Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 1: Lăn Lộn Trên Giường Một Đêm Tôi Sẽ Cân Nhắc





Đồng Mạn Nghiên thân thể dưới trướng người đàn ông kia, không ngừng uốn éo, rên rỉ.

Cô cố thả lỏng, hòa theo khoái cảm kịch liệt đang miên man, tê dại khắp cơ thể nõn nà.
“Ưm...!ư… ưm…”
Cơn mây mưa một hồi lâu cũng kết thúc.

Đồng Mạn Nghiên cả người nhếch nhác mồ hôi, cô lồm cồm ngồi dậy, tay với chiếc áo sơ mi ở dưới đất định mặc vào liền bị đôi bàn tay to lớn của Tôn Bách Thần giữ lại.

Hắn kéo cô về phía mình, khuôn mặt góc cạnh cúi thấp xuống, môi phủ lên đôi gò bồng căng bóng, liếm láp vài cái.
“Tôi đã nói xong đâu?”
“Thầy…”
Mạn Nghiên cả người lại chìm trong cơn tê dại.

Cô hiểu ý người đàn ông trước mặt, liền chủ động hôn lên môi hắn để lấy lòng.

“Sắp đến tiết học rồi, nếu bây giờ em không rời đi e rằng sẽ không kịp mất.”
“Vậy chiều nay làm bài kiểm tra nhé.”
“Thầy… nuốt lời.”
Tôn Bách Thần nhếch nhẹ khóe môi mỏng, hừ một tiếng.

Hắn cúi người thu dọn quần áo của Mạn Nghiên, rồi bế luôn cô đi đến bàn làm việc.

Cả cơ thể còn đang trần như nhộng của Mạn Nghiên ngồi lên bàn làm việc, phơi bày ra trước mặt Tôn Bách Thần, còn hắn ngồi rung đùi trên ghế, ung dung chỉnh lại quần áo trên người mình.
“Tôi hứa với em bao giờ chứ? Là em chủ động đến đây câu dẫn tôi mà.”
Đồng Mộng Nghiên thở dài, đẩy người đàn ông kia ra.

Cô leo xuống khỏi bàn, còn chưa kịp vơ bộ quần áo liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Một tiếng, hai tiếng rồi ba tiếng, không thấy người bên trong trả lời, người bên ngoài thấy cửa không khóa trái, bèn mạnh dạn đẩy cửa đi vào.
Đồng Mạn Nghiên giật thót mình, vừa may kịp ngồi thụp xuống dưới chân hắn.

Bàn làm việc của Tôn Bách Thần cao ráo, có khung che chắn ở phía trước, đủ để cô ngồi gọn trong đó mà không bị người khác phát hiện.
“Thầy Tôn, tôi có chuyện muốn bàn với thầy.”
“Có chuyện gì anh nói đi.

Ngồi ở phía bên kia là được rồi.”
Đồng Mạn Nghiên vừa nghe qua giọng nói đã đoán được đây chính là thầy Bách- ông thầy dạy môn Logic Học, nổi tiếng với danh xưng “gừng càng già càng cay”.

Lão ta đã gần năm mươi, là ông già lắm chuyện nhất cái trường đại học Bắc Thành này.

Mạn Nghiên sợ nếu ông ta nhìn thấy cái cảnh tượng xấu hổ hiện tại của mình, cô chỉ còn nước đường nhảy xuống sông Hoàng Hà để thoát kiếp.
“Về việc triển khai môn học trong học kỳ mới, thầy thấy thế nào?”
“Ừ, tôi vẫn đang nghĩ.”
Tôn Bách Thần mặt lạnh, mắt vẫn chớp đều đều nhìn người đàn ông kia.

Tay hắn luồn xuống phía dưới, điềm tĩnh mò đến một bên gò bồng căng đẩy của Mạn Nghiên, nhẹ nhàng xoa nắn.

“Ưm…”
Đồng Mạn Nghiên bịt chặt miệng, cả người cứng đờ không dám phản kháng.

