Sáng Sớm Trầm Miên

Chương 22: Phẫn nộ (2)



Ngay khi sắp bước vào mùa đông, để giúp các quan quân thích ứng được với loại thời thiết này các vị trung giáo liền đưa ra hạng mục rèn luyện dã ngoại 7 ngày, cái này cũng giống "Thử nghiệm thời gian giết sâu bướm đỏ" đợt trước, là thông lệ thường thấy ở pháo đài thứ nhất của Ngân Bắc Đẩu.

Nếu nói cái đầu là để huấn luyện kỹ năng tác chiến cá nhân, cho phép các sĩ quan trẻ thích ứng với lần đầu tiên tiếp xúc các sinh vật ngoài hành tinh; thì cái sau chú trọng vào đoàn đội tác chiến, cùng với đối hoàn cảnh thiên nhiên tàn khốc ở tinh cầu Alpha.

—— Ví dụ, gió và tuyết có thể quét qua một nửa hành tinh.

Gió lạnh đập vào cơ giáp, phát ra thanh âm như quỷ khóc sói gào. Vẫn là mấy cơ giáp M-kích điện 18 quen thuộc cùng L- cá mập hung ác, chúng nó đang ở giữa gió tuyết gian nan di chuyển về phía trước.

Đỉnh đầu, mây xám u ám trĩu xuống rất thấp. Tầm nhìn hoàn toàn là một màu đen, bầu trời phủ đầy tuyết dày gào thét thê lương, chân kim loại của cơ giáp có thể bị tuyết bao phủ hơn một phần ba dưới mỗi bước di chuyển.

Tiếng rít gào của trung giáo Hoắc Lâm cứ cách vài phút lại từ kênh thông tin truyền tới, vang vọng khắp mọi nơi trong khoang điều khiển: "Bọn nhãi ranh nhớ cho kỹ, lục địa chính là địa hình ưu ái của cơ giáp Kích điện, nhưng nếu dưới tình trạng bão tuyết to như thế này gặp phải kẻ địch —— đừng nghĩ nhiều, nhanh chóng chuyển sang hình thái bay rồi mới bắt đầu chiến đấu."

"Tuyết đọng sẽ túm chặt chân cơ giáp, mặt băng sẽ làm người trơn trượt, cho dù là tiến công hay chạy trốn đều sẽ chịu hạn chế rất lớn, trừ phi ngươi bay trên bầu trời."

"Nhưng phải chú ý tới nguồn năng lượng, hình thái trên không tiêu hao năng lượng gấp ba lần so với hình thái bình thường, vậy phải làm thế nào? Trước khi xuất phát thì liếc mắt một cái và nhớ kỹ phải luôn có hộp năng lượng dự phòng để ở trong cơ giáp!"

"Hiện tại, mỗi người tạo thành tiểu đội rồi báo tên và toạ độ định vị!"

Trên kênh không ngừng vang lên những thanh âm bất đồng.

Hoắc Lâm hừ một tiếng: "Chỗ tôi có thể nhìn thấy tất cả tin tức liên quan đến vị trí của tất cả cơ giáp Kích điện, vậy mấy cậu biết tại sao tôi kêu mấy cậu báo cáo vị trí không? Bởi vì tầm quan trọng của vị trí! Mấy cậu luôn luôn phải khắc ghi điều này trong đầu!"

"Nếu có người bị tụt lại phía sau rồi lạc đường trong bão tuyết, vậy thì chúc mừng, cậu chính là điểm tâm của sinh vật mùa đông ở đây; mà cho dù may mắn không gặp phải sinh vật ngoài hành tinh đi nữa thì lỡ may nếu định vị không nhạy, cậu sẽ phải đi lòng vòng giữa bão tuyết cho đến khi nguồn năng lượng của cơ giáp cạn kiệt, đến lúc đó thì chỉ có thể bị đông chết giữa bão tuyết mà thôi......"

Trước khi màn đêm buông xuống, bọn họ phải tới được địa điểm đã định.

Lần này không còn là rừng băng cây cối cao vút mà đi sâu vào trong một ngọn núi có những tảng đá nhấp nhô dựng đứng, tiếng gió hú giữa vách đá tạo nên không khí u ám..

Trung giáo Hoắc Lâm hạ lệnh đêm nay cắm trại tại đây, cũng dạy cho mọi người làm như thế nào để nhanh chóng dựng lều trại hành quân chuyên dụng kiểu mới tại Viễn Tinh Tế.

