hạ Thanh Hồi quả thực muốn đập điện thoại, "Có cái rắm, vui vẻ cái rắm! Bây giờ tao hối hận!"

Thanh âm lớn tới  Phùng Duệ nghĩ rằng mình đang bật loa ngoài, cậu ta bị dọa không nhẹ, "Tao nói chứ, lại chuyện gì nữa? Xảy ra chuyện gì? Sao lại nóng nảy rồi?"

"Nóng nảy?!" Hạ Thanh Hồi đưa điện thoại từ tai lên miệng hét lớn, "Mày nghe ai nói tao tức giận?! Hah! Ông đây không giận! Ha ha ha!"

"Vậy tao cúp nha..." Lỗ tai Phùng Duệ sắp điếc luôn, nhăn mặt nhanh chóng cất điện thoại đi.

Hạ Thanh Hồi tắt điện thoại, tiếp tục nổi giận đùng đùng đi về phía trước. Kết quả bỗng nhiên bị người từ phía sau ôm lấy, "Em đến cùng là tức giận chuyện gì?"

Hạ Thanh Hồi quay người, nâng lên một chân hướng vào bụng Đan Vân Triệt đạp một cái, "Cút!!"

Lần này xém chút nữa là Đan Vân Triệt được tiễn đi một đoạn rồi. Anh ôm bụng, nhìn bóng lưng quyết đoán của Hạ Thanh Hồi.

Rốt cuộc là làm sao vậy?

* Sinh nhật thứ mười tám của Hạ Thanh Hồi tới rồi.

Là chủ nhật tuần này.

Kế hoạch ban đầu của Đan Vân Triệt là đưa cậu đi ăn tối, giải trí một chút rồi sau đó tỏ tình một cách nghiêm túc. Nhưng Hạ Thanh Hồi bây giờ vẫn còn tức giận, hoàn toàn không để ý tới anh. Nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn không hiểu tại sao.

Chẳng phải trước đây còn ổn sao? Tại sao đột ngột tức giận như vậy?

Cậu định tổ chức sinh nhật giống như Du Thần Thần hồi sinh nhật 17, Hạ Thanh Hồi nhớ đến việc rủ một vài người bạn thân thiết trong lớp của mình đến KTV để cùng nhau phát điên một bữa. Nhưng cậu không hề có ý định mời Đan Vân Triệt đi.

Chỉ là chắc chắn Đan Vân Triệt sẽ không ngồi im chờ chết. Anh âm thầm tìm tới Từ Nguyên, "Cậu biết Hạ Thanh Hồi định tổ chức sinh nhật thế nào không?"

Từ Nguyên tỏ vẻ vô cùng khó xử, "Đại thần, không phải tôi không muốn giúp cậu, nhưng mà Hồi ca có chết cũng không cho tôi nói. Cậu thấy đấy, tôi và Hồi ca có mối quan hệ tốt như vậy, tình cảm anh em chúng tôi cứng như sắt đá, tôi không thể phản bội cậu ấy như vậy được..."

Đan Vân Triệt ngắt lời hắn, "Tôi giúp cậu làm bài tập Toán một tuần."

Từ Nguyên không giấu được sự phấn khích nuốt nước bọt nói, "Ah ha ha ha, nói thì dễ thôi, có gì lớn lao đâu mà~ "

Không nói một lời, Từ Nguyên lập tức gửi địa chỉ và thời gian của KTV cho Đan Vân Triệt.

Không một chút do dự.

Tối chủ nhật hôm đó, Hạ Thanh Hồi đứng trước cửa phòng chào đón bọn họ. Mỗi người bước vào đều mang theo một món quà và chúc mừng sinh nhật cậu, sau đó đặt món quà sang một bên rồi ngồi xuống ghế sofa hình chữ U để trò chuyện và ăn uống.

Hạ Thanh Hồi mỉm cười và nói lời cảm ơn với mọi người sau  quay đầu lại kiểm tra nhân số. Tất cả bạn học mà cậu mời đều đã có mặt, đang định đóng cửa lại thì bị một bàn tay ngăn lại. 

