Vân Ngữ Tịch tỉnh lại vào sáng hôm sau, trong miệng tràn ngập vị đắng, đầu nhức như búa bổ, mắt sưng lên đau dữ dội.
"Tỉnh rồi."
Phía cánh cửa phòng, người đàn ông mặc áo sơ mi đen đứng đó, đưa mắt nhìn cô cười cười.
Vân Ngữ Tịch giật mình, lúc này mới nhận ra đây không phải phòng cô.
Trên người quần áo có chút nhăng nhưng vẫn còn nguyên vẹn: "Đây là đâu?"
Ngô Trình Thành nhìn cô gái trước mắt đầy thú vị, tóc rối bù, hai mắt sưng đỏ, nhưng không hề ảnh hưởng đến nhan sắc của cô. Ngoài ra, anh có chút ngưỡng mộ sự bình tĩnh của cô, đột nhiên tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, không hề có chút sợ hãi, lại có thể hỏi đây là đâu?
Hôm qua cô đã uống rất nhiều nên chắc chắn đã có người có lòng tốt cho cô tá túc.
"Thích ăn cháo sao?" - Ngô Trình Thành trêu chọc nói, anh chưa từng nhìn thấy người say nào khóc xong lại làm loạn đòi ăn cháo.
Hơn nữa đêm, hắn nhìn thấy Phong Tiêu nhấc chân đi vào phòng bếp, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vị đại thiếu gia này xuống bếp.
Sau đó không lâu trong bếp phát ra những âm thanh kinh dị, chỉ sợ cậu ta đập nát cái bếp, cuối cùng cũng bưng ra một bát cháo, đen không đen, trắng không trắng, Ngô Trình Thành mặc dù cũng không biết nấu ăn, nhưng mà có thể phát hiện tô cháo kia bị khét.
Vân Ngữ Tịch sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh nhận ra liền vô cùng xấu hổ. Nhớ lại Lục Tiểu Hi từng nói, mỗi khi cô say sẽ làm loạn đòi ăn cháo, cô không muốn ăn cháo trắng, mà là cháo kê.
"Cô không xuống nhà bếp xem sao?" - Ngô Trình Thành gọi cô lại, một vị đại thiếu gia nào đó cả đêm không ngủ, hiện tại còn đứng ở phòng bếp nghiên cứu cách nấu cháo kê. Thái độ này cũng giống như chính con người của hắn, sẽ không bỏ cuộc cho tới khi nào nấu cho ra một bát cháo.
Ngô Trình Thành nhún vai, anh chưa bao giờ nhìn thấy Phong Tiêu quan tâm đến ai nhiều như vậy.
Trong nhà bếp, Phong Tiêu đang gọi điện thoại, phía dưới một cái chân vết thương còn chưa lành lặn, toàn bộ trọng lượng đặt ở cái chân còn lại, trên đầu vẫn còn quấn băng gạc, toàn bộ phòng bếp là một mớ hỗn độn.
"Đi mua gạo kê cho tôi…" - Phong Tiêu đang chỉ huy trong điện thoại:"Nhân tiện, mua cho tôi sách dạy nấu ăn qua đây."
Người ở đầu bên kia từ kinh ngạc đến hiện tại chết lặng:"Phong thiếu, ngài muốn ăn cháo thì cứ mua sẵn cháo, sao nhất định phải tự nấu."
"Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng…"
Phong Tiêu nhìn thấy có người đứng ở cửa, nhìn cô một cái, nuốt lời còn lại rồi cúp điện thoại với vẻ mặt lạnh lùng."
Gương mặt và ánh mắt của cô đều mang theo ý cười, bước đến nói:'ăn cơm không?"
"Không."
"Tôi sẽ làm."
Cô xắn tay bước vào, Phong Tiêu bước sang một bên, cũng không khách khí, tự mình đi ra ngoài.
Phiền muộn mấy ngày qua tự dưng chậm rãi tiêu tan.
Phong Tiêu đi về phía Ngô Trình Thành đừng bên cạnh anh ta ở lan can, cả hai đều im lặng không nói chuyện.
Một lát sau, Vân Ngữ Tịch bưng đồ ăn sáng ra, một người đàn ông đang ngáp đi vào phòng bếp, nhìn thấy cô liền sửng sốt, sao lại có con gái ở đây?
Hắn chợt nhớ đến nữ nhân hôm qua ông chủ đưa một cô gái quay về, nhưng nhìn cô gái này hình như là học sinh… trong lòng lập tức chửi mắng cầm thú, chỉ là một cô bé cũng không tha.
"Trần Sơn, dọn dẹp nhà bếp đi."-Ngô Trình Thành lên tiếng, tối qua Phong Tiêu đã làm cho nhà bếp bừa bộn.
Vân Ngữ Tịch ngẩng đầu nhìn qua, biết bọn họ là người quen:"Tôi đã dọn dẹp phòng bếp rồi."
"Thơm quá." - Trần Sơn nhìn chằm chằm đồ ăn trên dĩa, trứng được cuộn tròn vô cùng đẹp mắt:"Cơm chiên ốp la sao?"
"Ừm." - Vân Ngữ Tịch gật đầu, nhìn gương mặt thèm thuồng liền bật cười:"Ở bếp vẫn còn một phần, nếu anh không để ý có thể nếm thử."
Trần Sơn làm sao có thể để ý, nhanh chóng đi vào bếp.
Lúc Trần Sơn đi ra, Vân Ngữ Tịch đã rời đi, chỉ còn lại Phong Tiêu và Ngô Trình Thành đang ngồi ăn.
"Tay nghề không tệ." - Ngô Trình Thành thành thật khen ngợi.
Phong Tiêu khịt mũi, nếu không phải vì vậy thì anh đã không chê bai đồ ăn do Trần Sơn nấu quá tệ.
"Vẻ ngoài xinh đẹp, lại biết nấu ăn. Phong Tiêu, nếu cậu còn chần chừ sẽ có người khác cướp mất."
"Không cần."
Ngô Trình Thành kinh ngạc nhìn Phong Tiêu, cứ nghĩ cậu nhóc này sẽ trầm mặc, không ngờ lại nghe được lời này.
"Cô ấy đã có người cô ấy thích rồi." - Phong Tiêu cáu kỉnh nói tiếp.
Ngô Trình Thành bật cười:"Cô ấy nói với cậu à?"
Phong Tiêu:"..."
"Thật ra tôi có giúp cậu hỏi một chút." - Ngô Trình Thành cố ý dừng lại, thấy Phong Tiêu muốn hỏi nhưng cố gắng kìm nén, Ngô Trình Thành nhếch môi:'Nếu cậu không muốn nghe thì thôi đi…"
"Tam ca." - Phong Tiêu tức muốn chết.
"Được…được… không đùa cậu nữa, cô bé ấy nói không có bạn trai."