"Kỳ thật rất nhiều thời điểm," Trung uý Raymond người đồng hành trong trận huấn luyện này giải thích, "Chúng ta sẽ lựa chọn trực tiếp ngủ ở trong cơ giáp. Tuy rằng không thoải mái bằng túi, bất quá càng thuận tiện để giữ mạng sống."

Lều trại hành quân rất lớn, ít nhất cũng đủ sáu người —— cũng là nhân số của một tiểu đội —— đi vào ngủ.

Gió tuyết quá lớn, mà Khương Kiến Minh là một tàn tinh nhân dễ dàng sinh bệnh cho nên không có xuống cơ giáp, chỉ còn năm người kia cùng nhau dựng lều trại.



"Thời tiết quỷ quái."

Thời điểm mọi người ngồi trong lều ăn cơm chiều, Eri lẩm bẩm, "Cũng không biết lần này cần chúng ta làm gì."

Nàng cắn một miếng vào lương khô, vẻ mặt đau khổ: "Cái món cứng như que củi này tôi sắp ăn đến ói rồi. Nghe nói những lão binh đó trước khi ra nhiệm vụ đều đã đi khu giao dịch mua mấy món ngon, Mạn Nhi, cậu biết có cái gì ăn ngon không?"

Thời gian gần một tháng trôi qua, những nữ sinh trong đội đều đã quen thuộc nhau. Bối Mạn Nhi nghĩ hồi, lắc đầu: "Tớ cũng không quá chú ý mấy cái này, chờ khi nào trở về chúng ta cùng đi nhìn xem đi."

Eri "Ừ ừ" liên tục gật đầu, lại nhìn về phía nam sinh bên kia. Lý Hữu Phương cùng cậu béo đang yên lặng gặm lương khô, mà Đường Trấn thì đang đen mặt đem áo khoác của mình khoác lên người Khương Kiến Minh.

Nàng kêu một tiếng: "Này, Khương...... Cậu còn chịu đựng được không?"

"......" Khương Kiến Minh sắc mặt tái nhợt, mi mắt suy yếu rũ xuống, mím môi siết chặt quần áo.

Cậu ngẩng đầu, từ cửa sổ trong suốt của lều trại lẳng lặng nhìn thoáng qua gió tuyết cùng trời đen bên ngoài, thấp giọng nói: "...... Có chút lạnh."

......

Đêm đó, Đường Trấn đột nhiên bị tiếng ho khan bên cạnh làm bừng tỉnh.

Hắn trở mình, hai giây sau, hắn vén chăn lên, giật mình ngồi dậy.

"Tiểu Khương!? Cậu sao thế!"

Bối Mạn Nhi so với Đường Trấn tỉnh sớm hơn, đang đỡ Khương Kiến Minh ngồi dậy, lo sợ không yên mà ngẩng đầu: "Đường thiếu, cậu ấy giống như......!"

"Tớ...... Khụ khụ khụ." Khương Kiến Minh muốn nói chuyện, lại ho đến không dừng được. Cậu che miệng khom người, sống lưng gầy yếu nhô lên một đường, toàn thân run rẩy.

Lý Hữu Phương, Eri cùng béo đều bị bừng tỉnh, xanh cả mặt mà nhìn cậu.

Lúc này có lẽ là khoảng một, hai giờ sáng, gió tuyết cũng giảm dần so với đêm qua, màn đêm im ắng, ngoại trừ trong lều ra thì không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.

"Khương Kiến Minh," Béo nói chuyện một cách trúc trắc, "Cậu...... Cậu quấy rầy đến giấc ngủ của chúng tôi."

Bối Mạn Nhi đột nhiên nâng mặt lên, cả giận nói: "Cậu ăn nói kiểu gì vậy!? Cậu ấy đã khó chịu đến như vậy rồi!"

Lý Hữu Phương bực bội mà đẩy béo một phen: "Được rồi."

Béo ngượng ngùng mà câm miệng.

Khương Kiến Minh ho cho đến khi tay chân lạnh cóng, cuối cùng cảm thấy như thở không nổi nữa, trong lúc mơ hồ bị Đường Trấn ôm lấy đút uống nước thì mới hoà hoãn lại.

Trong bóng đêm, cậu híp mắt nhìn xuống, vài giọt màu đen dừng ở khe hở ngón tay...... Là máu, cậu cư nhiên ho ra máu.