Đan Vân Triệt hôm nay ăn mặc chiếc áo sơ mi xanh denim mà Hạ Thanh Hồi thích nhất. Vô cùng đẹp mắt.

Hạ Thanh Hồi sững sờ ngơ ngác nhìn Đan Vân Triệt một lúc mới nhận ra hình như mình không hề mời cậu ấy mà?!

Đan Vân Triệt cong khóe môi, đi đến  ghế sofa ngồi xuống.

Lữ Văn Nghiệp, "Ai nha! Đại thần rốt cục cũng tới rồi! Tới đây ngồi ngồi ngồi."

Du Thần Thần, "Đại thần à sao bây giờ cậu mới đến! Hạ Thanh Hồi hôm nay là mười tám tuổi roài đóa!"

Từ Nguyên cảm giác được ánh mắt Hạ Thanh Hồi nhìn mình tràn ngập sát khí. Bàn tay cầm đồ uống bắt đầu phát run. 

Hạ Thanh Hồi một phen xách Từ Nguyên đến bên cạnh chất vấn,"Móa, mày tình báo cho Đan Vân Triệt đúng không? Tao đã nói là không được cho cậu ấy biết rồi mà? Nói thật đi, mày đổi chát lợi ích gì với cậu ấy?"

Từ Nguyên rụt đầu lại, "Ai nha Hồi ca, mày còn không hiểu đại thần à, cho dù tao không nói thì cậu ấy cũng sẽ tự nghĩ cách tìm đường tới đây. Cho nên... mày đừng tức giận nữa. Hôm nay là sinh nhật, phải vui vẻ chút xíu đi mà!"

Nói xong Từ Nguyên đội nắp nồi vội vàng chạy về chỗ ngồi.

"Haaa —— " Hạ Thanh Hồi buộc mình phải bình tĩnh lại.  

Được! Đến thì đến! Cứ coi như cậu ấy không tồn tại đi! Tôi đang tổ chức sinh nhật của mình mà!

Đan Vân Triệt ngồi đó không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Thanh Hồi, ngay cả khi các bạn cùng lớp rủ anh chơi game, anh cũng không đi. Dù mọi chuyện ra sao đi nữa, hôm nay anh phải tìm hiểu cho rõ ràng lý do vì sao Hạ Thanh Hồi tức giận. 

Tôn Y Na, "Hạ Thanh Hồi, chúng tôi hết đồ uống rồi, cậu có thể tới quầy lễ tân mua thêm được không?"

Hạ Thanh Hồi gật đầu. Cậu đến quầy lễ tân gọi vài chai nước trái cây, kết quả là thấy một dãy rượu vang nhiều màu sắc. Nhớ tới tiệc ăn mừng lúc cuộc thi thành phố kết thúc, Đan Vân Triệt không cho cậu uống rượu. Hay lắm! Không cho cậu uống à? Hàaa...! Vậy hôm nay cậu quyết định sẽ uống nó! Phải làm cho cái tên cặn bã này tức chết mới được! Hừ!

Cậu xoa tay từ đầu tới cuối, "Xin chào, tôi muốn tất cả rượu ở dãy này, giúp tôi đưa đến phòng riêng."

"Được."

Hạ Thanh Hồi quay lại, chi nước trái cây ra cho mỗi người.

Người phục vụ ở quầy lễ tân đặt mấy chai rượu ban nãy cậu chọn ngay ngắn lên chiếc bàn nhỏ gần đó. Du Thần Thần quay đầu lại liếc qua hỏi, "Này Hạ Thanh Hồi, cậu định làm gì vậy, muốn uống rượu hả?"

"Ừ," cầm lên một chai, vừa mở nắp vừa nói, "Hôm nay tôi không say không về!"

Thế là cậu mở liên tiếp ba chai, nhấc lên đổ hết vào bụng. Chẳng mấy chốc, Hạ Thanh Hồi bắt đầu lắc lư từ bên này sang bên khác, đôi má trắng như tuyết của cậu lốm đốm hai vết đỏ, hai mắt không thể mở nổi.