Chỉ cần cô dám kêu lên một tiếng, thì chuyện cô trốn dưới gầm bàn chắc chắn sẽ bại lộ.
Hắn được đà làm tới, khoái chí bóp mạnh vài cái, tựa như đang chơi đùa với quả bóng cao su mềm mại.
“Không phải còn một tháng nữa mới qua học kỳ mới sao? Cần gì phải gấp gáp.” Hắn điềm nhiên nói tiếp.
“Không gấp.

Vậy khi nào thầy có kế hoạch cụ thể, làm báo cáo xong gửi qua cho tôi cũng được.”
“Cứ thế đi.

Thầy Bách, tôi cần tranh thủ nghỉ ngơi một lát, nếu thầy không còn gì muốn trao đổi nữa thì xin phép.”
Lão Bách biết rõ tính tình của Tôn Bách Thần lập dị, không dám chọc giận.

Ông ta đứng dậy, cúi chào rồi nhanh chóng đi khỏi.
Tôn Bách Thần lôi Đồng Mạn Nghiên lên, ngồi trên đùi mình.
“Em giỏi lắm, ban nãy vào phòng còn quên khóa trái cửa.”
“Em...!em…”
“Hừ, phải phạt thế nào đây?”
Không cần Mạn Nghiên trả lời, hắn đã trực tiếp hôn lấy môi cô.

Chiếc lưỡi Tôn Bách Thần thuần thục luôn sâu vào bên trong, quấn chặt lấy lưỡi cô, tham lam nuốt trọn.
“Thầy…mau thả em ra.”
Mạn Nghiên cả người run rẩy, đấm nhẹ vào vai Tôn Bách Thần.

Hắn cuối cùng cũng chịu thả cô ra, còn giúp cô mặc lại từng món đồ lên cơ thể.
“Thầy, chiều nay có thể không kiểm tra được không? Dời lại tuần sau thôi.”
“Không biết, tôi phải suy nghĩ xem thế nào đã.”
Hắn nhìn lên chiếc đồng hồ bạch kim trên tay, khẽ rướn mày.

“Còn năm phút vào học, đủ thời gian để em chạy thục mạng về giảng đường đấy.”
Tôn Bách Thần vừa dứt lời, Đồng Mạn Nghiên một giây, một phút cũng không nán lại.

Ba chân bốn cẳng chạy khỏi khu hành lang vắng trên tầng cao nhất trong trường.
Nhờ thang máy thần tốc, cô mới kịp chạy về giảng đường.

Mạn Nghiên mới yên vị vào chỗ ngồi, giảng viên đã vào tới.
“Mạn Nghiên, cậu đi đâu từ nãy đến giờ thế.” Nhã Yến Kỳ lên tiếng hỏi.
“Tớ… tớ đi ra đằng sau khu B mua nước.”
Mạn Nghiên viện đại một lý do.

Cô nhớ lại cảnh tượng ban nãy ân ái cùng Tôn Bách Thần, mặt đỏ lên nên quay sang chỗ khác trốn tránh.
Nghĩ kỹ lại, cô cùng Tôn Bách Thần đã dây dưa với nhau gần ba tháng trời, kể từ lần thi giữa kỳ, hai người trở thành mối quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Đánh chết Đồng Mạn Nghiên cũng không dám nghĩ lại ngày hôm đó, cô lại to gan lớn mật như vậy.

Chỉ vì cái môn học Xác Suất Thống Kê đáng ghét, báo hại Mạn Nghiên đã học lại hai lần vẫn không qua, thì cô sẽ không liều lĩnh tìm đến văn phòng của tên đại ác ma Tôn Bách Thần.
“Thầy à, thầy giúp em qua lần thi giữa kỳ đi.

Thầy có yêu cầu gì, em đều có thể đáp ứng!”
“Được, lăn lộn trên giường với tôi một đêm, tôi sẽ cân nhắc.”
Cứ ngỡ một lần là đủ, ai ngờ Tôn Bách Thần thật sự xem cô là công cụ giải tỏa tinh thần, không ngừng xâm chiếm thân xác cô.

Đổi lại, học kỳ này của Mạn Nghiên rất suôn sẻ, không chỉ riêng môn hắn chủ nhiệm mà các môn khác cũng vậy, xin gì được nấy.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.