Khương Kiến Minh sững sờ chưa đầy nửa giây, sau đó lật úp lòng bàn tay như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà đã chậm, Đường Trấn vội túm chặt tay cậu, tức khắc hít hà một hơi: "Hiss, cậu ——"

Bối Mạn Nhi bỗng dưng che miệng lại, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt: "Tại sao lại như vậy?"

Khương Kiến Minh thở hổn hển nói: "Không có việc gì, các cậu nhanh đi ngủ đi...... Tớ ra bên ngoài uống thuốc."

Mặc dù gió và tuyết đã lắng xuống, nhưng nhiệt độ bên ngoài lều vẫn có thể làm người ta lạnh cóng, Đường Chấn không thể tin những gì mình vừa nghe được: "Bên ngoài!?"



Khương Kiến Minh liếc hắn một cái, bất đắc dĩ nói: "Cậu nghĩ cái gì vậy, bên trong khoang cơ giáp có cách giữ ấm, đêm nay tớ muốn vào trong đó ngủ."

Sắc mặt của cậu béo lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ buồn bực nói: "Này! Tôi cũng...... Cũng chưa nói cậu phải đi ra ngoài mà...... Cậu làm cái hành động như bị khi dễ đó làm gì."

Khương Kiến Minh không để ý tới béo, tự khoác áo của mình lên rồi đi ra ngoài.

Lưu lại vài người hai mặt nhìn nhau. Đường Trấn sửng sốt một lát, cắn răng nói: "Không thể tiếp tục như vậy nữa, để tớ đi ra khuyên cậu ấy quay về pháo đài."

Bối Mạn Nhi nôn nóng muốn đi lấy quần áo của cô: "Tớ cũng......"

Đường Trấn quay đầu đè lại tay cô: "Khoang điều khiển của cơ giáp kích điện chỉ đủ chỗ cho hai người thôi, cậu đừng đi. "

Hắn do dự một giây, nhẹ nhàng đẩy Bối Mạn Nhi lại chỗ túi ngủ: "Nghe tớ, cậu mau đi ngủ đi, để tớ nói chuyện với cậu ấy."

......

Ngoài lều, tiếng gió gào thét quả nhiên đã lắng xuống, mây mù dày đặc cũng tản đi rất nhiều.

Chỉ có một vài bông tuyết nhỏ vẫn còn rơi trong đêm tối, sau một thời gian dài, chúng vẫn xinh đẹp, giống như hoa anh đào trắng đầu xuân rơi trên sông và trôi xuống.

Đường Trấn khoác áo hành quân lên rồi đi ra khỏi lều trại, mở đèn pin trên điện thoại lên, híp mắt nhìn sáu cơ giáp kích điện của từng người cuối cùng tìm được cơ giáp của Khương Kiến Minh.

Hắn dẫm lên tuyết đi qua, Khương Kiến Minh quả nhiên đã ngồi ở bên trong.

Trên tay Khương Kiến Minh là thuốc đang uống dở, trông sắc mặt cũng không còn doạ người như hồi này nữa. Cậu từ trên cao nhìn xuống liền thấy Đường Trấn soi đèn đi tới, liền nhẹ nhàng cười: "Muốn đi lên ngủ thì được, chứ muốn khuyên tớ trở về thì thôi bỏ đi."

Đường Trấn đi đến trước mặt cơ giáp rồi mở khoang điều khiển ra. Khương Kiến Minh còn cúi người duỗi tay muốn kéo hắn một phen, kết quả Đường Trấn căn bản không dám đụng vào cậu, chính mình chống cơ giáp nhảy lên, thúc giục nói: "Mau đóng lại!"

Khương Kiến Minh đóng khoang điều khiển, đểlại tấm kính hợp kim và hạ lưng ghế lái xuống.

Chẳng mấy chốc, cậu cùng Đường Trấn hai người nằm song song nhau nhìn bầu trời của tinh cầu Alpha.

Nhưng Đường Trấn nằm không được, hắn ngồi dậy, lo lắng đến vò đầu bứt tóc: "Nghe này, Tiểu Khương cậu nhất định phải nghe lời tớ nói......"

Hắn hít sâu một hơi, "Tớ thật sự không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy, nếu như tớ biết... Lúc đó tớ đã ngăn cản cậu."