Bị sặc một chút.

Cậu chưa bao giờ uống rượu.

Bởi vì có Đan Vân Triệt ở đây, cậu chỉ đơn giản là muốn trút giận nên mới ép mình uống nhiều như vậy. Hơn nữa là cố ý uống cho anh xem.

Từ Nguyên lo lắng, nhanh chóng bước tới đỡ cậu, "Ơi là trời, mày làm cái gì vậy hả? Uống như vậy có được không?"

Hạ Thanh Hồi mơ mơ màng màng đẩy Từ Nguyên ra, "Tao có uống được không? Tao là ai hả? Là Hạ Thanh Hồi! Hôm nay tao trưởng thành rồi! Uống chút rượu thì làm sao? Tránh ra, tránh ra!"

Từ Nguyên nhìn ra được, mới uống có một chút đã say khướt rồi. Hắn thấy bản thân không thuyết phục được cậu, nên lập tức trở lại trên ghế sofa nói với Đan Vân Triệt, "Đại thần, cậu xem..."

Đan Vân Triệt khẽ chớp mắt với Từ Nguyên, "Không sao đâu, có tôi ở đây."

Từ Nguyên nghe vậy yên tâm không ít.

Hạ Thanh Hồi cầm lấy một chai rượu, chọn bài hát, lảo đảo bước lên sân khấu, cầm chai rượu coi như cái micro đưa lên "Ahem!"

Mọi người ngồi bên dưới ngừng việc trong tay nhìn về phía cậu.

"Tôi! Hạ Thanh Hồi! Hôm nay! Thành niên rồi!" Cậu nhìn vào một điểm sáng bên kia, "Trong thời khắc tốt đẹp này... Tôi, tôi muốn hát tặng mọi người một bài! Dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe nè! Tôi muốn hát rồi!!"

Đan Vân Triệt lẳng lặng yên nhìn cậu chăm chú.

Còn lại đều ngồi bên dưới lau mồ hôi.

"Lúm đồng tiền và đôi mi dài... là dấu ấn đẹp nhất của em... Khục khục, em, thả chậm bước đi..."

Từ Nguyên lặng lẽ meo meo đậu đen rau muống, "Giỏi lắm, Hát không đúng một chữ."

Tôn Y Na, "Haizz, bài này lần trước đại thần hát hay biết bao nhiêu."

"Lữ Văn Nghiệp, "Đại thần thật sự yyds."

Kết quả là nhạc đệm của bài hát này này hết một lần rồi lại một lần lặp lại. Hạ Thanh Hồi, "Cái quỷ gì vậy? ẫn là bài này? Giúp tôi chọn bài khác đi!"

Kiều Trạch, "Hồi ca, hình như cậu chỉ chọn có một bài này thôi à."

Đan Vân Triệt thật sự nhịn không được cúi đầu xuống bật cười ra tiếng. Sao có thể đáng yêu như vậy chứ? 

Hạ Thanh Hồi lại nhấp thêm một ngụm rượu để che đậy sự xấu hổ của mình. Uống xong một ngụm này, cậu có cảm giác mình sắp thăng thiên luôn rồi. 

Cậu  ngã xuống.

Đan Vân Triệt lập tức đứng dậy đỡ cậu. Mùi rượu nồng đậm hòa quyện với hương bạc hà thơm ngát mát lạnh.

Mấy người đang chơi game thấy dáng vẻ này của Hạ Thanh Hồi thì đều đứng lên, mặc áo khoác, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

"Được rồi, Hồi ca, tôi nghĩ bây giờ cũng muộn rồi, chúng tôi đi trước ha."

"Hồi ca, một lần nữa chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúng ta đi đây, bye bye!"

"Bye bye bye bye!"

Đan Vân Triệt gật đầu, ra hiệu để bọn họ yên tâm. Hạ Thanh Hồi, "Này, tại sao các cậu đều... bỏ đi? Không được! Tôi còn chưa khụ khụ..."