Khương Kiến Minh ngẩngđầu uống nốt ngụm thuốc cuối cùng, nhướng mày nhìn sang. Sườn mặt cậu phảnchiếu trên mặt kính cũng trắng bệch giống bông tuyết ở bên ngoài, là một vẻ đẹp có thể tan đi bất cứ lúc nào.

Tháiđộ thản nhiên của cậu khiến cho Đường thiếu nóng nảy, sauđó đấm vào tay vịn của ghế như để trút giận.

"Tớ biết cậu không buông được Ryan điện hạ, nếu cậu là cái Tân tinh nhân, chẳng sợ chỉ có Tinh Cốt cấp D thấp nhất, cậu muốn ở Viễn Tinh Tế như nào tớ cũng tuyệt đối không ngăn cản, chính là......!"

"Ngốc ở nơi này quá miễn cưỡng với cậu, cậu xem lúc này mới một tháng mà cậu đã!"

Đường Trấn cắn chặt răng, hắn nhìn về phía Khương Kiến Minh, "Tiểu Khương, nghe tớ, quay về đế quốc đi. Cậu phải chấp nhận sự thật là thể chất của Tàn tinh nhân trời sinh đã vậy, cậu cứ sống chết chịu đựng như vậy, không đợi được đến khi đạt được công lao thì cậu đã đem sinh mệnh của mình tiêu hao hết, như vậy có đáng giá sao?"

Đến cuối cùng hắn như gầm nhẹ lên: "Cậu đối với cố Hoàng Thái Tử điện hạ tình thâm, đều làm được đến mức này rồi, cũng nên cảm thấy đủ......!"

"Đường Trấn."

Khương Kiến Minh đem bình thuốc trống không đặt ở một bên, bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng.



Cậu vừamới ho khan một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn, nhưng so với bình thường ngữkhí lại có chút lạnh lùng, giống như bị gió tuyết bên ngoài nhiễm vào.

"Tình yêu mà cậu nói......Chút vấn vương với Ryan cũng không phải nguyên nhân chính khiến tớ đi tới nơi này?"

"Như vậy kiên trì căn bản không có ý...... A?"

Đường Trấn không phản ứng lại.

Hắn còn đang đắm chìm trong tận tình khuyên bảo "Muốn đem bạn thân sống chết vì tình khuyên về nhà", bị Khương Kiến Minh nói một câu này làm cho phát ngốc.

Khương Kiến Minh cách kính pha lê của khoang điều khiển, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm bên ngoài, cùng với lớp tuyết mịn đang rơi..

Cậu còn đang tự mình lắc đầu nói: "Không, không phải."

Cậu rũ mắt, cảm xúc ở đáy mắt ấp ủ thànhmột vòng xoáy không ngừng chìm xuống. Hồi lâu, cậu tựa như hạ quyết tâm, mới lại lần nữa mở miệng:

"Tớ còn chưa nói với cậu...... Lần cuối cùng tớ gặp mặt điện hạ."

"Lúcđó chúng tớ còn cãi nhau đến khó chịu, kỳ thật......" Khương Kiến Minh dừng một chút, "Nếu nghiêm túc mà nói, chúng tớ khi đó đã gần như ân đoạn nghĩa tuyệt, tớ cũng không còn là goá phụ của Ryan nữa rồi."

Nhữnglời này không khác gì một tia sét giáng xuống Đường Trấn.

Hắn há mồm dại ra một lúc lâu, nghẹn ra một câu: "Cậu...... Cậu đừng làm tớ sợ!?"

Khương Kiến Minh lắcđầu, thản nhiên nói: "Muốnnghe kể chuyện trước khi đi ngủ không?"

Cậu nhướngmi, trong mắt hiện lên vài phần trêu chọc: "Thực đáng tiếc, không phải là câu chuyện yêu đương ngược luyến như Đường thiếu từng nghĩ......" Khóemôi cậu cong lên, thấp giọng nói, "...... Là kinhdị và hồi hộp."

Mặt Đường Trấn như đông cứng lại. Hắn run lập cập, luôncảm thấy Khương Kiến Minh bây giờ càngcó hơi hướng kinh dị và hồi hộp hơn.

"Kỳ thật ba năm trước đây."

Khương Kiến Minh nhàn nhạt nói: "Trước khi tin tức tiểu điện hạ hy sinh, tớ đã biết ngài ấy không thể sống lâu được."

"Là chính ngài ấy đi tìm chết, tớ khuyên nhưng khuyên không nổi."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.