Cánh cửa đóng lại.

Trong phòng riêng chỉ còn lại duy nhất hai người bọn họ.

Hạ Thanh Hồi bối rối mở mắt ra, nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trước mặt. Đột nhiên cơn tức giận lại dâng lên, cậu dùng sức đẩy anh ra, "Cút ngay! Cậu cũng đi đi!"

Cậu lại uống thêm một ngụm rượu rồi loạng choạng đi về phía ghế sofa. Đan Vân Triệt đi theo, ngay sau đó cầm lấy cánh tay của cậu, "Hạ Thanh Hồi, đừng uống nữa."

Hạ Thanh Hồi đẩy mạnh anh ra.

Đan Vân Triệt bị đẩy ngã trên ghế, ngẩng đầu lên nhìn cái người đang say mềm.

Lúc này đây, tất cả uất ức trong lòng Hạ Thanh Hồi đồng thời trào dâng lên, bắt đầu hét vào mặt anh, "Đan Vân Triệt...cậu, cậu cho rằng mình là ai!? Dựa vào cái gì không cho tôi uống rượu? Con mẹ nó cậu càng cấm cản tôi càng muốn uống!"

"Con người cậu.. thật sự rất phiền! Suốt ngày làm những chuyện kỳ ​​quặc với tôi, nói những lời kỳ quặc với tôi... Đồ biến thái! Đồ lưu manh! Tôi ghét cậu lắm."

"Cậu...tại sao lại bước vào cuộc sống của tôi...lúc nào cũng thích xen vào chuyện của tôi! Hừ, ai mướn cậu chăm sóc tôi? Cậu có tư cách gì ở bên cạnh quan tâm tôi? Cậu nghĩ mình là ai? Hả?"

Vừa nói vừa không nhịn được rơi nước mắt, "Cậu.. sao lại đối xử tốt với tôi làm gì... tốt đến mức tôi không thể nào chán ghét cậu được... thật là quá đáng mà..."

Đan Vân Triệt im lặng lắng nghe, trên môi nở nụ cười, "Nói xong rồi sao?" 

"Chứ! Ông chưa nói xong!" Hạ Thanh Hồi nghĩ nghĩ rồi chỉ vào anh, "Tôi muốn tố cáo cậu! Vừa đối xử tốt với tôi, vừa...tán tỉnh người khác, đồ dối trá! Khốn nạn! Cặn bã!"

"Người khác?"

"Đúng vậy! Không phải cậu... cùng với đàn chị kia sao? Bọn họ đều nói như vậy! Tôi còn tận mắt nhìn thấy... nhìn thấy... cậu cười với chị gái đó...Sao cậu có thể cười với chị ta chứ? Sao có thể... Cậu chỉ được cười với một mình tôi thôi..."

"Đan Vân Triệt hiện tại rốt cục phản ứng lại những điều cậu nói, cuối cùng cũng biết tại sao trong khoảng thời gian này cậu giận dỗi rồi, "Hạ Thanh Hồi, em ghen." "

Tâm tư bị vạch trần, Hạ Thanh Hồi càng thêm kích động, "Ọe! Tôi ghen á?! Tôi không có ghen! Khục khục... Không có ghen đâu..."

Cậu ngẩng đầu bắt đầu rót rượu cho mình. Đan Vân Triệt đứng lên cầm rượu trong tay cậu, "Uống đủ rồi."

"Không đủ!" Hạ Thanh Hồi duỗi dài cánh tay muốn đoạt lại đồ trong tay Đan Vân Triệt, "Cậu trả lại cho tôi! Muốn uống nữa!"

Đan Vân Triệt cầm chai rượu tay dời cao lên một chút nữa, Hạ Thanh Hồi kiễng mũi chân tiếp tục cố gắng đòi lại, "Cậu trả lại đây! Trả lại cho tôi! Cậu còn..."

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh hẳn.

Rượu không với tới.

Nhưng cậu lại không cẩn thận hôn lên môi Đan Vân Triệt rồi.

__Hết chương__
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.